Anh Sẽ Dạy Em Yêu Nhé, Được Không?

Chương 26: Sông tây hạ




Bạn nhận được một tin nhắn từ : TOBY.

Toby: Tớ cá là hôm nay bữa trưa của cậu lại là sandwich xa lát nữa.

Katie: Làm sao cậu bít?

Toby: BIẾT, không phải BÍT. Tớ nhìn thấy lá rau diếp thòi ra khỏi cái nẹp răng của cậu kia kìa. Tớ ngạc nhiên là đến giờ cậu vẫn chưa thấy mê thức ăn nghiền, hay ít ra là thứ gì đó mà cậu có thể hút qua một cái ống hút. Đồ ăn đặc hơi có vẻ không hợp cho lắm.

Katie: Giờ này tuần sau cậu sẽ không thể nói xấu tớ nữa đâu. Tớ sẽ bỏ cái nẹp răng ra. Sau ba năm rưỡi mang nẹp sắt, răng của tớ, hàm răng giờ đã đều đặn của tớ, xin phép được nói thêm như thế, sẽ được tự do.

Toby: À, thời gian. Tớ đã nóng long muốn nhìn thấy hàm răng được giải phóng của cậu đấy. tớ cần phải nhìn xem chúng nó được tự do như thế nào.

Katie: Cậu không thật sự cần phải bít tất cả mọi thứ trước khi học về chúng ở trường đại học đâu, Toby. Ý chính là cần phải học về những cái này ở đó.

Toby: À, tớ vẫn chưa được nhận vào học, đúng không nào? Tớ có thể có kết quả thật tệ trong kỳ thi và không đủ điểm để được nhận vào khóa học đó.

Katie: Cậu sẽ được nhận thôi, Toby.

Toby: Chúng ta sẽ chờ xem. Cậu đã hình dung ra khóa học cậu sẽ tham gia chưa? Cậu nên quyết định nhanh lên vì bọn mình cần phải điền vào mẫu dơn của Văn phòng Nhận hồ sơ Trung tâm sớm đấy.

Katie: Đấy đúng là thứ làm người ta phát stress lên được ấy. Làm thế quái nào mà người ta lại có thể trông đợi những đứa trẻ ở tuổi 16 ( hay 17 trong trường hợp của cậu) tự quyết định chúng muốn làm gì trong suốt phần đời còn lại? Ngay bây giờ tất cả những gì tớ muốn là ra khỏi cái trường này chứ không phải bắt đầu lên kế hoạch để bước vào một cái trường khác. Cậu thật là may mắn vì lúc nào cậu cũng biết cậu muốn gì.

Toby: Chỉ biết cảm ơn cậu và hàm răng độc đáo của cậu thôi. À mà cậu đã biết cậu muốn làm gì từ lâu rồi đấy chứ, trước cả tớ cơ. Làm DJ ấy.

Katie: Nhưng mà tớ không thể học cái đó ở trường đại học được, đúng không?

Toby: Ai nói là cậu phải đi học đại học?

Katie: Tất cả mọi người. Giáo viên định hướng nghề nghiệp. Mẹ tớ. Bố tớ. Tất cả các giáo viên. Chúa, chú Rupert, thậm chú cả ông Sanjay ở tầng dưới cũng nói rằng tớ nên đi học đại học và rằng ông ta sẽ chăm sóc mẹ hộ tớ.

Toby: À, tớ sẽ không nghe lời Sanjay đâu vì ông ta có những động cơ riêng. Tớ cũng không nghe lời giáo viên định hướng nghề nghiệp đâu vì nghề của thầy ấy là mỗi tuần bắt cậu nghe trong vòng một tiếng rưỡi và thảo luận các khóa học đại học tùy thích. Cậu nghĩ thầy ấy thật sự quan tâm đến việc cậu sẽ làm gì à? Ai them quan tâm chú Rupert nghĩ gì chứ, bố cậu thì chỉ đồng tình với mẹ cậu thôi, và mẹ cậu thì chỉ nói cậu nên đi học đại học chỉ vì bà nghĩ cậu muốn thế. Và đừng có nhắc đến Chúa, vì như mẹ cậu thường nói đấy, Chúa sẽ chỉ lăn ra cười thôi.

