Anh Trai Ơi! Em Yêu Anh!

Chương 27




Thiết Đồ cười sang sảng nói:

- Không biết Thiên Giai thượng phẩm có thể phá được kim quang phòng ngự kiên cố của đại gia hay không. Vừa lúc có tên ngu ngốc tới thử tay.

Tuy hai người không nói rõ, nhưng ý tứ trong lời nói đã biểu đạt rất rõ ràng. Đường Phong đưa ánh mắt nhìn sang người trốn phía sau hắn – Thu Tuyệt Âm.

Nữ nhân này khiến người ta có cảm giác bình đạm, nho nhã, trước giờ không hề nói nhiều, chỉ lẳng lặng nghe người khác nói, chỉ tại thời điểm mấu chốt mới nói vài câu phát biểu suy nghĩ của mình. Đường Phong tiếp xúc với nàng không nhiều lắm, nhưng cũng biết nàng là nữ nhân có chủ kiến. Cảm giác được ánh mắt Đường Phong, Thu Tuyệt Âm nhẹ giọng nói:

- Bọn họ không đi, ta tất nhiên cũng sẽ không đi.

Đường Phong gật đầu nói:

- Cảm ơn mọi người. Như vậy mặc dù rất nguy hiểm, nhưng chúng ta cũng không phải không có sức liều mạng…

Thiết Đồ vừa chạy vừa nói:

- Nói như vậy là ngươi đã có kế hoạch?

Cho tới giờ hắn vẫn chưa từng bội phục qua người nào, chỉ duy nhất có Đường Phong là ngoại lệ. Thiết Đồ cũng biết rõ thực lực của Đường Phong cũng không chỉ đơn giản như biểu hiện bên ngoài, nhưng muốn lấy Địa Giai trung phẩm đấu với Thiên Giai thượng phẩm cũng không có nhiều hi vọng. Hiện tại nghe Đường Phong nói có lực liều mạng, tất nhiên là cảm thấy hiếu kỳ, muốn biết Đường Phong rốt cục là có thủ đoạn gì. Có lẽ hắn có đòn sát thủ có thể uy hiếp cao thủ Thiên Giai thượng phẩm.

- Không sai biệt lắm. Tuy nhiên, trước đó cần tìm một người ra tay giúp.

- Ai?

Cừu Thiên Biến hỏi.

- Một người chí ít có thể so chiêu một chút với cao thủ Thiên Giai thượng phẩm.

Đường Phong hướng ánh mắt ra cách đó không xa.

Người truy sát phía sau mình tuy là cao thủ Thiên Giai thượng phẩm, nhưng khả năng tìm được dấu vết của mình giữa đống hỗn loạn tại Ô Long Bảo ít nhất cũng phải mất một chút thời gian. Bởi vậy Đường Phong không lo lắng lắm bởi vì, chỉ cần chạy đến chỗ đó, thuyết phục người đó giúp mình chặn đường, Đường Phong có thể nắm chắc sẽ cầm chân được cao thủ Thiên Giai kia.

Dọc đường gặp rất nhiều trận chiến đấu, cơ hồ là cứ cách một đoạn lại gặp một đám người đang hỗn chiến. Hắc y nhân Ô Long Bảo hoàn toàn bị động. Bọn họ căn bản hoàn toàn không biết ai là địch nhân, ai là người nhà. Ngoại trừ một vài người quen biết nhau kết thành đội, còn lại hầu như đụng phải hắc y nhân khác, đều vô cùng cảnh giác.

Mặc dù hắc y nhân không phản bội chiếm tới bảy thành, cũng không có biện pháp hữu hiệu phân rõ địch ta, nhưng bọn họ cũng chỉ nắm chắc ba thành phản kích. Thật buồn bực vô cùng!

Những cuộc hỗn chiến tanh máu tràn ngập Ô Long Bảo. Có không ít hắc y nhân ngày thường có thù oán hoặc nói một câu không hợp liền vung tay tàn sát lẫn nhau.

Ngày hôm nay, toàn bộ Ô Long Bảo đều lâm vào mưa máu gió tanh, thỉnh thoảng lại có hắc y nhân bị địch nhân hoặc chính người bên mình chém ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt.

Thật ra Đường Phong cũng muốn giúp những hắc y nhân này một chút, nói cho họ biết làm cách nào phân biệt địch ta, nhưng lúc này phía sau hắn có truy binh, căn bản không có tâm tình hay thời gian đi quản chuyện người khác.

Gặp phải cuộc chiến đấu của người khác chỉ có thể dẫn theo bốn người Thiết Đồ vòng qua thật xa, không hề dừng lại, chạy về phía mục tiêu.

