Anh Trai Ơi! Em Yêu Anh!

Chương 10




Thế nhưng hiện tại, cho dù Đường Phong không thể lý giải được mỗi một câu nói của bọn họ, thế nhưng lý giải tám phần mười không thành vấn đề. Hơn nữa có Diệp cô cô một bên chỉ điểm, phối hợp với kinh nghiệm kiếp trước, Đường Phong đối với cảm ngộ về mặt chiến đấu và tu luyện có bước tiến bộ rất lớn.

Thời gian rảnh rỗi thì tu luyện Vô Thường Quyết, tu luyện ở bên ngoài tự nhiên không thể so sánh với tu luyện trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, tốc độ tu luyện tự nhiên suy giảm rất nhiều, nhưng đây là chuyện không có biện pháp thay đổi, Băng Hỏa Đảo đã biến mất rồi, từ nơi nào tìm kiếm băng hỏa ba mươi sáu phòng?

Hơn nữa Đường Phong hiện tại rất muốn tìm kiếm một thanh vũ khí tiện tay.

Thiên binh Toái Tinh từ khi hắn xuất đạo tới nay vẫn chưa hề rời xa, thế nhưng tại Băng Hỏa Đảo đã bị hòa tan sạch sẽ. Một khi có chiến đấu phát sinh, Đường Phong không có vũ khí có thể trông cậy, rất nhiều lần Toái Tinh của chính mình đều giúp bản thân hóa hiểm thành an, đối với Đường Phong mà nói, một thanh vũ khí tiện tay bên người luôn luôn là cần thiết.

Có vũ khí mới có thể phóng ra sát chiêu mạnh nhất, dù sao Đường Phong còn chưa tu luyện tới cảnh giới như Tuyết Nữ, thậm chí còn chưa tới cảnh giới lấy chưởng vận đao như Đoạn Thất Xích.

- Ngọc nhi, chỗ nàng có chủy thủ hoặc đoản kiếm đẳng cấp thiên binh?

Đường Phong tìm tới Phi Tiểu Nha đang hầu hạ Diệp cô cô hỏi.

- Thiên binh?

Phi Tiểu Nhã lắc đầu:

- Ta chưa bao giờ dùng vũ khí, hơn nữa trong Ô Long Bảo chỉ có ba thanh thiên binh, đều là binh khí của Ô Long tam sứ!

Thế nào những nữ hài tử chính mình nhận thức đều thích dùng bàn tay thịt công kích? Bạch Tiểu Lại như vậy, Phi Tiểu Nhã cũng là như vậy. Lẽ nào uy lực của chưởng pháp so với kiếm chiêu đao pháp càng lớn hơn một chút hay sao? Hay là trong huyết mạch của các nàng đã ẩn chứa một ít nhân tố bạo lực, thích dùng bàn tay trần đánh người?

Mặc dù đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi có được đáp án, Đường Phong vẫn có điểm thất vọng. Thiên binh a, tuy rằng thứ này không thể so sánh được với thần binh, thế nhưng đã là bảo bối hiếm thấy rồi. Đường Phong từ trước tới nay mới chỉ có hai thanh thiên binh, một thanh là Toái Tinh, một thanh là đại khảm đao ngư lân bảy màu, tất cả đều là binh khí lấy được từ Cự Kiếm Môn, Toái Tinh đã bị hòa tan rồi, đại khảm đao tại thời điểm sử dụng kế sách thâu thiên hoán nhật đã bị đánh mất, thực sự khiến hắn phải tiếc hận.

- Phong nhi con muốn thiên binh làm cái gì?

Tuyết Nữ ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi.

Đường Phong gãi gãi đầu:

- Vũ khí của ta tại Băng Hỏa Đảo đã thất lạc rồi, cho nên muốn tìm một thanh khác thay thế.

- Cái này cho con, thế nào?

Tuyết Nữ cầm Thủy Hàn Kiếm đưa tới.

Toàn thân Đường Phong tràn đầy mồ hôi lạnh, vội vã xua tay nói:

- Cái này không cần!

Tuy rằng là thần binh bài danh thứ năm trên thần binh phổ, cũng là bảo bối đối với bất cứ tu luyện giả nào dù phá đầu cùng muốn đoạt được, thế nhưng đặt trên tay Đường Phong lại không có tác dụng quá lớn, tại thời điểm đối địch hắn chung quy thích thả ám khí và hạ độc, tìm một thanh vũ khí thuận tay cũng là phòng bị lúc cần, sao có thể lãng phí dùng loại vũ khí đẳng cấp thần binh như thế này.