Katie: Nhưng mẹ đã làm việc thật vất vả để cuối cùng cũng đi học cái khóa mẹ thích và đấy đúng thật là một cuộc vật lộn. Ở tuổi tớ mẹ đã muốn có cơ hội này ghê lắm và tớ đã gần như bất thình lình là chướng ngại vật của mẹ, bây giờ đến lượt tớ và tớ chẳng có chướng ngại vật nào cả. Tớ cho rằng mẹ nghĩ tớ nên nhảy lên vì vui sướng khi nghe cái ý đó, nhưng tớ thấy cứ như một bản án chúng thân ấy. Bố nói tớ có thể đến chỗ bố nghỉ hè nữa và làm việc trong câu lạc bộ đằng sau quán bar vài tối mỗi tuần. Sugar sẽ huấn luyện tớ vào các buổi tối còn lại. Bố nói nếu tớ thật sự muốn thế tớ cũng có thể bắt đầu học một cách nghiêm túc nghề đó.

Toby: Bố cậu nói đúng.

Katie: À, nghe không có vẻ là cậu sẽ nhớ tớ lắm nhỉ!

Toby: Dĩ nhiên tớ sẽ không nhớ. Nếu cậu không đi thì tớ sẽ chính là người phải nghe cậu rền rĩ trong suốt quãng đời còn lại. Cậu thấy đấy, nếu mẹ cậu biết cậu thực sự nghiêm túc muốn trở thành một DJ, thì mẹ cậu sẽ bảo cậu hãy làm nghề đó.

Katie: Tớ chưa bao giờ nghĩ về điều đó như vậy cả. Ai mà bít chúng ta lại có lúc học được đến năm cuối, Toby nhỉ?

Sau những ngày dài bị giam cầm, cuối cùng tớ cũng sẽ không bao giờ phải đeo một cái cà vạt đồng phục nữa. Còn cậu, Toby thân yêu ơi, những ngày tháng đeo cà vạt của cậu mới chỉ bắt đầu.

Toby: Không còn hai tiết tin học đúp vào sang thứ Hai nữa và tớ đảm bảo với cậu rằng nếu vào được đại học tớ sẽ không đeo cà vạt.

Katie: Thế thì mặc quần nhung nâu và để tóc dài, và cậu có thể nghe nhạc Bob Dyland suốt cả ngày khi cậu ngủ thiếp đi trên cỏ, bạn ơi.

Thật sự tớ đang nghĩ rằng hai tiết tin học đúp vào một buồi sáng thứ Hai thật sự dễ dàng so với việc phải đi xa mẹ và bà. Ôi trời ơi, thế còn John?

Toby: John có chân chứ. Anh ta có thể bước lên một cái máy bay, ngồi xuống, bay đến Ibiza hay bất cứ nơi nào cậu có mặt, ra khỏi cái máy bay và gặp cậu. Tớ xin lưu ý rằng cậu đã chẳng đề cập gì đến tớ cả. Liệu cuộc sống có dễ dàng không nếu thiếu tớ?

Katie: Có, dĩ nhiên rồi. Nhưng mà nói thật thì không, chẳng có trường nha khoa nào ở Ibiza à?

Toby: Không có ở nơi cậu sẽ đến đâu, trừ phi cậu tính đến việc đấm rơi cả răng người ta ra cũng là nha khoa.

Katie: À, thế thì tớ cho là Ibiza chỉ dành cho tớ và bố thôi.

Gửi Katie và Rosie,

Chúc cả hai may mắn trong kì thi. Mẹ đang cầu nguyện cho cả hai đứa

Yêu hai đứa.

Mẹ/Bà ngoại

Gửi Rosie và Katie,

Chúc may mắn!

