Anh Trai Hờ Thích Ăn Gà

Chương 56: 56: Anh Cũng Không Nhịn Được




Ba người làm sao biết được ý đồ xấu xa của chị mị, chỉ nghĩ chị có việc bận nên rời đi.

Ánh đèn lấp lánh nháy liên tục, tiếng nhạc chát chúa bên tai.

Bốn người ngồi trong một góc ở đại sảnh tầng hai, ngồi đây có thể quan sát mọi thứ dưới tầng một,

Bốn người ngồi ở ghế vip, mấy phút sau người phụ trách Lệ Lam của quán bar dẫn theo năm sáu người đẹp đi vào.

Các người đẹp chỉ khoảng mười bảy, mười tám ăn mặc hở hang, còn có người chỉ mặc bikini, cử chỉ đều mang sự lẳng lơ, khiến nam nhân chỉ muốn đè ra để yêu thương cô.

Lệ Lam kéo người con gái đằng sau lên trước, cười trừ: “Vương Gia, Lữ Gia cùng Khải Gia lâu lắm mới thấy mấy người tới chơi a~”.

Nhìn sang Diệp Hoa đang ngồi khuất trong tối, tay cầm nhâm nhi chén rượu, cô giật mình mở to mắt ‘Người này thật đẹp’.

Đảo mắt sang ba người cô cười mỉm nói: “Đây là bạn của mấy người sao?”

Ba người đồng thời gật đầu, Vương Minh đã quen thuộc với Lệ Lam, hắn khẽ nói: “Đúng vậy, anh ấy là lão đại của ba bọn tôi, cô phải phục vụ anh ấy tốt vào”.

Lệ Lam khẽ ‘ồ’ lên tiếng, để làm lão đại của ba công tử nhà giàu này, Diệp Hoa tất có chỗ hơn người.

Vương Minh đột nhiên nhớ cái gì đó, hắn lạnh lùng chế giễu nói: “Lệ Lam hình như cô còn nợ bọn tôi vài vạn đấy”.

“Aiya, Vương Gia thật biết đùa, ấy chết chị Mị gọi tôi, xin lỗi tôi phải đi xuống đây, mọi người cứ ở lại chơi vui vẻ đi nha, haha”. Lệ Lam bị nhắc đến chuyện cũ, cô sợ hãi rón rét xoay người vội chạy đi.

“Cô, cô…Thật hết nói nổi”. Vương Minh bất lực, lắc đầu cười trừ.

Đảo mắt nhìn Diệp Hoa, Vương Uy cười nói: “Lão đại, anh thích cô em nào anh chọn đi, họ đều là trinh nữ đấy”. Ở cái xã hội này, tầm tuổi này lại xinh đẹp như vậy mà vẫn còn trinh cũng xem như động vật quý rồi.

Diệp Hoa quá đẹp trai đã khiến các cô gái có ý đồ tiếp cận, còn là lão đại của ba công tử nhà giàu, nếu câu được anh ta làm bạn trai thì tốt rồi, bọn cô làm nghề này còn không phải vì tiền, bây giờ có đối tượng tốt hơn thì tại sao lại không bắt lấy nó.

Chẳng cần Vương Minh nói, hai cô gái tự nhận mình xinh đẹp nhất trong nhóm bạo dạn đến gần Diệp Hoa, hai người đều ăn mặc hở hang, uốn éo đi đến quỳ xuống cạnh Diệp Hoa, chiếc quần nhỏ đến mức chỉ che được bờ mông căng tròn của cô, chiếc áo lót nhỏ bé chỉ che được hai quả sơ ri trước ngực, hai người liên tục dùng những cử chỉ lẳng lơ để mê hoặc anh, thậm chí có cô gái lớn mật thò tay xuống khố quần anh.

Diệp Hoa ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn hai cô gái trước mặt, móc từ túi ra một điếu thuốc, đảo mắt nhìn trên bàn không có hộp quẹt, lập tức Lữ Uy hiểu ý rút hộp quẹt trong túi quần đưa cho lão đại, hộp quẹt đánh lửa điếu thuốc bắt lửa sáng lên đóm hồng, khẽ rít một hơi, hắn cúi đầu nhìn cô gái mặc áo lót màu đen, ngón tay thon dài bóp chặt cằm cô, môi mỏi khẽ nhếch: “Bây giờ tôi muốn đè em ra tại đây em đồng ý không?”

