Anh Sẽ Khiến Em Nói: Em Yêu Anh!

Chương 16




Một lát sau mặt trời lên cao, Lí phủ vẫn còn yên tĩnh. Lí Vị Uơng thong thả đi xuống hầm giam, Triệu Nguyệt nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, Tôn tướng quân xét hỏi đã một đêm nhưng bọn họ nhất quyết không chịu khai!".

Tôn tướng quân vốn xuất thân từ chiến trường, binh lính dưới quyền rất nhiều lại hung hãn, sử dụng biện pháp cũng khác thường, vậy mà đối phó với những kẻ này lại mất nhiều thời gian như vậy, tất nhiên là không thể khinh thường.

Triệu Nguyệt nhìn vẻ mặt của Lí Vị Ương, nói: "Tiểu thư, theo nô tỳ thấy, hay là trực tiếp giết hết, cần gì giữ lại những người này".

"Trên đời này, không có gì là giữ được lâu, cũng như không có lời nào sẽ vĩnh viễn bưng kín ở trong miệng. Bọn họ còn sống, so với việc chết đi còn có nhiều chỗ để dùng". Lí Vị Ương mỉm cười trả lời, xuống bậc thềm dò đường đi.

Đây là lần thứ hai nàng vào hầm giam Lí phủ. Trước kia, ở trong này nàng từng đối phó với huynh đệ họ Tưởng, có thể nói là thành công lớn. Nhưng lần này, kẻ địch của nàng không phải là tướng quân trẻ tuổi có tiếng tăm, mà là một đám sát thủ giết người không đền mạng.

Con người dù có ác độc cũng đều có yếu điểm, một khi suy nghĩ phòng vệ bị lung lay là đủ để đánh tan tâm lí vững vàng của họ lúc trước. Nhưng đám ám vệ này, không ai là người có điểm yếu, người như vậy dù làm nhục bọn họ như thế nào đi nữa, bọn họ cũng không lộ ra cảm xúc, do đó rất khó giải quyết.

Tôn tướng quân tên thật là Tôn Trọng Diệu, là một người nổi tiếng dũng cảm, mặc dù hơn 50 tuổi, nhưng là một người có kinh nghiệm sống nửa đời người, quyền khuynh thiên hạ, từng hành động vẫn toát lên vẻ lẫm liệt, uy phong. Nhưng vào lúc này, sắc mặt của hắn đặc biệt khó coi, thấy Lí Vị Ương tới nhà giam, không khỏi nói:"Quận chúa, đây không phải là nơi ngài nên tới". Tuy rằng giọng nói nghiêm túc, nhưng trong mắt lại có ý khác, dễ nhận thấy, hắn cho rằng Lí Vị Ương là một cô nương nếu nhìn đến vết máu trong nhà giam thì sẽ hoảng sợ.

Lí Vị Ương liếc nhìn vẻ mặt bốn người bên trong nhà giam, mỉm cười, nói: "Tôn tướng quân vẫn không tra hỏi được gì sao?".

Cực khổ lâu như vậy, bây giờ Tôn tướng quân mới bắt được những người này, ban đầu còn định hành hạ một phen rồi giết chết, ai ngờ Quận chúa muốn giữ bọn họ để sử dụng. Vì thế hắn mới kìm nén tính tình, đùa giỡn bọn họ lâu như vậy, muốn từ trong miệng bọn họ thu được một ít tin tức có ích. Lúc còn trong quân ngũ, hắn xét hỏi do thám của địch chưa tới một nghìn nhưng cũng hơn tám trăm tên, mà chưa bao giờ gặp được những kẻ ngang bướng như vậy. Cả một buổi tối giày vò, ngay cả tên họ cũng không hỏi được, mà tất cả mọi loại hình cụ đều đã sử dụng hết. Thế mà, đám người này đã không mở miệng lại còn không ngẩng mặt liếc hắn một lần, làm cho bản lĩnh của hắn không phát huy được, trơ mắt tức giận mà không có cách nào.

"Thuộc hạ của thần đã dùng roi da đánh gãy xương nhưng tên nào cũng không lên tiếng nửa lời. Tên họ, tuổi, thân phận, cái gì cũng không chịu khai". Tôn tướng quân đành nói sự thật.

Con gái mất, dù tâm tình không xúc động như thê tử, nhưng trong lòng hắn cũng là bi thương cố kìm nén. Tôn Duyên Quân từ nhỏ đã là đứa con cưng của hắn, tính tình hồn nhiên ngây thơ, hiền lành không cầu hư vinh. Chính vì thế hắn lo sợ nàng gặp bất lợi ở bên ngoài, nên trước khi lấy chồng, hắn đã dặn đi dặn lại nàng: ở bên ngoài phải thận trọng dè dặt, nhất là không nên gây chuyện, nghe lời nhà chồng, để không xảy ra chuyện. Ai ngờ vừa trở về đã xảy ra chuyện đau lòng này, nếu biết trước như vậy, hắn thà từ chối yêu cầu của con gái, gả nàng cho phó tướng của mình, đặt nàng dưới mí mắt thì nàng đã sống tốt cả đời, còn hơn là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Lí Vị Ương nhìn Tôn tướng quân lạnh lẽo, trong lòng hơi khổ sở, mở miệng nói: "Tôn tướng quân, ứng phó đám người này ta có biện pháp của mình, ngài giao bọn họ cho ta đi".

Tôn tướng quân ngạc nhiên, nói: "Quận chúa, người không sợ sao?"

Giọng của Lí Vị Ương rất nhạt, nói: "Sợ, ta sợ máu tươi, sợ vô cùng, thậm chí cả chuột và bụi bặm trong nhà lao ta cũng sợ. Nhưng nghĩ đến Duyên Quân chết uất ức thê thảm như vậy, ta chẳng sợ gì nữa. Vì thế, ngài hãy giao đám người này cho ta, để ta vì nàng mà đóng góp một phần sức lực."

Tôn tướng quân sửng sốt một chút, lập tức nói: "Được, thần tin tưởng người".

Lí Vị Ương cười cười, nói: "Vậy mời ngài ra ngoài nghỉ ngơi trước, ta đã phân phó hạ nhân chuẩn bị phòng để ngài tạm nghỉ ngơi, phụ thân nói phải mời ngài dùng trà."

Tôn tướng quân gật đầu, tự mình đến Lí phủ gây ra hành động lớn như vậy, không có chuyện Lí Tiêu Nhiên không biết, bởi vì cháu dâu chết mà áy náy, cố ý nể mặt bản thân mình, thậm chí còn kín đáo cung cấp một ít phương tiện. Người ta đã khách sáo như vậy, hắn cũng nên gặp mặt chủ nhà. Hắn suy nghĩ, nói: "Vậy thần rời đi trước, người có thể gọi thần bất cứ lúc nào."

