Anh Trai, Em Vẫn Luôn Thích Anh

Quyển 4 - Chương 5: Tập 4




Khả Lạc nằm mơ, mơ thấy cô gái Lâm Ti xinh đẹp nhất trong khu ổ chuột đang trần trụi cả người nằm ở trong lòng mình, bầu vú tuyết trắng chưa phát triển đầy đặn ngây ngô co dãn, nàng thẹn thùng hôn lên má hắn: “Khả Lạc, ngươi biết không? Ta vẫn luôn thích ngươi……”



“Không cần…… Không cần như vậy…… Lâm Ti……” Bối rối lảng tránh, Khả Lạc trước kia đối với Lâm Ti luôn thèm khát mong muốn không thể thành nay lại đột nhiên bùng nổ, nhiệt tình như hoả, nàng còn chủ động nâng lên mông, muốn đem phân thân cứng rắn của hắn hàm tiến vào thân thể của mình, dục vọng bừng bừng phấn chấn Khả Lạc liền đem chính mình cắm vào trong thân thể Lâm Ti, dùng sức trừu sáp ra ra vào vào, Lâm Ti gắt gao ôm hắn, giống như kiều giống như si quát to: “A……Khả Lạc, nhĩ hảo bổng, hảo bổng……”

…… Thậm chí có thể cảm giác được giữa hai chân thấm ướt của Lâm Ti một mảnh ấm áp bao lấy côn th*t kiên đĩnh như thiết của hắn……

_______

Khả Lạc sáng sớm bị gió đông vô tình lướt qua mà tỉnh giấc, mới biết được chính mình nguyên lai là đang mộng xuân.

……Lâm Ti mười lăm tuổi đã sớm xuất giá, gả cho một lão nhân quý tộc lớn hơn nàng những năm mươi tuổi.

Ý thức được thân thể mềm mại trên người khe khẽ run, Khả Lạc lúc này mới hoàn hồn trở về hiện thực.

A……người đang trần trụi nằm ở trong lòng, không phải Lâm Ti từ thời thơ ấu thiếu niên vẫn luôn khát khao, mà là Phi Đặc. Như vậy…… Khả Lạc đột nhiên cảm giác được một trận tim đập, hắn mạnh động thân ngồi dậy, vặn bung hai chân Phi Đặc ra, quả nhiên, nơi đó đến bây giờ vẫn là ướt đẫm. Mà dục vọng chính mình cũng đã sớm ngẩng đầu.

“Khả Lạc……”

Phi Đặc chậm rãi mở to mắt, bởi vì ngày hôm qua mà cổ họng của y có chút khô rát, thanh âm khàn khàn nói. Ý thức được Khả Lạc đang nhìn chăm chú ở địa phương nào của mình, Phi Đặc lập tức liền đỏ mặt.

“Phi Đặc, cho ta được không?”

Tuy rằng biết Phi Đặc hôm qua nơi này gặp vô số chà đạp không thương tiếc, cho dù qua một đêm, bị vật thể nam tính tiến vào, nhất định cũng sẽ cảm thấy đau đớn. Nhưng là Khả Lạc trong lòng nhiệt huyết sôi trào kìm lòng không đậu đưa ra yêu cầu này.

Nhìn dục vọng của con đang cương cứng lên, Phi Đặc chần chờ, theo bản năng khép lại hai chân.

“Ta giúp ngươi lấy tay giải quyết đi……Được không?”

Biết Phi Đặc đang lảng tránh cái gì, Khả Lạc cơn giận lập tức lại nổi lên.

“Ta đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần rằng ngươi là nữ nhân! Ngươi là nữ nhân!”

Xoay người liền đem Phi Đặc đặt ở dưới thân, thô lỗ đem bàn tay tiến đến giữa hai chân y, dùng sức kéo hai cánh hoa nữ tính ra, dứt khoát đem hai ngón tay cắm vào mật huyệt nhỏ hẹp bên trong.

Giữa hai chân Phi Đặc tuy rằng vẫn còn duy trì chút ẩm ướt, nhưng là tối hôm qua dịch thể Khả Lạc lưu lại trong cơ thể y đã sớm ngưng kết, nội bích yếu ớt vẫn là không chịu nổi ma sát. Cảm giác như có hàng ngàn cây kim nhỏ đâm vào trong cơ thể mình, Phi Đặc không khống chế được cơn đau liền thất thanh kêu lên.

“Khả Lạc, đừng như vậy…… Đừng đối xử như vậy với ta!”



Cuối cùng cũng là khóc kêu lên, thống khổ hàm chứa lấy ngón tay Khả Lạc trong cơ thể mình, Phi Đặc cứng ngắc thân mình động cũng không dám động. Chỉ có thể cứng rắn thắt lưng dùng cánh tay mảnh khảnh ôm tấm lưng đơn bạc của con, cầu xin hắn không cần như vậy tra tấn chính mình.

