Anh Thắng Thế Giới

Chương 4: Dưỡng thành tâm ma.




Nguyệt tỷ nhìn dung nhan như đang ngủ trước mặt nhẹ vươn bàn tay thon dài ôn nhu sờ mặt hắn thấy hắn nằm không thoải mái bèn để hắn dựa vào vai mình  , mím nhẹ môi,  trong lòng ngũ vị tạp trần, nàng biết em họ của hắn vì hắn nên mới chứa chấp nàng còn cho nàng 1 gia đình, bà Ân quả thật yêu thương nàng và em trai như con ruột, nàng trước giờ lãnh tính lãnh tình nhưng cũng là người cũng sẽ có cảm xúc, trừ em trai từ nhỏ bên cạnh thì chưa bao giờ được cảm nhận tình yêu thương của cha mẹ nhưng khi gặp bà Ân bà đã thật sự cho nàng  biết thế nào là tình thương đầy ấm áp của mẹ tuy chỉ mấy ngày ngắn ngủi nhưng với nàng đã đủ lắm rồi, nàng nhìn tang thi đang truy đuổi 1 đám người có già có trẻ ở ngoài cửa không ngừng hướng tới xe cầu cứu, nàng nghĩ nếu không gặp hắn,  không dây dưa, sẽ không được em họ hắn rồi được cô hết lòng giúp đỡ thì nàng và em trai nàng có thể cũng giống như những người kia đi.

" Nguyệt tỷ, đưa a Kiệt đây cho em " Cô bị lão ba không biết liêm sỉ cướp mất chỗ làm nũng, bực nhọc chen ngồi kế nàng, thấy nàng thất thần hoàn toàn không để ý dị trạng của hắn, không nhịn được bèn lên tiếng  , nếu cô biết công mình làm lại đi may áo cưới cho tình cảm 2 người càng bền chặt có tức hộc máu không nhỉ.

Nàng lấy lại tinh thần, thấy cô ngồi bên cạnh nhìn mình,  nhẹ gật đầu, đỡ Kiệt ca toàn thân không biết khi nào đã đóng 1 lớp bùn đen không có nữa điểm chê bẩn cẩn thận dìu qua. 

Cô thô bạo ném hắn vào dòng suối trong không gian sau đó dùng tinh thần lực hông khô quần áo dùm hắn rồi lôi hắn ra ngoài quăng lại cho nàng còn đang ngơ ngác. 

Kiệt ca 1 chút thì cũng từ từ tỉnh lại, ê ẩm toàn thân khiến hắn nhíu mi, xoa xoa đầu nhìn thì thấy đang trên xe,  cảm giác bị người trấn nước là ảo giác sao?  . 

" Anh tỉnh rồi, tốt quá, anh xem thân thể gì khác thường không? " Nàng mừng rỡ lên tiếng. 

" nói sao nhỉ, anh chỉ cảm thấy tứ chi nhanh nhẹn hơn trước  , giác quan cũng nhạy bén hơn hẳn, không biết vì sao anh thấy có dòng điện chạy quanh mình " Hắn đưa tay lên thoáng chốc trên tay xuất hiện 1 tia sét. 

" Lôi hệ dị năng, lực công kích quần thể mạnh, rất tốt " Cô chẹp miệng lên tiếng, hoàn toàn chưa bao giờ nghi ngờ hào quang của nam chính. 

Vì hắn đến sau nên hoàn toàn không biết dị năng là gì, sau khi cô phổ biến 1 chút thì hiểu, mọi người tự giới thiệu dị năng của bản thân xong 1 lượt, đều tò mò nhìn cô.  

" Tiểu Miểu, dị năng của con là gì?  " Mẹ Ân muốn đi xuống bâng cuối ngồi chung lại bị ba Hoàng giữ lại, chỉ có thể ngồi tại chỗ lái phụ hỏi, Nguyệt tỷ và Kiệt ca cũng tò mò nhìn, tiểu Triệt nãy giờ bị tống lên ghế giữa cũng ngoái đầu xuống nhìn. 

Khoé miệng cô giật giật vài cái, nghĩ nghĩ cuối cùng trả lời:" Dị năng không gian và lôi hệ dị năng " ừm, tinh thần lực không tính dị năng thức tỉnh. 

" Oh " Bọn họ kêu lên 1 tiếng đã hiểu cũng không hỏi nữa xoay qua tự làm việc của mình.  

