Anh Trai Hờ Thích Ăn Gà

Chương 45: Chương 45: Không Giống Người Khác




Sớm tinh mơ, trong không khí vẫn phảng phất cái se lạnh của màn đêm, những cơn gió thoảng qua đưa hương quê nồng nàn.

Đứng trước ngôi trường to lớn, Diệp Hoa siết chặt cặp, ngẩn người nhìn hàng chữ to “Trường trung học phổ thông Tam Trung thành phố Hàng Châu”. Hai bên cột trường còn đính bảng đỏ, in một hàng chữ đen “Chào mừng các bạn đến trường Tam Trung”.

Sống lại một lần nữa, hắn phải cố gắng đền bù những tiếc nuối thanh xuân của mình. Cảnh tượng trước mắt không khác gì lúc trước, Diệp Hoa thở dài một hơi để lấy tự tin, hắn nhẹ nhàng từng bước vào cổng trường.

Lúc này cổng trường rất đông, từng nhóm người tụm đôi tụm ba bước đi lần lượt di chuyển về phòng học.

Diệp Hoa sải từng bước tự tin đi vào trường,

Nhìn thấy Diệp Hoa, đám người không khỏi hiếu kì, đặc biệt nữ hài thì hai con ngươi đã bốc lên từng khỏa trái tim.

Dưới ánh nắng sáng sớm của mặt trời, Diệp Hoa dáng người cao gầy, môi mỏng đôi mắt phượng như muốn hút hồn người đối diện, mái tóc dài phiêu dật càng tôn lên vẻ đẹp tà mị, lãng tử của hắn.

Diệp Hoa đi đến đâu liền để lại những lời xì xầm bàn tán,

“A! Anh Diệp đẹp trai quá! Ước gì anh ấy là bạn trai mình”

“Được ngủ với anh ấy một đêm, chết cũng được a”

“Haha, nhìn lại mặt hàng đi, cô mà cũng đòi xứng với anh Diệp”

Diệp Hoa mặc kệ những lời bàn tán, chậm rãi cất bước vào lớp học.

“Cạch”

Mở cửa ra, chưa kịp phản ứng thì một đống thanh âm cười ha hả truyền tới,

“Chào Diệp lão đại”

“Hôm qua anh thật dũng mãnh nha”

“Uống nhiều như vậy mà hôm nay anh vẫn lết xác được đến trường, tiểu đệ chỉ một chữ "Phục", hắc hắc”.

Cố nén ngọn lửa xúc động trong lòng, Diệp Hoa đi đến chỗ ngồi, vất cặp xuống, gác chân lên bàn hờ hững nói: “Chỉ vài cốc bia thôi, sao làm khó được tửu thần như anh chứ”

Sau một hồi cùng đám cẩu bằng hữu nói chuyện với nhau, thấy thầy chủ nhiệm bước vào, Diệp Hoa nằm gục xuống bàn chống tay ngủ,

Thầy chủ nhiệm bước vào lớp hô to:

“Trật tự! Hôm nay lớp chúng ta có bạn học mới”

“Vào đi em”

Tịnh Hương bước vào lớp, khuôn mặt thanh tú, thon gọn. Mặc một thân váy liền màu trắng, cô toát lên khí chất dịu dàng, nho nhã khiến học sinh nam phía dưới thi nhau hô hào như hổ đói.

Thầy Tống Vũ Hảo đứng trên bục giảng, thấy lớp nhộn nhào hắng giọng: “Cả lớp lặng yên, bạn mới giới thiệu sơ qua về bản thân mình đi”

Tiếng vỗ tay vang lên giòn dã, vô số ánh mắt tò mò rơi trên người Tịnh Hương.

“Chào mọi người, mình tên là Tịnh Hương, do cha mẹ mình có công việc đột xuất nên mình phải chuyển trường, mong các bạn giúp đỡ mình nhiều hơn trong học tập”.

Lại một tràng vỗ tay vang lên,

Trong phòng học, chiếc quạt trần kêu cọt cà cọt kẹt, cô gái nhỏ nhắn trong chiếc váy liền màu trắng.

Các bạn học sinh nam thì liên tục huýt sáo, bày biện ra góc độ gương mặt nghĩ là đẹp trai nhất để hấp dẫn ánh mắt của cô.

