Anh Trai Ơi! Em Yêu Anh!

Chương 61: Ngoại truyện 2: Niềm vui bé mọn




Nhị trưởng lão sao? Trong đầu Đường Phong hiện lên thân ảnh một lão đầu, chính là Khổng Khánh, là một lão gia hỏa ngoan cố, hơn nữa tại Khổng gia giống như không hề chào đón Khổng Lập vậy, có thể nói cả Định Khang thành này, Khổng Lập không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mình nhị trưởng lão này thôi.

Khổng gia không có Đại trưởng lão, bởi vì Đại trưởng lão trước kia sau khi tấn chức Thiên giai, liền đến Đại Tuyết Cung, Khổng gia để bày tỏ sự tôn kính, chức vị Đại trưởng lão này vẫn không hề dùng đến. Hơn nữa Nhị trưởng lão cùng Đại trưởng lão chính là huynh đệ ruột thịt, một người gọi là Khổng Khánh, một người gọi là Khổng Khánh Ngư, cũng chính vì có một tầng quan hệ này, hắn mới dám tùy ý quát mắng đánh đập Khổng Lập.

Việc này khó, tìm cách nào để hắn mang mình cùng vào Đại Tuyết Cung đây.

Nhị trưởng lão cách làm người cứng nhắc, không thích nữ sắc, cũng không yêu rượu, chỉ hứng thú với một số đồ vật cổ quái quý hiếm. Đường Phong khẽ đảo mắt, lập tức có chủ ý. Bất quá dù biện pháp này không được, Đường Phong cũng có thể dùng sức mạnh, lấy việc mình chính là thiếu gia của Khổng gia, đi theo đoàn xe tiến vào Đại Tuyết Cung có gì không ổn chứ?

Sau khi nghe ngóng xong mọi chuyện, cầm lấy ngân phiếu, Đường Phong mới cảm thấy mỹ mãn nói:

- Thiếu gia ta đi kiếm tiền đây

Thân thể Phúc bá run lên, mặt không còn chút máu. Hắn còn tưởng rằng Đường Phong muốn đến những sản nghiệp kia ở Định Khang thành để lấy tiền, kỳ thật hiện giờ Đường Phong nào dám? Hai ngày sau Khổng gia mới tiến đến Đại Tuyết Cung, giờ mà đi gây tai họa cho những sản nghiệp của Khổng gia không phải tự tìm phiền toái sao? Cho nên tốt nhất là làm lúc đêm trước khi đi, như vậy dù hôm sau Khổng gia gia chủ có nhận được tin tức, thì Đường Phong cũng đã theo Nhị trưởng lão tiến vào Đại Tuyết Cung rồi.

Bất quá giờ hắn thật phải đi kiếm tiền, có hai mươi vạn lượng bạc, lại có hai ngày rãnh rỗi, Đường Phong không có khả năng cứ chui rúc trong nhà rồi, thừa dịp này đi gây tai họa cho người khác cũng không ảnh hưởng gì đến toàn cục.

Từ Khổng gia tùy tiện chọn lấy mấy tên hậu vệ để ra khỏi cửa, Đường Phong dẫn theo bọn hắn đến thành Đông đông đúc giàu có của Định Khang thành..

Kỳ thật Đường Phong không hề thích có người theo bên cạnh, những Khổng Lập gây thù chuốc oán trong định Khang thành này quá nhiều, nếu bảo vệ không tốt không khéo từ nơi nào lại nhảy ra một người muốn cùng Đường Phong đồng quy vu tận, người bị ép đến đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm a.

Đường Phong không sợ có người ám sát, hắn cũng không phải loại phế vật Luyện Cương thất phẩm như Khổng Lập, nhưng hắn lại không thể bạo lộ thực lực của mình được. Bên người có vài hộ vệ, cũng giảm được nhiều phiền toái.

Mấy hộ vệ này còn không biết những người đi theo Khổng Lập hôm qua đã bị giết, nghe lệnh triệu hoán, một đám vô cùng mừng rỡ lao tới, cũng không hỏi Đường Phong có gì phân phó, dù sao chỉ cần đi theo thiếu gia, nhất định sẽ có lợi ích. Những hộ vệ này đều đã từng nếm qua ngon ngọt, đi theo thiếu gia dạo kĩ viện cũng không phải trả tiền, chỉ cần chọn là được, tùy ý thích ăn gì thì ăn. Nếu thiếu gia vơ được một số mỹ nhân, chơi hết hứng, không chừng bọn hắn có thể chiếm chút tiện nghi.

