Anh Tôi Không Tiếc

Chương 4: Các bạn nam hãy tránh xa Chân Thành 100 mét!




CHƯƠNG 4

Hai người khi

nghe được thỉnh cầu của Thiên Ái, không thể tin nổi nhìn nhau, lập tức vui vẻ

kích động ôm lấy cậu, “Rốt cuộc… Ái Ái…. Chúng ta đợi được em… . . .

Đợi được em nói ra câu này…. Đợi đã lâu… Ái Ái…”



“Đúng vậy…

Tiểu Ái… Chúng ta sẽ tìm được em…. Cùng nhau yêu em… Chờ chúng ta! Nhất định

phải nhớ kĩ, chúng ta sẽ gặp nhau…”

Thiên Ái nghe

hai người mừng như điên nói, cảm giác chưa hiểu rõ tình huống lắm, một khắc sau

lại bị cơn buồn ngủ quen thuộc tập kích, theo thói quen dĩ vãng, Thiên Ái biết

đây là dấu hiệu mình sắp tỉnh lại, thế nhưng vừa mới gặp mặt mà đã phải tỉnh lại

sao? Không! Cậu không muốn!



Thiên Ái cố hé

mí mắt trĩu nặng, trong mông lung, phảng phất thấy hai người bỏ mặt nạ, bên dưới

là khuôn mặt dị thường tuấn mĩ…. Thế nhưng cậu không thể nhìn rõ… Giống như

xuyên thấu qua một tầng băng gạc mà nhìn hai người… Thiên Ái chỉ biết hai người

có đôi mắt màu lục bích thâm tình, mặt khác…. . . . Còn đều có…. mái tóc

đen thật dài…



Ô… . . . Thực

sự không được… . . . Thật muốn ngủ…. Thiên Ái tại cảnh trong mơ nhắm lại

hai mắt, trải qua một trận hắc ám, lập tức tỉnh lại trong hiện thực, nhìn gian

phòng quen thuộc, Thiên Ái biết, mình lại một lần…. . . .gặp hai người… .

.. nhưng… . . . lại để hai người rời đi…



Quên đi….

Thương tâm cũng không có tác dụng gì, chỉ là, mình vừa rồi rốt cuộc thấy cái

gì? Thế nào lại không sao nhớ nổi, không phải mình luôn muốn nhìn thấy diện mạo

hai người họ sao? Kỳ quái… . . .



Thiên Ái nhạy cảm

cảm giác được hai người vừa rồi đột nhiên mừng như điên, tựa hồ có chút kì lạ…

Ân… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Là bởi vì mình muốn gặp bọn họ, bọn họ….

. . . sao?



A a ~~~ Thật

phiền… . . . Thiên Ái nghĩ đầu mình sắp nổ tung rồi, chỉ cần nghĩ về chuyện

liên quan đến hai người họ liền sẽ phiền táo không gì sánh được, mất đi lãnh

tĩnh vốn có, ai… . . .



Nhìn bầu trời

ngoài cửa sổ còn chưa hoàn toàn sáng sủa, kim đồng hồ chỉ bốn giờ, “Ân…

Càng nghĩ càng kỳ quái… Bình thường đều là trời đã sáng mới có thể tỉnh lại

mà… . . . Ngày hôm nay thế nào tỉnh sớm như vậy…. ?”



Thiên Ái thì

thào tự nói, xác thực, mọi khi lúc cậu gặp hai người trong mộng thì đều đến chừng

bảy giờ sáng mới tỉnh lại, sau đó Thiên Ái sẽ mang theo tâm tình thật tốt đi học

cả ngày, thế nhưng, ngày hôm nay thật khác thường, bốn giờ đã tỉnh, Thiên Ái thập

phần khổ não nghĩ, có phải hay không vì mình quá lớn mật với không biết xấu hổ,

dọa sợ hai người họ, họ muốn cự tuyệt nên mới để mình trước thời gian tỉnh lại…

Ai… . . .



Thiên Ái không

ngừng miên man suy nghĩ, có dấu hiệu càng nghĩ càng bi quan, không biết qua bao

lâu, đồng hồ báo thức vang lên, Thiên Ái lúc này mới lấy lại tinh thần, tắt báo

thức, đi vào phòng tắm. Thiên Ái cho tới này đều có thói quen đi tắm buổi sáng

bởi cậu thích sạch sẽ, hôm nay vì chuyện tình khổ não chiếm lĩnh tâm tư, đến tắm

cũng không yên lòng.