“Mỹ nữ có bạn trai chưa, mình tên Lữ Uy bạn thấy mình được không”

“Haha, Lữ Uy cục thịt như ngươi mà cũng đòi mang mỹ nữ về nhà, phải đẹp trai bức người như anh thì mới xứng”

Tống Vũ Hảo liên tục đập bàn hô to trật tự, đảo ánh mắt nhìn qua phòng học một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi trên một người nam sinh đang ngủ, thầy vỗ bàn: “Diệp Hoa! Vào học bao lâu rồi, em không nghe thấy sao? Suốt ngày chỉ biết ngủ”

Ở hàng ghế cuối cùng, đám bạn cẩu bằng hữu Diệp Hoa tranh nhau mở miệng chêu chọc hắn: “Diệp lão đại không phải hôm qua anh sung lắm sao, sao giờ yếu thế, haha”

“Hừ, mày thì biết cái gì anh Diệp đây là đang giữ sức để chuẩn bị cho tối nay”

Bàn giáo viên liên tục bị vỗ lên ầm ầm, Diệp Hoa nằm sấp trên bàn khẽ cựa quậy, hắn vặn người đảo mắt nhìn quanh lớp.

Ánh mắt lướt qua thầy giáo rồi rơi trên bạn học mới.

Nhìn đến bạn học mới, Diệp Hoa không khỏi thất thần. Kiếp trước, lúc chưa bước vào con đường hắc đạo, khi còn đi học Tịnh Hương đã giúp đỡ hắn rất nhiều lần, đặc biệt cô còn rất quan tâm đến em gái của hắn. Nhưng đến lúc thi đại học thì Diệp Hoa và Tịnh Hương mất liên lạc, cô thi vào trường đại học có danh tiếng ở kinh đô còn hắn vì trước kia học kém lên đã không đỗ, hắn đành ở quê nhà làm lưu manh đầu đường xó chợ.

Cô và hắn như hai đường chỉ song song, vĩnh viễn không có điểm giao nhau.

Thấy Diệp Hoa nhìn thất thần, Lữ Uy cười nói:“Anh Diệp, không phải bạn học mới này vừa ý anh đi”

Diệp Hoa mặc kệ lời nói của tên béo, tiếp tục nằm sấp xuống bàn ngủ thiếp đi.

“Giờ thầy sẽ xếp chỗ cho em”

Tống Vũ Hảo đang định cất lời thì khựng lại, đưa mắt nhìn Diệp Hoa đang nằm sấp trên bàn,

“Diệp Hoa em ngồi ra bên ngoài, còn Tịnh Hương em ngồi vào cạnh bạn ấy ”Tống Vũ Hảo cũng không biết nói gì với Diệp Hoa, ông rất ghét Diệp Hoa, thành tích học thì lúc nào cũng đứng top đầu từ dưới lên, đã không học thì còn thôi đi lại còn suốt ngày giao du với bạn học xấu, đánh nhau, hút thuốc, tán gái,...không môn nào là hắn không tinh thông. Trừ bên ngoài soái còn đâu chẳng có ưu điểm gì.

Diệp Hoa nhíu mày, xách cặp đổ người sang bên cạnh còn chưa có động tĩnh gì thì nữ sinh cả lớp đã đổ ánh mắt ghen tị về phía Tịnh Hương, chỗ của nam thần giờ đây đã có người ngồi.

Tịnh Hương giờ mới để ý đến hắn, cô thề đây chính là người con trai đẹp nhất mà cô từng gặp, đôi mắt phượng xếch lên, môi mỏng, cổ áo để lộ một cúc, động tác tưởng như lười biếng nhưng lại tăng thêm vẻ đẹp tà mị, khí chất playboy khiến cho không biết bao nữ sinh chết mê chết mệt.

“Lão đại giờ anh được như ý rồi đấy”

“Haha chúc mừng anh Diệp rước được mỹ nhân về nhà”

Đám tiểu đệ phía dưới không ngừng hô hào trêu trọc Diệp Hoa.

Diệp Hoa đen mặt, cười nhạt phun ra một chữ “Cút”

Tịnh Hương nghe theo sự sắp xếp của thầy chủ nhiệm, cô nhanh nhẹn sách cặp đi về chỗ của mình,

“Mọi người giữ trật tự, bây giờ chúng ta bắt đầu vào bài học. Mọi người lật sách ngữ anh trang chín mươi chín ra”.

Tịnh Hương nghe lời thầy giáo cũng bắt đầu mở sách ra, đảo ánh nhìn sang bên cạnh thấy Diệp Hoa đang nằm ngủ trên mặt bàn, cô không khỏi tò mò: “Chào bạn, mình tên Tịnh Hương bạn tên là gì?”.