Một đường đi tới, những người qua lại tại Định Khang thành chỉ dám nhìn hắn từ xa, bọn hắn nào dám đối mặt với Đường Phong, nhưng chỉ cần Đường Phong vừa đi khỏi, ánh mắt kia sẽ trở nên giống như dao găm, hận không thể chém Đường Phong thành tám mảnh.

Đường Phong cũng phát huy tận cùng bản sắc quần là áo lược của Khổng thiếu, trên đường phàm đụng phải thứ gì, đều tiện tay cầm một chút, thường thì những người bán hàng kia mặt còn phải tươi cười, mời Đường Phong lần sau lại đến.

Nếu như đụng phải mĩ nữ không tệ, Đường Phong còn thuận miệng phun ra những câu dâm ngôn uế ngữ một phen. Đương nhiên, Đường Phong cũng rất có chừng mực, hắn hiện chỉ cần bày ra bản sắc ác thiếu là được, những đồ vật cầm lấy trong cửa hàng đều không đáng tiền, đùa giỡn mỹ nhân cũng chỉ ngoài miệng thôi, chưa từng động thủ cước, miễn việc hù dọa người khác.

Thành Đông là nơi đông đúc và giàu có nhất cả Định Khang thành, ở đây hội tụ một nửa tài phú của Định Khang thành, quán rượu tốt nhất, sòng bạc, kỹ viện đều tụ tập tại đây, nơi này cũng là nơi náo nhiệt nhất của Định Khang thành khi về đêm, tiếng kén sao vang vọng không dứt, cả thành Đông được xưng là "nơi không ngủ" của Định Khang thành

Đường Phong đến đây đương nhiên không phải để tìm niềm vui, hắn muốn một khoản tiền lớn chừng hai mươi vạn lượng chính là muốn để cho ngân phiếu sinh sôi.

Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là sòng bạc! Tại thành Đông cả ngũ đại gia tộc đều có sòng bạc của mình, trừ Khổng gia có hai cái ra, bốn gia tộc kia mỗi nhà đều có một cái, nói cách khác, chỉ tính ở thành Đông đã có đến sáu sòng bạc!

Sáu cái sòng bạc ngày chiếm cứ cả hai con đường lớn, khí phách tuyệt luân, đi trong đó nếu hét to một tiếng thì thanh âm vang vọng mãi không dứt.

Đường Phong trực tiếp vào một sòng gần nơi mình đứng, nơi này là sản nghiệp của Vệ gia. Thấy Đường Phong đến, tên đứng chào cửa sắc mặt khẽ biến, không chạy ra nghênh đón, mà trực tiếp vọt vào trong hô to:

- Khổng thiếu gia đến, Khổng thiếu gia đến!

Tiếng hô của hắn có chút tê tâm liệt phế, phảng phất như người đến không phải là Khổng thiếu gia, mà là một ác ma vậy.

Lúc Đường Phong đi tới, chỉ thấy con bạc trong cả sòng đều đang đứng nguyên tại chỗ, trên chiếu bạc nhà cái trán đổ mồ hôi lạnh, cười lấy lòng nhìn mình, mặt lộ vẻ nịnh nọt.

Khổng gia ác thiếu trước kia từng gây họa không ít cho những sòng bạc này, bình thường khi hắn không có tiền, sẽ chạy đến sòng bạc nhà người khác chơi vài ván, mặc kệ kĩ thuật hắn thế nào, đều có thể thắng, thế là một chút tiền tiêu xài rồi.

Cho nên những nhà cái này rất sợ Khổng Lập, mặt tuy cười lấy lòng, nhưng lòng lại thầm cầu khẩn tên này đừng có chú ý đến chiếu bạc của mình.

Lúc này người quản sự tại sòng bạc Vệ gia đi tới, một bên lau mồ hôi lạnh trên trán, một bên cung kính hỏi thăm:

- Khổng thiếu gia lại đến sao.

- Cái gì gọi là lại?

