Anh Trai Hờ Thích Ăn Gà

Chương 4: Chương 4: Có Phải Anh Ghét Tôi Không




Vân Tiêu lãnh khốc đi về phía Tần Lạc, ánh mắt sát khí bắn ra tứ phía, cả người đều mang hơi thở lạnh thấu xương.

Vân Tiêu vào lúc này, không thể nghi ngờ là khủng bố, giống như sát thần đạp máu tươi đi ra, không rét mà run.

Tần Lạc rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, nàng cười ha ha hai tiếng, khóe môi giơ mang theo nụ cười châm chọc.

“Thú vị, quá thú vị, thế giới này cư nhiên còn có người có tinh thần lực cường đại như vậy, có thể ngăn cản được sự dụ hoặc của ta, bất quá……” Trên mặt Tần Lạc tươi cười càng sâu: “Cứ như vậy, ta đối với ngươi càng hứng thú lớn hơn nữa……”

Nàng mím đôi môi đỏ gợi cảm, hơi hơi nheo lại đôi mắt mang theo ý tà dâm.

Lúc đầu, nàng thích gương mặt tà mị của Bạch Túc, còn hiện tại, nàng cảm thấy càng có hứng thú đối với người nam nhân này hơn.

Bạch Túc lại quá dễ dàng bắt được tới tay, ngược lại là nam nhân này có thể ngăn cảng cấm thuật của nàng, làm cho nàng dễ dàng khơi dậy dục vọng ham muốn chinh phục……

“Tấm tắc, nữ nhân như vậy, lão nhân ta là lần đầu tiên nhìn thấy.”

Lão nhân in lặng nãy giờ, nghe tới lời Tần Lạc nói ra, không kiềm chế được cười nhạo hai tiếng, trong thanh âm mang theo trào phúng.

Sắc mặt Tần Lạc biến đổi, ánh mắt sắc bén hướng đến lão giả, lạnh lùng nói ra mấy chữ.

“Không biết sống chết!”

Lão nhân này nếu là trẻ hơn vài chục tuổi, có lẽ nàng còn có hứng thú, nhưng hắn đều đã một đống tuổi, vậy mà cũng dám xuất hiện ở trước mặt nàng?

Bất luận kẻ nào đi vào Táng Thần sơn, hoặc là chết ở trong tay nàng, hoặc là…… bị nàng bắt ép làm chồng!

Thực hiển nhiên, lão nhân này tất nhiên là người trước!

“Lão nhân ta xác thật không biết sống chết, nhưng thật ra không bằng ngươi, quyến rũ nam nhân không thành, liền muốn cường đoạt.”

Lão nhân lắc lắc đầu, hắn cảm giác chính mình cho đến nay kiến thức sâu rộng, nhưng với nữ nhân như vậy vẫn là lần đầu tiên biết đến……

“Tìm chết!”

Tần lạc phẫn nộ, toàn thân khí thế mãnh liệt phát ra, giống như sóng biển thổi quét về hướng lão giả, ánh mắt mang theo tia tàn nhẫn.

Chân mày Vân Tiêu nhăn lại, ống tay áo vung lên, một cổ tức khí không thua gì với Tần Lạc phóng đến, ầm một tiếng, hai cổ khí thế tạo nên một trận dao động, lặp tức đem cây cối xung quanh san bằng.

Sắc mặc Tần Lạc biến đổi, nàng ngẩng đầu nhìn về khuôn mặt lãnh khốc của Vân Tiêu, gằn từng chữ một hỏi: “Ngươi thật sự không muốn phục tùng ta?”

“Phải.”

Nam nhân vẫn luôn kiệm lời, lãnh khốc nói.

Tần lạc cười lạnh một tiếng: “Đáng tiếc, thật là đáng tiếc, có lẽ ngươi còn không biết, ta đã phái người đi tìm nữ nhân mà ngươi yêu, hiện tại nói không chừng nàng đã hồn bay về địa phủ, ha ha ha……”

Vân Tiêu sắc mặt vẫn như cũ không có biến hóa gì, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng khí thế của hắn trở nên bất ổn.

Tần lạc rõ ràng cảm nhận được trong lòng Vân Tiêu ngập tràn lửa giận, cong cong khóe môi khiêu khích: “Nếu như ngươi ngoan ngoãn phục tùng ta, ta sẽ cho vị hôn thê của ngươi trở về bên ngươi, nếu không, ta lập tức sẽ cho người truyền lệnh, đem xương  của Vân Lạc Phong nghiền thành tro!”

Tròng mắt Vân Tiêu co chặt, hơi thở trên người càng thêm cường thế, thanh âm lãnh khốc túc sát: “Nếu nàng chết, ngươi sẽ chôn cùng nàng!”

Nghe được lời này, Tần Lạc sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn sẽ không chịu uy hiếp như vậy……

Chẳng lẽ chính mình thật sự muốn giết nam nhân này?

Như thế, chẳng phải là quá đáng tiếc? Nàng đã tịch mịch nhiều năm, đến bây giờ mới có được cực phẩm nam nhân.

Nhưng mà, không đợi Tần Lạc nghĩ ra phương pháp đối phó Vân Tiêu, bóng dáng nam nhân đã gần như ập đến trước mắt.

Hắn chưởng như tia chớp, thân như gió mạnh, ầm ầm hướng đến ngực của Tần Lạc.

Đôi mắt Tần lạc hơi nheo lại, thân mình lui về phía sau hai bước, ánh mắt mang theo một tia cảnh giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.