Anh Trai Ơi! Em Yêu Anh!

Chương 11




Tuy rằng thanh đoản kiếm này không phải chủy thủ, thế nhưng vô luận là trọng lượng hay dài ngắn đều tương đối phù hợp đối với yêu cầu của Đường Phong, trường kiếm dài hai thước cũng không tính quá dài, hoàn toàn có thể sử dụng giống như thủy chủ.

Hơn nữa dù sao bản thân nó cũng là kiếm, nếu như dùng để thi triển kiếm chiêu mà nói, uy lực không cần bàn cãi tự nhiên tăng cường không ít.

Đường Phong không nghĩ tới chính mình thuận lợi tới như vậy, có thể lấy được một thanh vũ khí tương đối thỏa mãn, tuy rằng không phải thiên binh, thế nhưng chung quy không thể yêu cầu quá cao, thiên binh không phải thứ nói muốn có là có.

- Ngươi thích là tốt rồi!

Phi Tiểu Nhã quyến rũ cười cười, bước tới cửa sổ lầu ba hít một hơi thật sâu, lại duỗi thắt lưng một cái thật dài.

Mấy ngày hôm nay thực sự để nàng mệt muốn chết rồi, thân thể ngược lại không quá mệt mỏi, nhưng về mặt tinh thần thực sự rất rã rời, nàng suốt mấy ngày vừa qua hoàn toàn giống như một thị nữ tiêu chuẩn nhất hầu hạ bên cạnh Tuyết Nữ, không chỉ làm tất cả yêu cầu của Tuyết Nữ, còn muốn quan sát sắc mặt lời nói, có đôi khi chỉ là một ánh mắt hoặc là động tác của Tuyết Nữ, nàng phải bận việc liên tục.

Hơn nữa càng thêm mệt mỏi chính là, thực lực của Tuyết Nữ vô cùng cao thâm, mấy ngày vừa qua tổng cộng không ngủ quá năm canh giờ (~10 tiếng đồng hồ), thời gian còn lại đều trong trạng thái thanh tỉnh. Phi Tiểu Nhã cũng rất bất đắc dĩ phải thức ngủ trong thời gian giống như vậy.

Bảo chủ đại nhân chưa bao giờ phải chịu qua loại tình cảnh như thế này? Bất quá dù cho mệt mỏi muốn chết, nhưng Phi Tiểu Nhã cũng không dám có một chút oán giận.

Đường Phong cũng biết hiện tại nếu như để Phi Tiểu Nhã trở lại, khăng định sẽ bị Diệp cô cô sai khiến, dù sao đi nữa chính mình đã lấy được vũ khí rồi, đơn giản trò chuyện với nàng, để nàng thanh nhàn một lúc.

Hai người cũng chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi, nói chuyện hồi lâu, Phi Tiểu Nhã lại ngồi xuống, qua một lúc, Đường Phong chỉ cảm thấy đầu vai chính mình trầm xuống, quay đầu nhìn, đã thấy bảo chủ đại nhân dựa vào người chính mình, hô hấp đều đều, ngủ vô cùng say sưa.

Nàng cư nhiên ngủ dễ dàng như vậy, Đường Phong thở dài một tiếng, không hề nhúc nhích ngồi yên một chỗ, rất sợ quấy rối giấc ngủ của nàng.

Xa xa cách Ô Long Bảo chừng nghìn dặm có một nhóm sáu người đang tiến thẳng về phương hướng Ô Long Bảo, trong sáu người này có bốn người mặc áo khoác đặc biệt thuộc về tiêu chí của Đại Tuyết Cung, cũng giống như trước kia Đường Phong nhìn thấy tại Thiên Tú, trên áo khoác đều là những bộ khô lâu rập rạm âm trầm, nến như Đường Phong ở chỗ này nhất định có thể từ cách ăn mặc nhận ra bốn người này chính là sát thủ của Đại Tuyết Cung.

