Anh Trai Bá Đạo Chớ Chọc Giận Em Gái Lưu Manh

Chương 9




Cuối cùng Tùng về nhà trọ ở còn Vũ Phong bắt đầu sự nghiệp đi xin lỗi ông bà nhạc. Vũ Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn chai Whisky trị giá gần bảy triệu đồng nằm trước mặt, chai rượu này anh đã cho người mang tới tận nhà Tùng ở Long An với tấm thiệp ngỏ ý xin lỗi gia đình, nhưng ngay lập tức nó được gởi quay trở lại với lời từ chối rất lịch sự: “Chúng tôi rất cám ơn ông chủ đã có lòng tốt gởi tặng, nhưng do gia đình chúng tôi không biết thưởng thức loại rượu này nên kính gởi lại ông. Chúng tôi xin nhận ý tốt của ông thôi vậy”.

– “Như thế này vẫn chưa ưng ý sao?”

Vũ Phong do thấy gia đình Tùng cũng không phải thuộc hàng quý tộc gì, nói trắng ra là nghèo. Sợ họ không biết giá trị của rượu nên anh chọn một chai tầm tầm để họ có thể thưởng thức được. Nhưng có vẻ như anh quá xem thường gia đình Tùng, lời từ chối cũng rất hòa nhã tỏ ý không để ý lời xin lỗi vào tai. Anh đang không biết họ có thực sự là những người quê mùa ít học không nữa.

Ngay lập tức anh đích thân chọn một chai khác đắt gấp ba. Anh tự hài lòng lần này họ sẽ nhận, nhưng cũng chẳng bao lâu người anh phái đi lại mang nó về với những lời cám ơn vô cùng ôn tồn.

– “Vẫn không được!!”

Người anh phái đi thấy ông chủ nổi giận với mình vì làm việc không có kết quả thì rất lo sợ nên vội góp ý.

– Nhà đó có nhiều phụ nữ, hay ông chủ thử tặng vải vóc xem. Phụ nữ thường dễ mềm lòng hơn…

– Cũng đúng ha, lần này mà được, anh sẽ được thưởng một tháng lương.

– Cám ơn ông chủ.

Vũ Phong lại đích thân tìm các loại vải gấm thượng hạng của Trung quốc, chắc mẩm sẽ làm cho mẹ và cô em gái của Tùng mềm lòng. Nhưng cũng không khác gì mấy lần trước, vải vóc lại nằm trước mặt anh với lời từ chối “Chúng tôi làm ruộng vải vóc ngoại quốc quá quý không biết mặc vào lúc nào”…

Không sử dụng vải ngoài nước thì vải trong nước, lụa Hà Đông là lựa chọn đầu tiên. Nhưng kết quả cũng không khả quan hơn. Mặt mày Vũ Phong xuống sắc thấy rõ, người thay anh mang quà đi cũng mặt mày méo mó. Anh đã tra hết mọi tư liệu, tìm mọi thông tin, kiếm những món hàng có giá trị có ý nghĩa… Nhưng tất cả đều bị hoàn lại y nguyên.

– Trời đất, bây giờ phải làm sao đây!!!!!!!!!!!

– Tôi cũng không biết…! Ông chủ! Họ thiệt chặt lòng chặt dạ. Tôi tới họ tiếp rất nồng nhiệt nhưng một thứ cũng không nhận… liên tiếp thất bại thiệt tôi cũng không biết phải trả lời anh làm sao. Thôi, hay anh nhờ người khác có duyên ăn nói hơn tôi biết đâu có hiệu quả.

– Anh đi nhiều lần biết tính họ còn thuyết phục không xong, người khác chắc chắn thảm bại. Thôi anh về nghỉ đi, tôi nghĩ ra cách gì khác sẽ gọi anh.

– Vâng, ông chủ cũng nghỉ sớm.