Huống chi, Thủy Hàn Kiếm vốn thuộc tính hàn, so với công pháp Đường Phong tu luyện hoàn toàn khác biệt, cho dù cầm trong tay cũng không thể phát huy được hiệu quả đặc thù của nó, nhiều nhất chỉ là thanh kiếm sắc bén mà thôi, công pháp bản thân tu luyện là công pháp thuộc tính hàn, cầm một thanh Thủy Hàn Kiếm trong tay sức chiến đấu mới có thể tăng lên rất nhiều.

- Cô cô hiện tại đã tới cấp độ thiên kiếm, có vũ khí trong tay hay không không khác biệt nhiều!

Tuyết Nữ mỉm cười nói:

- Nếu Phong nhi cần cứ đến lấy là được.

- Dù sao đi nữa thanh kiếm này vốn định chuẩn bị cho con.

- Thực sự không cần!

Đường Phong lắc đầu, cho dù đã tới cấp độ Thiên Kiếm, thế nhưng một thanh thần binh nhiều ít có thể giúp Diệp cô cô mang tới đề cao thực lực, tại thời điểm đại chiến sắp diễn ra hiện tại, Đường Phong sao có thể làm suy yếu thực lực của phe mình? Hơn nữa còn là người có thực lực cao thâm nhất.

- Ngươi chỉ cần thiên binh sao?

Phi Tiểu Nhã mở miệng nói:

- Chỗ ta không có thiên binh, thế nhưng cương binh cũng coi như không thiếu.

- Cương binh cũng được!

Đường Phong vội vã gật đầu.

Nguyên nhân mở miệng liền hỏi thiên binh chỉ là theo quán tính của Đường Phong mà thôi, dù sao trước đó bản thân vẫn dùng loại vũ khí đẳng cấp nầy, bất quá thay cách nói khác, cương binh hay thiên binh đối với Đường Phong không có khác biệt quá lớn, thực lực của hắn còn chưa tới trình độ cương binh cũng không thể chịu đựng được. Một thời gian nữa thực lực cường đại rồi, cương binh không thể chịu đựng nổi cương khí quán ngập, khả năng cần phải đề cao hơn.

- Vậy ngươi theo ta đi, những thứ này hình như đều cất giữ trong một gian phòng.

Phi Tiểu Nhã vừa nói, vừa trưng cầu ý kiến của Tuyết Nữ.

Tuyết Nữ gật đầu nói:

- Đi thôi, lấy được vũ khí rồi nhanh trở về, ta có vài lời muốn nói.

- Dạ!

Phi Tiểu Nhã rất ngoan ngoãn gật đầu, xoay người thè lưỡi đối với Đường Phong.

Trên người vẫn mang theo mặt nạ da người của Mang chấp sự đưa, Đường Phong cùng với Phi Tiểu Nhã rời khỏi phòng.

Không biết có phải bảo chủ đại nhân suốt mấy ngày hôm nay bị Tuyết Nữ dày vò rất nhiều, cho dù ra khỏi phòng cũng bước đi vô cùng trang nhã, giống như tư thái và bước tiến của một thị nữ cần phải có.

Đường Phong sánh vai hành tẩu cùng nàng, nhịn không được nói:

- Không cần vất cả như vậy, trước đây đi thế nào bây giờ có thể đi như cũ là được rồi.

Phi Tiểu Nhã nhìn không chớp mắt, hai tay vẫn đặt nguyên trước bụng giống như tiểu thư khuê các, nhẹ giọng nói:

- Diệp tiền bối khả năng còn đang kiểm tra ta!

- Cô cô sao có thể làm chuyện buồn chán như vậy!

Đường Phong xuy cười một tiếng.

- Thực sự sao?

Phi Tiểu Nhã quay đầu nhìn Đường Phong hỏi.

- Đương nhiên, ta đảm bảo!

Đường Phong thề thốt.

Vừa nghe lời này, thân thể Phi Tiểu Nhã lập tức bật người xiêu vẹo, cúi đầu thật sâu hít một hơi, cảm khái nói:

- Cảm giác tự do thực tốt!

Đường Phong thở dài một tiếng:

- Nàng hà tất phải làm như vậy đây? Không muốn vậy thì trực tiếp nói với cô cô, cô cô cũng không thể làm khó dễ nàng!

Phi Tiểu Nhã lắc đầu, kiên định nói:

- Ta muốn hóa giải địch ý của người đối với ta, trước đây ta từng mắng qua người, người còn đang tức giận!

Đường Phong dở khóc dở cười, hai người Diệp cô cô và Phi Tiểu Nhã, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu đánh, thực sự là quái dị khiến người khác không thể nào nói nổi. Mấy ngày hôm nay ngay cả hai đại sát thần cũng có chút không nhìn thấy rồi, tuy rằng mấy lần muốn tìm Tuyết Nữ nói một chút, thế nhưng lời tới bên mép lại nhịn xuống, bọn họ chung quy nghĩ Tuyết Nữ sẽ không buồn chán tới trình độ lăn qua lăn lại một tiểu bối như vậy.