" Tiểu Miểu, xe chúng ta ra tới đường quốc lộ liền bị bao quây rồi " ba Hoàng chạy 1 đường thuận lợi cán lên sát tang thi mà đi, trình độ lái xe lão luyện đó khiến cô không nhịn được khen ngợi 1 phen, nghe ông nói thế cô đành từ bỏ việc tu luyện nhìn ra ngoài cửa kính quả nhiên thấy tang thi 2 bên đường từ từ đi đến xe họ, số lượng quá lớn ba Hoàng muốn cán qua cũng là cả 1 vấn đề nhưng đối với cô đang muốn luyện dị năng thì là cơ hội cực tốt. 

" Xuống xe, 1 kích ngay đầu, không được thì dùng dị năng đừng tiêu hao dị năng quá độ " 

Mọi người đều có thói quen coi cô như chủ đạo nên khi nghe đều nhất trí xuống xe chỉ có Nguyệt tỷ là hơi chần chừ, cuối cùng hạ quyết tâm nói:" Miểu Miểu, em có thể để tiểu Triệt ở lại xe không " 

" Không thể, chị đừng quên đây là mạt thế, tiểu Triệt cần phải trưởng thành " Quả nhiên, nàng đã lường trước được đáp án như thế nên chỉ mím môi không nói nữa. 

Sau khi đã xuống xe hết, cô trực tiếp lôi tiểu Triệt đi trước ánh mắt lo lắng của mẹ Ân và Nguyệt tỷ. 

" Này, tiểu Miểu " 

" Miểu Miểu " 

Thấy khuyên không được mẹ Ân cũng không nói nữa mà đứng tự vệ nhìn ba Hoàng cùng Kiệt ca chém giết bay đầu tang thi. 

Mẹ Ân lúc trước còn khuất mắt lúc Nguyệt tỷ chém tang thi nhưng sau khi suy nghĩ kĩ kì thật cũng không có gì nên rất mau bà quên đi, lôi kéo nàng đứng kế mình dặn dò cẩn thận, nàng thấy bà không còn xa cách mình nữa liền ngoan ngoãn gật đầu vâng dạ sau đó cầm gậy sắt gia nhập vào chém giết tang thi. 

Còn cô đang nhàn nhã ngồi khoanh chân trên ghế cắn hạt dưa, thân hình nhỏ bé của tiểu Triệt không ngừng vung đao chém tang thi, nhìn từ xa cứ như cô đang ngược đãi trẻ em vậy, cô nhìn tiểu Triệt sau khi chém lại nôn, nôn xong lại chém thoáng chốc sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn kiên cường cân cắn răng chém tang thi phía trước cô nhìn cũng cảm thấy hơi tội nên dùng tinh thần lực xử lí bớt 1 ít tang thi. 

Sau khi xử lí xong mọi người đều mệt lừ dựa vào xe, cô đưa mỗi người 1 chai nước, mẹ Ân tuy không cần chiến đấu nhưng dùng mộc hệ của mình hỗ trợ giam cầm hay chữa trị cũng giúp đỡ mọi người rất nhiều. 

Cô phóng thích tinh thần lực đuổi tang thi xung quanh đi, đợi mọi người nghỉ ngơi đủ liền lên xe xuất phát, cô quăng trả tiểu Triệt mệt lừ lại cho nàng, sau đó dành vị trí lái xe, mẹ Ân và Ba Hoàng ngồi ở ghế giữa còn 3 người Nguyệt tỷ ngồi ở ghế dài phía sau. 

1 đoạn đường đi coi như khá tốt nếu không có lũ ngán sống xe chạy tới là nhào đầu ra rồi bị tang thi cào la hét ing ỏi, quan sát ven đường toàn những chiếc xe nằm ngang dọc, máu với xác chết bê bết trên xe lẫn dưới đất, cô nhìn đã thành quen nên rất nhanh dời mắt, nghiêm túc lái xe. 

" Trời sắp tối rồi, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi thôi, đi đêm quả thật không tiện " Trời  đã không còn đen kịt như trước  , nhìn đồng hồ thì thấy cũng gần 6h chiều rồi nên xoay qua nói với mọi người. 

Cô tìm thấy 1 kho hàng gần đó bèn lái xe đậu lại trước sân kho, bảo mọi người thu thập 1 chút rồi xuống xe, cô phóng tinh thần lực dò xét xung quanh phát hiện có khá ít tang thi bèn đuổi đi, chừa sức nấu cơm ăn mới quan trọng nhất, trưa giờ cô chưa ăn được bữa tử tế thật uỷ khuất bụng mình mà.  