Nói rồi anh ta nhanh chân chuồn mất. Vũ Phong ngồi nhìn đám quà cáp bị trả lại chất thành một đống trong góc phòng làm việc của anh. Rượu có, vải có, quần áo, mỹ phẩm, trang sức, bánh trái, đồ gia dụng… không thứ gì có thể làm gia đình Tùng để mắt. Vũ Phong lấy cho mình một chai rượu, nốc một hơi. Anh điên đầu với câu đố không một chút gợi ý cho đáp án nào từ gia đình Tùng. Việc anh tưởng dễ không ngờ lại khó như thế, giờ anh mới cảm thấy vô cùng tiếc nuối cơ hội mà anh đã đánh mất.

– “Nghĩ đi Vũ Phong, nghĩ đi… Làm sao…làm sao…làm thế nào đây??”

Vũ Phong nghĩ ra một chiêu cuối cùng, anh gọi kiến trúc sư thiết kế xây lại nhà của Tùng. Anh chắc mẩm đây là một món quà vô cùng lớn, người nông dân cả đời chỉ mong xây được một căn nhà tử tế… Anh chắc chắn họ sẽ không thể từ chối món quà quá hậu này. Dù có giận lắm thì họ cũng sẽ suy nghĩ lại. Chỉ cần họ lung lay là anh có cơ hội…

Nhưng…

“Nhà chúng tôi ông bà xây theo phong thủy để con cháu đời đời sống bình an hạnh phúc không thể xây lại”.

Vũ Phong không kềm chế được nữa, anh nổi điên lên. Quẳng tất cả đống quà cáp bị trả về bay tứ tán. Mặt anh đỏ phừng phừng vì giận, anh chưa từng hạ mình xin xỏ ai… Vậy mà bao nhiêu tâm tư anh bỏ vô đám quà cáp đi xin lỗi cái gia đình quê mùa đó… Thế mà họ không chút biết điều. Nếu không giữ lời hứa với Tùng một cọng lông cũng không đụng tới họ thì bây giờ anh đâu có khổ sở như vậy… Cả Tùng nữa, từ hôm ra viện tới nay cũng không cho anh gặp mặt. Không nhắc thì thôi, nhắc tới lửa giận càng cháy phừng phừng.

Nhưng chẳng được một ngày Vũ Phong đã xụi lơ, cái gia đình nhà quê đó anh mà không năn nỉ được thì anh chỉ có con đường ôm tương tư mà chết. Không thể gặp Tùng thì không có gì khó chịu bằng, mất mặt cũng không sao, không được keo này ta bày keo khác.

Vũ Phong đi tìm người duy nhất chịu giúp đỡ anh.

-“Ngu ngốc, thật không ngờ mẹ có thằng con ngốc như thế… Con đối xử với người ta như vậy thì từ chối lịch sự đã là may cho con rồi…Tự thân đến nơi xin lỗi đi, họa may người ta thương con trai người ta mà tha cho.”

– Ha…ha…hi…hi…hi…_ Anh Kỳ cười ngất_ Ôi không ngờ mẹ anh…hi hi… Bác ấy thực sự nói với Vũ Phong vậy sao?

– Đúng, anh ngồi ngay bên cạnh nghe rõ ràng.

Minh Hàn kể chuyện Vũ Phong cho Anh Kỳ nghe khi hai người đang ngồi đợi ăn cơm trong phòng khách nhà Anh Kỳ. Anh cũng không quên kể chi tiết những gì Vũ Phong đã làm để đi xin lỗi gia đình Tùng khiến cho Anh Kỳ cười mãi không thôi.

– Em chỉ nghe thằng Sơn về báo cáo lại là quà đắt tiền cứ cái này trả về thì cái kia lại tới, Tùng ban đầu còn bực mình vì Vũ Phong vẫn sử dụng sức mạnh đồng tiền, nhưng thấy anh ta kiên nhẫn như vậy nên bây giờ nó cứ ngồi thở dài không thôi. Nếu biết Vũ Phong đã cực khổ thế… hi…hi… Không chừng chạy tuốt về quê năn nỉ phụ ấy chứ.

– Đáng ra cậu ấy phải tự đến nhà nói chuyện từ đầu thì hay hơn.

– Cha!

– Bác!

Cha Anh Kỳ ra phòng khách nghe được chuyện của hai người thì góp ý.

– Nếu cậu ấy thực tâm muốn xin lỗi, mang ít trà rượu đơn giản tự thân xuống nói chuyện đi.

– Hiệu quả không bác?

