Anh Trai Ơi! Em Yêu Anh!

Chương 39




Một tiếng “Phốc” vang lên, không gian phảng phất như bị chém đứt, trên khuôn mặt tươi cười kinh ngạc của ba sát thủ Đại Tuyết Lâu, cương khí hộ thân của ba người đồng thời bị phá. Cổ họng của một người trong đó bị đoản kiếm màu đen đâm thẳng.

Khi đoản kiếm màu đen đâm ra, Đường Phong cùng lúc tung ra một mũi ám khí.

Hai người còn lại phản ứng cũng rất nhanh, cảm giác cương khí hộ thân của mình sụp đổ, lập tức múa vũ khí trên tay mình đầy mạnh mẽ, đan thành một lưới phòng ngự chặt chẽ trước mặt mình.

Tiếng đinh đinh đang đang liên tiếp vang lên, tất cả ám khí đều bị đánh bay ra ngoài, nhưng vận mệnh của bọn chúng cũng dừng ở đây thôi. Hai đạo đao mang trước mặt bổ xuống trong ánh mắt kinh hãi của bọn chúng, cho dù bọn chúng phản kháng kịch liệt thế nào, hai đạo đao mang vẫn đột phá phòng ngự của bọn chúng, trực tiếp chém lên thân thể của bọn chúng.

Hai tiếng kêu đau đớn truyền đến, trên ngực hai người đều xuất hiện một vết thương dài đến năm tấc, sâu đến mức nhìn thấy cả xương.

Đường Phong vọt tới cùng đao mang, trước khi hai người còn chưa kịp phản ứng, một kiếm xuyên phá lồng ngực một người trong đó, Đoạn Thất Xích giống như quỷ mị hiện ra sau lưng Đường Phong, chém một mũi đao xuống vị trí cổ họng người còn lại.

Trong nháy mắt ngắn ngủn, tình huống trên chiến trường lên xuống như núi lửa, cuối cùng lại kết thúc với cái chết của ba sát thủ Đại Tuyết Lâu, cho tới lúc này, sát thủ Đại Tuyết Lâu đầu tiên bị Đường Phong đâm nát cổ họng mới lấy tay ôm cổ, mềm nhũn ngã xuống.

Đường Phong cũng không nghĩ tới, bản thân và Đoạn thúc lại phối hợp không chê vào đâu được như vậy, hơn nữa thành quả lại rất nổi bật. Đây chính là ba cao thủ Thiên giai thượng phẩm có trình độ cao nhất! Cho dù hai người Đoạn Thất Xích và Thang Phi Tiếu liên thủ, cũng không cách nào tiêu diệt bọn chúng trong thời gian ngắn, nhưng bây giờ trong nháy mắt đã bị tiêu diệt sạch sẽ.

Trong đó, không thể bỏ qua công lao tập kích âm hiểm tới cực điểm của Đường Phong, nhưng thực lực cường đại của Đoạn Thất Xích cũng là bảo đảm lớn nhất, nếu không cho dù hắn dốc hết toàn lực, khiến địch nhân không kịp phòng bị, cương khí hộ thân bị phá, Đường Phong cũng không có khả năng giết chết một người dễ dàng như vậy.

Một kiếm kia của Đường Phong hoàn toàn là lướt qua thân thể Đoạn Thất Xích đâm ra, bất cứ ai nhìn thấy đều cho rằng Đoạn Thất Xích bị công kích rồi, nhưng bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, Đường Phong chẳng qua dùng quần áo Đoạn Thất Xích làm đồ yểm hộ mà thôi.

Kết quả vô cùng thành công!

Đường Phong cực kỳ vui mừng, ý định ban đầu của hắn vốn là nhờ đánh lén, cùng Đoạn thúc toàn lực tiêu diệt một tên trong đấy, chỉ cần xu thế liên thủ của ba người bị phá, dựa vào liên thủ của mình và Đoạn Thất Xích, đối phó hai người còn lại cũng không quá khó khăn.