Liếc mắt sang cô gái bên cạnh: “Còn em thì sao, hử ~”

Diệp Hoa cố tình ngân dài chữ hử, càng làm hắn trở lên tà mị.

Hai cô gái đã rơi vào lưới tình, mặt đỏ như quả táo chín, tuy biết chuyện này không đúng nhưng hai người còn để ý sao, hai người bặm môi gật đầu, hình ảnh này muốn có bao nhiêu dâm mĩ thì có bấy nhiêu.

Ba người ngồi ngoài xem kịch thì mắt trợn tròn, Lữ Uy tặc lưỡi khẽ nói: “Ở với lão đại từ lâu, lúc đầu còn tưởng lão đại không gần nữ sắc, hóa ra gu lại đại lại độc như vậy”.

Vương Minh cảm thấy thích thú bật cười nói: “Haha, lão đại còn muốn song phi a! Lão đại của chúng ta tất có chỗ hơn người đúng không Nhữ Khải”.

Nhữ Khải bị nhắc tên, hắn mỉm cười gật đầu coi như đồng ý.

Đột nhiên Diệp Hoa đứng dậy phủi người, sắc mặt như nuốt một con ruồi, hắn lạnh giọng phun ra một chữ: “Cút”.

Diệp Hoa chỉ nói một từ nhưng mọi người nghe như sấm nổ bên tai, ba người cũng chỉ biết cười hà hà, suy nghĩ lão đại quả thật bọn họ không bao giờ hiểu được.

Hai cô gái ngơ ngác tưởng mình nghe nhầm, cố nặn nụ cười trên mặt, nũng nịu nói: “Anh! Anh nói gì kì vậy, bọn em có chỗ nào không tốt ư”.

Chưa kịp dứt lời, Diệp Hoa giọng nói càng lạnh, mang theo vài phần u ám: “Tôi nói các cô cút”. Sợ hai người nghe không rõ Diệp Hoa cố ý nhấn mạnh chữ cút.

Hai người ủy khuất, mếu máo khóc, nhìn lại bản thân mình, hai người cô đâu phải xấu, chỗ nào cần thịt thì có thịt, chỗ nào không cần thì không có, dáng người như cô không biết bao phụ nữ phải ganh tị, vậy mà người đàn ông lại lạnh giọng nói hai cô cút.

Hai người cảm thấy tủi nhục, lần đầu tiên có người bảo cô cút, những người đàn ông khác hận không thể đè hai người ra chơi, còn anh lại hận không thể tránh xa hai người, hai người càng nghĩ càng tức, cuối cùng nức nở chạy ra ngoài.

Vương Minh cùng Lữ Uy nhìn hai người chạy ra ngoài tiếc nuối, miệng đắng chát: “Lão đại à, anh không chơi thì cho em chứ, anh làm người ta chạy mất rồi”.

Lữ Uy nuốt nước dãi, khẽ than: “Hàng cực phẩm a!”

Diệp Hoa mặc kệ hai người vẫn thản nhiên ngồi hút thuốc.

Diệp Hoa liếc mắt thoáng qua bốn người con lại trong phòng, bị Diệp Hoa nhìn đến, bốn người sắc mặt tái nhợt run cầm cập, người đàn ông này rất đẹp trai nhưng cũng rất đáng sợ.

Vương Minh sợ Diệp Hoa làm mấy người chạy mất vội vã gọi bốn người đến chỗ mình: “Các em mau đến đây, tối nay anh bao trọn các em”.

Bốn người như được giải vây lập tức lao đến chỗ Vương Minh, tuy bốn người này không bằng hai cô gái lúc trước nhưng dù sao cũng là cực phẩm, Vương Minh cùng Lữ Uy hai người mỗi tay một người, còn Nhữ Khải tính hắn khá giống Diệp Hoa, hắn đến đây cũng chỉ ngồi một chỗ lặng im nghe nhạc.

Đang yên ổn thì Vương Minh đột nhiên hô to: “Lão đại, kia có phải thằng trước kia bị anh em mình đánh cho một trận không?”