Chờ hắn rời đi, nhà giam lại khôi phục im lặng.

Lí Vị Ương chậm rãi xoay người, cẩn thận quan sát bốn tên trên người đã là một mảnh huyết nhục mơ hồ.

Rõ ràng Tôn tướng quân hận bọn họ vô cùng, ra tay với tất cả. Mới một buổi tối mà trên người bọn chúng đều là vết roi lằn da thịt. Lí Vị Ương mỉm cười nhìn tên mặt sẹo, nói: "Cái khác ta không có hứng thú, ta chỉ muốn biết, ai là người làm nhục Tôn Duyên Quân."

Bốn người đều không có phản ứng, thậm chí cũng không buồn ngẩng đầu lên nhìn Lí Vị Ương một cái, không hề để ý đến sự tồn tại của nàng.

Lí Vị Ương cười nhạt, đúng là cứng đầu.

Bên cạnh, người chuyên giám hộ hình phạt do Tôn tướng quân để lại thấy bọn họ không chịu trả lời, lập tức quất một roi. Ban đầu bốn người này còn kêu rên, mãi rồi thanh âm thấp dần, đến khi không lên tiếng, vẫn không nhúc nhích, không chịu mở miệng.

Lí Vị Ương sắc mặt điềm tĩnh nhìn bọn họ, nói: "Ta có rất nhiều phương pháp khiến các người khai ra, nhưng ta là người lương thiện, không thích những cách hà khắc này. Giờ ta hỏi các ngươi, tốt nhất nên trả lời, ta sẽ cho các ngươi một cái chết thoải mái, như vậy không phải tốt hơn sao?"

Bên trong phòng, cả bốn người đột nhiên ngẩng đầu lên, chậm rãi nhìn chằm chằm vào người bên cạnh Lí Vị Ương chính là Triệu Nguyệt, im lặng cười cười.

Triệu Nguyệt không nhịn được sợ hãi run người, nàng nói nhỏ: "Tiểu thư, nô tỳ biết hắn, hắn là Kinh Trập, là ám vệ nhất đẳng."

"Kinh Trập, ngươi xem, trước lạ sau quen, không phải chúng ta cũng coi là đã biết nhau sao?". Lí Vị Ương dịu dàng cười nói.

Kinh Trập cười lạnh một tiếng, cúi đầu nói nhỏ một câu, Triệu Nguyệt không nghe rõ, cau mày lại. Kinh Trập cười nói: "Chỉ là một kẻ hèn hạ thấp kém cũng xứng biết tên của ta chắc?!"

Triệu Nguyệt giận tím mặt, nói: "Tiểu thư, tên chó má sắp chết này lại dám mắng người, để nô tỳ một kiếm giết hắn đi!"

Lí Vị Ương cũng không nhanh không chậm, nhìn vẻ mặt Kinh Trập, chậm rãi nói: "Lưỡi là dùng để nói chuyện, ngươi mắng ta, nhưng thật ra cũng không mắng sai. Đến giờ ta vẫn để cho ngươi còn sống, cũng không phải tâm địa yếu đuối, mà là muốn cho ngươi biết, đôi khi, sống còn đau khổ hơn chết. Ngươi có tin không, rất nhanh thôi ngươi sẽ phải cầu xin ta, cầu xin ta giết ngươi".

Giọng điệu nàng mềm mại, nét mặt cũng hòa nhã. Mà trong mắt bốn người bọn họ lại vô cùng khinh thường, trong thời gian huấn luyện, để kiểm tra sự trung thành và năng lực nhẫn nại, dạng hình phạt nào mà bọn họ chưa từng thử qua, mánh khóe nhỏ bé của Lí Vị Ương, bọn họ sẽ để ý sao? Không thể nào.

Lí Vị Ương phân phó người chuẩn bị ghế dựa, nước trà, rõ ràng là chuẩn bị ngồi xem lâu dài. Triệu Nguyệt nhìn vẻ mặt xem thường của bọn họ, trong lòng không khỏi cười nhạt, các ngươi xem thường tiểu thư của ta, sẽ biết như thế nào là đau đớn đến mức muốn chết mà không được.

Lí Vị Ương căn dặn: "Lấy thứ ta đem tới ra đây."

Triệu Nguyệt chiếu theo phân phó của Lí Vị Ương, mang tới một lọ muối hạt, sau đó Lí Vị Ương nhìn lọ muối trong tay của nàng, than vãn: "Các ngươi có biết, Tôn Duyên Quân mới vừa xuất giá, còn tưởng rằng cả đời sẽ cùng người mình yêu chung sống hạnh phúc không?"

Sau đó, nàng nhấc tay lên, sai hạ nhân xát muối ăn lên toàn thân Kinh Trập. Ngay tức khắc, Kinh Trập phát ra một tiếng kêu đau long trời lở đất, lấy muối ăn rắc vào vết thương, mà vết thương ban đầu đã rữa ra, so với việc lần đầu tiên bị quất roi vào còn đau buốt hơn vạn lần.

Ngay lập tức sắc mặt của Kinh Trập trở nên nhợt nhạt, trên trán tuôn đầy mồ hôi lạnh, sau đó là cơn đau kéo đến khiến hắn muốn hôn mê. Nhưng đã có người sớm lấy kim châm vào huyệt đạo trong tai của hắn, không cho phép hắn mê man, chỉ có thể cứng rắn chịu đựng cơn đau đớn giống như có hàng ngàn thanh đao cùng lúc chém lên xác thịt.

Lí Vị Ương thở dài, giọng điệu âm u, nói: "Không chỉ thế, nàng còn đang mang thai, hết sức vui mừng nói cho ta rằng nàng sắp được làm mẹ".

Kinh Trập mở miệng la hét bi thảm, Lí Vị Ương khẽ cười, nói: "Nàng không phải là kẻ thù của các ngươi, chỉ là một nữ nhân yếu mềm, lại là một phụ nữ mang thai, ta rất muốn biết, khi ra tay, có phút giây nào các ngươi mềm lòng hay không?"

Kinh Trập khạc ra một ngụm máu, mặc dù thân mình đau nhức không chịu được, nhưng miệng vẫn liên tục cười nhạt. Nhưng ba thủ hạ bên cạnh lúc nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trên mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Ngay lúc này, người dụng hình dựa theo sai bảo của Lí Vị Ương mang đến một cái bình, đổ mật lên khắp người Kinh Trập. Những nơi vết thương chưa lành thì bôi càng nhiều, dung dịch màu vàng càng đọng lại khắp nơi trên thân thể Kinh Trập, khiến cả người hắn là hỗn hợp giữa máu tươi tanh tưởi và mùi vị ngọt lịm của mật ong, kinh dị đến mức khiến cho người ta khó có thể nghĩ ra.