Xung quanh nhà kho khá tách biệt với các nhà khác, cửa được khóa chắc chắn, cô trực tiếp vung đao chặt đứt ổ khóa, đơn giản mà bạo lực đi vào, mọi người phía sau khoé miệng 1 trận co quắp, cô xoay qua nhìn đều tự động đi vào, cô sau khi quăng cả đống đồ dùng cá nhân với gạo, bếp gas mini, thịt, cá,....  Bèn xoay người ra ngoài, động tay động chân chiếc xe 1 chút sau đó yên tâm đi vào tiện tây đóng cửa lại. 

Nhà kho cũng coi như khá rộng, sau khi dọn dẹp sơ qua sắp xếp chỗ ngủ xong, nàng và mẹ Ân cùng nhau nấu vài món ăn thường ngày nhưng ở tận thế quả thật cũng khá xa xỉ, ba Hoàng và Kiệt ca chen chân chạy vật cho 2 người. 

Cô đang cầm quyển sách đọc bèn nhíu mi buông sách xuống, Kiệt ca và Nguyệt tỷ là người phát hiện đầu tiên. 

" Sao thế tiểu Miểu / Miểu Miểu?  " 

" Có người đến, cũng không nhiều, đoán chừng 4 5 người,  đều là dị năng giả  "  Cô bỉu môi phun tào trong lòng, làm như dị năng là rau trắng, bọn họ không nhờ nước suối chưa chắc đã thức tỉnh dị năng, thế mà tùy tiện lại xuất hiện 4 5 người, tức chết người mà. 

Mọi người nghe thế bèn cảnh giác cao độ, đều cầm vũ khí trên tay, cô phun tào xong thấy thế bèn phẩy tay, lên tiếng bổ xung:" Chưa biết là địch hay bạn, mọi người đừng manh động, tiểu Triệt ra mở cửa rồi thuấn di về " vỗ vỗ đầu tiểu Triệt ra lệnh, cậu chớp mắt tròn xoe 1 chút, gật đầu, tiến ra mở cửa.

Quả nhiên 5  người bước vào, 4 nam 1 nữ, cô ngoáy tai, tại sao cô cảm giác quen thế nhỉ. 

" Chào, tôi tự giới thiệu tôi là Liễu Tư, còn vị này là cậu chủ chúng tôi Triệu Ngạo Kiêu và kế bên là em trai cậu ấy Triệu Hạo,  khụ, còn đây là vị hôn thê của cậu chủ chúng tôi Lý Diễm, cuối cùng cũng như tôi tên là Bá Nhạc, còn nữa bọn tôi đều là dị năng giả " tên cao gầy trong đám người tươi cười đầy vẻ hồ ly đi ra, thái độ 10 phần chân thành tự giới thiệu 1 lược,nhấn mạnh thêm câu cuối để tăng sức thuyết phục.

" Đã biết, cửa sau lưng, nếu không có chuyện gì có thể rời đi, bọn tôi cần ăn cơm " ( Phụt, haha) 

Cô lạnh nhạt nhìn, sau khi nghe xong trực tiếp phun ra 1 câu khiến nụ cười trên mặt Liễu Tư có dấu hiệu nứt ra, này này, cô gái trước mặt tại sao không theo lẽ thường thế, nghe bọn họ đều là dị năng giả mà mặt tỉnh như ruồi, Liễu Tư cảm thấy nhân sinh từ hôm nay có thể mở ra được rồi. 

Lý Diễm là đại tiểu thư, sau khi thức tỉnh thuỷ hệ dị năng, càng hóng hách không xem ai ra gì  , nhìn bộ dáng sạch sẽ của cô ghen tị đỏ mắt, lại nghe cô muốn đuổi người nhịn không được nữa hoàn toàn bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của Triệu Ngạo Kiêu, tiến lên kiêu ngạo hắt cằm khiêu khích:" Cô dựa vào gì đuổi chúng tôi, chúng tôi đều là dị năng giả, ngoan ngoãn nhường kho này lại, tôi sẽ tha cho gia đình cô, không thôi cô đừng trách tôi " Ả nghĩ chỗ này có già có trẻ, chắc nhà gần đây nên khi mạt thế xuống chạy nạn vào kho này ở, nhìn bộ dạng non mềm sạch sẽ  của cô gái trước mặt hoàn toàn là bộ dáng trói gà  không chặt, ghen ghét lẫn khinh thường hừ 1 tiếng. 

Cô day day huyệt thái dương, thân thể tốt cũng dễ kiếm thêm kẻ thù a,  nhất là lũ sinh vật không não trước mặt là ví dụ điển hình nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.