Anh Trai Bá Đạo Chớ Chọc Giận Em Gái Lưu Manh

Chương 12




Gia đình anh trong quá khứ dạy anh sự nghi kỵ, sự đề phòng cao độ, không thể tin tưởng ai khác ngoài chính bản thân. Anh may mắn còn có Kim Thành nhưng người này đã vùi thân dưới làn nước lạnh lẽo không thể trở lại. Tưởng như chỉ còn mình anh nhưng không, giờ đây anh đã tìm thấy một người khác, người mà có thể cho anh ấm áp, cho anh vui vẻ cho anh hạnh phúc đó chính là Tùng, thêm nữa đó là anh em của Tùng, cha mẹ Tùng đã sửa lại khái niệm người thân trong đầu anh. Những người đáng ra phải ghét bỏ anh lại dành cho anh nhiều quan tâm hơn chính gia đình của anh chỉ vì anh là người mà Tùng yêu mến…

Minh Hàn đời nào chia cho anh miếng bánh duy nhất anh ta có nhưng thằng út thì chia. Nó có cái bánh chút xíu cũng chạy lại hỏi anh có ăn không, nếu anh nói muốn ăn thì nó cũng sẽ bẻ đôi dù cái bánh còn lại có chút xíu. Anh biết một phần là nó trả ơn anh làm mấy việc nặng giùm nó ví dụ như xách nước cho nó chẳng hạn, hay nó nói xạo cha mẹ bảo đã ngủ trưa với anh ở sau vườn nhưng thực chất trốn đi chơi mất mà anh sẽ bao che giúp nó nhưng chủ yếu là nó đã rất thích anh.

Lam thì khác, cô lớn rồi nên không chia bánh chia kẹo nhưng giúp anh để ý mấy chuyện như tay chân anh bị đau, bị phồng giộp hay thậm chí đổ máu vì không quen lao động nặng. Ai nói một người như anh có thể làm được mọi thứ. Ôi trời, cái lưỡi cuốc chỉ nhắm chân anh mà tới. Nhấc chân lên anh có thể đếm được không dưới ba vết cắt mà anh chắc chắn sẽ thành sẹo, chưa kể mấy vết trầy xước linh tinh khác, trên tay anh cũng nổi thêm mấy vết thâm vì phồng tay. Ông chủ như anh từ xưa tới nay chưa từng bị thương mà phải cầm máu bằng sợi thuốc lá, rửa vết thương bằng nước lạnh, che vết thương bằng miếng vải như thế này… Thiệt muốn lôi lưng Tùng về xem trái tim cậu làm bằng gì mà nhất định không chịu về thăm anh dù chỉ một lần.

Với Linh thì anh phải cám ơn không hết lời mới phải, mớ rau anh nộp cho cha Tùng thực ra là rau Linh trồng, không thì anh chẳng biết mình phải ở lại đây bao lâu. Bây giờ anh thực sự thấm thía câu cha Tùng từng nói: “Anh phải hiểu cuộc sống của Tùng và gia đình Tùng thì anh sẽ thông cảm, sẽ không khinh thường cậu.” Anh mỗi ngày đều nghĩ Tùng ở đây từng vất vả như thế nào, từng sống và học hành ra sao trong điều kiện thiếu thốn nghèo nàn đến không thể tưởng tượng được, và cũng chua xót cho anh khi anh cũng nhận ra anh không phải là chỗ dựa cho Tùng dù là vật chất hay tinh thần. Anh luôn tự hào có thể bao bọc cậu, có thể đáp ứng tất cả nhu cầu của Tùng, cho cậu những thứ tốt nhất, nơi làm tốt, quần áo đẹp, lương cao nhưng một thứ anh đã không cho Tùng đó là sự tin cậy, nơi có thể chia xẻ sang sớt gánh nặng trong lòng Tùng.

Anh bây giờ đã biết vì sao Tùng luôn như gần như xa, vì sao cậu luôn khuất phục anh. Dù cậu nói yêu anh nhưng cậu lại hành động như một người chỉ cần tiền của anh. Đem cuộc sống của Tùng và của anh ra so sánh… Đừng nói là Tùng, mà ngay cả bản thân anh trước đây cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ nhìn tới một Tùng nhỏ nhoi như vầy, thì làm gì có chuyện Tùng mang hy vọng hão huyền có được từ anh tình yêu chứ không đơn thuần là thể xác. Do đó Tùng chọn con đường bảo vệ gia đình mình mà không bảo vệ tình yêu của cậu.