Cả đám người Kinh Trập không biết rốt cục Lí Vị Ương muốn làm gì, tự nhiên lại xát muối ăn lên thân thể làm bọn chúng đau đến phát điên, mật ong thì dùng được gì, lẽ nào muốn hắn chết ngọt? Kinh Trập cố gắng bỏ qua sự đau đớn trên người, cười to: "Ngươi là con lừa đen hay sao? Vẫn nên nhanh chóng cút xa một chút, đừng ra vẻ trước mặt ông!"

Lí Vị Ương cúi đầu, mỉm cười một chút, nói: "Chỗ ta ngồi còn nghe thấy hương vị ngọt lịm đó đấy".

Những người khác không biết nàng đang nói cái gì, đúng lúc này, người dụng hình đi tới, mang trong tay một cái thùng. Đám người Kinh Trập ban đầu còn coi thường, thế nhưng khi nhìn thấy cái thùng thì vẻ mặt đều hoang mang.

"Ta nghe nói, kiến, các loại bò sát, chuột... thích nhất mùi mật, hơn nữa trong mật còn bỏ thêm đường, hương vị đó nhất định rất ngon." Lí Vị Ương lẳng lặng nói, vẻ mặt có vài phần thật tình, như đang suy nghĩ hương vị đó tụi nó có thích hay không.

Kinh Trập chưa kịp phản ứng thì người dụng hình đã cầm thùng sắt đổ xuống dưới chân hắn. Ngay lập tức, toàn thân hắn đã đầy các loài bò sát, kiến, chuột.

"A a —— a ——" Tiếng kêu thảm thiết của Kinh Trập làm tất cả mọi người ngây ra. Đặc biệt là vẻ mặt của ba người vẫn làm thinh trước việc dụng hình, bọn họ sợ hãi khi nhìn thấy trên người Kinh Trập chi chít kiến, những con bò sát màu đen to bằng ngón tay cái, còn có ba con chuột nhào đến miệng vết thương của hắn mà cắn nuốt. Toàn thân Kinh Trập đều là vết thương, da thịt rách nứt, lại bị ngàn côn trùng gậm nhắm thân thể, thế này còn hơn cả hình phạt tùng xẻo, phanh thây.

Lí Vị Ương thanh âm thật lo lắng: "Con chuột của ta đã đói bụng cả đêm, còn bọn sâu bọ được nuôi dưỡng nơi rừng hoang suối độc, nước miếng của chúng chứa đầy nọc độc, khiến cho vết thương trên người càng thêm đau đớn, sưng phồng, còn về kiến...... Không cần ta nói, có phải vừa rất ngứa lại rất dễ chịu không?" (NN: giết người k cần gươm giáo...aa...aa...*run run*)

Thân thể Kinh Trập bắt đầu sưng tấy, lở loét, thậm chí cả mí mắt cũng dính đầy kiến, vết thương đau buốt gấp ngàn vạn lần, đau đến tận xương cốt, làm hắn chính thức hiểu cái gì gọi là muốn chết không được, muốn sống không xong. Hắn lại rên la thảm thiết, ngay lúc này, những con kiến kia theo mùi hương của mật trong hơi thở, kéo hàng nghìn con đi vào mắt, mũi, miệng, lỗ tai khiến cả người hắn run rẩy dữ dội.

Kinh Trập phát ra một tiếng hét thê lương thảm thiết vô cùng, giống như rơi vào mười tám tầng địa ngục.

Lúc này bọn ám vệ mới biết được, sự trừng phạt của Lí Vị Ương, so với các loại cực hình nơi bọn hắn được huấn luyện đều tàn nhẫn ác độc hơn rất nhiều. Mà loại giày vò không thể kiềm chế này sẽ khiến người chịu hình hoàn toàn điên loạn. Nửa canh giờ sau, toàn thân Kinh Trập đều nát rữa, đám kiến đã chui vào bên trong cơ thể khiến hắn không thể nói nên lời.

Lí Vị Ương mỉm cười, nhìn ba người bên cạnh, nói: "Một canh giờ nữa thân thể hắn sẽ bị kiến ăn thịt hết chỉ còn lại xương, các ngươi có muốn thử một lần không? Rất thú vị đó!" Âm thanh ngọt ngào ẩn chứa sự âm u ác độc, khiến ba kẻ còn lại xương cốt cũng phát run. Đột nhiên, Kinh Trập rên lí nhí, hình như lưỡi hắn đã bị kiến cắn đứt.

Cả đám người không ai dám chống cự nữa, người đầu tiên mở miệng, nói: "Lúc ấy, Kinh Trập là người cưỡng bức Tôn thị, chỉ có một mình hắn! Ta không làm! Ta thật sự không làm!"

Một người khác cũng sợ bị bỏ lại phía sau, nói: "Đúng, là một mình Kinh Trập! Người mà An Quốc Công chúa tin tưởng nhất là hắn".

Lí Vị Ương nhìn người còn lại im lặng, nếu nàng nhớ không lầm, lúc trước An Quốc Công Chúa gọi hắn là Khôi Nô, hỏi: "Sự việc xảy ra thế nào?"

Lúc này, cả người Kinh Trập đã bị đám kiến và bò sát bao phủ. Không còn tiếng kêu thảm thiết, không còn tiếng hít thở, chỉ có tiếng của của động vật đang hút máu ăn thịt phát ra. Khôi Nô chớp mắt không ngừng, cuối cùng nói: "Ta...... Ta không biết......"

Lí Vị Ương cười càng sâu, sai người dụng hình cầm thùng sắt vẫn còn kiến lại gần Khôi Nô: "Ngươi biết không? Ta không thích người nói dối, đối phó với kẻ nói dối, ta sẽ làm cho người đó so với việc không được mở miệng càng thêm dễ chịu hơn."

Khôi Nô không đợi đám côn trùng kia tới gần, đã hét một tiếng, vội vàng nói: "Đánh chết nàng là Kinh Trập, cưỡng bức nàng là 2 người họ, mổ bụng nàng là An Quốc Công chúa... Ta, ta là người đặt nàng trong hẻm nhỏ ——"

Thì ra là như vậy. Lí Vị Ương quay đầu đánh giá hai người kia: "Như vậy, các người là đang nói dối ta?! Thật khiến ta rất thất vọng". Nàng khua tay, nói: "Kéo chúng vào hàng rào có trâu đực đang động dục đi, đến chết mới được dừng".

Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, nội dung lại tràn đầy máu tanh, ai chẳng biết trâu đực động dục khi điên cuồng lên sẽ không phân biệt được gì, họ sẽ bị húc bụng, đè xương mà chết. Hai người kia càng thêm sợ hãi, liều mạng giãy dụa, nhưng Lí Vị Ương lại sai người đánh gãy tay chân họ, trực tiếp kéo ra ngoài.

Khôi Nô sợ hãi nhìn Lí Vị Ương, hắn chưa bao giờ gặp nữ nhân nào đáng sợ như vậy. An Quốc công chúa là người thích hành hạ, nhưng cũng không có biện pháp đáng sợ như vậy. Thật không biết vì sao nàng nghĩ ra được! Lại kì lạ và hung ác khắc nghiệt như vậy!

Lí Vị Ương thở dài, nói: "Ngươi chắc đang nghĩ làm sao ta nghĩ ra biện pháp này phải không? Cũng không khó hiểu, nơi ở của ta, có rất nhiều biện pháp hành hạ người. Hơn nữa, ta còn chưa dùng hết các biện pháp, các ngươi lại không chịu đựng nổi nữa. Đủ thấy, ám vệ gì đó cũng chỉ là một đám bất lực".

Triệu Nguyệt nghe vậy, khó hiểu nhìn Lí Vị Ương, không biết rốt cuộc nàng đang nói cái gì. Thực tế, cuộc sống nàng từng trải qua bên trong lãnh cung cũng không chỉ dừng lại ở hình phạt này, bọn thái giám biến thái đó còn dùng tất cả mọi biện pháp, chỉ không giống nhau là bọn họ sẽ xuống tay nhẹ bớt, không gây ra tai nạn chết người. Nhưng cứ như vậy, đày đọa sẽ tăng lên.

"Khôi Nô, ngươi có biết vì sao ta chỉ giữ lại mình ngươi không?" Lí Vị Ương hỏi.

Khôi Nô nhìn cũng không dám nhìn bộ xương da người Kinh Trập đã bị kiến gặm nhấm bên cạnh, cố gắng làm ánh mắt mình tập trung lên gương mặt thanh tú của Lí Vị Ương, nhưng hiệu quả rất nhỏ làm cho hắn không thể lên tiếng. Lí Vị Ương hiểu, vung tay lên, người bên cạnh lập tức xử lý thi thể Kinh Trập. Nàng thản nhiên nói: "Giờ nói chuyện đi, nhớ phải thành thật một chút".

Nhìn số phận ba người bên cạnh, ai còn không dám thành thật? Khôi Nô sợ hãi gật đầu. Đám người dụng hình bên cạnh cũng buông xuống, không dám nhìn Lí Vị Ương, mà Triệu Nguyệt cũng vô cùng vừa lòng. Đám ám vệ này giết người vô số, bọn họ không chỉ vì chấp hành nhiệm vụ mà giết người đã thành thói quen. Lúc rảnh rỗi còn so xem ai giết nhiều người hơn, trong đó có không ít người già phụ nữ trẻ em vô tội bị giết. Người như thế, chết chưa đền hết tội.

Khôi Nô nói: "Ta không biết vì sao ngươi chỉ giữ lại mình ta. Nhưng mặc kệ ngươi muốn làm gì ta đều sẽ nghe theo, chỉ mong ngươi cho ta một cái chết thống khoái".

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Chỉ cần ngươi ăn viên dược này, ta sẽ cho ngươi biết phải làm cái gì."

Khôi Nô nhìn thoáng qua viên dược màu đỏ bên miệng do Triệu Nguyệt đưa đến, ngửa cổ nuốt xuống.

Thanh âm Lí Vị Ương vẫn hết sức nhẹ nhàng: "Nghe lời như vậy, ta đương nhiên sẽ không giết ngươi, ngươi vẫn còn nhiều chỗ để sử dụng. Chẳng qua, ăn thuốc này, mười ngày sẽ uống thuốc giải một lần, bằng không, sự đau đớn của ngươi so với Kinh Trập còn nhiều gấp mười gấp trăm lần."

Khôi Nô cúi thật thấp đầu, cắn răng nói: "Khôi Nô kính chào chủ nhân."

Lí Vị Ương vốn chẳng thèm dùng biện pháp tàn nhẫn này khuất phục ám vệ. Nhưng bọn họ giết chết Tôn Duyên Quân, còn dùng thủ đoạn tàn khốc như vậy, từ đầu tới cuối không có chút tình người, vậy nên ứng phó với loại người như thế, nhân từ nương tay là khuyến khích bọn họ càng thêm kiêu ngạo.

Sở dĩ nói vậy vì đám sát thủ này là những kẻ không có lòng tự trọng. Nói dễ nghe hơn thì vì tiền tài có thể bán mạng cho kẻ khác. Cần làm cho bọn họ biết rằng, ngươi lãnh khốc vô tình hơn bọn họ, bọn họ mới có thể khuất phục ngươi. Đây là cường giả! Chỉ có cường giả mới khiến kẻ khác sợ hãi, bội phục. Đương nhiên, không phải là biện pháp này thích hợp với tất cả mọi người.

Từ trong nhà giam đi ra, Lí Vị Ương nghe nói Thác Bạt Ngọc đến thăm. Nàng đi đến đình nghỉ mát, thấy Thác Bạt Ngọc mỉm cười đứng dậy, nói: "Nàng đã đến rồi. Ta chuẩn bị một ít điểm tâm, mang đến cho nàng thưởng thức."

Lúc này? Dùng cách này? Lí Vị Ương ngẩn ra.

"Ngươi suy nghĩ gì vậy?" Thác Bạt Ngọc nhẹ giọng hỏi.

Lí Vị Ương nhìn đĩa bánh ngọt khéo léo trên bàn đá, sau đó nàng quay đầu, đối diện với ánh mắt Thác Bạt Ngọc, nét mặt của nàng có chút mê mang, nói: "Không có gì."

"Đây là ta mời riêng đầu bếp danh tiếng của Cảnh Châu đến đặc biệt làm vì nàng. Hắn nói loại bánh này không những hương vị ngọt ngào ngon miệng, ăn một miếng là không muốn dừng lại. Nàng ăn thử xem". Thác Bạt Ngọc phân phó nô tỳ bên cạnh chia đồ ăn, nhưng nét mặt của nàng cũng rất bình thường, ngay cả chạm cũng chưa chạm tới.

Thác Bạt Ngọc nhìn nàng, không khỏi ấm giọng: "Không muốn ăn sao?"

Lí Vị Ương cười cười, nói: "Đa tạ ý tốt của Thất điện hạ, ngài cứ hai ba ngày lại chạy tới đây, cũng không thích hợp".

