Anh Trai Tốt Quá Làm Sao Bây Giờ?

Chương 61: Chiến tranh và hòa bình




- Đi thôi, hắn đứng dậy

- ….

Đám con gái kia tiếc nuối nhìn theo chàng lãng tử, và cũng ghen tỵ với nó nữa.

5 phút sau … trên đường đi

- Cảm ơn, hắn nói với nó

- Về chuyện gì? Nó ngây thơ

- Nếu không có cậu thì lúc nãy chắc tôi không thoát khỏi đám con gái ồn ào ấy rồi

- Mình đã làm gì cho cậu à?

- ……=.=! ( hắn)

- …….( nó)

- Tôi nói cậu là bạn gái tôi ấy

- Vậy à?

- Cậu không giận tôi đi

- Tại sao mình phải giận cậu?

- Vậy cậu muốn thưởng gì?

- Có thưởng sao? Nó chạy lên ngay cạnh hắn, ngước đôi mắt cún yêu và vẫy đuôi trông yêu cực, tự dưng nó quên hết mệt nhọc khi nghĩ tới cái phần thưởng hắn nêu ra

- ………

- Nhưng phần thưởng là gì thế? Búp bê, gấu bông hay cậu dẫn mình đi chơi ở đâu vậy? Cậu nói đi, nói đi mà! Miệng nó ríu rít không ngừng

- Ừm … có thể tôi sẽ tặng cậu một cái xích chó để có thể dắt cậu đi dạo mỗi buổi sáng, hay cái khác nhỉ? Hắn ngẫm nghĩ

- …… ( thất vọng não nề, nó buồn, lại đi tụt phía sau, cảm giác cái balo đã nặng lại còn nặng hơn)

Trường ….

Nó đang ngồi trong lớp

- Tôi xuống căng – tin đây, hắn nói

- ……

- Cậu đi cùng luôn đi

- Tại sao?

- Có việc gì tôi còn nhờ

- …….

Căng – tin

- Đi lấy nước cho tôi

- Nhưng khi nãy ở quán cậu đã uống rồi mà

- ….( hắn đưa đôi mắt sát khí nhìn nó)

Chạy lon ton đi mua nước, hắn nhìn nó mà suýt bật cười

- Nước … của … cậu … đây … nó nói không nên tiếng

- Cảm ơn, ngồi xuống, tôi sẽ cho cậu uống cùng mà

- Thật chứ? Hihihi

- Đây ( hắn đưa cho nó cốc nước trong suốt)

- …..~.~ cảm ơn na!

Nó uống hết nước thì đỡ mệt thật

- Cậu lên lớp trước đi

- Ok

- …..hắn nhìn theo cái dáng đi lon ton của nó mà nhếch miệng cười

Nó chuẩn bị bước vào lớp thì …. Bị ngã, nằm úp mặt dưới đất, nhưng lần này không phải là do tính hậu đậu của nó mà do nhỏ Khánh Linh ngáng chân khi nó vừa đặt chân vào

Nó cố gắng đứng dậy

- Có đau không? Nhỏ hỏi

- …….tại sao cậu làm vậy? Nó hỏi, mắt nhòe đi

- Rõ ràng cậu biết rồi còn hỏi, cậu đã cho Thiên Tùng uống thuốc gì vậy hả? Nhỏ gắt

- Không … không có. Nó nức nở

- Không … không có, cậu chỉ biết giả ngốc thôi! Mấy đứa khác cũng thêm vào

- Đúng rồi, nó vậy thì ai mà chả thương

- Con mặt dày

- Mày bị vầy là còn nhẹ lắm rồi đó, nếu còn tiếp tục tới gần cậu ấy thì sẽ biết tay nghe chưa? Dừng có đi cùng cậu ấy rồi bắt cậu ấy dán vết thương cho mày nữa! Tao mà bắt gặp là mày chết. Chỉ có Khánh Linh mới xứng đáng được Thiên Tùng quan tâm thôi

- …..( nó)

- Còn nữa, chuyện hôm nay không được kể cho cậu áy nghe

Nó rối rít gật đầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.