Hiện tại Ô Long Bảo hỗn loạn cũng là tạo cơ hội cho Đường Phong. Giữa đường, Đường Phong tìm được thi thể một hắc y nhân, lột y phục của hắn mặc trên người mình, yêu cầu tất cả mọi người rạch trên ngực áo mình một vết rách thật nhỏ.

Có ngụy trang này, đám hắc y nhân phản bội tất sẽ không tìm đến họ gây phiền phức, đối xử với họ như đồng bọn. Mà những hắc y nhân không làm phản kia không biết nguồn cơn, chỉ cần bọn họ không trêu chọc người khác, người khác tự nhiên cũng sẽ không ngăn trở hành động của bọn họ.

Chỉ trong chốc lát, nhóm người Đường Phong đi tới nơi đã định. Bốn người Thiết Đồ ngẩng đầu nhìn, phát hiện đây là dược phòng ở Ô Long Bảo.

- Ngươi muốn tìm Bàng Dược Vương?

Thiết Đồ lên tiếng hỏi. Tuy tính tình người này thẳng thắn hào sảng, nhưng đầu óc cũng không đần. Tuy hắn không biết Bàng Dược Vương có thực lực thế nào, cũng có thể tới dược phòng, bị Bàng Dược Vương hung hăng giáo huấn, mua một ít kim sang dược trị thương cũng không tệ.

- Đúng!

Đường Phong gật đầu. Thực lực của Bàng Dược Vương là Thiên Giai trung phẩm, mặc dù so ra kém tên sát thủ sau lưng kia, nhưng quá chiêu một lúc thì không thành vấn đề. Hơn nữa thêm mình và bốn người Thiết Đồ, phỏng chừng tên cao thủ Thiên Giai thượng phẩm kia cũng không chiếm được ưu thế.

Thế nhưng Bàng Dược Vương này lại có điểm rất phiền phức, tính tình quái dị. Đường Phong cũng không nắm chắc có thể thuyết phục được hắn ta giúp đỡ. Huống chi trước đây từ khi lão trông coi tiệm thuốc, Đường Phong vẫn lén vào trong trộm đồ. Hôm nay Ô Long Bảo loạn trong giặc ngoài, nguy tại sớm tối, Bàng Dược Vương có thể không khoanh tay ngồi nhì. Đường Phong cũng chỉ có thể cầu nguyện như vậy.

- Người này yêu tiền như mạng, nếu như chúng ta muốn lão ra tay, phỏng chừng phải trả một cái giá không nhỏ.

Cừu Thiên Biến đối với Bàng Dược Vương xem ra cũng không có ấn tượng gì hay ho.

- Xem ra chúng ta tới đúng lúc a!

Đường Phong cau mày đi tới cửa dược phòng, vừa lúc thấy bên trong xuất hiện thân ảnh một hắc y nhân. Trước ngực hắc y nhân này máu nhuộm một mảng lớn, hẳn là vừa trúng một chưởng.

Hơn nữa lúc này bên trong truyền đến tiếng giao đấu kịch liệt. Binh khí va chạm nhau lách cách, vô số cương khí bắn ra, còn có không ít tiếng người la hét…

Phỏng chừng Bàng Dược Vương bị người vây công. Nếu lúc này giải vây cho lão, đợi lát nữa yêu cầu lão hỗ trợ, lão hẳn là sẽ không chối từ.

Nghĩ tới đây, Đường Phong phất tay nói:

- Lên! Cứu lão gia hỏa kia trước đã.

Mặc kệ lão gia hỏa kia đang chiếm thượng phong hay hạ phong, mình giúp lão chặn địch nhân cũng là không bao giờ sai.

Mấy người nhìn nhau, tất nhiên biết lúc này nên làm như thế nào. Thiết Đồ và Cừu Thiên Biến cười hắc hắc một tiếng, thản nhiên trực tiếp xong vào.

Phòng trong chính là dược phòng Ô Long Bảo. Tủ thuốc giờ phút này ngã trái đổ phải, vô số dược liệu tràn ra đầy đất, không ít tủ thuốc bị chia năm xẻ bảy. Trong phòng tràn ngập mùi hương dược liệu nồng nặc.

Khi thân ảnh lực lưỡng của Thiết Đồ tiến vào trong dược phòng, ánh sáng trong phòng bị chắn, cả phòng tối sầm lại. Ngay sau đó, những người khác cũng nối đuôi nhau tiến vào.

Ngay khi tình huống trong dược phòng đập vào mắt Đường Phong, hắn nhịn không được ngẩn ngơ.

Vốn hắn cho rằng Bàng Dược Vương lấy thực lực Thiên Giai trung phẩm ứng phó một đám hắc y nhân chỉ có cảnh giới Địa Giai cho dù có chút cố sức hẳn cũng sẽ không quá chật vật, nhưng thực tế lúc này Bàng Dược Vương lại đang bị dồn ép đến quẫn bách.