Diệp Hoa cảm thấy thú vị, lười nhác vươn người đứng dậy,

Hai cô gái ngồi cạnh Vương Minh, thấy Diệp Hoa đứng cạnh mình lập tức run rẩy sợ hãi.

Nhận thấy sự khác thường của hai người, Vương Minh khẽ vỗ cặp mông tròn trịa của hai người ý bảo đi xuống.

Hai người như được thoát chết, vội vàng xoay người chạy một mạch xuống lầu, Vương Minh lắc đầu mỉm cười, lão đại đã để lại bóng ma lớn cho mấy cô gài này.

Quán bar đang náo nhiệt, không biết từ đâu ra một tiếng cười vang lên ‘Haha’. Tiếng cười khó nghe từ cửa vọng vào, ngay sau đó một tên to lớn cầm đầu đi vào, hơn chục người cũng từ đó theo sau, trên cánh tay của bọn hắn đều xăm một đầu chó đen.

Đám người đang nhảy múa điên cuồng lập tức bị hoảng sợ chạy nhảy tứ tung,

Vương Minh nheo mắt cảm thấy nguy hiểm, hắn nhìn sang lão đại nghiêm giọng nói: “Lão đại, là bọn bang Hắc Cẩu”

Lữ Uy đang vui vẻ, trêu đùa hai em gái trong lòng nghe đến hai chữ “Hắc cẩu” cũng giật mình lo sợ: “Cái gì, bọn Hắc Cẩu đến hả?”.

Diệp Hoa sắc mặt vẫn bình thản theo dõi phía dưới, bang Hắc Cẩu một trong tam đại bang phái lớn nhất thành phố này, kể ra bọn hắn cũng rất lo sợ bang Hắc Cẩu, trước kia bốn người suýt nữa thì bị lão đại bang Hắc Cẩu chém chết, nhưng đó là chuyện lúc trước, lúc đó Diệp Hoa vẫn chưa được trọng sinh còn hiện tại cho dù đến trăm bang Hắc Cẩu hắn cũng không sợ.

“Vô Mị, cô còn không mau ra tiếp đón bọn ta”. Tên cầm đầu cuồng vọng hô to

“Hắc Mang, anh có chuyện gì sao? Một người phụ nữ chân yếu tay mềm như tôi thì có thể làm gì”. Khi biết tin lão đại bang Hắc Cẩu đến cô sợ hãi mau chóng ra ngoài xem, cho dù cô quản lí quán bar Hư Vô nhưng vẫn phải kiêng kị bọn họ mấy phần, tốt nhất không trêu chọc bọn họ, cô mềm giọng nói.

Hắc Mang cười lớn: “Haha, lão tử muốn làm gì sao? Lão Tử muốn chơi cô đấy”

Vô Mị tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Thằng khốn…”

Đảo mắt nhìn toàn trường, Hắc Mang gầm gừ nói: “Thằng nào mà báo công an thì tao chém cả nhà mày!”

Nói xong quét mắt nhìn Vô Mị với ánh mắt dâm dục: “Hôm nay lão tử đến không chỉ chơi cô, mà còn đến đòi lại công bằng cho tiểu đệ của lão tử”

Vô Mị cố nuốt cơn giận vào bụng, gắng nở nụ cười: “Chỗ tôi không có người anh cần tìm, anh mau rời khỏi đi”.

“Thật sao, tao tìm người còn cần cô nói sao”. Đảo mắt nhìn khắp đại sảnh, cuối cùng ánh mắt rơi đến chỗ nhóm người Diệp Hoa, hắn cười nói:

“Mấy thằng ranh con, chúng mày còn không cút xuống đây”.

Chỗ Hắc Mang chỉ là chỗ ngồi của nhóm người Diệp Hoa, tuy lần đầu gặp hắn nhưng Vô Mị lại hết sức yêu thích hắn, cảm giác như hai người đã quen từ lâu vậy, người đó cô đã đánh dấu là của mình, Vô Mị thấy Diệp Hoa gặp nguy hiểm, chắn trước mặt Hắc Mang cô nhẹ giọng nói: “Hắc Mang, chắc có gì hiểu lầm đều là chỗ quen có gì từ từ ngồi xuống nói chuyện giảng hòa được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.