Anh... Thích Em Được Không

Chương 61




“Illu, con cười một cái cho dì út xem đi.” Tâm tình tốt lắm Kira niết niết khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập của Illumi.

Bị sỗ sàng bé trai cau mày nói: “Không cần!”

Kira rất là tiếc hận hỏi: “Vì sao chứ? Hai ngày trước ta còn nhìn thấy con cười với Itachi mà!”

Illumi nhu nhu khuôn mặt nhỏ nhắn của chính mình, hừ lạnh nói: “Nếu dì lợi hại như chú út, con liền cười cho dì xem!”

Hứ… Thật sự là không đáng yêu mà, Kira bức thiết muốn biết Itachi dùng biện pháp gì làm cho Illumi cười? Chờ một chút… Vì cái lông gì Itachi phá lệ chú ý Illumi hử, chẳng lẽ… Bệnh cuồng em trai lại tái phát?

Illumi cảm nhận được ánh mắt quá mức khác thường của Kira, cậu không chút khách khí nói: “Chú út nói đúng, dì út luôn thích suy nghĩ lung tung!”

Kira vừa nghe liền xù lông, cô âm trầm hỏi: “Itachi còn nói ta cái gì?”

Illumi nghiêng đầu một hồi, sau đó nâng lên khuôn mặt tươi cười đáng yêu: “Không nói cho dì.” Rồi bỏ chạy nhanh như chớp.

Khóe miệng Kira run rẩy, chờ Itachi đại thần trở về cô tuyệt đối phải bắt anh quỳ bản giặt đồ! Nhìn xem anh dạy Illumi thành cái dạng gì! Phúc hắc giả dối y chang anh! Bán đứng sắc tướng đều biết đối với người nào sử dụng!

Vì sao cô phải nhàm chán ngồi ở nơi này? Vô nghĩa, người đàn ông nhà cô đi ra ngoài kiếm tiền rồi! Tuy rằng Itachi đại thần mới đi hai ngày thôi, nhưng sao cô lại có chút nhớ anh thế này?

“Em dâu! Em xem xem bộ quần áo này được không?” Tiếng thét chói tai này, trừ bỏ Kikyou ra thì còn ai vào đây nữa? Đương nhiên, hiện tại cô ấy vẫn là một mỹ nhân tuyệt sắc, cô còn chưa có bị Killua rạch phá mặt đâu, chỉ là nhiệt tình đến mức làm cho Kira không chống đỡ được.

Kira hướng tới Kikyou hô: “Chị dâu.”

Kikyou một phen ôm Kira vào trong ngực, hưng phấn nói: “Ai ya, mỗi lần nghe em gọi chị như vậy, chị đều cực kỳ hưng phấn nha!”

Em sắp bị bộ ngực của chị đè ngộp chết rồi, mẹ nó, khi nào thì cô mới có thể có được một bộ ngực như vậy! Bánh bao nhỏ chưng nhiều năm như thế hẳn là phải béo thêm một chút chứ, vì cái lông gì cô vẫn nhỏ như vậy!

Kira vùng vẫy một chút, hỏi: “Chị dâu, chị không ra ngoài làm nhiệm vụ sao?”

Kikyou ôm Kira mãnh cọ, than thở: “Em dâu thật là xấu, rõ ràng đã trưởng thành, khuôn mặt vẫn y như đứa nhỏ…”

Khóe miệng Kira run rẩy: “Chị dâu, em…”

“Ai ya, chúng ta đi thử quần áo đi!” Kikyou căn bản không nghe Kira giải thích!

Kira liền như vậy bị tha đi, bỗng nhiên, Kira nhìn thấy Illumi núp đằng sau cái cây, cô lập tức liền hiểu được thằng nhóc này vừa rồi vì cái gì trốn nhanh như vậy! Thì ra là mẹ nhóc đến đây, nhóc không muốn biến thành búp bê! Cho nên liền đẩy cô đi chết thay!