Đương nhiên không thích hợp! Ai ở Đại Lịch cũng biết nàng là An Bình quận chúa, là con gái nuôi của Thái hậu. Bối phận của Thác Bạt Ngọc còn kém nàng một bậc, hắn lại thường xuyên chạy đến Lí phủ. Nói là thăm Lí Tiêu Nhiên nhưng ai chẳng biết là tới thăm nàng? Dù sao Thất hoàng tử có ý với nàng, thật sự là chuyện mà tất cả mọi người đều có thể nhìn ra. Khó hiểu nhất là, Thác Bạt Ngọc đang công khai tranh đoạt ngai vàng, đã vậy phải nên giữ khoảng cách với nàng mới đúng. Hơn nữa, hắn nên chọn một tiểu thư thùy mị nết na mà theo đuổi, sao cứ luôn chạy theo nàng? hắn đang định làm gì?

Thác Bạt Ngọc ra hiệu cho tì nữ bên cạnh Lí Vị Ương rót một chén trà nóng: "Nàng không thích ăn bánh ngọt thì cũng nên uống chút rượu, đây là rượu trân châu ở trên Thiên Sơn, có tác dụng dưỡng nhan rất tốt."

Lí Vị Ương cầm chén trong tay, chưa chạm môi uống một chút đã bỏ chén xuống: "Thất điện hạ cần gì phải làm như vậy."

"Ta cam tâm tình nguyện làm vậy". Thác Bạt Ngọc trả lời.

Lí Vị Ương thở dài, môi hơi nhếch lên: "Vậy ta vẫn nên cảm tạ ý tốt của điện hạ."

"Nàng cũng cần ta giúp đỡ, không phải sao?" Thác Bạt Ngọc phút chốc im lặng, hai tay nắm chặt, ngón tay đè nén đến trắng bệch, rồi thình lình mở miệng: "Nàng nên tránh xa hắn một chút". Hắn đột nhiên nhìn về phía cách đó không xa, dường như có một bóng người ở đó.

Lí Vị Ương đã phát hiện ra Lí Mẫn Đức đứng ở đó từ lâu, nhưng không ngờ Thác Bạt Ngọc cũng phát hiện ra. Nàng buông ánh mắt, không nhìn về nơi đó, thản nhiên nói: "Đây là chuyện của ta, không phiền điện hạ quan tâm."

Sắc mặt Thác Bạt Ngọc tái đi, ánh mắt mang theo chút đau đớn khó nhận ra. Rất nhanh, rất nhanh sự đau đớn này bị phẫn nộ, tức giận thay thế, rõ ràng nàng là người tàn nhẫn vô tình, nếu nàng muốn cự tuyệt người ta thì sẽ có rất nhiều cách, nhưng hết lần lần này tới lần khác nàng lại không làm thế với Lí Mẫn Đức. Điều đó đã nói lên tất cả, có lẽ ngay cả Lí Vị Ương cũng không biết được, nhưng ánh mắt Thác Bạt Ngọc luôn dõi theo nàng thì lại hiểu được.

Hắn thích nàng, vì nàng thay đổi nguyên tắc của mình, trở nên ngày càng không giống bản thân. Nhưng nàng cũng thay đổi ánh mắt, bắt đầu thích người khác, ngay cả khi hắn đứng trước mặt nàng, nàng cũng không để ý. Thác Bạt Ngọc nghiến răng, khi Lí Vị Ương thấy hắn có điều gì đó không đúng, hắn cũng đã bớt nhíu mày, mỉm cười nói: "Nàng thật vô tình, nếu đã xem ta là bằng hữu thì cần gì phải nói vậy?"

Biểu hiện của Thác Bạt Ngọc càng quan tâm, thái độ của Lí Vị Ương càng thêm lạnh lùng, nói: "Ta đã nói, đây là chuyện riêng của ta. Điện hạ vẫn nên quan tâm đến đại nghiệp của ngài mới đúng."

Thác Bạt Ngọc dùng sức... nắm chặt hai tay, chỉ sợ không thể kiềm chế được sự giận dữ ngay trước mặt Lí Vị Ương, lại thất lễ với nàng.

Bên kia có người bước tới gần, sắp đến nơi, Lí Vị Ương đột nhiên lại đến gần Thác Bạt Ngọc, nhẹ nhàng nói bên tai hắn: "Thất điện hạ, ngươi đã thành tâm muốn giúp, chắc sẽ không để tâm ta lợi dụng ngươi một chút chứ?". Thác Bạt Ngọc sửng sốt, Lí Vị Ương đã nhìn hắn mỉm cười, tự mình thay hắn gắp một khối điểm tâm, nói: "Thực sự là rất ngon, ngài nếm thử chút đi".

Nàng muốn cho người kia thấy hành động của nàng chứ không phải là thật lòng muốn chăm sóc hắn. Thác Bạt Ngọc hết sức tức giận, nhưng nghĩ lại, nếu làm vậy mà đánh bay một đối thủ, với hắn cũng rất tốt. Nhưng suy cho cùng đối với Lí Mẫn Đức, hắn không dám tùy tiện ra tay, vì theo trực giác hắn thấy Lí Vị Ương có đặt "hắn" trong lòng, hắn đành phải cắn răng chịu đựng. Giờ nàng chủ động đuổi tên đó, hắn tất nhiên đáp ứng.

"Nàng đã mở miệng yêu cầu, ta dĩ nhiên sẽ không từ chối". Hắn mỉm cười, cư nhiên cầm tay nàng.

Lí Vị Ương dấu giếm sắc mặt, nhẹ nhàng gỡ tay hắn, cười tạ ơn: "Đã như thế thì ta xin tạ ơn điện hạ."

Đôi mắt nàng mênh mông sóng nước làm Thác Bạt Ngọc rung động không thôi. Tiếc là sự ôn nhu, xinh đẹp này lại vì một nam nhân khác, trong lòng Thác Bạt Ngọc như bị đâm, vô cùng thống khổ, trên mặt lại mỉm cười nói: "Được rồi, bên An Quốc công chúa vẫn chưa có tin tức gì. Lời của Khôi Nô có phần tin tưởng được, thực ra theo ta, không nên lưu lại ám vệ này, nên nhanh chóng giải quyết để tránh đêm dài lắm mộng."

Lí Vị Ương uống một ngụm trà, nói: "Ta giữ lại hắn thì tự nhiên hắn có chỗ hữu dụng, ngài yên tâm sẽ không làm lỡ việc lớn."

"Bọn họ dám đến ám sát nàng, không thể để người sống ——" Thác Bạt Ngọc nghĩ, nếu không phải Lí Vị Ương có chuẩn bị từ trước, thì bây giờ nàng không thể ngồi tại đây, đáy mắt hắn liền phát ra hỏa diễm.

"Hiện giờ không phải ta vẫn không có việc gì sao?"

Thác Bạt Ngọc nhìn thẳng vào nàng: "Nhưng ta lo lắng cho nàng."