Thân mến, Steph, Pierre, Jean-Louis và Sophia

Gửi Rosie Và Katie,

Bạn thân của tôi và con gái nuôi của tôi ơi, chúc may mắn trong các kì thi nhé. Cả hai sẽ xuất sắc như mọi khi. Hãy cho tôi bít môn thi đầu tiên thế nào nhé.

Thân mến,

Alex

Gửi Rosie,

Sau những kỳ thi này em có thể bắt đầu đi chơi lại được không? Em đã trở thành một con người đáng chán phát kinh, à mà một con người đáng chán thông minh, thế còn tệ hơn. Chất lượng các cuộc nói chuyện của chị với Teddy và Gary đang giảm sút từng tuần một, và hôm nọ chị đã buộc phải nghe hang giờ “ thảo luận” về việc chiếc Aston Martin DB7 có tốt hay chạy nhanh bằng một chiếc Ferrari 575 hay không. Ôi vâng, gia đình tôi thích chú tâm đến cả bản chất của vấn đề và thảo luận những điều thật quan trọng trên đời như thế đấy.

Chị biết chị đã khuyến khích em đi học lấy cái bằng này nhưng nếu em thi trượt mấy kỳ thi năm nay và phải thi lại thì chị xin cảnh báo chính thức rằng chị có ý định chắc chắn là sẽ kết bạn mới đấy. Một người như chị sẽ không có nhiều tham vọng đến thế.

Vậy hoàn toàn không có sức ép nào nữa nhé. Chúc may mắn!

Ruby

Gửi mẹ,

Chúng ta đã đến nơi. Chỉ nửa tháng nữa là cả hai chúng ta sẽ được tự do.

Chúc may mắn.

Katie

Gửi Katie,

Chúc con may mắn, con yêu. Cảm ơn đã là bạn học nhóm cùng mẹ. Dù con làm vài thế nào thì mẹ cũng vẫn tự hào về con.

Yêu con,

Mẹ

Kết quả thi: Rosie Dunne

Mã số sinh viên: 4553901-L

Khóa: Quản trị khách sạn

Được công nhận bởi Viện Khách Sạn và Dịch vụ Ăn uống Ireland (MIMCI) & Hiệp hội các nhà Quản lý Dịch vụ ăn uống Ireland ( MCMA).

Môn học Điểm

Kế toán B

Ứng dụng tin học và Tóm tắt dữ liệu B

Kinh tế học B

Đạo đức nghề Khách sạn & Nghiên cứu Pháp lý B

Quản lý Tài chính & Marketing B

Quản trị Nguồn Nhân lực A

Phát triển Doanh nghiệp A

Ngôn ngữ ( tiếng Ireland) A

Du lịch và Nghiên cứu Lịch sử nghề Khách sạn A

Những người đã tốt nghiệp đủ điều kiện tham gia thời gian thử việc chuyên nghiệp trong ngành khách sạn.

ĐƯỢC RỒI! ĐƯỢC RỒI! ĐÃ! ĐÃ! ĐÃAAAAA! ALEX ƠI TỚ ĐÃ LÀM ĐƯỢC RỒI! CUỐI CÙNG THÌ TỚ CŨNG ĐÃ LÀM ĐƯỢC!

Rosie ơi tớ thật mừng cho cậu! Chúc mừng!

Từ Rosie

Gửi Ruby

Tiêu đề Cùng ăn mừng nào!

Bây giờ chúng ta hoàn toàn có thể đi chơi được rồi! À mà Katie cũng sẽ đi với bọn mình, vì thế chị nên đi đôi giày nhảy của chị vào đi ( dĩ nhiên trong trường hợp chị, em không định nói theo nghĩa đen đâu. Không ai muốn thấy mấy cái đôi giày nhảy salsa trông phát khiếp đó trong một câu lạc bộ buổi tối cả). Con bé cũng đã thi tốt và được nhận vào học mấy khóa ngành kinh doanh ở trường đại học, nhưng nó vẫn cứ dính chặt với cái ý tưởng đầu tiên của nó về việc thử làm DJ ấy. Toby thì đủ điểm vào học Nha khoa ở Đại học Trinity, đây là một tin tuyệt vời nên ai cũng vui, vui, vui lắm!