Đường Phong trừng liếc hắn.

Cổ người quản sự này co rụt lại:

- Khổng thiếu đại gia quang lâm, không tiếp đón từ xa, xin thứ tội.

- Ân. . .

Đường Phong thuận miệng đáp một câu, mỉm cười nhìn những con bạc đang thua đến đỏ mắt trong sòng cứ như một vị tướng quân đang nhìn binh sĩ của mình vậy. Nếu so với nhưng nhà cái đang nơm nớp lo sợ kia, những con bạc này cứ như đợi được Bồ Tát sống tới.

Mặc dù nói Khổng gia ác thiếu chuyện xấu bất tận, nhưng chuyện tốt duy nhất hắn làm chính là dẫn theo đám con bạc này cùng phát tài! Chỉ cần đánh bạc theo Khổng Lập, tuyệt đối sẽ không thua, đây chính là quy luật do nhưng con bạc tại Định Khang thành tổng kết ra, bất quá đáng tiếc là, Khổng Lập tuy rằng phá của, quần là áo lượt, nhưng lại không hứng thú với đánh bạc lắm, lực chút ý của hắn đều đặt cả vào nữ nhân, nên thường thì hắn sẽ không đến sòng bạc, một tháng có thể đến một lần đã là không tệ rồi, chính là khi hắn hết tiền.

Vô Thường

Tác giả: Mạc Mặc

Chương 417: Đại sát tứ phương. (Thượng)

Nhóm dịch Dungnhi

Sưu Tầm by MTQ--- 4vn

CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ

Nhị trưởng lão sao? Trong đầu Đường Phong hiện lên thân ảnh một lão đầu, chính là Khổng Khánh, là một lão gia hỏa ngoan cố, hơn nữa tại Khổng gia giống như không hề chào đón Khổng Lập vậy, có thể nói cả Định Khang thành này, Khổng Lập không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mình nhị trưởng lão này thôi.

Khổng gia không có Đại trưởng lão, bởi vì Đại trưởng lão trước kia sau khi tấn chức Thiên giai, liền đến Đại Tuyết Cung, Khổng gia để bày tỏ sự tôn kính, chức vị Đại trưởng lão này vẫn không hề dùng đến. Hơn nữa Nhị trưởng lão cùng Đại trưởng lão chính là huynh đệ ruột thịt, một người gọi là Khổng Khánh, một người gọi là Khổng Khánh Ngư, cũng chính vì có một tầng quan hệ này, hắn mới dám tùy ý quát mắng đánh đập Khổng Lập.

Việc này khó, tìm cách nào để hắn mang mình cùng vào Đại Tuyết Cung đây.

Nhị trưởng lão cách làm người cứng nhắc, không thích nữ sắc, cũng không yêu rượu, chỉ hứng thú với một số đồ vật cổ quái quý hiếm. Đường Phong khẽ đảo mắt, lập tức có chủ ý. Bất quá dù biện pháp này không được, Đường Phong cũng có thể dùng sức mạnh, lấy việc mình chính là thiếu gia của Khổng gia, đi theo đoàn xe tiến vào Đại Tuyết Cung có gì không ổn chứ?

Sau khi nghe ngóng xong mọi chuyện, cầm lấy ngân phiếu, Đường Phong mới cảm thấy mỹ mãn nói:

- Thiếu gia ta đi kiếm tiền đây

Thân thể Phúc bá run lên, mặt không còn chút máu. Hắn còn tưởng rằng Đường Phong muốn đến những sản nghiệp kia ở Định Khang thành để lấy tiền, kỳ thật hiện giờ Đường Phong nào dám? Hai ngày sau Khổng gia mới tiến đến Đại Tuyết Cung, giờ mà đi gây tai họa cho những sản nghiệp của Khổng gia không phải tự tìm phiền toái sao? Cho nên tốt nhất là làm lúc đêm trước khi đi, như vậy dù hôm sau Khổng gia gia chủ có nhận được tin tức, thì Đường Phong cũng đã theo Nhị trưởng lão tiến vào Đại Tuyết Cung rồi.