– Vậy phải coi thái độ thành tâm của cậu ta tới mức độ nào.

Minh Hàn tốt bụng mang ý kiến của cha Anh Kỳ về nói lại với Vũ Phong.

– Chắc không? Bao nhiêu thứ đáng giá cũng không lay chuyển được, ít trà rượu? … Đừng xúi bậy đi._Vũ Phong vô cùng nghi ngờ lời khuyên của Minh Hàn_

– Xúi em làm gì, đó là do cha Anh Kỳ nói, tin hay không, thử hay không tự quyết định đi.

Vũ Phong không tin nhưng hết đường đành phải làm thử. Anh mang cặp rượu nếp cùng cặp trà lài tự thân đến nhà Tùng…

Đặt trà rượu lên bàn, Vũ Phong ngồi lại nơi anh đã từng ngồi nhưng… lần này Vũ Phong thực sự hồi hộp. Anh đánh mất sự tự tin của lần trước đến đây. Vũ Phong cẩn thận quan sát thái độ cha Tùng, anh đã đợi một buổi sáng mới gặp được ông. Vũ Phong cũng không dám phàn nàn gì về việc phải chờ đợi. Câu đầu tiên cha Tùng nói khi nhìn thấy anh là “À cậu mới tới chơi, tôi bận ra ruộng phụ má sấp nhỏ một tay. Câu đợi lâu không?” Vũ Phong cho vàng cũng không dám tỏ thái độ bất mãn chỉ dám trả lời hai chữ “không lâu”. _“Mời cậu vào nhà uống nước”_ cha Tùng vẫn thái độ nhẹ nhàng mời anh vào nhà.

Thái độ bình thản của cha Tùng làm anh đâm lạnh lưng. Có mắng hay than thở ca cẩm gì đó dễ hơn là cứ im im vậy.

– Đây là chút trà rượu cháu mang biếu hai bác._Vũ Phong thận trọng nói_

– Trà, rượu?

– Vâng, rượu nếp than, trà lài rất thơm._Vũ Phong không nhận ra mình đang trả lời một cách vô cùng ngố_

– Ừ…

– Cháu… cháu tới để… xin lỗi hai bác… chuyện… chuyện lần trước cháu thất hứa._xin lỗi người khác, anh nói thật không quen miệng_

– Chuyện lần trước? Tùng nhà tôi không nói với cậu là chúng tôi đã không để bụng sao? Em nó không tốt số cũng đành chịu…

– Không phải…không phải như vậy đâu. Là do con giận quá làm bậy…_Vũ Phong lấy bình tĩnh, “chuẩn bị vô vấn đề chính rồi đây”_

– Giận?

Cha Tùng có vẻ như muốn nghe lý do, Vũ Phong thở phào. Ông ấy muốn nghe anh nói thì tỉ lệ thành công rất cao.

– Vâng, con biết lần trước do con thất tín… Nhưng bác có thể nghe con giải thích một chút rồi hãy quyết định xem có thể tha thứ cho con không?

Vũ Phong giữ vẻ ngoài thật điềm tĩnh, thật chân thành. Anh cũng cố gắng nhớ những gì tư vấn viên đã nói cho anh biết, những điều anh đã chuẩn bị sẵn để nói trước khi xuống đây. Nhưng thực lòng đứng trước một người không có ham mê vật chất anh thật vất vả đối phó. Cái chữ tình chữ nghĩa cả chục năm không sử dụng bây giờ cứ phải liên tục nói làm anh mệt còn hơn đi đánh nhau. Chậc… Càng lúc anh càng tiếc cái cơ hội ngàn vàng mà anh đã bỏ qua…

– Lần trước là con giận quá mất khôn…

– Giận quá mất khôn?_Cha Tùng hỏi lại_

– Vâng! Bác cũng biết con rất yêu Tùng và Tùng cũng nói rất yêu con, vậy mà em ấy lại lẳng lặng về nhà lấy vợ. Ngày đó nếu bác không đến xin phép… sợ rằng em ấy có con luôn con cũng không biết.