Đối tượng anh từng quen biết không trí thức thì cũng có gia thế, không xinh đẹp thì cũng phải có danh tiếng. Tùng, một cậu nhóc bình thường, không nghề nghiệp, không đẹp, không tiếng tăm… nói chung cậu không có bất cứ thứ gì thu hút anh ngoài việc rất lỳ… Hình dung cậu rất “lỳ” có đúng không nhỉ hay nên dùng từ kiên nhẫn… “Lỳ” thì đúng hơn, đã thỏa thuận với anh thì cậu tuân thủ nhất nhất, dù bản thân te tua bầm giập cũng không hé răng than thở một lời. Tùng biết không thể có tình yêu của anh nên chọn cách khác để có thể sống bên cạnh anh, cậu không cố làm cho cậu ở trong mắt anh trở thành một thứ đẹp đẽ để mong thu hút anh, thậm chí có trách oan cậu cái gì cậu cũng không buồn giải thích.

Nhưng có phải chính như vậy đã làm anh ngày càng chú ý tới cậu? Cứ một lần anh đem cậu ra “xử” tội thì một lần anh phát hiện ở cậu nhiều điều mới mẻ thu hút anh hơn. Nhưng một Tùng như vậy cũng thử thách anh không ít, Tùng luôn cho anh một cảm giác cậu có thể rất nghe lời anh nhưng cũng rất xa anh, rất yêu anh nhưng cũng không lệ thuộc anh, nằm trong lòng bàn tay anh nhưng không hề có cảm giác nắm chắc cậu. Tùng thực sự làm anh điên đầu. Cậu không dựa vào anh, không nhờ vả anh, không nấp dưới bóng anh, vì anh không đáng tin hay vì anh không xứng để cậu nương tựa hay vì anh chưa làm gì để cậu có thể an tâm mà nương tựa? Giữa cuộc sống của cậu đầy rẫy khó khăn cậu cũng tự mình bươn chải, trong khi anh một tay có thể cất đi mọi gánh nặng trên vai cậu, trong lòng cậu… vậy mà anh chưa từng làm.

Anh chưa từng tự hỏi cậu mang tâm trạng gì mỗi khi anh lệnh cậu phục vụ bàn ăn tình nhân cho anh, chỉ mới một tên Phú đã làm anh đứng ngồi không yên, chỉ mới nghe một tin Tùng sẽ kết hôn sống cùng một người nào đó không phải anh cả một đời thì anh tức giận đến mờ cả lý trí thì Tùng, cậu như thế nào khi anh luôn tỏ ra bất cần, không biết đến vui buồn của cậu, không biết đến nổi đau của cậu khi anh ân cần với người khác. Anh đau!

Vũ Phong vừa về tới thành phố thì Tùng lại cuốn gói về nhà. Tùng dư sức biết chuyện gì xảy ra vì cậu có cái ra đa do thám là thằng Sơn rồi nhưng Tùng không hiểu sao cậu lại thấy không vui.

Khi nghe thằng Sơn nói cha đồng ý cho hai người bên nhau Tùng không tránh khỏi vui mừng nhưng sau khi nghe Sơn diễn tả lại cái cảnh “nhà trai” hoành tráng đến thì Tùng bỗng dưng nảy sinh một cảm giác khó chịu.

“Như một trò chơi của anh ấy vậy”. Tại sao cậu dù có cố hết sức, đổ biết bao nhiêu mồ hôi và nước mắt, thậm chí khi biết anh thực sự nằm ngoài tầm tay với của mình cậu cũng đành ngậm đắng mà nhét hết mọi đau khổ xuống tận đáy lòng. Cậu cố gắng đạp bằng mọi ưu phiền của bản thân, khoác lên mình bộ dạng vô cùng lạc quan ào ào mà lao tới, bỏ mặc lòng cậu ngày càng rối tung. Tùng biết làm gì với cuộc sống của mình bây giờ? Nhà cậu nghèo khổ biết trách ai? Anh em cậu không muốn, cha mẹ cậu càng không muốn. Nhưng nó đã vậy thì cậu phải lạc quan mà sống mà phấn đấu cho những người cần cậu bao bọc, yêu thương.