Chị biết khi 18 tuổi em đã bỏ lỡ cơ hội đi Boston học và lúc ấy em nghĩ thế giới của mình đã kết thúc. Trong khi tất cả các bạn em đều đang vui chơi và học hành thì em lại đi dọn tã bẩn. Em nghĩ giấc mơ của em đã mất. Dù có đến hàng triệu năm sau em cũng không dám nghĩ em sẽ có thể chia sẻ khoảnh khắc đặc biệt này với con gái vị thành niên của em.

Mọi thứ xảy ra đều có lý do cả. Em chỉ thật buồn khi thấy em bé của em ra đi. Cái ngày mà em đã chuẩn bị từ lâu cuối cùng cũng đến, Katie sẽ dang cánh, tiến lên phía trước và em cũng phải làm một điều tương tự. Em nghĩ em gần như đã đủ tiền mua vé tàu ra khỏi đây.

Rosie Dunne đang rời ga và tiến lên phía trước. Cuối cùng thì cũng tiến lên.

Rosie thân mến,

Thay mặt tất cả mọi người ở trường tiểu học St Patrick tôi chúc mừng cô với kết quả đạt được trong kỳ thi gần đây. Cô chứng tỏ bản thân là một người thật sự thành công và cô nên thấy tự hào vì điều đó.

Giữ đúng lời hứa của mình, tôi rất vui được thông báo rằng công việc phục vụ của cô không còn cần nữa. Hợp đồng của cô với chúng tôi sẽ không được ký tiếp vài tháng Tám tới.

Chúng tôi rất tiếc phải thấy cô ra đi nhưng phải vậy thôi. Việc về hưu của tôi đã chậm hơn kế hoạch nhưng cũng bõ công loanh quanh ở đây để thấy cô thành công. Rosie Dunne, cô là dự án lâu nhất của tôi, học sinh già nhất và học hành lâu nhất, và mặc dù chúng ta đã có một khởi đầu khá chông gai, cái đoạn giữa còn chông gai hơn, tôi rất vui được thấy cuối cùng thì cô cũng thành công.

Sự chăm chỉ và tận tụy của cô là nguồn cảm hứng cho tất cả chúng tôi và tôi chúc cô những điều tốt đẹp nhất cho tương lai. Tôi hy bọng cô vẫn giữ liên lạc và tôi mong được gặp cô trong buổi liên hoan về hưu của tôi, buồi liên hoan mà cô sẽ sớm nhận được thiệp mời thôi. Tôi nhờ cô chuyển giúp một thiệp mời tới Alex Stewart nữa nhé.

Sau nhiều năm dài chia cắt cô và cậu ta, sẽ thật vui khi được gặp cả hai trong cùng một phòng. Tôi rất hy vọng cậu ta có thể đến được.

Chúc mừng cô lần nữa.

Giữ liên lạc nhé

Julie ( cô Casey Mũi to Hơi thở Hôi)

Katie ơi,

Cô bé gái của mẹ sẽ dọn đi ở riêng! Mẹ thật tự hào về con, con yêu. Con dũng cảm biết mấy vì đã làm được điều này. Hãy đảm bảo là bố không quên cho con ăn mặc đầy đủ đấy nhé.

Mẹ sẽ nhớ con lắm. Mẹ thích có con ở đây bên mẹ nhưng mẹ hy vọng mẹ sẽ được chào đón đến thăm con thật nhiều.

Yêu con nhiều,

Mẹ

Brian thân mến,

Đây là một trách nhiệm to lớn. Làm ơn chăm sóc Katie và đừng có để nó làm gì dại dột đó nhé. Anh biết những thanh niên 18 tuổi thế nào rồi đấy- chính anh cũng từng là một trong số họ. Hãy làm hết sức mình để giữ nó các xa bọn ấy. Nó ở đấy để học chứ không phải để hội hè và có con.