Đậu móa, Illumi, có phải Itachi đại thần dạy hư con không! Có phải không!

Illumi nghiêng đầu nhận lấy ánh mắt lên án của Kira, sau đó khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, kỳ thật có thêm một dì út cũng rất tốt, tối thiểu có thể phân tán lực chú ý của mẹ.

Không bao lâu sau, cậu lại bắt đầu nhíu mày, bởi vì cậu nhớ lại lời từ biệt ‘ôn nhu’ của chú út nhà mình.

“Illumi, trong khoảng thời gian ta ra ngoài làm nhiệm vụ, con phải chăm sóc dì út con thật tốt, nếu để ta biết con khi dễ cô ấy… Ta sẽ cho con ở trong thế giới Tsukuyomi hưởng thụ vài ngày.” Illumi thề lúc chú út cậu nói ra những lời này, giọng điệu thật sự vô cùng ôn nhu.

Nhưng vì cái lông gì nội dung lại khủng bố như vậy! Illumi cảm thấy chú út cậu thật sự là một sát thủ đứng đầu, bằng không làm sao lại có thể dễ dàng hù dọa cậu như thế!

Ở Illumi gà con mổ thóc cam đoan, Itachi mới rời đi.

Nói đến kỹ năng Tsukuyomi này, Illumi thật đúng là lĩnh giáo qua một lần, sau đó nhìn đến Itachi liền y như chuột thấy mèo, sợ muốn chết! Thử hỏi, nếu giam bạn trong một không gian bị N cá nhân, cầm N bả đao, không hề ngừng nghỉ đâm vào rút ra là loại cảm giác gì? Dù là Illumi cũng bị chỉnh đến khóc, đương nhiên, Itachi vẫn vô cùng thủ hạ lưu tình đâm cậu nửa giờ mà thôi, thời điểm giải trừ ảo thuật, Illumi đã hôn mê rồi.

Sau đó, cả nhà đều cho rằng Illumi thật sự là quá yếu, liền giao cho Itachi huấn luyện.

Lại sau đó, nhân sinh của cậu bắt đầu u ám, trên thân thể bị chú út tàn phá, trên tinh thần bị dì út tàn phá, trong nhà còn không có một người đồng tình cậu!

Cậu vẫn là đi lấy lòng dì út trước đi, bằng không chờ chú út trở về, cậu không lột một tầng da là không được! Hạ quyết tâm, cậu phải đi chuẩn bị lễ vật, nhớ mang máng phụ nữ rất thích động vật nhỏ lông trắng… Ừm, kiếm một con ở đâu đây!

Khi Kira đổi xong một bộ quần áo cuối cùng, cả người đều đã muốn tê liệt, ham mê thay đổi quần áo của Kikyou thật sự rất nghiêm trọng!

Bất đồng cho Kira hấp hối, Kikyou có vẻ thật hài lòng, cô nói: “Em dâu à, chị đã đem những bộ quần áo mới bỏ vào trong tủ của các em rồi, cái tủ này quá nhỏ, ngày mai chị đổi cái mới cho các em!”

Kira nhìn tủ đồ thật lớn kia, cô thật sự khóc không ra nước mắt, thật không phải ngăn tủ nhỏ, là Kikyou hở một tí liền thêm quần áo cho bọn họ, đúng, là bọn họ… Không đơn giản là quần áo của Kira, còn có Itachi! Bất quá ánh mắt Kikyou vẫn tương đối tốt, chọn quần áo đều thích hợp mười phần, nếu có thể không đối với cô tiến hành tàn phá thân thể thì tốt rồi!

“Ai ya, anh yêu đã trở lại, em dâu, chút nữa chị lại đến!” Kikyou nhấc váy lên liền chạy vội mà đi, thật là, tiểu biệt thắng tân hôn cũng không cần ngọt ngấy như thế chứ?