Tạ Tuyết Thần trợn tròn mắt, nụ cười đắc ý cứng ngắc trên mặt, trong đôi mắt tràn đầy kinh hãi và khuất nhục sau khi bị lừa gạt!

Bản thân hắn vốn là người vô cùng xảo trá âm hiểm, gặp chuyện gì thường thường đều cân nhắc kỹ lưỡng, người bình thường muốn lừa gạt hắn là tuyệt đối không có khả năng, nhưng đụng phải Đường Phong còn xảo trá âm hiểm hơn hắn, hoàn toàn ăn một cục nghẹn. Hơn nữa, hắn còn phải chịu một phần trách nhiệm trong cái chết của ba sát thủ Đại Tuyết Lâu, bởi vì hắn kêu Đường Phong đi giúp ba sát thủ kia, thử hỏi điều này làm sao không khiến hắn cảm thấy khuất nhục cho được?

Khuất nhục và phẫn nộ cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Tạ Tuyết Thần biết rõ phiền toái của mình bây giờ sẽ lớn hơn, bên mình vốn đang hơi chiếm thế thượng phong, trong nháy mắt tổn thất mất ba nhân thủ cường lực, hơn nữa địch nhân còn gia tăng thêm một người, thế cân bằng vốn có hoàn toàn bị đánh vỡ, cán cân thắng lợi lúc này đã hoàn toàn nghiêng về phía bên kẻ địch.

- Chuyện này…

Thang Phi Tiếu cũng trợn tròn mắt, hắn vừa mới nhìn thấy một kiếm của Đường Phong chém trúng Đoạn Thất Xích, vốn định dốc sức liều mạng tới cứu viện, nhưng lại bị Ô Long Tam Sử dây dưa, cuối cùng không thoát thân ra được, chỉ chớp mắt, tình cảnh nhìn thấy lại hoàn toàn bất đồng với tưởng tượng của mình.

Không phải chứ! Biên Vô Huyết làm sao lại đi giúp lão Đoạn? Hắn vốn có cừu oán với mình. Thang Phi Tiếu cảm thấy cái thế giới này thật có nhiều chuyện chút quỷ dị.

Đâu chỉ có Tạ Tuyết Thần và Thang Phi Tiếu nghĩ mãi không rõ, trong nháy mắt ba sát thủ Đại Tuyết Lâu tử vong, tất cả mọi người đang chiến đấu tựa hồ đều dừng động tác trên tay lại, kinh ngạc không hiểu.

Ba người này vừa chết, ngoài Ô Long Bảo, Âu Dưỡng Vũ đang có thực lực ngang bằng với Tuyết Nữ thậm chí có thể nói hơi chiếm thế thượng phong lại nhướng mày vội vàng mở miệng nói:

- Thứ cho ta không tiếp được!

Vừa nói xong, rất dứt khoát lao đến hướng Ô Long Bảo. Dưới cảm giác cường đại của hắn, ba sát thủ Đại Tuyết Lâu vừa rồi đã bỏ mạng trong nháy mắt, mặc dù không nhìn thấy chuyện gì xảy ra, nhưng cũng biết tình cảnh của Tạ Tuyết Thần lúc này không tốt đẹp, hắn không thể để Tạ Tuyết Thần chết ở đây.

Mái tóc bạc của Tuyết Nữ tung bay, nhíu mày lại, cũng vội vàng đuổi theo.

Chiến trường phía bên Ô Long Bảo, phản ứng của Tạ Tuyết Thần tương đối rất nhanh. Hắn biết rõ mình đã bị người tên là Biên Vô Huyết đó lừa gạt. Trong nháy mắt ba sát thủ Đại Tuyết Lâu bỏ mạng, hắn chỉ ngây người trong chốc lát, lập tức quạt sắt trên tay mạnh mẽ lao tới Phi Tiểu Nhã, trong mắt hiện lên một tia ngoan độc, ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống một đạo cơ quan trên chiếc quạt sắt.