Tuy rằng bốn người này chỉ chạy đi rất bình thường, nhưng vừa vặn như có như không tỏa một cỗ sát khí sắc bén, đó là một loại sát khí không thể khống chế, sát khí khiến người khác phải tim đập nhanh hơn.

Nơi bốn người đi qua, cho dù là chim bay trên trời cũng bị quấy nhiễu nhanh chóng sải cánh bay đi thật xa.

Ngoại trừ bốn người này còn có hai người khác cùng trong đội ngũ.

Thoạt nhìn tuổi tác của hai người còn lại chỉ chừng trên dưới bốn mươi, một người trong đó mặt áo bào tro, không nhiễm một chút bụi, sắc mặt bình thản, hình dạng cũng rất bình thường, thế nhưng trong đôi con mắt bình thản vô cùng kia lại lóe lên hai đạo tinh quang, bước tiến của hắn không nhanh không chậm, phảng phất giống như đang thong thả đi lại, thế nhưng một bước bước ra lại vượt qua khoảng cách hơn hai mươi trượng, hành tẩu với tốc độ nhanh như vậy, ngay cả y bào cũng rất lặng yên, không hề lay động.

So sánh với người này, người còn lại có vẻ rất ngọc thu lâm phong, nam nhân chừng bốn mươi tuổi chung quy có chút đặc thù thành thục, khéo mắt thường thường toát lên vẻ tang thương từng trải khiến nam nhân này thoạt nhìn càng thêm thành thục hơn nhiều, mặc một kiện thanh xam màu xanh nhạt, bên hông có một khối ngọc phỉ thủy, khóe miệng luôn luôn nở nụ cười khiêm tốn. Nếu như chỉ là như vậy, không cần nghi ngời người này chính là nam nhân cực kỳ hấp dẫn lực chú ý, đã định trước là nam nhân khiến không ít nữ nhân phải ái mộ.

Thế nhưng nhãn thần nguyên bản phải là nhu hòa lúc này lại tràn ngập ý hung ác nham hiểm và trào phúng, cũng giống như một con rắn độc, nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, lúc nào cũng có thể hạ thủ.

- Âu Dương tiên sinh, cách chừng nghìn dặm chính là Ô Long Bảo rồi!

Nam nhân thành thục mặc thanh sam màu xanh nhạt đột nhiên chỉ về phía trước, mở miệng nói:

- Trong vòng một ngày chúng ta có thể tới nơi.

Nam nhân mặc áo bào tro vẫn giữ nguyên cước bộ, chỉ hơi gật đầu.

- Lần này khả năng phải dựa vào lực lượng của Âu Dương tiên sinh, tin tức truyền tới, ngày hôm nay có không ít cao thủ đang chờ đợi chúng ta!

- Tạ cung chu quá khiêm nhường!

Nam nhân mặc áo bào tro được gọi là Âu Dương tiên sinh thản nhiên nói:

- Thủ hạ của Tạ cung chủ đều là những nhân vật thần bí khó lường, Âu Dương chỉ là tới nhìn trò hay mà thôi.

Có thể để người khác gọi là Tạ cung chủ, thủ hạ dẫn theo càng là bốn cao thủ đứng đầu của Đại Tuyết Cung, như vậy nam nhân mặc trường sam màu lục nhạt này nhất định chính là Tạ Tuyết Thần rồi.

Suy đoán của Mang chấp sự không sai, mấy ngày trước hắn đã nói qua, Tạ Tuyết Thần ngắn thì năm ngày, chậm thì trong vòng nửa tháng sẽ tới Ô Long Bảo, hiện tại xem ra suy đoán này hoàn toàn chính xác.

Nghe được Âu Dương tiên sinh nói như vậy, Tạ Tuyết Thần chỉ mỉm cười không mở miệng.