Trong đình nghỉ mát, Lí Vị Ương cùng Thác Bạt Ngọc ngồi chung một chỗ, trai tài gái sắc, nói cười ân ái, ngồi gần nhau bộ dáng như một đôi tình nhân, mặc dù trong lòng tràn đầy tức giận, nhưng Lí Mẫn Đức vẫn cố nén xuống, tiến lên, mỉm cười nói: "Thất điện hạ tại sao ở nơi này?"

"Thất điện hạ ——" Lí Vị Ương chưa nói hết, nghĩ thế nào liền từ từ sửa lại cách xưng hô, nói: "Quyền Khởi đem điểm tâm sáng tới, tới đây ngồi xuống cùng ăn đi?"

Quyền Khởi là tên tự của Thác Bạt Ngọc. Hơn nữa ở Đại Lịch, chỉ khi nào hai người thật sự thân mật mới có thể gọi tên tự của người đó. Huống chi, người trước mắt này, lại là Thất hoàng tử, trên đời người gọi hắn như vậy không có mấy người. Nhưng hiện tại hắn lại lộ ra vẻ mặt vui mừng nói: "Tam công tử, cùng thưởng thức luôn đi."

Trên mặt Lí Mẫn Đức tuy tươi cười nhưng ánh mắt lại rất lạnh.

"Thất điện hạ, nghe nói Triêu Dương vương có ý gả Phính Đình Quận chúa cho ngài, tuy vì tang sự của Hoàng hậu mà bị trì hoãn, nhưng có tin đồn Phính Đình quận chúa đời này không phải ngài thì sẽ không lấy chồng. Giờ ngài cứ thường xuyên chạy tới đây e là không tốt lắm đâu".

Sắc mặt Thác Bạt Ngọc trầm xuống, nói như đinh đóng cột: "Ta không muốn kết thân với Phính Đình Quận chúa."

Khuôn mặt tuấn tú của Lí Mẫn Đức phiếm cười, nhưng nụ cười chứa đầy mỉa mai, nói: "Thật sự không thể sao? Trong một tháng, Triêu Dương vương cứ ba lần bảy lượt ghé thăm phủ Thất hoàng tử, chung quy lại thì cũng không phải là thăm hỏi đơn giản nhỉ?"

Thực tế, theo tin tức Lí Mẫn Đức thu được, Triêu Dương vương và Thác Bạt Ngọt đã bí mật bắt tay nhau, điều kiện có thể khiến Triêu Dương vương vứt bỏ vị trí trung lập mà trợ giúp Thác Bạt Ngọc, chỉ có thể là vì vị trí Hoàng Hậu.

Nếu Thác Bạt Ngọc đã quyết định cưới Quận chúa làm vợ, hiện tại lại chạy tới trước mặt Lí Vị Ương ra vẻ săn sóc quả thật có chút khiến người khác không thể hiểu nổi.

Sắc mặt Thác Bạt Ngọc liền biến đổi, hắn lo Lí Vị Ương sẽ để ý. Giờ nàng là cô cô của hắn, không thể trở thành thê tử của hắn được, để lấy được ngôi vị hoàng đế, hoàng tử phi mà hắn cưới phải xứng đôi từ thân phận đến dòng dõi. Mà cưới Phính Đình quận chúa là lựa chọn thích hợp nhất.

Nhưng không biết tại sao, trong lòng hắn do dự. Nếu hắn chọn cưới Phính Đình quận chúa làm vợ, hắn sẽ mất cơ hội có được trái tim của Lí Vị Ương. Nhưng mặt khác, nếu hắn muốn có được Lí Vị Ương, thì trước hết phải lên ngôi hoàng đế, mà sự trợ lực của Triêu Dương vương là một nước cờ quan trọng.

Ở ngoài mặt Triêu Dương vương là một vương gia nhàn hạ, mặc kệ binh quyền, nhưng ông ta lại là em họ của hoàng đế, năm xưa là người quan trọng giúp phụ hoàng lên ngôi, cũng là vương gia duy nhất khác họ còn sót lại cho tới giờ, nếu suy nghĩ một chút sẽ biết vị trí của ông ta trong lòng phụ hoàng.

Nếu ông ta dâng tấu thỉnh phụ hoàng lập Thái tử, việc này xem như thành công một nửa. Nhưng Triêu Dương vương rất khó ra tay, quyền thế, danh lợi, địa vị, mỹ nhân, cái gì ông ta cũng có, chỉ có duy nhất một chuyện ông ta phải bận tâm là hôn sự của Phính Đình quận chúa. Phính Đình quận chúa xinh đẹp động lòng người nhưng ánh mắt nhìn người lại rất cao, đó càng là con đường tốt nhất để Thác Bạt Ngọc ra tay.

Nếu là trước đây, Thác Bạt Ngọc sẽ cực kì xem thường người nào mang việc hôn nhân của bản thân ra mua bán, nhưng vì để có được Lí Vị Ương, có được ngôi vị hoàng đế, giờ hắn không ngại bỏ ra mọi thứ. Nhưng hành động của mình bị Lí Mẫn đức biết rõ, hắn thấy không thể chịu đựng nổi. Nhưng cùng lúc đó, hắn cũng có một ước muốn mong manh, hắn hy vọng Lí Vị Ương sẽ nói gì đó, phẫn nộ cũng được, ghen tị cũng tốt, đều được.

Lí Vị Ương cũng chậm rãi cười nói: "Thật sự có chuyện này sao? Cưới Phính Đình quận chúa à? Điện hạ chọn đúng đối tượng rồi đó, nhưng Triêu Dương vương là người khó tính. Một khi đã cưới nàng làm thê tử, sau này nếu điện hạ muốn cưới người khác làm sườn phi sẽ khá khó khăn."

Thác Bạt Ngọc cùng Lí Mẫn Đức đều rất sửng sốt. Lí Mẫn Đức cố gắng áp chế phẫn nộ dâng đầy trong lồng ngực, nói: "Nhưng nếu Thất hoàng tử đã chọn làm như vậy, vẫn nên cư xử sao cho tránh hiềm nghi mới đúng."

Đúng lúc này, Lí Vị Ương dịu dàng nói: "Đại cuộc làm trọng, ta là người không để ý đến thanh danh. Chắc Quyền Khởi cũng không để ý, phải không?"

Thác Bạt Ngọc sửng sốt, Lí Vị Ương nói vậy, rõ ràng là muốn nói cho Lí Mẫn Đức nghe: nàng sẽ không để ý Thác Bạt Ngọc kết thân, bởi vì nàng không cần danh phận. Quả thực, nếu Thác Bạt Ngọc đăng cơ, hắn sẽ có rất nhiều phi tử, thân phận của Lí Vị Ương lại là con gái của Thái hậu, hoàn toàn không thể gả cho hắn.