Vũ Phong trong bụng than thầm, mai mốt Tùng biết anh đổ hết tội lên đầu cậu liệu cậu có bỏ qua không, nhưng chuyện trước mắt quan trọng hơn. Tùng đã nói anh năn nỉ được gia đình cậu thì cậu cũng tha thứ cho anh. Anh cũng xét kỹ cách này không có trong những gì anh “thề” với Tùng nên Tùng sẽ không thể bắt lỗi anh được.

– Nó thực sự không hề nói với cậu?_ Ông chợt nhớ lại khuôn mặt lúc trắng lúc xanh của Vũ Phong khi ông đến xin cho Tùng nghỉ về làm đám hỏi._

– Con không dám nói dối, bác có thể xác nhận lại. Bác thông cảm cho con, tình cảm lấn át lý trí. Con đã rất giận nên mới hành động thiếu suy nghĩ như vậy.

– Ý cậu muốn nói cậu làm vậy vì giận nó giấu cậu?

– Con rất thương em ấy, bác có thể suy nghĩ giúp con xem… Bỗng dưng em ấy dối con đi lấy người khác. Con thực rất…

– Nhưng chẳng phải cậu đã xuống tận đây, lại làm cho gia đình tôi tin cậu.

– Vâng, những gì con nói đều không hề giả dối. Con đến đây hôm nay là để thực hiện những gì con hứa. Con có thể làm mọi việc chỉ để được bác chấp nhận.

– Con tôi không nói vậy.

– Tùng…Tùng đã nói gì..?

– Anh không thương nó đâu, anh không nên…

– Không phải_Vũ Phong ngắt ngang lời cha Tùng nói_ Em ấy giận con đã làm gia đình buồn lòng nên mới nói như vậy.

Vũ Phong tiến từng chút một, anh không dám đánh nhanh tiêu diệt gọn. Những người trong gia đình Tùng không giống bất cứ tuýp người nào anh từng đàm phán qua, không có gì để cho họ bận lòng ngoài hạnh phúc niền vui của con trai. Anh biết mình không thể vội vàng…

– Con đã đến gặp Tùng, nhưng con cũng muốn xin lỗi gia đình. Con sẽ thực hiện lời con hứa với bác, còn sau đó bác có chấp nhận hay không con cũng không hối tiếc. Con không muốn ở trong lòng Tùng con là người làm cả gia đình em ấy phiền lòng, con cũng không muốn trong mắt mọi người con là một người bạn xấu của Tùng.

Vũ Phong nói mà mồ hôi anh đổ từng trận từng trận. Cái câu này là người tư vấn sau khi nghe toàn bộ câu chuyện rồi dạy anh. Có nghĩ tới rụng hết tóc anh cũng không thể nghĩ ra được những lời nói ủy mị đến vậy. Cái gì mà không cần tha thứ cái gì mà không hối tiếc. Không được anh sẽ cưỡng cho được, nhưng có điều anh phải thay đổi cách cưỡng thôi, thiệt thòi cũng phải chịu. Cha Tùng nhìn chằm chằm vào Vũ Phong một lát rồi mới nói.

– Nếu cậu đã thành tâm như vậy thì chúng tôi cũng không phải những kẻ không biết điều. Gia đình tôi nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng những gì cậu từng gởi tới thì chúng tôi ở đây nông thôn không biết cách dung, để đó chỉ thêm chật nhà. Cậu không cần gởi bất cứ cái gì tới nữa, trà rượu này chúng tôi nhận là đủ rồi. Chúng tôi đã chấp nhận lời cậu xin lỗi vậy cậu cũng không cần thực hiện lời hứa làm gì. Cậu có thể an tâm về rồi.

Vũ Phong than thầm trong bụng, không ngờ ông già cao tay thật, một phát danh chính ngôn thuận đuổi anh làm anh không thể nói thêm câu nào. Nhưng anh về bây giờ là tiêu hết, Tùng của anh sẽ chẳng chịu cho anh gặp.

– Con nói được làm được, con sẽ giữ lời hứa không thì Tùng lại không xem con ra gì. Bác đồng ý cho con hoàn thành những gì con hứa con mới có mặt mũi đi xin lỗi Tùng, trong lòng con mới coi là đã được gia đình tha lỗi.