Hãy cho tôi biết mọi thứ diễn ra với nó. Kể cả những thứ nó sợ không dám kể cho tôi nghe nữa. Một người mẹ thì cần phải biết hết. Hãy lắng nghe nó và lúc nào cũng ở bên nó. Nếu cảm thấy có gì không ổn và nó không tâm sự với anh, hãy cho tôi biết và tôi sẽ tìm ra được cách tế nhị để tìm hiểu vấn đề.

Và cuối cùng, không kém phần quan trọng, xin cảm ơn rất nhiều vì đã tạo nên đứa con của tôi, đứa con của chúng ta, giấc mơ của nó.

Chúc những điều tốt đẹp nhất.

Rosie

Rosie Dunne thân mến,

Chúc mừng chị đã hoàn thành khóa học Quản trị Khách sạn.

Chúng tôi rất vui mừng được thông báo với chị rằng việc thực tập chuyên môn của chị trong ngành khách sạn sẽ tiến hành vào đầu tháng Tám. Nơi thực tập đã được lựa chọn một cách ngẫu nhiên và do máy tính chọn nên sẽ không có sự phân biệt hay thành kiến. Một khi quyết định đã đưa ra thì học viên không thể thay đổi.

Một hợp đồng 12 tháng với vị trí trợ lý quản lý khách sạn Grand Tower ở trung tâm thành phố Dublin là dành cho chị. Chị sẽ bắt đầu vào 9h sáng thứ Hai, ngày 1 tháng Tám. Để có thêm thông tin về nơi thực tập này, vui lòng liên hệ với Cronin Ui Cheallaigh, quản lý và là chủ sở hữu khách sạn Grand Tower. Số điện thoại, các chi tiết và bản đồ hướng dẫn đường đến khách sạn sẽ được cung cấp kèm theo đây.

Chúng tôi chúc chị may mắn trong công việc mới và hy vọng nó đem lại nhiều thành công cho chị trong tương lai.

Trân trọng,

Keith Richards

Giám đốc Khóa Quản trị Khách sạn, các Khóa học buổi tối tại trường Tiểu học St Patrick

Alex: Rất ấn tượng, Rosie. Khách sạn Grand Tower à? Nghe có vẻ tuyệt vời quá.

Rosie: Ôiiii, tớ biết! Đó là điều tớ nghĩ! Nhưng mà tớ không biết lắm về khách sạn ấy, cậu thì sao?

Alex: Ồ, cậu hỏi không đúng người rồi, Rosie. Mỗi khi trở lại Dublin một vài tòa nhà mới, toàn nhà văn phòng hay chung cư lại hiện ra ở nơi trước đó chẳng có gì cả. Tớ không bít nơi nào sẽ mọc lên cái gì. Cậu nên đi đến đó và tự mình xem thôi.

Rosie: Ừ, có lẽ vậy. Sau một đêm nọ bọn mình đi chơi với nhau, tớ đã nghĩ thế, và cậu có biết là cậu đang mất âm Ireland thôi.

Alex: Roise, tớ đã ở đây 20 năm. Tớ đã sống ở đây còn lâu hơn ở Ireland. Các con tớ là người Mỹ; tớ cũng phải quen với ngôn ngữ Mỹ chứ ( thêm cách nói Ireland này hoàn toàn là vì cậu đấy nhé)! Dĩ nhiên tớ sẽ mất âm Ireland.

Rosie: À, cậu không mất nhiều âm Ireland bằng việc nói giọng Mỹ đâu. Nhưng hai mươi năm… làm sao việc đó lại có thể xảy ra được?

Alex: Tớ bít, thời gian như tên bay những khi ta sống vui vẻ.

Rosie: Nếu cậu gọi hai mươi năm qua là thời gian sống vui vẻ thì tớ chẳng muốn biết thời gian sẽ trôi qua nhanh thế nào đâu khi ta thật sự sung sướng đâu.

Alex: Mọi thứ đã không quá tệ với cậu đấy chứ, Rosie?