Ô Long Bảo hiện tại xác thực không đủ gây sợ hãi nữa rồi, nếu như không phải Phi Tiểu Nhã và nam nhân khiến người khác chán ghét kia tự cho mình thông minh, chơi trò đùa này đối với hắn, Tạ Tuyết Thần thực đúng là không tới Ô Long Bảo tìm phiền phức.

Thế nhưng nếu bọn họ nói Phi Tiểu Nhã đã biến mất rồi, như vậy đây cũng là cơ hội tốt trời ban cho Tạ Tuyết Thần.

Thích chơi trò biến mất thực không? Vậy để bản cung chủ để ngươi triệt để biến mất, vô luân là từ góc độ nào suy xét, lần này tới Ô Long Bảo nhất định sẽ có kết thúc. Tạ Tuyết Thần cũng có chút không nhịn được nữa rồi, dù sao từ sau khi làm chuyện kia, hiện tại đã trôi qua ba năm rồi, thời gian ba năm không sai biệt lắm đã đủ cho hắn củng cố vững chắc địa vị của chính mình đồng thời lung lạc nhân tâm người khác.

Đương nhiên, điều này phải thành lập trên tiền đề Phi Tiểu Nhã triệt để biến mất.

Nếu như không phải như vậy, Tạ Tuyết Thần làm sao chỉ dẫn bốn người tới Ô Long Bảo? Bốn người này tuyệt đối không phản bội chính mình, về phần những người khác trong Đại Tuyết Cung, Tạ Tuyết Thần tạm thời còn có chút không thể tin tưởng được, tự nhiên không thể mang đến.

Một cung chủ Đại Tuyết Cung như hắn thực sự có chút khổ cực, Tạ Tuyết Thần không nhịn được tự giễu cười.

- Lần này thu Ô Long Bảo, Tạ cung chủ nhất định có thể hoàn thành được công tích vĩ đại rồi, còn thỉnh không nên quên đi ước định giữa chúng ta mới được!

Âu Dương tiên sinh nhàn nhạt nói, tuy rằng ngữ khí vô cùng bình thản, nhưng lại có chút vị đạo cảnh cáo trong dó.

-o0o-

Bốn sát thủ Đại Tuyết Lâu đang chạy nhanh phía trước đều dựng thẳng lỗ tai, nói thực đi, ngay cả bọn họ cũng không biết rõ vị Âu Dương tiên sinh này là từ lỗ nẻ nào chui ra? Đồng thời cũng không biết giữa hắn và Tạ Tuyết Thần có ước định gì. Nhưng bọn họ biết chắc một điều, thực lực của Âu Dương tiên sinh này sâu không thể đo lường, phía sau vô cùng có khả năng có một thế lực khổng lồ, nếu không phải như vậy, với cá tính của Tạ Tuyết Thần sao có thể khách khách khí khí đối với hắn như vậy?

- Đương nhiên.

Tạ Tuyết Thần gật đầu nói:

- Bất quá chưởng quản Đại Tuyết Cung chỉ là một bắt đầu, còn thỉnh Âu Dương tiên sinh cho ta thời gian nửa năm để giảm xóc, sau nửa năm Tạ mỗ mới có thể thực hiện ước định giữa chúng ta.

- Có thể!

Âu Dương tiên sinh gật đầu:

- Thời gian nửa năm cũng không nhiều, chúng ta cũng cần phải chuẩn bị, làm đại sự không phải chỉ một lần là xong, điểm này nằm trong dự liệu của ta.

Tạ Tuyết Thần hung ác nham hiểm cười cười.

- Tạ cung chủ, bên phía Ô Long Bảo cũng có rất nhiều cao thủ sao?

Âu Dương tiên sinh đột nhiên chuyển đề tài.

- Nhất định có!

Tạ Tuyết Thần gật đầu nói:

- Bảo chủ Ô Long Bảo Phi Tiểu Nhã là một Thiên giai trung phẩm, ta ngược lại không lo lắng nàng, nữ nhân này tùy tiện một chút là có thể giải quyết được rồi, bất quá từ một năm trước Ô Long Bảo xuất hiện một nam nhân vốn nên chết từ sớm, nam nhân này mới chính là tồn tại vướng tay vướng chân.

