Anh Thích Em Rất Lâu Rồi

Chương 2-8: Những nhỏ nhặt trong tình yêu(8)




“Tối hôm qua cô ấy uống say bí tỉ, sáng sớm hôm nay xin nghỉ rồi.”

Mộc Lạp Lạp gật đầu: “Tối hôm qua quả thật cô ấy bị chuốc rất nhiều rượu.”

Lúc đó, khi người của khu giải trí tìm được Lưu Hi thì cô ấy đã bị mang tới trong một căn phòng, nếu như trễ một chút, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì.

Thật may là tới kịp mang cô ấy đi.

Lưu Hi nhìn có vẻ là một cô gái đơn thuần, đối với rất nhiều thứ chưa từng tiếp xúc qua, đối với người cũng không có lòng đề phòng cao, như thế ở trong xã hội luôn luôn dễ thua thiệt.

Ric rời khỏi Thẩm thị, nhưng công việc lúc trước cô ta phụ trách bây giờ đều giao toàn bộ cho Mộc Lạp Lạp, đối với cô mà nói coi như là nhiệm vụ không nhỏ.

Cô làm rất nghiêm túc, gần như không quan tâm đến những chuyện khác.

Thậm chí suýt chút nữa lỡ cuộc điện thoại.

Ngôn Viễn gọi tới.

Sau khi Mộc Lạp Lạp thấy biểu thị điện thoại gọi tới, vô thức nhướn mày. Trước đó cô đã làm bộ đồng ý với Ngôn Viễn về kế hoạch làm sao đoạt được cổ phần công ty trong tay Phó Cảnh Phi, bây giờ Ngôn Viễn gọi điện thoại tới, nhất định là muốn nói chuyện này với cô.

Nhất định là muốn cô thăm dò ý tứ bên Phó Cảnh Phi một chút, mau sớm làm cho Phó Cảnh Phi đồng ý đem cổ phần công ty cho cô.

Nếu thật sự làm như vậy, Mộc Lạp Lạp biết giá trị của mình đối với Mộc Diệp sẽ hoàn toàn mất đi, ả sẽ giống như kiếp trước, thừa dịp lúc cô thoát khỏi Phó gia thì bắt cóc cô, kết cục sau cùng là tử vong.

Kiếp này đương nhiên cô sẽ không cho Mộc Diệp cơ hội nữa.

Mộc Lạp Lạp cố ý tìm một nơi ẩn núp nghe điện thoại.

“A lô, Ngôn Viễn? Có chuyện sao?”

“Lạp Lạp.” Giọng của Ngôn Viễn dịu dàng trước sau như một, khiến người ta như tắm trong gió xuân. “Em ở công ty?”

“Ừm, còn chưa có tan tầm ạ.”

“Chuyện lúc trước anh nói với em, em có bắt đầu làm hay chưa?”

Nụ cười bên môi Mộc Lạp Lạp rất lạnh, quả nhiên là gọi tới hỏi cô cái này.

Bây giờ nhìn rõ bộ mặt thật của Ngôn Viễn, mới phát hiện thời điểm y cùng mình chung đụng đều chỉ muốn làm thế nào tính toán mình.

“… Ngôn Viễn, sao thấy anh còn gấp gáp hơn em vậy?” Mộc Lạp Lạp cố ý nói một câu.

“Lạp Lạp, em đang nói gì đấy, chẳng phải anh vì em sao? Nếu em lấy được cổ phần sớm một chút, anh sẽ có thể giúp em trở lại Mộc gia.”

Mộc Lạp Lạp đổi lại giọng điệu vô cùng cảm kích: “Ngôn Viễn, anh thật tốt! Em có một người bạn như anh thật sự là phúc ba đời đó.”

Mấy chữ phúc ba đời sau cùng này Mộc Lạp Lạp còn thiếu chút nữa nghiến răng nghiến lợi nói ra. Đích thật là phúc ba đời mới có một người bạn chỉ biết nghĩ cách tính toán cô như vậy.

“Nếu là bạn bè, cần gì nói những lời như thế?” Ngôn Viễn cười rộ lên.

Mộc Lạp Lạp chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh bi thương, trách cô kiếp trước không thấy rõ mặt trái bẩn thỉu của người ta, bây giờ nhìn lại thật sự là vô cùng châm chọc.

“Gần đây Phó Cảnh Phi đi vắng, cho nên em vẫn không có tìm được cơ hội nói với hắn, chờ một chút đi.”

Ngôn Viễn thúc giục cô: “Lạp Lạp, em nhất định phải tranh thủ thời gian, bằng không không kịp.”