Một tiếng “răng rắc” vang lên, mấy phi châm dài đến ba tấc, hiện ra ánh sáng u lam từ trong quạt sắt bay ra, lao thẳng đến bộ mặt Phi Tiểu Nhã.

Rõ ràng còn có cơ quan! Bảo chủ đại nhân chấn động, nhìn chằm chằm vào ám khí đang bay tới trước mặt, có ý muốn tránh, nhưng lại có chút hữu tâm vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn những phi châm này đang phóng về phía mình, chỉ có thể vận khởi cương khí hộ thân ngăn cản, nhưng bên trong mấy cây ám khí rõ ràng được rót cương khí của Tạ Tuyết Thần, ám khí phi châm càng bén nhọn vô cùng, nếu đánh lâu, Phi Tiểu Nhã cảm giác mình rất khó ngăn cản được mấy cây phi châm này.

Sau khi kích phát ám khí, Tạ Tuyết Thần lập tức xoay người, muốn chạy thoát khỏi chiến trường.

Phía bên mình đã chết ba người, trận chiến này đã không thể đánh nữa, nếu tiếp tục lưu lại đây chỉ có thể trở thành con mồi của địch nhân, điểm này hắn biết rất rõ.

Tuy nhiên cước bộ của hắn vừa động, trước mắt liền xẹt qua một đạo nhân ảnh, Đoạn Thất Xích thở hổn hển, cầm Thiên binh dao phay trong tay, trực tiếp ngăn cản đường đi của hắn.

Có thể nhìn ra, một kích phá vỡ cương khí hộ thân của ba sát thủ Đại Tuyết Lâu vừa rồi xác thực đã hao phí của Đoạn Thất Xích không ít công lực, nếu không hiện tại hắn cũng sẽ không biến thành như vậy.

Cùng lúc đó, Đường Phong đã vọt tới trước mặt Phi Tiểu Nhã, đoản kiếm màu đen trên tay, tung ra mấy đóa kiếm hoa, trực tiếp đánh lệch mấy miếng phi châm sang một bên. Nói thật, khi Đường Phong lần đầu tiên nhìn thấy chiếc quạt sắt trên tay Tạ Tuyết Thần, hắn cũng đã nghĩ đến khả năng bên trong có ám khí, bởi vì ở kiếp trước có rất nhiều người trong giang hồ ưa thích dùng loại đạo cụ phóng thích ám khí này, thường thường có thể khiến địch nhân khó lòng phòng bị.

Sự thật chứng minh, suy đoán của Đường Phong hoàn toàn chính xác, trong chiếc quạt sắt quả thật có cất giấu cơ quan.

Phi châm bị đánh rơi, Đường Phong quay đầu liếc nhìn Phi Tiểu Nhã:

- Không sao chứ?

Trong ánh mắt Bảo chủ đại nhân phun trào lửa cháy hừng hực, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đường Phong, vừa rồi nàng rõ ràng nghe người trước mặt này nói hắn giết chết Đường Phong, nhưng bây giờ hắn lại đến cứu Phi Tiểu Nhã. Lúc này Phi Tiểu Nhã quả thật không rõ đối phương có lai lịch gì, có mục đích gì.

- Đánh xong hãy nói, Đường Phong không chết.

Trong lòng Đường Phong như đổ mồ hôi, những lời này nghe thế nào cũng không có hương vị.

- Muốn đi?

Đoạn Thất Xích ngăn cản phía trước đường chạy của Tạ Tuyết Thần hừ lạnh khẽ hừ, Thiên binh dao phay mạnh mẽ vung về phía trước, bức lui Tạ Tuyết Thần về vị trí cũ.

Sau lưng của hắn, Đường Phong và Phi Tiểu Nhã đồng thời lao đến tấn công.