Diệp Hoa không mặn không nhạt nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Diệp Hoa”

Nghe hắn trả lời qua loa, cô không khỏi hậm hực: “Uây, bạn trả lời kiểu gì vậy? Tí ra chơi có rảnh không dẫn mình đi tham quan trường được chứ”

Chưa kịp nói hết câu, cô đã nhận được hai chữ “Không rảnh”

Tịnh Hương tức đến đỏ mặt, hậm hừ nói: “Hừ, người đâu mà ki bo tiếc chữ như vàng”

Nhìn cô tức đến đỏ mặt, hắn không khỏi cười mỉm, nãy giờ hắn chỉ đùa với cô thôi, cô vẫn như trước kia rất dễ dàng nổi nóng.

Tịnh Hương nhét cặp xuống gầm bàn,

Nhưng khi nhét cảm thấy có vật cản trở, cô cúi xuống nhìn, bên dưới có một sấp giấy màu hồng nhạt trước mặt còn in hình trái tim, không cần mở ra cũng biết bên trong chứa gì, bên cạnh còn có một bao thuốc và một chiếc hộp quẹt.

Sờ đến một đống thư tình cô không khỏi hừ nhẹ, người như hắn mà cũng có người thích thật đúng là mù, lại còn đua đòi người lớn học tập hút thuốc chứ. Nhưng Tịnh Hương đâu biết những lời cô nói cũng là đang nói mình.

Đang lâm vào giấc ngủ say thì những huynh đệ của hắn bên dưới lại xì xào to nhỏ nói chuyện.

“Anh diệp! mau vào PUBG đi, hôm nay để em dẫn anh đi ăn gà”

“Lão đại mau lên cả đội chỉ còn thiếu mình anh thôi”

Diệp Hoa bị nhóm bạn giục dậy, vẫn còn đang trong mơ hồ, hắn theo quen lười biếng thò tay vào trong túi lấy điện thoại ra. Nhưng trong túi của hắn không có gì, chỉ còn lại duy nhất vài đồng lẻ. Diệp Hoa cười khổ, hắn quên mất trước kia nhà hắn nghèo làm gì có điện thoại mà dùng.

Đang loay hoay không biết lấy đâu ra điện thoại,

Ngồi cạnh bên Tịnh Hương đã để ý tới hắn, biết hắn không có điện thoại cô bèn đưa cho hắn mượn.

“Đang trong giờ học đấy bạn tìm điện thoại làm gì, đây mình cho mượn này, vừa hay mình cũng chơi PUBG”

“Mình học dù sao cũng không hiểu, vậy học làm gì thà ngồi chơi còn hơn” Diệp Hoa thấy Tịnh Hương cho mượn điện thoại, hắn cũng không khách khí lấy mà dùng.

Nhìn điện thoại trên tay, Diệp Hoa không khỏi giật mình. Không nghĩ tới cô nàng này lại là cái một cái bạch phú mỹ, trước kia hắn biết nhà cô rất giàu nhưng không ngờ lại giàu đến như vậy, đến chiếc iphone mới nhất cô cũng bỏ ra được. Chiếc ốp màu hồng, cô cũng thật dễ thương.

“Vương Minh đọc tên phòng ra, để anh vào”

Lướt qua tên nhân vật Diệp Hoa không khỏi đen mặt “Heo mập”, hắn đảo ánh mắt nhìn cô một vòng, từ trên xuống dưới cô làm gì có chỗ nào mập, trừ chỗ đó thì có vẻ là mập thật.

Thấy ánh mắt của Diệp Hoa rơi trên ngực mình, Tịnh Hương đỏ mặt nũng nịu nói: “Này Diệp Hoa! Bạn nhìn đi đâu vậy”.

Biết mình thất thố, Diệp Hoa vội quay mặt cười nhạt nói: “Đúng là vẫn có chỗ mập thật”.

Tịnh Hương nghe vậy gương mặt càng đỏ, hừ lạnh, hờn dỗi quay mặt đi không thèm để ý tới anh nữa. Nhưng trong nội tâm cô vẫn có chút vui mừng. Bộ ngực của mình vẫn luôn là niềm tự hào của cô, tuy mới chỉ là c cup nhưng to hơn bạn đồng tuổi trang lứa không biết bao nhiêu lần. Không chỉ vậy, giờ cô vẫn còn là học sinh mai sau còn có thể phát triển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.