Yêu Vũ Phong là một lần đi lạc mà cậu không hề mong muốn. Ngồi trên xe đò Tùng chán nản tựa đầu vào kính xe nhìn mông lung ra đường mặc cho xe dằn xóc gõ trán cậu vào kính nghe lộp cộp.

Cũng chỉ tại cậu chủ quan, cũng chỉ tại cậu không nghĩ rằng một ngày Vũ Phong có khả năng nhìn tới cậu. Qua một lần yêu thê thảm Tùng không nghĩ rằng mình sẽ lao vào một tình yêu với một người như Vũ Phong. Dù ban đầu cậu không biết Vũ Phong là một người như thế nào nhưng nhìn qua một cái cũng biết không phải hạng cùng cấp với cậu. Cũng tại cái nhẫn chết tiệt đó, mắc chi mà mắc dữ… Cũng tại anh, hỏi vợ thôi cần gì mua cái nhẫn mắc như vậy… hỏi không được vợ cũng không cần say bét nhè tới nỗi làm gì cũng không nhớ còn vu cho cậu cướp của… Mà thật ra cũng tại anh quá đẹp trai, quá bắt mắt hại cậu nhìn thấy rồi cứ nhớ ở trong lòng.

Cậu nhớ ở trong lòng thì thôi nói ra làm gì, cũng tại cái hồ sơ khám bệnh chết tiệt đó lộn gì mà lộn ác nhân thất đức thế không biết, vậy có nên trách thằng Xuân đã xúi dại cậu cho đủ bộ luôn không…? Nhưng cuối cùng hình như là cậu tự mình hại mình. Ừ thì tại cậu chủ quan, cứ nghĩ một người đẹp trai giàu có, lại có một cơ ngơi kinh doanh hoành tráng như vậy thì dù anh có cúi đầu thấp tới đâu cũng không nhìn thấy cậu… Đúng, cũng vì chủ quan, cũng vì không còn dám mơ tới một tình yêu cổ tích cậu đã để lòng mình tự do ngưỡng mộ anh rồi yêu anh tự hồi nào không biết. Ai mà ngờ cái kẻ kia cứ ngứa mắt mà dòm tới cậu hoài không buông.

Tùng nhớ tới buổi tối hôm đó, buổi tối bắt đầu của mọi thứ làm cậu điên đảo, một quyết định không hề sáng suốt. Tùng vẫn còn nhớ rõ đóa hồng cậu hái từ vườn vào với bao hồi hộp, với bao tâm ý. Cậu vốn đâu biết Vũ Phong bề ngoài hiền hòa, nhã nhặn, luôn quan tâm nâng đỡ một đứa em như cậu mà khi trở mặt lại kinh khủng như vậy. Cậu thật không biết cách nhìn người, thêm một lần cậu bị lừa bởi cái vỏ bọc bên ngoài. Khốn nỗi, khi Vũ Phong bộc lộ một bộ mặt khác nó lại như muôn ánh đèn màu hoa lệ làm lóa mắt Tùng, dù ở ngay dưới chân đèn như cậu thự sự là vô cùng tối.

Tùng vẫn không thể làm như lần trước với Phú, Tùng không thể quẳng hình ảnh Vũ Phong ra khỏi đầu mình một cách dứt khoát. Tùng biết mình không thể tiếp tục mơ giấc mộng vàng trong khi thực tế quá phũ phàng. Mà cậu cũng chẳng có thời gian để mơ, bao nhiêu thứ dồn dập ào tới khiến cậu liên tục quay cuồng chống đỡ… Mà trở thành kẻ đi theo Vũ Phong cũng không phải dễ thở, một ông chủ đòi hỏi cao như Vũ Phong không hoàn chỉnh mình để đáp ứng kịp thì càng dễ chết. Tùng cũng không phủ nhận khoảng thời gian cực nhọc đó của cậu cũng là khoảng thời gian cậu tự nâng cao năng lực mình không ít và cũng bồi đắp tình cảm của chính mình…

“Hừ! Chẳng biết nên cám ơn hay nên ghét Vũ Phong nữa!”

…Cứ kề cận, cứ nhìn thấy khí thế, sự cao ngạo, khả năng làm việc mọi thứ xung quanh Vũ Phong chỉ làm cậu yêu thêm chứ không hề giảm. Cánh cửa lòng cậu cứ chủ quan để ngỏ cho gió thoải mái ùa vào đến cuối cùng mọi thứ thiệt thòi đều do cậu gánh.