Rosie: Định nghĩa thế nào là “tệ” đi.

Alex: Ôi, thôi nào…

Rosie: Không, không tệ, nhưng tớ sẽ không phàn nàn nếu mọi sự tốt hơn đâu.

Alex: À, không ai trong chúng ta thế cả…công việc hẳn là rất thú vị đối với cậu.

Rosie: Thật sự, thật sự rất thú vị. Tớ cảm thấy như mình là một đứa trẻ vào đêm Giáng sinh ấy! Tớ đã lâu rồi không cảm thấy như thế. Tớ biết công việc này chỉ là tạm thời và tớ đang trong quá trình huấn luyện thôi nhưng tớ đã chờ cơ hội này cả một thời gian dài.

Alex: Cậu đã chờ đợi nó quá lâu. Hơn ai hết tớ bít cậu muốn đạt được điều này thế nào. Tớ đã từng căm ghét nó khi cậu bắt tớ chơi trò Khách sạn.

Rosie: Ha ha, tớ nhớ rồi. lúc nào tớ cũng là người chịu trách nhiệm chăm sóc khách hàng và cậu phải là khách hàng!

Alex: Tớ ghét việc đóng vai khách hàng vì cậu sẽ chẳng để cho tớ yên. Cậu cứ liên tục đập cái gối của tớ và nhấc chân tớ lên ghế “ vì sự thoải mái của quý khách”.

Rosie: Chúa ơi, tớ đã quên tất cả mấy cái đó rồi! Tớ đã từng cố đóng vai anh chàng trong “ Hòn đảo Thần tiên” , người đã chăm sóc khách hàng kỹ đến độ anh ta dùng cả phép thuật để đem đến cho khách hàng những giấc mơ.

Alex: Tớ không gọi việc bắt tớ đi ngủ vào lúc hai giờ chiều, buộc tớ chặt đến mức tớ không thở được là dịch vụ cung cấp giấc mơ hay sự thoải mái đâu! Tớ không bít lúc ấy cậu đang cố làm một người quản lý theo kiểu nào nhưng nếu cậu làm thế với khách hàng thật thì một số lớn trong họ sẽ có các đề nghị phản đối cậu đấy.

Rosie: À, ít nhất thì như thế còn hơn việc chơi trò Bác sĩ. Tất cả trò chơi chỉ là ngáng cho tớ ngã trên nền xi măng và sau đó chăm sóc tớ. Bố mẹ từng hỏi không biết các vết bầm tím và vết xước của tớ là từ đâu mà ra.

Alex: Ôi, thế thật là vui, đúng không?

Rosie: À, cậu có một ý niệm thật méo mó về thế nào là vui. Chẳng hạn như hai mươi năm vừa qua ấy.

Alex: Rõ ràng không phải mọi thứ đều vui với cả hai chúng ta.

Rosie: Không…

Alex: Các khách sạn và bệnh viện. Nghe cứ như một bộ phim cấp 3 lạc điệu ấy.

Rosie: Cậu muốn thế mà.

Alex: Tớ muốn. Tớ có một cậu con trai 3 tuổi thích nằm ngủ giữa tớ và Beth.

Rosie: À, tớ có thể vào tu viện nữa và tớ không nghĩ điều đó làm tớ chán tí nào cả.

Alex: Ôi, tớ không đồng ý!

Rosie: Không, sự thật đấy, hãy tin tớ, Alex. Sau những người đàn ông mà tớ đã ở cùng thì việc sống độc thân sẽ như một món quà ấy.

Alex: Tớ sẽ không nói đến việc sống độc thân; lời tuyên thệ im lặng của nữ tư sẽ giết chết cậu mất.

Rosie: Buồn cười thật. À, tin tớ đi, Alex, có một số khoảng im lặng nhất định sẽ khiến cậu như đi trên mây ấy. Và với lời lưu ý đó thì tớ xin từ biệt cậu đây.

Rosie đã đăng xuất.

Alex: Tớ bít những khoảng im lặng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.