-o0o-

Mỗi một thế lực hay tông môn các loại đều có địa phương dự trữ phân loại vật tư, tài nguyên, ví dụ như phòng dược, phòng vũ khí. Vật tư tài nguyên dự trữ tại các địa phương này nhất định phải đảm bảo cung ứng đầy đủ cho nhu cầu của các đệ tử mới được, nếu như không có những vật tư tài nguyên này mà nói, một thế lực hay tông môn nhất định không thể duy trì được lâu dài.

Ô Long Bảo cũng không ngoại lệ, tự nhiên có phòng vũ khí của riêng mình.

Địa phương Phi Tiểu Nhã muốn dẫn Đường Phong tới chính là phòng vũ khí của Ô Long Bảo, đó là một gian phòng kiểu lầu các, trên dưới ba tầng, diện tích mặt đất không nhỏ.

Ngoài cửa có mấy hắc y nhân đứng gác, Phi Tiểu Nhã và Đường Phong lúc này đã thay đổi dung mạo, tuy rằng không thể lấy thân phận của chính mình hành động, nhưng tự nhiên không thể làm khó được Phi Tiểu Nhã.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của mấy hắc y nhân, Phi Tiểu Nhã dẫn theo Đường Phong tiến tới, xòe tay để lộ một khối lệnh bài, mở miệng nói:

- Ta là thị nữ của bảo chủ đại nhân, phụng lệnh chấp sự tới đây làm việc.

Tuy rằng trong lòng mấy hắc y nhân rất nghi hoặc, bởi vì bọn họ cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy mặt hai người này, thế nhưng lệnh bài không phải là giả, càng là lệnh bài của bảo chủ đại nhân, tự nhiên không dám cản đường, chỉ nghiệm chứng sáng tỏ lệnh bài một chút rồi cho đi.

Đẩy cửa lớn ra, hai người tiến vào, trước mặt liền ập tới một cỗ vị đạo gang thép.

Đường Phong quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy trong phòng có mấy cái giá thật lớn, mỗi một giá đều xếp đủ loại vũ khí, đao thương côn kiếm cái gì cần đều có. Đường Phong tiện tay cầm một thanh kiếm, vận chuyển cương khí quán nhập vào trong thân kiếm kiểm tra tính chất vũ khí, tính chất thanh kiếm này không được tốt lắm.

- Đi theo ta, ở đây chỉ là một ít mặt hàng rất bình thường!

Phi Tiểu Nhã bắt chuyện một tiếng, dẫn theo Đường Phong đi về phía lầu hai.

Đường Phong gật đầu, đưa tay thả lại thanh vũ khí xuống giá.

Đi lên lầu hai, Đường Phong phát hiện số lượng vũ khí xếp nơi này rõ ràng giảm đi rất nhiều, hơn nữa vô luận là độ sáng màu sắc hay tính chất đều tốt hơn rất nhiều so với lầu một.

- Đệ tử Ô Long Bảo bình thường rất ít khi tới nơi này, nơi này hình như đã thật lâu không có người tới rồi, cũng không biết mấy thanh cương binh kia có còn hay không!

Phi Tiểu Nhã không dừng lại lầu hai, trực tiếp tiến lên lầu ba.

Lầu ba đã là kiến trúc đỉnh tầng của nơi này rồi, Đường Phong phóng mắt nhìn, số lượng vũ khí đặt trên giá lầu ba vô cùng ít ỏi, đại khái chỉ có hơn mười thanh, đại bộ phận đều là hình thức trường kiếm, thứ nhì là chủy thủ và khảm đao, những hình thức vũ khí khác chỉ có lẻ loi tán loạn hai ba kiện.

Đường Phong tiện tay cầm lấy một thanh kiếm kiểm tra một chút, vũ khí tại nơi này không cần bàn cãi tốt hơn rất nhiều so với vũ khí xếp tại lầu một và lầu hai, tuy rằng còn chưa đạt tới cấp bậc cương binh, thế nhưng cách cương binh không còn xa nữa rồi, cũng giống như những ám khí trong không gian mị ảnh của bản thân, không phải vấn đề ở thủ pháp rèn luyện, mà là vấn đề tài liệu không tốt.

Tài liệu không tốt, vô luận có rèn luyện tinh mỹ như thế nào, vô luận có thiên chuy bách luyện bao nhiêu lần cũng không thể đạt tới trình độ rất cao.

- Vẫn còn đây, Đường Phong ngươi đến thử xem!

Phi Tiểu Nhã bước tới một góc nhỏ, có chút mừng rỡ hô lên.