“Ngươi liền như vậy ngoan cố duy trì cái tự tôn nam nhân nhàm chán của ngươi?…… Vậy ngươi dùng miệng làm cho ta cao trào đi! Ta sẽ bỏ qua cho ngươi!”

Biết rõ ngày hôm qua bị cả đám côn đồ thay nhau chà đạp cả đêm Phi Đặc giờ phút này khẳng định là động một chút thôi đã cảm thấy cố hết sức, nhưng là Khả Lạc lửa giận ngập trời bắt buộc chính mình quyết tâm ra tay ngoan độc!

“Khả Lạc……”

Ngập ngừng nhìn Khả Lạc, ánh mắt dừng ở thiếu niên cường ngạnh trước mặt, Phi Đặc cắn môi, đáy mắt nổi lên một chút lệ quang. Nhưng là y vẫn là cố hết sức đứng dậy, mặc cho mỗi một cái động tác chậm chạp cũng có thể làm cho y đau đến mức hai gò má không nhịn được run rẩy.

Rốt cuộc gục người ở giữa hai chân Khả Lạc, nhìn côn th*t nóng rực ngẩng cao đầu của thiếu niên, Phi Đặc thân thể run run hơi hé môi đem côn th*t Khả Lạc ngây ngốc tiến vào trong miệng, không hề có một chút kỹ xảo, vài lần răng nanh đụng tới côn th*t Khả Lạc, làm cho Khả Lạc tức giận rống lên: “Ngươi lộng đau ta !”

Phi Đặc khó khăn mà hút lấy côn th*t Khả Lạc, suy nhược cực độ, rất nhanh y liền có chút duy trì không được. Hai cánh tay gầy níu lấy hai chân Khả Lạc chống đỡ thân mình không bị ngã quỵ xuống đất, khuôn mặt càng lúc càng trắng bệch ra, thần sắc đã muốn mắt hoa mày choáng.

Cho dù cưỡng ép chính mình phải cương quyết tàn nhẫn, nhưng khi nhìn thấy Phi Đặc nước mắt một chút lại một chút tràn ra hốc mắt, Khả Lạc rốt cuộc nhịn không được một phen đem Phi Đặc ôm vào trong ngực. Phi Đặc thống khổ, hắn làm sao mà sung sướng được? Bị Phi Đặc nhẹ nhàng mút như vậy, kỳ thật Khả Lạc khoái cảm một chút cũng không có.

“Phi Đặc……Phi Đặc.”

“Ân……” Phi Đặc nức nở trả lời.

Gắt gao hôn y, không để ý y phản kháng lại xoay người đem y đặt ở dưới thân.

Lo lắng nền đất xi măng cứng rắn lạnh lẽo của giáo đường làm đau lưng Phi Đặc, Khả Lạc liền kéo đống quần áo bên cạnh lót ở dưới thân y.

Tuy rằng Phi Đặc có chút kháng cự, nhưng Khả Lạc vẫn bắt buộc chính mình vặn bung hai chân y ra, thật sâu tiến vào trong cơ thể y.

Phi Đặc đau đớn thét lên, vặn vẹo thân thể tránh thoát nhưng vẫn vô lực mặc sức con mình xỏ xuyên qua cơ thể.

Cùng Khả Lạc thân thể giao triền, dù có chút choáng váng nhưng vẫn có cảm thụ được nhịp tim của Khả Lạc trong cơ thể mình, Phi Đặc nội bích nữ tính tươi đẹp mà yếu ớt cảm nhận được rõ ràng hình dạng côn th*t Khả Lạc to ngắn dài bé như thế nào.

“Thoải mái không, Phi Đặc?”

Phi Đặc lắc lắc đầu, nước mắt chực chờ tuôn trào.

Khả Lạc có chút nôn nóng.

Nếu sinh ra đã có thể sở hữu một bộ phận tuyệt dịu như vậy, Phi Đặc hẳn là không có lý do không chiếm được khoái cảm mới đúng chứ.

“Phi Đặc……”

“Ân……”

“Ta sẽ đem ngươi từng chút từng chút một cải tạo thành một nữ nhân chân chính thực thụ!”

Khả Lạc bá đạo nói làm cho thân thể tuyết trắng mềm mại dưới thân nổi lên từng đợt run rẩy, hắn ôm chặt thắt lưng Phi Đặc, dùng sức đem chính mình đưa vào chỗ sâu nhất trong mật huyệt. Đồng thời cúi người xuống, vùi đầu vào khuôn ngực tuyết trắng của y, hàm trụ nhũ hoa phấn hồng vào miệng.