Vãi cả mồ hôi hột, không hiểu sao nói mấy câu đại loại như vậy khiến anh vất vả chết người. Còn chiêu cuối cùng thôi, chiêu cuối cùng tư vấn viên đã trang bị cho anh nếu không được anh chỉ có nước bất chấp, tiếp tục “bắt người đem về nhốt tiếp”.

Vũ Phong đứng lên, hướng cha Tùng cúi gập nửa người song song mặt đất.

– Mong bác chấp nhận.

Cha Tùng thoáng im lặng, Vũ Phong cũng không ngẩng đầu. Ông im lặng bao lâu thì anh cúi đầu bấy lâu, cuối cùng…

– Tùy cậu.

– Cảm ơn bác.

Vũ Phong thở phào, trong lòng thật ra là cất được gánh nặng ngàn cân, nếu ông ấy làm cứng nữa anh cũng không biết phải làm sao. Tư vấn đã nói, cha Tùng là tuýp người trọng tình cảm… chiêu này mà không được anh chỉ còn nước cuốn gói. Trời cũng còn chưa triệt đường tình của anh cho anh cơ thêm cơ hội nữa.

– Nhưng tôi không thể thay con tôi quyết định gì cả, tất cả tùy nó vậy.

– Vâng, Tùng không tha lỗi cho con thì con cũng không hối tiếc vì con đến để xin lỗi gia đình, mong gia đình hiểu được tấm lòng của con và tha lỗi cho những gì trước đây con đã làm.

– Thôi tùy cậu.

Vũ Phong đã cười trong bụng, anh nãy giờ chỉ có nhắc tới lời anh hứa chứ không nhắc tới từng chuyện cụ thể. Chuyện anh hứa ngoài việc anh ở đây làm quen với hoàn cảnh của gia đình Tùng, trồng một luống rau còn có một chuyện vô cùng quan trọng là cha mẹ anh phải tới gặp cha mẹ Tùng. Hừm! Tùng đòi anh phải có sự tha thứ của gia đình cậu còn gia đình cậu thì bảo không thể quyết, bên đẩy qua bên đẩy lại cho anh vào thế tiến thoái lưỡng nan, vậy anh sẽ để cho Tùng há miệng mắc quai. Khi hai nhà người lớn nói chuyện xong hết coi Tùng còn dám nói không với anh không.

Vũ Phong lập tức ở lại nhà Tùng, anh không muốn có chuyện phát sinh nữa.

Vũ Phong muốn ở lại ngay lập tức làm cha Tùng cũng không biết làm sao, đành để thằng con út của ông giúp đỡ và làm hướng dẫn cho Vũ Phong trong những ngày anh ở lại, ông cũng hy vọng anh chịu không nổi cuốn gói luôn, nhưng đâu đó trong lòng ông cũng muốn anh đừng dễ dàng bỏ cuộc mà tiếp tục ở lại. Mâu thuẫn quá ông chán nản lắc đầu.

Thằng em út của Tùng chắc thua anh phải mười mấy tuổi. Nó chỉ chỗ anh sẽ dùng để ngủ, nó thản nhiên gọi anh một tiếng chú làm anh cứng cả người.

– Gọi anh Phong đi, anh là bạn của anh hai em. Đừng gọi chú.

– Dạ, anh Phong._Thằng nhỏ ngoan ngoãn đồng ý_ Chỗ này là chỗ anh hai em, giờ ảnh không có nhà anh nằm đỡ đi. Không có chỗ nào khác nữa đâu.

– Ừ.

Chỗ ngủ của Tùng ở phía sau nhà cạnh cái bếp, từ đó có thể nhìn thẳng ra sân sau, quanh giường có vài tấm phên che gió còn ngoài ra có thể nói là trống hoác.