Nhắc tới đây, sắc mặt Tạ Tuyết Thần trở nên âm trầm.

Hắn thực sự không nghĩ tới, nam nhân kia cư nhiên ngoan lệ tới như vậy, không tiếc buông tha sinh mệnh của chính mình để thoát khỏi vòng khống chế của hắn, điều này không cần bàn cãi chính là khiêu khích Tạ Tuyết Thần, là sỉ nhục, Tạ Tuyết Thần làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho một người như vậy còn sống? Nếu như không bị chính mình khống chế, như vậy phải chết đi.

- Chỉ có hai cao thủ cũng cần phải hưng sư động chúng như vậy?

Trên mặt Âu Dương tiên sinh không chút biểu tình hỏi lại một câu, tuy rằng ngữ khí rất bình thản, nhưng vị đạo trào phúng trong đó không hề có một chút che giấu.

Nghe xong những lời này, trong bốn người đang chạy nhanh phía trước có một ngươi quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Âu Dương tiên sinh:

- Ngươi biết cái gì? Nam nhân kia chính là người khó đối phó nhất toàn bộ Đại Tuyết Cung!

- Làm càn!

Ngữ khí Tạ Tuyết Thần mềm nhẹ trách cứ một câu.

- Ta và Âu Dương tiên sinh nói chuyên, khi nào cần ngươi chen miệng vào?

Sắc mặt Âu Dương tiên sinh vẫn như thường, không tức giận cũng không thích thú, phảng phất giống như không nghe thấy người khác nói.

Tạ Tuyết Thần lại nói:

- Tuy nói là như vậy, nhưng con người của ta thích dùng ưu thế tuyệt đối chiến thắng địch nhân, thay cách nói khác, chính là khi dễ người ta!

- Đây đúng là ham mê đặc biệt!

Khóe miệng Âu Dương tiên sinh chậm rãi nở nụ cười mỉm.

- Đương nhiên, đây chỉ là trạng thái lý tưởng nhất, kỳ thực trong Ô Long Bảo còn có ba cao thủ, là do gia sư năm đó lưu lại cho nữ nhân kia.

Gia sư? Cho dù là Âu Dương tiên sinh tâm ổn như nước, lúc này cũng không nhịn được nở nụ cười nhàn nhạt. Nếu như là thu một đồ đệ giống như ngươi, thực sự là đại họa mười tám đời rồi. Vì ham muốn của bản thân, cư nhiên có thể mạnh mẽ giết chết sư phụ của chính mình, tới lúc này còn có mặt mũi xưng hô Gia sư hay sao?

Nam nhân này không chỉ có dã tâm cực lớn, sắc mặt cũng dầy như vậy. Trong lòng Âu Dương tiên sinh nghiêm nghị, nguyên bản cho rằng Tạ Tuyết Thần chỉ là một vai hề nhảy nhót nhỏ bé, hiện tại xem ra, quả nhiên khó đối phó với rất nhiều so với tưởng tượng của chính mình.

- Đối phương có năm người, các ngươi cũng có năm người.

Âu Dương tiên sinh hỏi:

- Phần thắng như thế nào?

- Không đủ gây sợ hãi!

Tạ Tuyết Thần vân đạm phong khinh nói.

Âu Dương tiên sinh nhíu nhíu lông mày, hắn phát hiện chính mình càng lúc càng không nhìn thấu nam nhân này. Nếu như không tính chính mình mà nói, như vậy nhân số hai bên là năm năm, hơn nữa tất cả đều là cao thủ đứng đầu, thắng bại hẳn là không thể phán đoán nhẹ nhàng như vậy mới đúng, thế nhưng nhìn thần sắc và ngữ khí của hắn rõ ràng không hề đặt đối phương vào trong lòng, lần này đi cùng nói là chiến đấu, không bằng nói là trực tiếp thu nhận Ô Long Bảo cho rồi.