Dù có chút đau đớn nhưng Phi Đặc vẫn mẫn cảm tiếp nhận, đầu nhũ bị con không ngừng mút liếm làm y nhịn không được ngửa đầu ra sau thở dốc rên rỉ. Cánh tay mảnh khảnh gắt gao ôm lấy đầu Khả Lạc kéo về ngực mình.

Cảm giác được nơi bị mình mút liếm, đang từ từ nho nhỏ nổi lên, cương cứng chạm vào đầu lưỡi, Khả Lạc liền nhả đầu nhũ trong miệng ra, ngẩng đầu lên hôn môi Phi Đặc. Đồng thời cũng vừa ôn nhu vừa dùng hết khí lực chuyển động thắt lưng đưa nam căn nóng rực thật sâu sáp nhập vào trong cơ thể y.

Theo từng đợt va chạm mãnh liệt của Khả Lạc, Phi Đặc nằm ngửa phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, cái mông trắng nõn cũng theo đó mà lay động, hai người ái ái ân ân nhiều đến mức mật nước bên trong như vỡ đê mà không ngừng tuôn trào ra ngoài.

“Quá sâu …… Khả Lạc…… nhẹ một chút……” Va chạm quá kịch liệt khiến Phi Đặc y sinh ra lỗi giác bên trong thân thể là một cục sắt nóng không ngừng ma sát vách tường, y mềm nhũn cả người cầu xin hắn.

Nhìn Phi Đặc thống khổ như vậy, Khả Lạc cúi đầu dùng môi mình lấp lại cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng khóc than của y.

Nhẹ nhàng mút lấy cánh môi y, nhưng bởi vì y thống khổ khóc rên mà đầu lưỡi của hắn chẳng cảm nhận được vị giác ngọt ngào gì cả, từ đầu tới cuối trừ bỏ chua chát thì cũng chỉ có chua xót mà thôi.

“Phi Đặc, đau liền ôm lấy ta.”

Phi Đặc tay có chút chần chờ, khe khẽ đặt lên lưng Khả Lạc, sau đó, liền mở rộng hai tay gắt gao ôm lấy thân thể Khả Lạc.

Nhìn Phi Đặc ôm chặt tấm lưng của mình, gục đầu vào vai mình phát ra tiếng rên rỉ, Khả Lạc mơ hồ cảm giác được có một cái gì đó làm cho trái tim hắn trướng to lên, to đến mức làm cho hắn không thở nổi.

[cảm giác ngọt ngào lấp đầy trong tim=]]~]

Như muốn đem cả người Phi Đặc hòa lẫn vào trong tận xương tủy, hắn càng ra sức ôm chặt lấy y.

“Phi Đặc!”

Khả Lạc lúc bấy giờ ngay cả chính hắn thậm chí đều phân không rõ ràng lắm người mà hắn đang bạo phát thúc đẩy cơn nóng rực vào bên trong kia gọi là “nàng” hay “y” nữa.

“Phi Đặc.”

Lau sạch sẽ đóa hoa nữ tính đang chảy ra dịch thể của chính mình, Khả Lạc đem Phi Đặc thần trí có chút hỗn loạn ủng vào trong lòng.

Ngón tay dọc theo bả vai Phi Đặc, trượt tới vòng eo mềm mại, rất nhanh liền đổi hướng xoay qua vuốt ve cái mông yêu kiều kia.

Kể từ lúc một giây sau bọn họ ôm lẫn nhau này, thế giới dường như đang dần dần biến chuyển.

Nguyên lai tâm nguyện muốn bảo hộ một người có thể làm cho người ta nháy mắt liền trở nên thành thục, kiên cường hơn rất nhiều.

Tình sự vừa xong, Phi Đặc vẫn yên lặng không nhúc nhích nằm ở trong lòng Khả Lạc. Ước chừng nửa giờ sau y mới miễn cưỡng mở to mắt.

“Khả Lạc.”

“Ân?”

“Chúng ta hẳn là nên ra ngoài đi.”

“Ngươi chịu đựng được sao?”

Nhìn Phi Đặc ngay cả nói chuyện đều giống như người kiệt sức sắp chết, Khả Lạc thật sự có điểm lo lắng.

“Trời sáng cha xứ sẽ đi vào, chúng ta phải rời đi trước khi hừng đông.”

Mặt trời sắp lên rồi.

“Hảo.”

Nhưng là tổng không thể mang theo Phi Đăc thân người trần truồng như vậy rời đi được.

Khả Lạc cởi cái áo sơ mi cũ nát trên người ra phủ lên trên người Phi Đặc, nhưng là hạ thân trần trụi không đủ quần áo để y che.

“Phi Đặc, ngươi trước tiên nằm ở đây một chút, ta trở về lấy vài món quần áo đưa cho ngươi.”