Nhưng ở các triều trước cũng từng có trường hợp công chúa cả đời không lấy chồng mà lại có người tình, Thác Bạt Ngọc không thể cho Lí Vị Ương danh phận, nhưng lại có thể cho nàng quyền lực, địa vị cao hơn sự sủng ái quang vinh của tất cả nữ nhân. Điều này, trong lòng cả ba người đang ngồi đây đều hiểu.

Trong lòng Thác Bạt Ngọc phút chốc mừng rỡ như điên, kể từ khi Lí Mẫn Đức vạch trần hắn và Triêu Dương vương hợp tác, Lí Vị Ương lại nói một câu giống như bày tỏ nỗi lòng, khiến lòng hắn cháy lên hy vọng. Có lẽ Lí Vị Ương quan tâm hắn, nhưng tình cảm của nàng quá mức sâu kín, không bày tỏ ra ngoài mà thôi —— Nhưng, chờ khi hắn nhìn rõ, lúc ánh mắt Lí Vị Ương nhìn Lí Mẫn Đức, trong lòng hắn, phút chốc tức giận vô cùng. Hắn chợt hiểu, thì ra nàng làm nhiều việc như vậy, đều là vì một người.

"Đây là suy nghĩ thật tâm của nàng?" Lí Mẫn Đức lẳng lặng nhìn Lí Vị Ương, thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu, hắn đau thương cười: "Như vậy, ta không còn gì để nói". Hắn lặng yên xoay người, bóng lưng lại đầy hiu quạnh, cô đơn, dưới chân đi không vững, suýt từ trên bậc thềm té xuống.

Nét mặc Lí Vị Ương biến đổi, thiếu chút đứng lên, nhưng chờ nàng định thần lại, vẫn ngồi im một chỗ.

"Nàng thật sự vô tình, đối xử với ta thế, đối xử với hắn cũng vậy". Thác Bạt Ngọc bỗng nhiên nở nụ cười, không biết là cười Lí Vị Ương không biết tâm ý của chính mình với Lí Mẫn Đức nhưng ở trong mắt người khác ví dụ như hắn lại thấy, hay là cười nhạo bản thân đến lúc này vẫn còn quan tâm nàng.

Hôm nay hắn hoàn toàn hiểu, tâm tư của Lí Vị Ương đặt ở người nào. Nàng thật sự là một nữ nhân vô tình lạnh nhạt, nếu là người nàng không quan tâm, dù người đó có chết trước mặt thì nàng cũng không mảy may chú ý một lần, dù người đó có yêu nàng tha thiết, cầu xin nàng, nàng cũng sẽ không phản ứng.

Nhưng hôm nay vì Lí Mẫn Đức, nàng lại bày ra vẻ mặt thân thiết chưa từng có với hắn, ngay cả lời mờ ám cũng nói ra được. Nếu hắn không biết sự thật chắc còn đang sung sướng phát điên, nhưng giờ ngồi đây nhìn họ diễn kịch với nhau, đối với Thác Bạt Ngọc hắn mà nói là một loài giày vò khắc nghiệt.

Tiếng gió cứ ào ào, giống như tiếng khóc của một người thoảng qua. Lí Vị Ương đứng lên, nói: "Thất điện hạ, xin ngài trở về đi." Nói xong, nàng cũng không lưu luyến quay đầu lại, thậm chí không có ý muốn nghe Thác Bạt Ngọc nói thêm điều gì.

Hắn cúi đầu, xiết chặt chén trà trong tay, bỗng nhiên cười không thể dừng lại, các tỳ nữ bên cạnh hai mặt nhìn nhau, không biết Thất điện hạ cao quý lạnh lùng đang phát điên cái gì, rốt cuộc là đang cười cái gì. Nhưng vào lúc này, lại thấy hắn bóp chặt chén trà trong tay, vết máu loang lỗ cả bàn tay, hắn lại như chưa hề phát hiện, đứng dậy giận giữ phất tay áo bỏ đi.

Chuyện này rốt cuộc là làm sao?

Lí Vị Ương đi đến hoa viên, bỗng nhiên có người kéo cổ tay, chặn ngang lôi nàng vào giữa hòn non bộ. Ở một bên, Triệu Nguyệt đang muốn ra tay, lại bị trường kiếm kề lên cổ: "Không được cử động". Triệu Nguyệt cả kinh, giậm chân nói: "Đại ca, ngươi điên rồi!"

"Chủ tử có chuyện muốn nói với tiểu thư, muội không nên xen vào." Triệu Nam trưng ra sắc mặt lạnh lẽo, nói.

"Chuyện tiểu thư không muốn, muội sẽ ra tay ngăn cản, huynh mau tránh ra!" Triệu Nguyệt không để tâm đẩy mũi kiếm của hắn, nhưng lưỡi kiếm của đối phương lại đặt ngay trên cổ nàng: "Đại ca, huynh điên rồi?! Huynh lại muốn đánh nhau với ta?!"

"Triệu Nguyệt, muội đã quên nhiệm vụ và sứ mệnh của bản thân rồi sao? Muội và ta đến đây, mục đích duy nhất là bảo vệ chủ tử. Cả ngày muội ở bên người tiểu thư, muội quên ai mới là chủ tử chân chính rồi sao?" Triệu Nam lớn tiếng quát, gương mặt cực kì nghiêm túc.

Triệu Nguyệt sửng sốt, lập tức nói: "Huynh và phụ thân đều giống nhau, luôn nói với ta rằng, luyện võ, luyện võ, tuân theo mệnh lệnh. Ta là con người, không phải là công cụ! Các người để ta tới bảo hộ chủ tử, ta đến. Chủ tử kêu ta bảo hộ tiểu thư, ta cũng vẫn tận tâm hết sức. Nhưng giờ ta muốn ở bên cạnh tiểu thư. Đã rất lâu rồi, từ trước tới nay, nàng là người đầu tiên ngoài mặt nói ta là nô tỳ, nhưng trong tâm lại xem ta như người thân. Vì ta mà chống lại Yến Vương, chẳng sợ mình sẽ rơi vào hiểm cảnh, nàng cũng đã dùng đầu của sáu tên hộ vệ kia thay ta trút giận. Đại ca, đây là việc mà huynh và phụ thân sẽ không bao giờ làm được!"

Lần này, đến lượt Triệu Nam hoàn toàn giật mình, không biết từ khi nào, tiểu cô nương trước mắt hắn, mọi việc đều luôn nghe theo hắn đã thành một cô nương cứng rắn dứt khoát, phong cách làm việc rất kiên cường, có lẽ chính muội ấy cũng không biết hành động của mình rất giống Lí Vị Ương.