Hơn nữa chính mình đã nói qua chỉ là xem kịch mà thôi, sẽ không động thủ.

Hắn thực sự định trước như vậy? Hắn dựa vào cái gì? Âu Dương tiên sinh suy nghĩ cẩn thận hồi lâu, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.

- Âu Dương tiên sinh đang hoài nghi lời Tạ mỗ nói sao?

Tạ Tuyết Thần nhìn không chớp mắt, mở miệng hỏi.

- Thành thật mà nói, có chút.

Âu Dương tiên sinh gật đầu đáp.

- Vậy thỉnh Âu Dương tiên sinh dùng mắt quan sát vật!

Tạ Tuyết Thần cười vô cùng tự tin:

- Sự tình sẽ có chút phát triển không tưởng tượng nổi!

Ô Long Bảo, chỗ lầu ba kho vũ khí, Đường Phong bảo trì một tư thế không hề nhúc nhích đã sắp tròn hai canh giờ rồi.

Lúc đầu Phi Tiểu Nhã còn dựa vào đầu vai chính mình ngủ say, sau đó chậm rãi trượt xuống dưới, biến thành gối đầu lên đùi của chính mình, cuộn tròn trên mặt đất, nàng có thể nói là thực sự mệt chết rồi, đối với một cao thủ Thiên giai thượng phẩm mà nói, ngủ suốt hai canh giờ với chiều sâu như vậy tuyệt đối là hiện tượng tương đối khác thường.

Thực lực tới cảnh giới này, chỉ cần không phải quá mức mệt mỏi, thời điểm bình thường chỉ cần ngủ một hai canh giờ có thể khôi phục được toàn bộ tinh lực đỉnh cao nhất của chính mình.

Đường Phong cũng không dám cựa quậy quấy rối nàng, lẳng lặng ngồi yên một chỗ, giống hệt một pho tượng, lắng nghe tiếng hít thở đều đều của Phi Tiểu Nhã, trong lòng một mảnh an tường.

Sau một lúc lâu, thân thể bảo chủ đại nhân đột nhiên khẽ động, suối tóc mất trật tự, còn có chút buồn ngủ duỗi thẳng nửa người trên, chớp chớp con mắt nhìn Đường Phong một chút, vội vàng hỏi:

- Ta ngủ đã bao lâu?

- Không lâu lắm!

Phi Tiểu Nhã không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vỗ vỗ bộ ngực cao vút mà tràn đầy co giãn của chính mình.

- Đại khái chừng hai canh giờ!

Đường Phong bổ xung nói.

Sắc mặt bảo chủ đại nhân tức thì tái nhơt, quay đầu nhìn cửa sổ một chút, vầng thái dương đã sắp lặn sau rặng núi xa xa, trên bầu trời chỉ còn lại ánh chiều tà màu đỏ hồng rực rỡ.

- Xong!

Phi Tiểu Nhã vội vàng bật dậy, hai tay nâng váy của chính mình, bịch bịch bịch nhảy thẳng xuống cửa sổ lầu ba, thả người nhẹ nhàng đã đáp xuống dưới mặt đất.

Cao thủ Thiên giai không phải chuyện đùa, nhảy xuống dưới với độ cao như vậy mà có thể giống như lá vàng rơi nhẹ nhàng, trong nháy mắt giẫm chân dưới mặt đất thoát cái chạy thật xa, trong mắt mấy hắc y nhân đang canh cửa, thân ảnh bảo chủ đại nhân chỉ để lại một đường tàn ảnh, chốc lát đã biến mất không còn.

- Nàng chậm một chút!

Đường Phong đứng cạnh cửa cổ vội hô to một tiếng, nhưng không hề có bất cứ lời đáp lại nào.

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.