Bất quá giờ hắn thật phải đi kiếm tiền, có hai mươi vạn lượng bạc, lại có hai ngày rãnh rỗi, Đường Phong không có khả năng cứ chui rúc trong nhà rồi, thừa dịp này đi gây tai họa cho người khác cũng không ảnh hưởng gì đến toàn cục.

Từ Khổng gia tùy tiện chọn lấy mấy tên hậu vệ để ra khỏi cửa, Đường Phong dẫn theo bọn hắn đến thành Đông đông đúc giàu có của Định Khang thành..

Kỳ thật Đường Phong không hề thích có người theo bên cạnh, những Khổng Lập gây thù chuốc oán trong định Khang thành này quá nhiều, nếu bảo vệ không tốt không khéo từ nơi nào lại nhảy ra một người muốn cùng Đường Phong đồng quy vu tận, người bị ép đến đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm a.

Đường Phong không sợ có người ám sát, hắn cũng không phải loại phế vật Luyện Cương thất phẩm như Khổng Lập, nhưng hắn lại không thể bạo lộ thực lực của mình được. Bên người có vài hộ vệ, cũng giảm được nhiều phiền toái.

Mấy hộ vệ này còn không biết những người đi theo Khổng Lập hôm qua đã bị giết, nghe lệnh triệu hoán, một đám vô cùng mừng rỡ lao tới, cũng không hỏi Đường Phong có gì phân phó, dù sao chỉ cần đi theo thiếu gia, nhất định sẽ có lợi ích. Những hộ vệ này đều đã từng nếm qua ngon ngọt, đi theo thiếu gia dạo kĩ viện cũng không phải trả tiền, chỉ cần chọn là được, tùy ý thích ăn gì thì ăn. Nếu thiếu gia vơ được một số mỹ nhân, chơi hết hứng, không chừng bọn hắn có thể chiếm chút tiện nghi.

Một đường đi tới, những người qua lại tại Định Khang thành chỉ dám nhìn hắn từ xa, bọn hắn nào dám đối mặt với Đường Phong, nhưng chỉ cần Đường Phong vừa đi khỏi, ánh mắt kia sẽ trở nên giống như dao găm, hận không thể chém Đường Phong thành tám mảnh.

Đường Phong cũng phát huy tận cùng bản sắc quần là áo lược của Khổng thiếu, trên đường phàm đụng phải thứ gì, đều tiện tay cầm một chút, thường thì những người bán hàng kia mặt còn phải tươi cười, mời Đường Phong lần sau lại đến.

Nếu như đụng phải mĩ nữ không tệ, Đường Phong còn thuận miệng phun ra những câu dâm ngôn uế ngữ một phen. Đương nhiên, Đường Phong cũng rất có chừng mực, hắn hiện chỉ cần bày ra bản sắc ác thiếu là được, những đồ vật cầm lấy trong cửa hàng đều không đáng tiền, đùa giỡn mỹ nhân cũng chỉ ngoài miệng thôi, chưa từng động thủ cước, miễn việc hù dọa người khác.

Thành Đông là nơi đông đúc và giàu có nhất cả Định Khang thành, ở đây hội tụ một nửa tài phú của Định Khang thành, quán rượu tốt nhất, sòng bạc, kỹ viện đều tụ tập tại đây, nơi này cũng là nơi náo nhiệt nhất của Định Khang thành khi về đêm, tiếng kén sao vang vọng không dứt, cả thành Đông được xưng là "nơi không ngủ" của Định Khang thành

Đường Phong đến đây đương nhiên không phải để tìm niềm vui, hắn muốn một khoản tiền lớn chừng hai mươi vạn lượng chính là muốn để cho ngân phiếu sinh sôi.

Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là sòng bạc! Tại thành Đông cả ngũ đại gia tộc đều có sòng bạc của mình, trừ Khổng gia có hai cái ra, bốn gia tộc kia mỗi nhà đều có một cái, nói cách khác, chỉ tính ở thành Đông đã có đến sáu sòng bạc!

Sáu cái sòng bạc ngày chiếm cứ cả hai con đường lớn, khí phách tuyệt luân, đi trong đó nếu hét to một tiếng thì thanh âm vang vọng mãi không dứt.