Chiến đấu kịch liệt trong dược phòng đại khái chỉ diễn ra trong phương viên ba trượng. Bàng Dược Vương đứng ở chính giữa, mà trên người lão lại có không ít xích sắt. Đầu xích sắt bị đám hắc y nhân nắm chặt trong tay, hung hăng dùng sức kéo trái giật phải.

Đường đường là một cao thủ Thiên Giai trung phẩm, cư nhiên lại bị những xích sắt này bó buộc hành động, chỉ có thể di chuyển trong phạm vi nhất định.

Đám hắc y nhân này rõ ràng cũng biết Bàng Dược Vương không dễ chọc, căn bản trừ mấy người tài cao gan lớn đang ở gần vây công, số còn lại phần lớn đều trốn ở xa xa phóng ám khí. Phi châm, đao, chông sắt thi nhau bay tới người Bàng Dược Vương. May mắn là, những người này cũng không tinh thông ám khí, lực sát thương cực kỳ hữu hạn, nếu không cho dù Bàng Dược Vương lợi hại hơn nữa cũng đã sớm ngã xuống.

Dù vậy, tình cảnh Bàng Dược Vương lúc này cũng không quá khả quan. Mái đầu bạc trắng rối tung, ra chiêu như một kẻ điên, nhưng làm cách nào cũng không thoát khỏi những dây xích bó buộc trên người, cương khí hộ thân cũng bắt đầu lờ mờ mai một.

Một khi cương khí hộ thân bị phá, Bàng Dược Vương đang bị bó buộc tại chỗ không thể di chuyển cũng chỉ có thể trở thành bia ngắm cho đám hắc y nhân này, sẽ bị vô số ám khí ghim thành con nhím.

Đường Phong nghĩ mãi cũng không ra tại sao lại bị những sợi xích này quấn quanh. Chỉ cần hơi có chút phòng bị, hẳn là sẽ không quẫn bách đến mức này.

Quả nhiên là hổ lạc bình nguyên bị chó khinh, phượng hoàng rụng lông không bằng gà a.

Trên mặt đất bên cạnh Bàng Dược Vương có năm cỗ thi thể, xem ra phản kích của lão cũng không phải không có hiệu quả. Dù sao muốn lấy một đám Địa Giai vây bắt Thiên Giai trung phẩm, nếu không chịu một chút tổn thất, căn bản là không thể nào.

Tuy nhiên, đối phương nhân số rất đông, số lượng hắc y nhân ít nhất cũng có hơn ba mươi người. Hơn nữa xem ra bọn chúng có chuẩn bị mà tới. Những xích sắt và ám khí này không thể cứ như vậy tiện tay mang theo.

Đường Phong đoán chừng nếu nhóm người của mình không kịp thời tới trợ giúp lão, nhiều nhất là qua nửa nén hương nữa, Bàng Dược Vương nhất định bị đám hắc y nhân này siêu độ. Một Thiên Giai trung phẩm bị ba mươi mấy Địa Giai vây công đối phó, thật khiến người khác khó tin a. Xem ra lão gia hỏa này cũng lâu rồi chưa có ra trận, hoặc có lẽ là luyện thuốc nhiều đến thành hồ đồ rồi.

Khi nhóm người Thiết Đồ tiến vào, tất nhiên là khiến đám hắc y nhân kia chú ý. Nhiệm vụ chủ yếu của bọn chúng là bắt Bàng Dược Vương, phải bắt sống, không được giết chết. Dù sao Đại Tuyết cung vẫn còn cần tới năng lực luyện chế thuốc của Bàng Dược Vương. Dựa vào xuất kỳ bất ý đánh lén, hơn nữa tổn thất vài nhân mạng, thật vất vả mới bức được Bàng Dược Vương tới mức này, nếu lúc này có người tới gây rối, rất có khả năng thất bại trong gang tấc.

Sau khi đám hắc y nhân cảnh giác liếc nhìn đám người Thiết Đồ xong, lúc này bọn chúng mới không khỏi cảm thấy yên lòng.

Bởi vì bọn chúng thấy y phục chỗ ngực đám người Thiết Đồ đều có vết rách. Những người này đều không ai biết rốt cuộc có bao nhiêu người bị Tạ Tuyết Thần mua chuộc, chỉ nhận được lệnh khi cuộc đại chiến giữa các cao thủ Thiên Giai diễn ra thì bắt đầu hành động. Cho nên tuy rằng bọn họ cảm thấy nghi hoặc nhưng cũng không để trong lòng, ngoắc ngoắc đám người Thiết Đồ:

- Mau tới đây! Lão gia hỏa này ngoan cố không hàng, còn vọng tưởng trốn thoát.