Rồi khi nếm hương vị của anh, Tùng biết mình lún đến không thể rút ra được nữa, người anh giúp đỡ cậu, ông chủ của cậu, “anh Phong” của cậu. Anh giống như ngọn đèn cao ngạo, rực rỡ, thiêu đốt cậu.

Với một ông chủ như Vũ Phong, cậu cũng phải biết cách sống sao cho không mang họa vô người. “Ở bầu thì tròn mà ở ống thì dài”. Cậu biết ý Vũ Phong, cứ ngoan ngoãn, vâng lời, yên ổn thì chẳng bao giờ anh động tới cậu, lương lậu cũng hậu hĩnh. Tính ra không bị anh đập te tua vài trận thì mọi thứ đúng là rất tốt. Có việc làm, có chỗ ở, lương cao, lại nhìn thấy anh… Nhưng khổ nỗi, đời luôn không như ta mong đợi. Mọi thứ rắc rối cứ nhìn thấy cậu là nhào vào.

Không thích cậu thì anh đối xử thế nào Tùng cũng không thắc mắc, nhưng tại sao anh đã nói anh thích cậu mà vẫn làm đau cậu. Anh thuyết phục gia đình cậu, giúp cậu giải quyết những vấn đề nan giải cũng như trở bàn tay, vậy thì tại sao?

Tại sao!!?

Tại sao lại phải dằn vặt…?

Tại sao phải làm cậu điêu đứng?

Tại sao phải ép cậu chỉ có thể chọn một cách duy nhất là lặng lẽ mà cố nuốt tất cả cay đắng vào lòng không thể xoay trở, không thể tranh đấu cho tình yêu của mình. Cậu chỉ có thể được yêu khi anh gật đầu hay ra đi khi anh lắc đầu, vậy tình cảm của cậu là gì đối với anh?

Tại sao anh lại làm vậy?

Vì anh không yêu cậu như cậu yêu anh hay vì cậu không là quan trọng nhất…?!

Anh yêu cậu tới chừng nào? Yêu đến không thể thiếu hay chỉ yêu khi cậu không động chạm vào bất những thứ quan trọng khác của anh. Cậu quan trọng với anh nhưng có những cái vẫn quan trọng hơn cậu nữa phải không? Rồi một ngày cái quan trọng hơn cậu xuất hiện cậu lại như những lần trước điêu đứng, xất bất xang bang nhường bước, đành mở miệng cười nhưng trong lòng kim châm muối xát.

Tùng sau một chuyến về quê vừa lên tới đã đi thẳng tới Four, Anh Kỳ vừa thấy cậu bước vào đã chào đón bằng một nụ cười đầy ẩn ý.

– Sao không ở thêm mấy ngày? Bếp có người lo rồi mà… Mà ai kia?

Anh Kỳ khẽ hất đầu về một người đàn ông cũng vừa bước vào Four sau Tùng vài giây. Anh ta không gọi món gì mà chì lẳng lặng tìm một chỗ ngồi.

– Đi cùng cậu phải không?

– Ừ, vừa về tới nhà là anh ta cũng tới. Tài xế của Vũ Phong.

– Cho xe đi đón cậu về hả?

– Đã bảo em tự đi được vậy mà cũng ráng đưa xe xuống, làm muốn ở lâu chút cũng không được. – Tùng than thở.

– Giống theo giám sát hơn._Anh Kỳ kết luận_ Mà về rồi bác nói gì?

– “Con sống cho tốt vào.” – Tùng uể oải trả lời.

– Chỉ đơn giản vậy thôi? – Anh Kỳ có vẻ thất vọng với câu trả lời của Tùng.

– Chỉ vậy thôi. Nhưng nó có nghĩa là con đừng có sống phóng túng, con sống cho vui vẻ… – Tùng tiếp tục giải trình.

– Bác trai với cậu hiểu nhau quá ha?

– Ừm… Bị la suốt hai mươi mấy năm thì nghe ít phải hiểu nhiều. Chúc hạnh phúc mà cha em nói vậy là nhiều lắm rồi… Mà nè, ông bà ấy xuống tận nhà em rồi, còn anh thì sao?

– …

Anh Kỳ bỗng dưng đỏ bừng mặt làm Tùng bắt đầu hưng phấn tò mò hỏi tới.