Đường Phong trực tiếp vào một sòng gần nơi mình đứng, nơi này là sản nghiệp của Vệ gia. Thấy Đường Phong đến, tên đứng chào cửa sắc mặt khẽ biến, không chạy ra nghênh đón, mà trực tiếp vọt vào trong hô to:

- Khổng thiếu gia đến, Khổng thiếu gia đến!

Tiếng hô của hắn có chút tê tâm liệt phế, phảng phất như người đến không phải là Khổng thiếu gia, mà là một ác ma vậy.

Lúc Đường Phong đi tới, chỉ thấy con bạc trong cả sòng đều đang đứng nguyên tại chỗ, trên chiếu bạc nhà cái trán đổ mồ hôi lạnh, cười lấy lòng nhìn mình, mặt lộ vẻ nịnh nọt.

Khổng gia ác thiếu trước kia từng gây họa không ít cho những sòng bạc này, bình thường khi hắn không có tiền, sẽ chạy đến sòng bạc nhà người khác chơi vài ván, mặc kệ kĩ thuật hắn thế nào, đều có thể thắng, thế là một chút tiền tiêu xài rồi.

Cho nên những nhà cái này rất sợ Khổng Lập, mặt tuy cười lấy lòng, nhưng lòng lại thầm cầu khẩn tên này đừng có chú ý đến chiếu bạc của mình.

Lúc này người quản sự tại sòng bạc Vệ gia đi tới, một bên lau mồ hôi lạnh trên trán, một bên cung kính hỏi thăm:

- Khổng thiếu gia lại đến sao.

- Cái gì gọi là lại?

Đường Phong trừng liếc hắn.

Cổ người quản sự này co rụt lại:

- Khổng thiếu đại gia quang lâm, không tiếp đón từ xa, xin thứ tội.

- Ân. . .

Đường Phong thuận miệng đáp một câu, mỉm cười nhìn những con bạc đang thua đến đỏ mắt trong sòng cứ như một vị tướng quân đang nhìn binh sĩ của mình vậy. Nếu so với nhưng nhà cái đang nơm nớp lo sợ kia, những con bạc này cứ như đợi được Bồ Tát sống tới.

Mặc dù nói Khổng gia ác thiếu chuyện xấu bất tận, nhưng chuyện tốt duy nhất hắn làm chính là dẫn theo đám con bạc này cùng phát tài! Chỉ cần đánh bạc theo Khổng Lập, tuyệt đối sẽ không thua, đây chính là quy luật do nhưng con bạc tại Định Khang thành tổng kết ra, bất quá đáng tiếc là, Khổng Lập tuy rằng phá của, quần là áo lượt, nhưng lại không hứng thú với đánh bạc lắm, lực chút ý của hắn đều đặt cả vào nữ nhân, nên thường thì hắn sẽ không đến sòng bạc, một tháng có thể đến một lần đã là không tệ rồi, chính là khi hắn hết tiền.

- Khổng thiếu lần này muốn chơi gì?
Người quản sự tiếp tục hỏi.

- Xúc xắc đi
Đường Phong chỉ biết chơi cái này.

Mặt người quản sự khẽ co lại, nội tâm rõ ràng lần này nếu không chi ra mười vạn lượng không được rồi. Trò xúc xắc này đơn giản dễ chơi, thắng thua cũng nhanh, hắn chỉ hi vọng Khổng Lập này thắng tiền rồi đi nhanh một chút.

Bất quá quan sự cũng biết, Khổng Lập tuy rằng hỗn đản, nhưng ra tay cũng có chừng mực, mỗi lần chỉ cần để hắn thắng đủ số mình muốn, hắn tự khắc rời đi.

Dẫn Đường Phong đến một bàn chơi xúc xắc, Đường Phong vừa ngồi xuống, một đám con bạc đã ùa tới, mấy tên hộ vệ trừng mắt, hùng hổ như cáo mượn oai hùm vây quanh người Đường Phong. Những con bạc kia cũng không dám đến quá gần, tụ tập sang một bên, căng mắt nhìn Đường Phong đặt cược.

Sắc mặt nhà cái có chút trắng bệch, nhẹ nhàng lung lay đầu chung, sau đó đập lên mặt bàn, cười nói:

- Mời Khổng thiếu đặt cược.