Tạ Tuyết Thần cuối cùng cũng biến sắc. Trước khi hắn đến Ô Long Bảo đã sắp xếp toàn bộ kế hoạch, chẳng những kêu Ô Long Tam Sử thỏa hiệp, trở thành phản đồ, còn uy hiếp dụ dỗ gần ba thành Hắc y nhân trong Ô Long Bảo. Hơn nữa còn mang đến một cao thủ Linh giai, trận chiến này đánh như thế nào mới có thể giành được chiến thắng, hơn nữa lấy ưu thế tuyệt đối để dành được thắng lợi.

Thế nhưng, quá nhiều chuyện ngoài ý liệu khiến hắn trở tay không kịp! Người tên là Tuyết Nữ rõ ràng đang ở Ô Long Bảo, nếu vẻn vẹn chỉ có như vậy cũng được rồi, Tuyết Nữ dù sao còn có Âu Dương Vũ giam chân. Phía bên mình rất thuận lợi chiếm cứ thế thượng phong, chỉ cần cho hắn thời gian một nén nhang, là hắn có thể bắt giữ Phi Tiểu Nhã, phi châm trong quạt sắt đã được bôi luyện thuốc mê cực lớn, một khi bắn trúng Phi Tiểu Nhã, mặc dù nàng là Thiên giai thượng phẩm cũng phải ngoan ngoãn nằm xuống, đến lúc đó, mục đích cuối cùng của lần chiến đấu này cũng đạt được.

Kỳ thật Tạ Tuyết Thần càng có khuynh hướng giết chết Phi Tiểu Nhã, nhưng vì đã ước định trước với Ô Long Tam Sử, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ hắn thật sự không dám giết nàng.

Nhưng hiện tại tất cả mọi chuyện đều uổng công, Tạ Tuyết Thần tự thấy với thực lực của mình, căn bản không có khả năng ngăn cản một kích hợp lực của Đoạn Thất Xích và hai người khác.

Tất cả chuyện này đều lỗi của người tên là Biên Vô Huyết, người này thật quá mức hèn hạ vô sỉ.

- Ba vị sư thúc cứu ta!

Tạ Tuyết Thần vội vàng mở miệng kêu gọi. Ô Long Tam Sử cũng bất chấp Thang Phi Tiếu và Tiếu Nhất Diệp, trực tiếp vứt bỏ tất cả phòng ngự và công kích, lao về hướng Tạ Tuyết Thần, người còn chưa tới, Vô Thiên đã trầm giọng quát:

- Đoạn sư điệt khoan hãy động thủ, Tạ Tuyết Thần không thể chết được!

Đoạn Thất Xích làm sao để ý tới hắn, Thiên binh dao phay trên tay hóa thành đao mang đầy trời, đổ ập xuống Tạ Tuyết Thần. Tiểu tặc này chưa chết, làm sao Đoạn Thất Xích có thể an tâm?

Tựa hồ chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều vây quanh Tạ Tuyết Thần.

Đường Phong đâm một kiếm về hướng Tạ Tuyết Thần, chưởng ảnh của Phi Tiểu Nhã cũng ùn ùn đánh về phía Tạ Tuyết Thần, ba lão gia hỏa Ô Long Tam Sử vội vàng xông đến bên cạnh Tạ Tuyết Thần, dốc hết toàn lực bảo vệ an toàn cho hắn, phía sau bọn họ, Thang Phi Tiếu và Tiếu Nhất Diệp cũng tích đủ khí lực thi triển công kích của mình.

Một đoàn hỗn loạn, trong phạm vi này chỉ truyền đến liên tiếp tiếng vang, còn cả tiếng động của đao kiếm chém vào người.

Mặt đất ầm ầm sụp đổ, phiến đá xanh dưới chân mọi người trong nháy mắt biến thành bột phấn, bay lượn khắp trời, lập tức lại bị cương khí mãnh liệt thổi tan thành mây khói.

Sau khi tất cả công kích dừng lại, mọi người đều nheo mắt nhìn.