– Này nhóc, dẫn anh đi một vòng đi._Vũ Phong đề nghị với thằng nhóc còn đang mở to mắt nhìn anh đang loay hoay với chỗ ở mới_

– Dạ được!!_ Nó hăng hái đồng ý_

Vũ Phong đi theo nó tham quan xung quanh, anh đã ở lại thì cũng muốn nhìn ngó xung quanh xem hoàn cảnh như thế nào để tiện bề xoay sở. Lần trước đến rồi đi vội vàng nên anh không quan sát kỹ lắm, lần này dạo một vòng từ vườn vào nhà anh mới thấy nhà Tùng thật nghèo, ngoài đất đai để trồng trọt và những đồ gia dụng không thể không có thì hầu như chẳng có thứ gì. Được cái vườn tược sạch sẽ thoáng mát, chỗ nào trồng trọt được đều tận dụng cả. Trong nhà ngoài căn buồng của cha mẹ Tùng thì ở gian dưới có hai cái giường nữa là chỗ ngủ của mấy người em Tùng, hai cô gái cùng thằng nhóc đang đưa anh đi dạo, nhìn một vòng đúng là chẳng có chỗ nào thích hợp cho anh ngoài cái cái chỗ đã được chỉ.

Tham quan xong anh quyết định cho hai người đi theo anh ra thị trấn mua một số vật dụng cần thiết, anh biết trong thời gian anh ở lại nhà Tùng anh sẽ cần sự hỗ trợ của họ rất nhiều. Một ít quần áo được chuẩn bị cũng là hai người này mua giùm, vì chắc chắn một điều những thứ anh có sẵn sẽ không thể mặc được ở đây, thêm một ít đồ dùng cá nhân tối thiểu không thể thiếu. Vũ Phong cũng thường trực yêu cầu người tư vấn viên đã tư vấn cho anh phải tiếp điện thoại anh hai bốn trên hai bốn, phòng những trường hợp anh không ứng phó được.

Loay hoay tới chiều anh thiểu não nhìn giang sơn mới của mình. Một chiếc giường tre cũ kỹ, vách xung quanh được giắt vài món đồ cá nhân, một cái thùng lớn được trợ lý kiếm cho để đựng quần áo. Gối, chăn, màn đều của Tùng để lại nhưng anh chẳng thể nằm nổi… Cứ tưởng như nằm trên đá vậy. Đành phải đổi…

Bây giờ Vũ Phong đâm lo không biết liệu việc năn nỉ được Tùng với gia đình và việc vượt qua được thời gian sống ở đây cái nào khó hơn.

Bữa cơm tối đầu tiên của Vũ Phong cũng vất vả không kém. Vũ Phong cũng không bị bỏ cho tự lo, tới giờ ăn thì Lam-em gái Tùng đến gọi anh cùng ăn cơm với gia đình. Trên bàn một nồi cơm to đùng nhưng trái lại thức ăn thì rất ít. Canh chỉ đơn thuần có vị rau xanh, cá chỉ mặn.

– Hôm nay có anh nên mẹ chiên thêm trứng._Thằng út chỉ đĩa trứng chiên trên bàn nói với Vũ Phong_

Vũ Phong chỉ biết cười trừ, trời! Anh không biết bữa cơm đầu tiên sẽ ra sao đây. Anh không kén loại thức ăn nhưng vị phải ngon, chỉ cần chế biến tốt anh đều ăn được. Nhưng… nhìn sự chờ đợi phản ứng từ anh của cả gia đình Tùng Vũ Phong đành bấm bụng cầm đũa.

– Cám ơn bác gái.

– Mấy đứa ăn cơm đi._ Mẹ tùng giục mấy đứa em Tùng còn đang lo nhìn Vũ Phong_ Dừng nhìn anh như vậy… Tụi bay nhìn vậy làm sao anh ăn cơm.

– Dạ… không sao, không sao.

Vũ Phong cho miếng cơm đầu tiên vào miệng, cảm nhận thật khó chịu. Hạt cơm rời rạc, không dẻo thơm như anh thường được ăn. Nhưng anh cũng đành phải cố gắng nhai thật tự nhiên. Anh không thể quên điều kiện tối quan trọng là sống cuộc sống của Tùng để hiểu hoàn cảnh gia đình Tùng. Nuốt xuống được một miếng cơm với Vũ Phong thiệt trầy trật.

– Cậu ăn thêm đồ ăn đi, đồ ăn không ăn được sao?_Mẹ Tùng nhắc nhở khi thấy anh chỉ nhai cơm trắng_

– Dạ không… Bác cứ để con tự nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.