Đường Phong cũng nghiêm túc, trực tiếp rút ra ngân phiếu trị giá một vạn lượng ném vào cửa Tiểu. Hắn giờ xưa đâu bằng nay, lúc đầu quấy rối ở Chí Tôn đổ trường Tĩnh An thành đều phải dựa vào Bạch Tiểu Lại, nhưng giờ thực lực của hắn đã tăng lên, giác quan linh mẫn dị thường, đương nhiên biết rõ nên đặt cửa nào.

Một đám con bạc nhao nhao đặt vào cửa Tiểu.

Nhà cái lau lau mồ hôi trên trán, mở chung lên, không phụ sự mong mỏi của mọi ngươi hay nói cách khác là hoàn toàn nằm trong dự liệu, Tiểu.

- Khổng thiếu lợi hại.

Nhà cái trong lòng đau đớn, nhưng vẫn phải vuốt mông ngựa.

- Đúng vậy.

Đường Phong đong đưa quạt xếp, vẻ mặt cuồng vọng

- Bổn thiếu gia chính là đổ thần tại Định Khang thành, trước nay chưa từng có địch thủ, mấy miếng xúc xắc nho nhỏ há có thể làm khó ta.

Một mảnh thanh âm tâng bốc như ngựa đánh rắm vang lên.

Đổ thần này là do Khổng Lập tự phong lấy, có cái danh Khổng thiếu này trên người, dù hắn muốn thua cũng khó.

Chơi liên tiếp hai mươi ván, mỗi ván Đường Phong đều đặt một vạn lượng, khiến người khác sợ hãi thán phục chính là, ván nào cũng thắng cả. Nhà cái đôi lúc muốn dùng thủ đoạn để thu lại chút tiền từ đám con bạc, nhưng Đường Phong lại không cho hắn cơ hội này, khiến đám con bạc kia cũng hốt được đầy túi, mặt mày hớn hở.

Đại sát tứ phương! Thắng hai mươi vạn, Đường Phong mới thu tay lại. Nói cho cùng, hắn cũng không có thù oán gì với Vệ gia cả, không cần phải quá tuyệt tình. Hơn nữa hai mươi vạn đối với Vệ gia mà nói, cũng không phải là gỗ mục.

Đường Phong đi khỏi, người quản sự của sòng bạc Vệ gia kia mới buông lỏng một hơi, hai người tụ lại một chỗ, người quản sự nói:

- Sao ngươi lại để cho hắn lần nào cũng thắng? Khi không lại tiện nghi cho đám ngu ngốc kia.

Ngu ngốc trong miệng hắn đương nhiên là đám con bạc đặt cược theo Đường Phong rồi.

Nhà cái lau mồ hôi trên trán:

- Không phải ta để cho hắn thắng, lần này hắn thắng là dựa vào vận khí, hoặc là bản lĩnh thật sự. . .

- Vận khí thắng liền hai mươi ván?

Quản sự khẽ ngây ngốc một chút, đây là vận khí bá đạo tới mức nào chứ? Nếu như không phải là do vận khí thì đổ kĩ của vị thiếu gia kia từ khi nào đạt đến mức này vậy?

Bất quá dù nói thế nào đi nữa, lần này cũng đã sống sót qua khỏi, người quản sự biết rõ, bình thường Khổng thiếu gia một hai tháng mới đến sòng bạc một lần, hơn nữa chỉ vào một nhà, giờ là Vệ gia, vậy lần tiếp chính là gia tộc khác, cho nên trong khoảng thời gian mấy tháng tiếp theo, tên thiếu gia này sẽ không đến đây làm ác nữa rồi.

Chỉ là một giờ sau, có một người bước nhanh đến bên quản sự, nói khẽ với hắn một câu, sắc mặt quản sự lập tức trở nên cổ quái:

- Ngươi xác định?

Gã sai vặt liên tục gật đầu:

- Khổng thiếu lần này không biết nổi cơn điên gì, đem toàn bộ các sòng bạc của tứ đại gia tộc trong thành đều dạo qua một lần, ta lúc nghe tin này còn không tin, nhưng người nói ngày càng nhiều, ta mới qua đó nhìn một chút, hắn giờ có lẽ đã chạy sang sòng bạc khác rồi, mỗi một nhà hắn đều thắng hai mươi vạn, không thua một ván nào, sau khi thắng đủ hai mươi vạn sẽ rời đi.