Đường Phong buông thanh vũ khí trong tay, đi tới cạnh Phi Tiểu Nhã nhìn một chút, trước mặt nàng có một giá gỗ, trên giá chỉ có bốn thanh vũ khí, một là đại chùy, một là thanh đại khảm đao, một thanh trường thương, còn có một thanh đoản kiếm.

Chủy thủ chính mình chờ mong cư nhiên không có, điều này không khỏi khiến Đường Phong có chút thất lạc.

Một tấc ngắn một tấc hiểm, Đường Phong tương đối yêu thích chủy thủ, tuy nói tại thời điểm sử dụng kiếm chiêu cần phải ngưng tụ cương khí, coi chủy thủ giống như kiếm, chỉ khi tiếp cận đối phương đánh cận thân, chủy thủ với tính chất quỷ dị khó lường mới có thể khiến đối phương khó lòng phòng bị, điều này có hiệu quả tương tự với ám khí và độc dược.

Thay lời nói khác, chủy thủ trên tay Đường Phong có thể coi như kiếm, thế nhưng kiếm trong tay đường Phong lại không thể dùng giống như chủy thủ.

- Thanh vũ khí này…

Phi Tiểu Nhã cau mày, đưa tay cầm lấy đoản kiếm.

Thanh đoản kiếm này đại khái chỉ dài hai thước (~66cm), giống như một thanh chủy thủ tương đối dài, hai bên sườn đoản kiếm có chữ “Công”, tạo hình rất đặc biệt, cũng có chút khoa trương, Phi Tiểu Nhã cầm chuôi đoản kiếm, thậm chí có chút cảm giác không thể cầm được. Màu sắc của đoản kiếm là màu đen tuyền, so với Toái Tinh khác nhau, Toái Tinh là màu đen thỉnh thoảng lưu động màu tím nhàn nhạt, mà thanh đoản kiếm này hoàn toàn màu đen, đen không chút tạp chất.

- Làm sao vậy?

Đường Phong thấy sắc mặt Phi Tiểu Nhã có chút không thích hợp, mở miệng hỏi.

- Thanh vũ khí này là từ đâu tới?

Phi Tiểu Nhã vô cùng nghi hoặc:

- Ta nhỡ ký ở đây chỉ có hai ba thanh cương binh mà thôi.

Thanh đoản kiếm màu đen này là cương binh không cần bàn cãi, bằng không cũng sẽ không để ở chỗ này, hơn nữa về mặt tính chất cũng có chút tương tự so với cương binh, Phi Tiểu Nhã vừa cầm vào tay đã có thể cảm giác được.

- Chẳng lẽ là chấp sự để ở nơi này?

Phi Tiểu Nhã lẩm bẩm.

Người có tiến vào phòng vũ khí, địa vị trong Ô Long Bảo tự nhiên không thể quá thấp, nói như vậy, tiến vào trong phòng vũ khí tự nhiên là muốn tìm vũ khí, cũng chỉ lấy vũ khí bên trong, sẽ không để vũ khí lại mới đúng.

Hiện tại nhiều hơn một thanh vũ khí, hơn nữa còn là cương binh, nói cách khác nguyên chủ nhân của thanh đoản kiếm này chướng mắt đối với nó, cho nên mới để ở nơi này, mà người có tư cách này, trong toàn bộ Ô Long Bảo có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Đệ tử bình thường nếu như có được một thanh cương binh, sao có thể đơn giản vứt bỏ lại nơi này?

Vừa nghĩ tới đây, vô cùng có khả năng chính là Mang chấp sự để lại. Đường Phong chưa bao giờ nhìn thấy qua hắn sử dụng bất cứ loại vũ khí nào, hơn nữa thực lực của hắn cao thâm như vậy, tự nhiên không cần thiết phải có cương binh để phụ trợ.

- Đại khái chính là chấp sự để ở nơi này rồi, cũng chỉ có hắn mới có thể quanh năm suốt tháng chạy loạn bên ngoài, mới có cơ hội thu được cương binh!

Phi Tiểu Nhã phán đoán nói, bình thường người của Ô Long Bảo sẽ không ra ngoài, ví dụ như Sở Văn Hiên, suốt vài chục năm qua đều một mực ở tại địa phương này, đâu có thể thu được chiến lợi phẩm gì đó.

Bốn thanh vũ khí, một đại chùy, một đại khảm đao, một trường thương tự nhiên không thích hợp đối với Đường Phong, Phi Tiểu Nhã cầm thanh đoản kiếm màu đen đưa tới:

- Ngươi xem có thích hợp với mình hay không!

Đường Phong tiếp nhận, quán nhập cương khí vào thân kiếm, thân trường kiếm dài hai thước trong nháy mắt ong ong rung động, trên mũi kiếm bắn ra một ít quang mang, tiện tay đâm vài mũi, Đường Phong không khỏi sáng rỡ sắc mặt:

- Không tồi không tồi!

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.