Nàng tôn kính tiểu thư, đáy lòng mong muốn trở nên mạnh mẽ, cho nên bất giác giống với tiểu thư, lực lượng thần kì này đã vượt qua nhiệm vụ và lòng trung thành của muội ấy, trở thành trụ cột tinh thần trong lòng Triệu Nguyệt —— Triệu Nam cảm thấy tình huống đi theo hướng như vậy sẽ không tốt. Bởi vì đối với một hộ vệ mà nói, bảo vệ tốt chủ tử mới là trách nhiệm hàng đầu, nhưng sự tôn kính của Triệu Nguyệt với Lí Vị Ương đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới nhiệm vụ của bọn họ.

Hắn vừa muốn nói thì Triệu Nguyệt lại gỡ trường kiếm của hắn ra: "Đại ca, đến giờ muội vẫn chưa đánh nhau với huynh vì tiểu thư không muốn muội ra tay. Nhưng lần sau huynh còn chĩa kiếm về muội, đừng trách muội vô tình!"

Ánh mắt Triệu Nam tối lại, muội ấy nói thật, nếu hắn muốn hại Lí Vị Ương, chắc chắn nàng sẽ rút kiếm chắn trước mặt hắn —— Lí Vị Ương đã uội ấy uống cái gì, mà khiến muội ấy một lòng như vậy, hắn không thể hiểu được.

Lí Vị Ương vừa muốn tránh khỏi, cổ tay lại bị một lực lượng mạnh mẽ giữ chặt. Thân mình nhất thời té ngã, nhẹ nhàng rơi vào trong vòng tay Lí Mẫn Đức. Giây phút ấy, nàng lưu luyến sự ấm áp này, nhưng mà rốt cục, nàng vẫn đẩy hắn ra. Hai người cụng trán vào nhau, hai mắt đối diện nhìn nhau, cuối cùng Lí Vị Ương dời ánh mắt đi trước.

Lí Mẫn Đức vuốt ve khuôn mặt Lí Vị Ương, hơn một tháng nay, hắn chưa bao giờ trải qua sự tương tư gần như mất hồn đó. Rõ ràng nàng ở ngay trước mặt nhưng lại làm như không nhìn thấy hắn, tim hắn tự nhiên trống rỗng, dù việc gì hay người nào khác cũng đều không giảm bớt được sự lạnh lẽo trong lòng hắn. Triệu Nam thỉnh cầu hắn lập tức về nước, nhưng hắn không để ý. Bởi vì, người hắn yêu đang ở đây, nếu không có nàng thì dù hắn ở nơi đâu cũng không có nghĩa lí gì.

Khi hắn ý thức được điều này, cũng không kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, chủ động đi tìm nàng, nhưng không ngờ, ở trước mặt hắn nàng lại làm ra hành động như vậy với Thác Bạt Ngọc.

Chính vì rất hiểu nàng, nàng không phải là người dễ tha thứ cho nam nhân tam thê tứ thiếp, nếu nàng thật sự thích Thác Bạt Ngọc, nàng đã tìm cách gả cho hắn rồi. Vì sao lại nói như vậy trước mặt hắn? Tất cả vì muốn ép hắn đi! Nàng làm vậy, nhất định trong lòng rất khổ sở, khiến lòng hắn xao động mạnh mẽ!

"Nàng rốt cuộc còn muốn trốn tránh bao lâu?" Dường như không để ý đến xao động mãnh liệt trong lòng, hắn bật thốt lên: "Nàng biết hay không, nàng diễn trò rất vụng về!"

Lí Vị Ương giật mình, thì ra hành động của nàng, Thác Bạt Ngọc biết, hắn cũng biết. Đúng vậy, bọn họ đều là người thông minh khó gặp trên đời, làm sao không nhìn ra mánh khoé của bản thân mình đây?

Thấy nàng như vậy, Lí Mẫn Đức đau lòng quả thực không biết nên làm thế nào! Hắn thề sẽ nâng niu nàng trong lòng bàn tay, dốc sức che chở cho nàng, nhưng nàng luôn diễn trò với hắn. Nàng không chịu đối mặt với hắn, có phải do hắn bảo hộ nàng chưa chu toàn khiến nàng có cảm giác bất an, khiến nàng không thấy tâm ý của hắn: "Còn nữa, nàng cho là có thể trốn tránh ta cả đời sao?"

Lí Vị Ương nhìn hắn, khuôn mặt hắn in sâu vào đôi mắt nàng, tựa hồ trong đôi mắt ấy có dao động.

Lí Vị Ương ngẩn ra, Lí Mẫn Đức, không, Nguyên Liệt, hắn là nam nhân nào chứ, vừa rồi nàng nghĩ bản thân đã lừa được hắn, giờ mới biết, hắn giảo hoạt giống như hồ ly, dễ dàng biết được tâm tư nàng. Thậm chí hắn còn bá đạo như vậy, không cho phép nàng tiếp tục trốn tránh. Nghĩ đến đây, Lí Vị Ương nhẹ giọng hỏi: "Mẫn Đức, ngươi có thể cho ta cái gì?"

Lí Mẫn Đức nhìn nàng, chậm rãi nói: "Nàng nghĩ mình muốn gì?"

Thanh âm Lí Vị Ương nhẹ nhàng, mềm mại giống như nước hồ mùa xuân, lại hàm chứa ý lạnh vô tận, nói: "Ta muốn trên đời này không ai dám khi dễ ta. Ta phải thật sự tự do, có quyền lực cao nhất, phải là người có địa vị cao nhất, ngươi —— có thể cho ta sao?"

Lí Mẫn Đức giật mình nhìn nàng không chớp mắt, hồi lâu không nói, giống như muốn khắc sâu nàng vào trong tâm khảm. Chậm rãi, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má phấn hồng của nàng rồi hắn bỗng nhiên dùng sức giữ lấy nàng, hung hăng hôn môi. Lí Vị Ương ngừng thở, không khỏi hé miệng, khuôn mặt hai người kề sát không một kẽ hở, nụ hôn của hắn ẩn chứa sự tức giận. Nàng nhất thời hỗn loạn, quên luôn cự tuyệt. Hắn tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất, không chút nào lùi bước, nụ hôn mạnh mẽ khiến lòng nàng mê loạn, tình ý triền miên, dây dưa không dứt.

Thật lâu sau, hắn đột nhiên buông lỏng nàng ra, nhếch môi, tự tin nói: "Chuyện này có gì là khó? Chỉ cần nàng tin ta, ta sẽ sai người đi đoạt lấy. Dù có phải đại khai sát giới cũng không tiếc hết thảy, những thứ nàng muốn, ta nhất định cho nàng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.