– Nè, không phải không thèm tới gặp hai bác đó chứ?

– Không phải không tới, mà là… mà là quá trịnh trọng làm người ta sợ!

– Quá trịnh trọng?

Tùng nhớ tới mấy đứa em kể chuyện bao nhiêu xe hơi đẹp ơi là đẹp, rồi lễ rồi mâm… Với nhà cậu, một nơi chưa chắc chắn đã thuận ý mà họ còn long trọng thế thì với gia đình Anh Kỳ cậu có thể tưởng tượng được nó long trọng như thế nào.

– Phải, quá trịnh trọng, quá long trọng làm một phen hàng xóm thắc mắc gia đình tôi xảy ra chuyện gì.

– Ôi trời, vậy là khó trả lời dữ. Không lẽ trả lời có người “đi hỏi con trai tôi”…hi…hi.

– Này, đừng có nói chuyện tôi nữa. Cậu về nhà chưa?

– Nhà? …về rồi ạ. – Tùng tỏ ra ngạc nhiên với câu hỏi của Anh Kỳ.

– Nhà Vũ Phong ấy.

– …_Tùng lắc đầu_

– Anh ta vừa về thành phố là chạy tới đây rồi tới nhà trọ tìm cậu liền, biết cậu về quê thất vọng thấy rõ.

– Em…em không biết mình làm sao nữa. Em vẫn hằng mong mọi chuyện xuôi chèo mát mái như bây giờ…nhưng khi mọi chuyện êm xuôi chính em lại có chuyện.







– Thì ra là vậy.

Tùng nói hết những suy nghĩ của cậu mấy hôm nay cho Anh Kỳ nghe, cậu cũng thấy chính mình thật kỳ quái.

– Em cứ luôn nghĩ Vũ Phong giải quyết xong mọi rào cản giữa em và anh ấy là em có thể vui mừng rồi… Cuối cùng chẳng hiểu sao trong lòng em lại xuất hiện cảm giác này… Nó cứ làm cho em không thể vui vẻ, không thể…

– Tôi hiểu, thực ra cảm giác đó là bất an, không tin tưởng, thiếu tự tin. Nó vẫn tồn tại trong lòng cậu nhưng do nhiều yếu tố bên ngoài chi phối mạnh hơn nên cậu không nhận ra. Bây giờ sóng yên biển lặng cậu tự nhiên sẽ nhận ra nó.

– Vũ Phong luôn nghi ngờ em lợi dụng ảnh.

– Ừ, anh ta lập lại nhiều lần nên cậu đã bị ám thị anh ta không coi trọng cậu.

– Anh ấy luôn nói “Tôi sẽ kiểm tra xem cậu nói đúng hay không” sau khi giúp em một vấn đề. Không thì sẽ đổi chác với em mà không quan tâm mục đích em cầu xin anh ấy giúp đỡ có chính đáng hay không.

– …

– Lúc em khốn khó anh ấy cũng chưa từng nương tay. Chỉ một bữa ăn của anh ấy cũng có thể đem cả gia đình em từ địa ngục trở về, nhưng anh ấy vẫn muốn em cúi đầu thật thấp, thật sát mới đồng ý giúp…

– …

– Mới đây còn làm gia đình em một trận náo loạn… Đùng một cái lại chạy đi làm cái việc không thể tưởng. Anh Kỳ, anh nghĩ giúp em đi, bây giờ em đến gặp Vũ Phong, anh ấy có nói cái gì tương tự như “Tôi đã làm mọi thứ để giam em lại, từ nay chỉ nên phục tùng…chỉ nên vâng lời…chỉ nên an phận… một kẻ như em tốt nhất đừng nên vọng tưởng… nên biết mình ở vị trí nào…nên biết mình…”

– TÙNG! _Anh Kỳ quát khẽ ngăn Tùng tiếp tục nói_ Cậu biết mình đang nói gì không?

– Biết… mà không, em cũng không biết. Em biết bây giờ anh ấy có thương em nhưng thương tới đâu, tời mức độ nào, em quan trọng như thế nào ở trong lòng anh ấy…em không hiểu rõ, không biết rõ…em… em thật rối… Em sợ, dường như mọi chuyện quá tốt đẹp một cách kỳ lạ, liệu có một cái hố sâu nào đó đang đợi em không?