Trong số những người mới tiến nhập Ô Long Bảo, có ba người để lại ấn tượng sâu sắc đối với đám hắc y nhân. Người thứ nhất đương nhiên là Đường Phong, thanh danh hiển hách, làm ra rất nhiều đại sự mà người khác ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Những khi đám hắc y nhân này nói chuyện về Đường Phong cũng luôn khen không dứt miệng. Người thứ hai chính là Không Dư Hận – đệ tử tinh nhuệ nhất của Đại Tuyết cung, vô luận tư chất hay thực lực đều vô cùng lợi hại. Đáng tiếc, người này tại Băng Hỏa Đảo đã bị Tiếu Nhất Diệp bức xuống biển về sau không rõ tung tích. Còn lại một người, chính là Thiết Đồ.

Phòng ngự của Thiết Đồ quá cường hãn, căn bản không phải thực lực mà ở cảnh giới như hắn có được. Một khi lực lượng cương tâm thi triển ra, liền xuất hiện một vầng kim quang rực rõ chói mắt, không muốn để lại ấn tượng cho người khác cũng không được.

Cho nên đám hắc y nhân mới gấp gáp kêu gọi Thiết Đồ như vậy. Bọn chúng nhân số tuy đông, nhưng không ai dám trực tiếp chiến đấu cùng Bàng Dược Vương. Mấy người bên cạnh Bàng Dược Vương kia cũng không ngừng chạy, chỉ sợ sẽ bị tiêu diệt. Nếu Thiết Đồ có thể tới ngăn cản công kích của Bàng Dược Vương, như vậy cục diện sẽ tốt hơn rất nhiều.

Đối diện với nhiệt hình hô hoán của hắc y nhân, Thiết Đồ vui vẻ đáp ứng:

- Tới liền!

Cừu Thiên Biến và Hà Hương Ngưng cũng từ phía sau Thiết Đồ đi ra, phóng tới đám hắc y nhân. Bọn họ cố gắng nỗ lực giữ cho vẻ mặt mình tự nhiên, tránh cho những hắc y nhân này đề phòng cảnh giác. Dù sao hiện tại bọn họ cũng đang sắm vai đồng bọn mà không phải địch nhân của những hắc y nhân này.

Về phần Đường Phong, tạm thời không lộ diện mạo, vẫn nấp sau thân thể lực lưỡng của Thiết Đồ làm khán giả.

- Một đám phản đồ!

Bàng Dược Vương bị vây công lâu như vậy, hiện tại lại bị người khác cầm chân trong phạm vi hẹp, trong lòng táo bạo vô cùng. Giờ phút này thấy địch nhân có thêm viện quân, nhịn không được chửi ầm lên:

- Súc sinh Tạ Tuyết Thần kia rốt cuộc cho các ngươi chỗ tốt gì, các ngươi lại không tiếc phản bội Ô Long Bảo, phản bội Bảo chủ đại nhân. Các ngươi phụ lòng tài bồi của Bảo chủ đại nhân, không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?

Những lời này vừa nói ra, không ít hắc y nhân đang tấn công đột nhiên chậm lại, nét mặt hổ thẹn vạn phần. Cũng không phải tất cả mọi người cam tâm tình nguyện thay Tạ Tuyết Thần bán mạng, chỉ là rất nhiều người không ngoại lệ đều bị Tạ Tuyết Thần dùng thủ đoạn khác nhau cưỡng bức, dụ dỗ. Những người bị ép bán mạng cho Tạ Tuyết Thần nghe được những lời này của Bàng Dược Vương, trong lòng cảm thấy hổ thẹn không chịu nổi.

Một hắc y nhân đầu tiên thở dài mở miệng nói:

- Bàng lão, chúng ta không muốn đả thương ngươi. Ngươi đừng phản kích nữa, theo chúng ta đi thôi. Nếu không, mặc dù phải giết ngươi cũng không thể để ngươi sống sót. Đây là mệnh lệnh của người kia.

Năng lực chế thuốc của Bàng Dược Vương vô cùng xuất chúng. Tuy rằng hắn từng nói khoác với Đường Phong mình là một dược vương nhưng trong đó cũng không phải hoàn toàn là nói khoác. Dù sao một dược sư đạt tới cảnh giới Thiên Giai cũng rất khó có được. Chỉ có điều, danh xưng dược vương kia là do chính hắn tự tặng cho mình mà thôi.

Nguyên tắc của Tạ Tuyết Thần chính là, mình không có được, kẻ khác cũng đừng mong có – loại tâm lý điển hình của tiểu nhân. Đối với Phi Tiếu Nhã cũng thế, mà đối với Bàng Dược Vương cũng là như vậy.

Nếu như phản kích của Bàng Dược Vương quá mức lợi hại, lại không cam lòng bị bắt, vậy thực sự cần phải hạ sát thủ. Tạ Tuyết Thần sẽ không cần một dược sư không phục tùng, lại càng không thể lưu lại một cao thủ Thiên Giai luôn muốn giết mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.