Nhìn phòng tắm

to như vậy, Thiên Ái vẫn luôn nghi hoặc, vì sao mình có thể ở trong gian phòng

lớn như thế? Đây không phải nơi quý tộc địa vị tối cao mới có thể ở sao? Không,

nói không chừng quý tộc cao cấp nhất cũng không được ở đâu…



Tuy nói là

phòng đơn, thế nhưng ngày đầu tiên Thiên Ái tới đây đã kinh hách nói không nên

lời. Gian phòng này lớn đến mức cậu nghĩ nó thật kỳ quái, phòng tắm cũng vậy, ở

giữa có một bể tắm muốn chứa ba, bốn người cùng lúc cũng được, hơn nữa mỗi thời

mỗi khắc đều có nước suối ấm áp, không cần xả nước, chỉ cần đi vào tắm là được

rồi, tắm xong, dòng nước lưu động sẽ đẩy nước bẩn đi, cũng không cần quét tước

gian phòng, bởi vì mỗi lần Thiên Ái đi học trở về, phòng đều sạch sẽ không còn

một hạt bụi, giống như có người tỉ mỉ quét qua.



Tiện nghi như vậy

làm hại Thiên Ái mỗi lần ở trong phòng đều thấy kỳ dị, còn có…. giường cũng vậy,

là giường kingsize, bên trên còn bày đệm chăn bằng tơ lụa tinh xảo, bởi vì quá

mềm, Thiên Ái lần đầu tiên ngủ dậy xương sống thắt lưng đều đau nhức hồi lâu…

. . .



Thiên Ái tự hỏi

sao lại như vậy, suy nghĩ một chút, bởi vì thể chất của mình không thể hưởng thụ

sa hoa sao? Ừm… . . . Kết luận như vậy đi…



Cậu cười khổ

không ngừng, cùng ngày trích tiền học bổng mua một bộ nệm đơn thô ráp, đặt dưới

đất, phủ chăn lên, thêm một cái gối mềm, thỏa mãn ngủ, quả nhiên không còn cảm

giác xương sống thắt lưng đau, mặc dù để trong căn phòng xa hoa có vẻ không hợp,

thế nhưng suy nghĩ cho thân thể mình, Thiên Ái vẫn sử dụng cái nệm này, mặt

khác, bắt đầu từ hôm đó, cái giường kia bị cậu dùng khăn phủ giường bao lại,

không dùng đến.



Hoàn hồn trở lại,

Thiên Ái có chút choáng váng đầu, biết là bởi vì mình tắm quá lâu, thong thả đứng

dậy, đi ra khỏi phòng tắm tràn ngập hơi nước, bởi vì ở một mình một phòng, cậu

theo thói quen cứ thế thân thể xích lõa đi ra, dùng khăn khô lau đi bọt nước

trên người, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên người cậu, ánh lên một loại mỹ

cảm mông lung…



Thiên Ái vẻ

ngoài bình thường nhưng để ý kĩ sẽ phát hiện cậu có một đôi mắt to ngập nước,

đôi mắt làm cho khuôn mặt bình thường của Thiên Ái có thêm khí chất linh động,

bởi vì viện trưởng thích vuốt tóc cậu, Thiên Ái để viện trưởng vuốt…. mới

nuôi mái tóc vừa dài vừa đen, chạm lên cảm giác thật mềm mại, để dưỡng mái tóc

này, cậu cũng đã tốn không ít tâm tư!



Nhìn đồng hồ,

Thiên Ái biết, mình khẳng định là muộn học, ai… . . . cũng chỉ có ngày hôm

nay…. không muốn đi học.. . . . Bởi vì quan hệ đến hai người kia, Thiên Ái

khó có được một lần nổi lên ý muốn bùng học trong đầu, cái đầu luôn luôn lãnh

tĩnh thanh minh, bởi hai người họ mà biến thành có chút chậm chạp, Thiên Ái

không khỏi bắt đầu miên man suy nghĩ, ai… . . . Thật là phiền!



Thú ái – chương 5


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.