“Ân…… Ngươi cẩn thận một chút, đừng để mẹ ngươi thấy .”

Phi Đặc tinh thần mệt mỏi miễn cưỡng mở to mắt dặn con mình.

“Chờ ta.”

Ở trên môi Phi Đặc hôn một cái, Khả Lạc nhanh nhẹn nhảy người lên.

Chạy được vài bước lại bị Phi Đặc gọi lại.

“Đi nhanh về nhanh a, Khả Lạc.”

“Yên tâm, ta sẽ chạy với tốc độ một trăm mét nước rút !”

Khả Lạc cười làm một cái mặt quỷ. Mặc dù ở trong bóng tối nhưng tựa hồ cũng có thể nhìn thấy Phi Đặc y đang nhoẻn miệng cười đến ngọt ngào.

Rất nhanh liền ra khỏi giáo đường, quay đầu liếc mắt một cái, trong bóng tối đen sì kia Phi Đặc vẫn im lặng nằm ở nơi đó.

Lặng lẽ trở về nhà.

Cửa cùng cửa sổ đều đóng chặt, xem ra mẫu thân đang ngủ.

Xuất ra công phu học được từ “Phi ưng bang”, Khả Lạc mất lượng lớn thời gian ngồi cạy tấm kính thủy tinh bên cửa sổ, đã vậy còn không thuận lợi vài lần phát ra tiếng vang này nọ thật lớn, sợ tới mức hắn lập tức đứng hình đình chỉ động tác.

Rón ra rón rén đẩy cửa đi vào, trong bóng đêm vô ý đụng vào cạnh bàn, Khả Lạc lại sợ tới mức trái tim thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi yết hầu.

Chưa đi vào phòng ngủ, bên ngoài đã nghe thấy tiếng ngáy vang dội cùng thanh âm chép chép miệng của mập mạp mẫu thân.

Như một tên trộm thực thụ hắn thả chậm cước bộ, rốt cuộc đi được đến bên cạnh tủ quần áo, nhè nhẹ chầm chậm mở cửa ra để ngừa phát ra tiếng vang.

“Ai!”

Khả Lạc sợ tới mức ngây người!

“Cạch” ai đó đã bật đèn — “Tử tiểu tử, ngươi đang làm cái gì!”

Mẫu thân tinh mắt lập tức liền banh miệng quát to, Khả Lạc thở dài một hơi.

“Các ngươi phụ tử như thế nào đều giống nhau như vậy, đêm hôm khuya khoắc không trở về nhà, tính đi làm cường đạo a!”

Bị mập mạp mẫu thân hung tợn xách lỗ tai lên quở trách, Khả Lạc yên lặng đứng nghe. Mẫu thân rốt cuộc mắng mỏi cả miệng, khô cả lưỡi, phân phó một tiếng “Đi ngủ cho ta! Về sau còn dám về trễ như vậy, xem ta có hay không đánh gãy chân chó của ngươi!” Song, liền kéo lê dép đi ra ngoài phòng ngủ.

Khả Lạc đoán nàng khẳng định là muốn đi nhờ WC mấy nhà bên cạnh.

Nhất thời như gặp phải đại xá to lớn, cuống quít từ tủ đồ lấy đi vài món quần áo liền chạy ào ra khỏi nhà.

Bên ngoài mặt trời đã muốn lộ ra ngoài– Khả Lạc nghiến răng nghiến lợi mắng cái nữ nhân mập mạp chết tiệt kia, cước bộ càng lúc càng nhanh hướng giáo đường chạy tới.

Ngã tư đường vắng vẻ lạnh lẽo không có người. Chỉ có một chiếc xe ngựa lộng lẫy quý giá từ giáo đường đang chạy ra ngoài.

Xe ngựa đẹp đẽ quý giá như vậy cùng cái xóm nghèo rách mồng tơi này hoàn cảnh có chút không được tự nhiên, thế cho nên thiếu niên đang nóng lòng muốn gặp mặt Phi Đặc, chạy ngang qua xe ngựa vẫn là kìm lòng không đậu thoáng thả chậm cước bộ, mở to hai mắt nhìn chăm chú vào màn xe hoa lệ đang khép chặt kia.

Trong giáo đường vẫn là tối đen như mực, Khả Lạc vọt vào liền hưng phấn kêu: “Phi Đặc! Phi Đặc!”

Không có tiếng trả lời.

Một trận khủng hoảng nảy lên trong lòng, “Phi Đặc !”, Khả Lạc liền chạy nhanh tới phía dưới thánh đàn.

Không thấy Phi Đặc.

Vừa rồi rõ ràng thân thể mềm mại vẫn còn nằm ở nơi đó, hiện tại bây giờ chỉ còn lại có vài món quần áo loạn thất bát tao.

Phi Đặc mất tích rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.