Tạ Tuyết Thần là trung tâm của tất cả công kích, lại bình yên vô sự, còn chung quanh cơ thể của hắn, trên người Ô Long Tam Sử lại tràn đầy vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng ba lão gia hỏa râu tóc bạc trắng, gắt gao ngăn trước mặt Tạ Tuyết Thần.

- Tạ Tuyết Thần, không thể chết được!

Cho dù thân hình lung lay sắp đổ, nhưng Vô Thiên vẫn mở miệng nói.

Hai đại Sát Thần và Tiếu Nhất Diệp cau mày, vừa rồi bọn họ cũng phát giác được ý đồ của Ô Long Tam Sử , cho nên khi đánh chiêu thức ra có hơi thu lại chút lực đạo, nếu không Ô Long Tam Sử đã sớm chết rồi.

Thế nhưng chuyện đã đến nước này, bọn hắn còn kiên trì che chở cho Tạ Tuyết Thần như vậy, bên trong nhất định có một số nguyên do không thể cho ai biết.

Tạ Tuyết Thần đắc ý mỉm cười, thân hình đột ngột chui lên từ mặt đất, trực tiếp lóe ra cách đó hơn mười trượng.

Bọn người Thang Phi Tiếu còn muốn đuổi theo truy kích, Ô Long Tam Sử lại chắn trước mặt bọn họ, chậm rãi lắc đầu với bọn họ, trong đôi mắt đục ngầu hiện lên vẻ cầu khẩn, nhìn thấy ánh mắt này, hai đại Sát Thần nắm chặt nắm đấm lại, dù thế nào cũng không nỡ xuống tay giết bọn hắn.

Tạ Tuyết Thần ở bên kia dương dương đắc ý cất cao giọng nói:

- Các vị, sau này còn gặp lại!

Lời còn chưa dứt, một đạo nhân ảnh đã xông đến bên cạnh, Tạ Tuyết Thần định thần nhìn lại, chính là thủ phạm Biên Vô Huyết đã khiến hắn rơi vào hoàn cảnh quẫn bách như vậy!

Nhất thời cơn tức giận lại sôi trào trong lòng Tạ Tuyết Thần, nếu không phải vì tên Biên Vô Huyết này, lần này làm sao mình lại thất bại thảm hại như vậy?

Hắn chỉ là Thiên giai trung phẩm, nhưng lại muốn nhân lúc nhà cháy đi hôi của! Tạ Tuyết Thần thật sự không biết mình và người kia có thù hận gì, chỉ có điều không giết hắn Tạ Tuyết Thần cũng không làm sao tiêu trừ được lửa hận này.

Không hề nghĩ ngợi, Tạ Tuyết Thần vung quạt sắt về phía ngực Biên Vô Huyết, chỉ có điều khiến người ta bất ngờ là, Biên Vô Huyết lại không hề tránh né mà vung đoản kiếm màu đen chém về hướng lồng ngực mình.

Hắn muốn đồng quy vu tận với chính mình? Tạ Tuyết Thần không nhịn được, cười lạnh một tiếng, thực lực của mình cao hơn hắn, hơn nữa mình lại xuất chiêu trước, dựa theo tốc độ hiện tại, chỉ sợ hắn còn không đánh tới mình đã bị mình xuyên phá trái tim rồi.

Không có bất cứ ai lại không quan tâm đến sinh mệnh của mình. Tạ Tuyết Thần không tin Biên Vô Huyết dám không thu chiêu.

Hơn nữa, cho dù hắn không thu chiêu, mình cũng có thể đi trước một bước giết chết hắn. Vì vậy, động tác của Tạ Tuyết Thần không hề dừng lại, trên mặt hiện lên một tia ngoan lệ.

Sự thực đúng như Tạ Tuyết Thần dự liệu. Bởi vì thực lực của hắn mạnh hơn Biên Vô Huyết một bậc, lại xuất thủ trước. Thiết phiến trên tay hắn trước khi đối phương công kích đã kịp đâm tới trước ngực đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.