Người quản sự ngây ngốc:

- Tên thiếu gia này lần này cần nhiều tiền như vậy làm gì?

Còn không đợi người quản sự thông suốt mọi chuyện, lại một tin tức như đạn tạc truyền tới, tin tức này lại càng khiến người khác không rõ thực hư, có một cảm giác nhìn không thấu, ngờ vực vô căn cứ.

Khổng gia ác thiếu chẳng như đến sòng bạc của tứ đại gia tộc khác, mà ngay cả nhà mình cũng không buông tha.

Hai gian sòng bạc của Khổng gia đều bị hắn càng quét, hơn nữa đối đãi với người nhà lại càng ác liệt hơn, tại sòng bạc của những gia tộc khác, hắn chỉ thắng hai mươi vạn liền rời đi, mà ở nhà mình, hắn lại thắng trọn vẹn bốn mươi vạn mới buông tha.

Bất quá dù nói thế nào đi nữa, hắn thắng đều là tiền của nhà mình, cho nên hai sòng bạc của Khổng gia kỳ thật không có tổn thất gì.

Thế nhưng... Đây là chuyện gì vậy? Thiếu gia này không phải nhàn rỗi nhàm chán đến mức dẫm cả lên trứng nhà mình đấy chứ?

Ngẫm nghĩ lại, lấy nhân phẩm của tên thiếu gia này, cũng không phải không có khả năng.

Cả Định Khang thành giờ đều phao tin tức của tên Khổng gia ác thiếu làm hôm nay, tin tức này giống như nước rỉ đập lớn, khiến cả Định Khang thành xôn xao, trong thành nhiều người dùng đây làm chuyện để nói sau khi ăn.

Đường Phong giờ đã trở về, đang ngồi trong phòng riêng đếm ngân phiếu, đem đống ngân phiếu thông dụng của Lý Đường này ra sắp xếp lại cẩn thận, làm đến mức tay bị chuột rút luôn.

Tại sòng bạc của ngũ đại gia tộc, Đường Phong thắng được 160 vạn, thêm 20 vạn lúc trước nữa, tổng cộng có 180 vạn lượng.

Đường Phong đời này chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, mặc dù hắn đối với tiền bạc cũng không cần thiết lắm, nhưng lúc này cũng có chút cảm giác hưng phấn.

180 vạn a, phải tiêu xài đến năm tháng nào đây.

Bọn thị nữ ngoài cửa nghe được trong phòng Đường Phong truyền ra tiếng cười ha ha ngây ngô, cánh tay non mịn không khỏi nổi da gà, sợ Đường Phong nổi cơn thần kinh kêu mình vào. Tính toán ngân phiếu một hồi, Đường Phong bắt đầu nghĩ đến chuyện chính sự, lần này vận chuyển vật tư đi Đại Tuyết Cung, là do Nhị trưởng lão phụ trách, Đường Phong nếu muốn đi cùng, thì phải nịnh nọt vị trưởng lão này một chút mới được.

Kỳ thật biện pháp tốt nhất chính là giết tên Nhị trưởng lão này đi, mình dùng thân phận của hắn đi vào. Nhưng Đường Phong đã giết Khổng Lập, nếu biến thành Nhị trưởng lão, tự nhiên không cách nào duy trì bộ dáng của Khổng Lập nữa, Khổng thiếu gia mất tích, đến lúc đó Khổng gia nhất định sẽ đại loạn, không chừng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của mình. Cho nên Đường Phong chấp nhận phiền toái một chút, cũng không muốn gây chuyện nữa.

Tốn thời gian một đêm, Đường Phong cuối cùng cũng chế tạo xong thứ mình muốn.

Đây là một kiện ám khí, hơn được còn là ám khí được chế tác dựa theo hình dáng Lạc Tiên Hồng. Do du mộc ngàn năm chế tác thành, Đường Phong đối với Lạc Tiên Hồng vô cùng quen thuộc, hao phí chút tâm tư cải tạo qua cũng không khó gì. Lại nói thứ này không có bất kì lực sát thương nào cả, dù sao cũng được tạo thành từ gỗ, mặc dù là du mộc ngàn năm, nhưng cũng không sánh được với tạo ra từ tinh thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.