“Biết rồi.” Mộc Lạp Lạp cười nhạt, rồi giống như vô ý nhắc tới. “Nghe nói gần đây Mộc Diệp đang cùng Thẩm Văn Xương xem áo cưới…”

“Xem áo cưới?!” Ngôn Viễn ở bên kia sửng sốt, giọng nói cất cao, có chút không thể tin. “Bọn họ đang chuẩn bị cho hôn lễ?”

Mộc Lạp Lạp vô tội nói: “Đúng vậy, Ngôn Viễn, anh không biết ư? Nghe nói áo cưới còn đặc biệt mời nhà vẽ kiểu người Pháp thiết kế đó, hoàn toàn may thủ công, bên trên còn đính rất nhiều kim cương…”

Ngôn Viễn lại trầm mặc lần nữa.

Mộc Lạp Lạp biết Mộc Diệp sẽ không đem chuyện ả cùng Thẩm Văn Xương xem áo cưới, chuẩn bị hôn lễ nói cho Ngôn Viễn. Dù sao ả còn muốn nghĩ hết cách khống chế Ngôn Viễn ở trong tay, như vậy tất nhiên phải tiếp tục lừa dối tình cảm của Ngôn Viễn.

Chẳng qua trên đời nào có giấy gói được lửa, Mộc Diệp không muốn cho Ngôn Viễn biết, Mộc Lạp Lạp liền càng muốn làm cho Ngôn Viễn biết.

Lần này lại xem Mộc Diệp sẽ dùng cớ gì để giải thích với Ngôn Viễn.

“Ngôn Viễn…” Mộc Lạp Lạp gọi tên của y.

“Làm sao vậy?” Lời của y không còn dịu dàng, giọng nói lãnh đạm vài phần.

Mộc Lạp Lạp không ngần ngại chút nào, hỏi y: “Ngôn Viễn, không phải anh có… tình cảm đối với Mộc Diệp chứ?”

Cô không nhìn thấy vẻ mặt của Ngôn Viễn, nhưng có lẽ y phải rất kinh ngạc trong khoảnh khắc.

Nhưng Ngôn Viễn chỉ lập tức phủ định: “Lạp Lạp, em nói cái gì thế, trí tưởng tượng tốt như vậy từ lúc nào.”

“Em chỉ thuận miệng nói một chút thôi, đây không phải là sợ anh thích ả sao, vậy coi như thảm. Ả và Thẩm Văn Xương tốt như thế, cũng không thể nào có phát triển gì với người khác đi.”

“Ừm.”

“Cho nên nếu ai thích ả thì sẽ thảm. Gặp được Thẩm Văn Xương, một người đàn ông dáng dấp vừa đẹp trai vừa có tiền, là phụ nữ đều sẽ thích kiểu như hắn đi? Mộc Diệp nhất định sẽ chỉ thích Thẩm Văn Xương.” Bây giờ Mộc Lạp Lạp tin tưởng vào không ngừng châm ngòi thổi gió, chỉ cần khiến cho trong lòng Ngôn Viễn nảy sinh ghen tỵ, để ý, tiếp theo sẽ bắt đầu nghi ngờ.

Quả nhiên, giọng của Ngôn Viễn rất kỳ quái: “Lạp Lạp, em nghĩ anh và Thẩm Văn Xương, ai được hơn?”

Mộc Lạp Lạp lộ ra nụ cười đắc ý, nhưng giọng nói không thay đổi: “Anh là bạn của em, em đương nhiên sẽ cảm thấy anh được hơn.”

“Vậy, nếu em là Mộc Diệp… Em sẽ chọn ai?”

Oa oa, cá đã cắn câu.

Mộc Lạp Lạp nói: “Nếu em là Mộc Diệp… đương nhiên sẽ chọn Thẩm Văn Xương, so ra, hắn càng có thể cho phụ nữ cảm giác an toàn hơn.”

“Phải không.” Ngôn Viễn như nở nụ cười, sau đó nói: “Hôm nay như vậy trước đi, hôm nào anh gọi lại cho em.”

Thành công đả kích Ngôn Viễn, Mộc Lạp Lạp vô cùng hài lòng.

Chọn Thẩm Văn Xương? Cô điên rồi sao, hai người đàn ông dính líu quan hệ cùng Mộc Diệp, cô sẽ không chọn một ai.

Nhưng có người không cho là như vậy.

“Ồ? Cô sẽ chọn tôi?” Giọng của Thẩm Văn Xương vang lên ở sau lưng Mộc Lạp Lạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.