– Vậy cậu suy nghĩ kỹ xem giờ cậu có thích Vũ Phong không? có thực yêu anh ta không? – Anh Kỳ vỗ về Tùng, khiến cậu yên ổn lại, suy nghĩ kỹ lại.

Tùng yên lặng một lát rồi gật đầu.

– Em có yêu anh ấy, đến giờ vẫn vậy.

– Vậy tại sao từ trước giờ cậu vẫn yêu Vũ Phong mà chưa từng có cảm giác như ngày hôm nay?

– Anh ấy đâu có để ý tới em, có thì cũng như món đồ anh ấy giữ làm đồ chơi thôi. Em giữ cho mình an ổn không bị thương khi ở cạnh anh ấy là phước ông bà rồi, lấy đâu ra thời gian, lý do lý trấu mà nghĩ nhiều.

– Nhưng chẳng phải có thời gian hai người rất ngọt ngào sao, lúc đó cậu cũng không có nghĩ nhiều.

– Thì nói vậy… Nhưng anh cũng biết Vũ Phong trở mặt nhanh còn hơn anh thay đồ. Hôm nay nói em là đứa em trai nhỏ ngoan hiền anh rất thích ngay khi không vừa lòng có thể mắng em là tên đê tiện. Lúc này bảo em làm tình nhân của anh ấy thoắt cái đưa em vô tù ngồi cũng không biết tại sao. Hôm nay có thể ôm em, ngày mai cũng có thể đem em ra dần một trận thừa sống thiếu chết. Mặt em bầm hết mấy ngày mới tan cũng vì gây hấn với bạn anh ấy, anh ấy cũng không hỏi xem là em có lỗi hay bạn anh ấy có lỗi… Theo anh ấy cứ phải ngoan ngoãn, vâng lời thì anh ấy thích, mạng mình cũng ổn, chỉ là… đừng dại dột chọc anh ấy tức lên, dù có từng nói qua “anh thích em” thì cũng chỉ là gió thoảng mây bay. Ý kiến của em, tâm trạng của em, tình cảm của em có là gì với anh ấy.

– Tại sao trước giờ tôi không nghe cậu nói những chuyện như này?

– Nói làm gì…mấy chuyện xấu hổ như vậy chứ.

– Nhưng có phải đó là khi anh ta không thích cậu?

– …_Gật đầu.

– Còn khi Vũ Phong nói thích cậu có còn động tay động chân không?

– …_Tùng nhớ lần anh quăng cậu lăn từ sô pha xuống đập đầu_ Có một lần…lần anh ấy biết em về quê hỏi vợ. Còn…bình thường…thì không.

– Tùng này, cảm giác của cậu chẳng qua như nước tràn bờ thôi. Cậu vốn bị Vũ Phong đàn áp nhiều quá mà cứ im lặng giấu trong lòng một mình gánh chịu nên bây giờ vỡ ra.

– Nhưng sao em lại ấm ức những chuyện đã xảy ra từ lâu.

– Vì lúc trước cậu chỉ khao khát sự đáp lại của Vũ Phong nên để dành mọi trách cứ giận hờn qua một bên…

– Không có, em có yêu nhưng cũng không có cầu anh ấy đáp lại, điều này ngay từ ngày biết mình thích anh ấy em vẫn luôn nhớ rõ. Càng hiểu anh ấy, càng nhìn thấy gia thế của anh ấy em càng không dám mơ một tình yêu từ hai phía. – Tùng cắt ngang lời Anh Kỳ. Cậu không như Anh Kỳ nói, cậu đã từng không mong đến chuyện anh sẽ yêu cậu.

– Nghe tôi nói. Có ai yêu mà không cầu được đáp lại, dù sự thật phũ phàng tới chừng nào thì mong muốn đó vẫn tồn tại. Cậu đã yêu Vũ Phong quá nhiều nên không dừng lại để nhìn lại cảm nhận trong lòng cậu, nhìn lại những gì anh ta đối xử với cậu, những chuyện đó là nhỏ nhặt khi mà Vũ Phong ở ngoài tầm tay cậu. Bây giờ thì khác, Vũ Phong đã đáp lại cậu và những cảm giác trước kia cậu cho là nhỏ nhặt thì bắt đầu trở nên quan trọng. Tiến trình hai người yêu nhau sóng gió nhiều quá nên mới không chịu xét lại bản thân cần gì, nghĩ gì. Nội nước để sóng yên biển lặng thôi đã hao hết hơi sức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.