“Gâu!” Một con chó nhỏ lắc lư chao đảo chạy tiến vào, tuyết trắng tuyết trắng, chỉ là hơi nhỏ một tí.

Kira nhất thời hưng trí, ngồi xổm xuống đất đùa nó, nhóc con này cũng thật thích Kira, thẳng vẫy vẫy đuôi, Kira híp mắt lại, rất rộng rãi cho một cái thơm môi.

Illumi vừa thấy tình thế tốt, lập tức đi ra nói: “Dì út, đây là quà con tặng dì.”

Kira nhướng mi: “Sau đó?”

Illumi nhỏ giọng nói: “Dì… Không thể cáo trạng với chú út.”

Kira nghi hoặc hỏi: “Cáo trạng cái gì?”

Illumi bĩu môi: “Ném dì cho mẹ thử quần áo…”

“Thử quần áo hửm…” Phía sau Illumi truyền đến một giọng nói từ tính, ở cậu nghe ra hoàn toàn chính là ác ma triệu hồi!

Illumi cứng ngắc quay đầu, khóe miệng có chút run rẩy: “Chú… Chú út…”

Itachi vẫn là dáng vẻ anh trai tốt kia, sau đó ôn hòa nói: “Đến hậu viện làm nóng người.”

Kira thề chính mình thấy được giọt nước mắt nho nhỏ trong ánh mắt của Illumi, cô có chút không đành lòng nói: “Itachi, Illu tặng em con chó nhỏ, đáng yêu không? Anh không cần lại huấn luyện nhóc…”

Con ngươi yêu dã của Itachi lóe lên ý cười, xoa xoa đầu con chó nhỏ, lại hôn hôn cái trán Kira một chút, nhẹ giọng nói: “Em vui vẻ là tốt rồi, cún con có chút bẩn, em ôm nó đi tắm đi…”

Mặt Kira phiếm hồng, sau đó nghe lời ôm lấy con chó nhỏ vào phòng tắm.

Cái gì kêu là bị người bán còn giúp người khác đếm tiền? Kira chính là điển hình! Nhìn xem này, Itachi vừa mới nói một câu liền khiến cô trở nên thành thật, làm sao còn quan tâm đến sự chết sống của Illumi?

Đôi mắt Itachi lạnh dần, anh mở miệng: “Nhặt con chó ở đâu?”

Thân thể Illumi lập tức thẳng tắp, chú út của cậu có phải có thiên lý nhãn hay không! Bằng không làm sao biết nhiều như vậy! Cậu nhỏ giọng nói: “Trong rừng…”

Ánh mắt lãnh khốc của Itachi làm cho Illumi thật khó chịu, một hồi lâu sau, vẻ mặt anh mới hòa hoãn lại, nói: “Đến hậu viện đi.”

Illumi co cẳng bỏ chạy, cho dù bị đánh cũng đỡ hơn bị nhìn chằm chằm như vậy!

Zeno rất là vừa lòng nhìn phương thức huấn luyện của Itachi, không hổ là con thứ hai của hắn! Con lớn nhất để làm chi? Vô nghĩa! Đương nhiên là tạo bé con rồi! Người thừa kế còn không có sinh ra đâu!

Mà đang tắm rửa cho cún nhỏ Kira bỗng nhiên nhớ tới Illumi, cô lẩm bẩm nói: “Mình giống như đã quên mất Illumi, cũng không biết nhóc đó có thể bị Itachi chỉnh khóc hay không?”

“Gâu?” Con chó nhỏ ướt sũng nhìn cô.

Kira cười khẽ một chút: “Không nói mày, ngoan ngoãn tắm rửa, lát nữa cho mày ăn ngon!”

Đôi mắt cún con nhất thời sáng ngời, có câu nói như thế nào nhỉ, loại người gì thì nuôi ra loại chó đó! Nhìn một cái! Hoàn toàn chính là cùng một đức hạnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.