Anh Sẽ Dạy Em Yêu Nhé, Được Không?

Chương 22: Vương gia




Chào mẹ,

Lại đã mùa đông rồi.Thật sợ khi thấy tháng ngày bay vèo qua nhanh đến thế. Rồi các tháng biến thành các năm mà con không nhận ra. Katie như cuốn lịch của con ấy, nhìn nó lớn lên và thay đổi là con biết thời gian đã trôi qua. Nó đang lớn thật nhanh, học cách có ý kiến của riêng mình, biết rằng con không thể có câu trả lời cho tất cả mọi thứ. Và vào lúc một đứa trẻ bắt đầu hiểu được điều đó thì ta biết là ta đã gặp vấn đề rồi đây.

Con vẫn trên con đường của con, mẹ ạ, vẩn bị kẹt trong giai đoạn chuyện tiếp của cuộc đời, cái khoảng mà con từ đâu đó đã tới, rồi rời bỏ nó và thật sự để nó lại phía sau, và con đang làm việc để tiến đến một thứ gì mới mẻ. Con cho rằng điều con đang cố gắng nói là tâm trí con vẫn chưa yên. Đứng tại chỗ. Ý con là, bố mẹ trong năm qua đã không làm gì ngoài du lịch – bố mẹ không ở yên tại một đất nước hơn vài tuần – nhưng bố mẹ vẫn còn ổn định hơn con, trong khi con chẳng hề đi đâu suốt năm qua. Cả hai bố mẹ đều biết bố mẹ muốn ở đâu. Con cho là thế vì bố mẹ có nhau và dù là ở đâu thì chỉ riêng bố đã là tổ ấm với mẹ rồi.

Con nhận ra rằng tổ ấm không phải là một địa điểm, nó là một cảm giác. Con có thể làm căn hộ này xinh xắn hết mức có thể, đặt bao nhiêu chậu hoa trên bậc cửa sổ tùy thích, để một tấm thảm chào mừng ngoài cửa, treo một tấm biển đề “Không đâu bằng ở nhà” trên lò sưởi, thậm chí còn đeo tạp dề và nướng bánh, nhưng thực sự con biết con không muốn ở đây mãi mãi.

Cứ như thể con đang chờ đợi ở một ga tàu hỏa, chơi nhạc rong để kiếm ít tiền chỉ đủ để bắt chuyến tàu ra khỏi đây ấy. Và dĩ nhiên, thứ quan trọng nhất đối với con là Katie. Tất cả mọi nơi con ở cùng con bé đều cần phải mang lại cảm giác về tổ ấm, nhưng điều đó không thể được, bởi vì không phải con là người tạo nên được tổ ấm cho nó. Con biết rằng vài năm nữa Katie sẽ đi và nó sẽ không cần con như bây giờ nữa.

Con phải tự tạo cho mình một cuộc sống để sẵn sàng khi Katie đi. Con cần phải làm thế vì con không thấy có Hoàng tử Quyến rủ nào đến đây để cứu con cả. Truyện cổ tích đúng là những mẩu chuyện chẳng tốt lành gì với lũ trẻ con. Mỗi khi gặp rắc rối con lại trông đợi có một người đàn ông tóc bảnh bao tóc dài phi nước kiệu vào cuộc đời mình (trên lưng ngựa, tất nhiên, chứ không phải anh ta phi nước kiệu theo nghĩa đến). Sau đó con nhận ra con không muốn có một người đàn ông phi nước kiệu vào cuộc đời mình vì ngay từ đầu đàn ông chính là những kẻ đã khiến con gặp rắc rối thế này.

Bây giờ con đang như một huấn luyện viên của Katie, chuận bị cho nó sẵn sàng với cuộc đấu lớn có tên là cuộc đời của kẻ trưởng thành. Đứng sau con thì nó khó có thể nghĩ về cuộc đời được. Chắc chắn nó ước mơ đi du lịch vòng quanh thế giới và làm nghề DJ trong một cuộc sống không có mẹ nó, nhưng cái phần không có mẹ nó ấy vẫn chưa thức tỉnh trong nó. Và cũng chưa nên – nó mới có 14 tuổi. Dù sao thì cũng chưa đến lúc nó tự quyết định được cuộc đời mình và con đã giẫm chân lên cái ý tưởng ngừng học rồi.

Tuy nhiên gần đây con không phải buộc nó ra khỏi giường hằng sáng nữa nhờ có John, cậu bạn trai mới của nó. Hai đứa nó không thể rời nhau ra được, tối thứ Sáu nào chúng nó cũng đi nhảy disco ở câu lạc bộ GAA gần nơi thằng bé sống. Đó là một người đàn ông GAA thực thụ chơi ném bóng cho đội tuyển trẻ Dublin. Thật ra Chủ nhật này tất cả bọn con sẽ đến công viên Croke để xem trận Dublin đấu với Tipperary, con rất thích. Với lại cũng hơi khó cho con vì rõ ràng con không lái xe được và thỉnh thoảng con phải bắt Ruby chở con. Chị ấy gọi việc đó là Lái xe chở Quý cô Lười biếng. Mẹ John là một phụ nữ đáng mến và chị ấy đã tốt bụng đến độ mấy tuần liền còn đón Katie đi học và đưa nó về nhà nữa.

Gần đây con không gặp hay nghe nói nhiều về thằng bé Toby, nhưng con có gặp mẹ nó ở trường khi bà ấy đưa đứa con út đi học và bà ấy có kể cho con nghe là thằng bé cũng tương tự như Katie và bạn trai của con bé, đang rất bận rộn với bạn gái Monica.

…(Con nói nghe GIÀ KINH KHỦNG nhỉ!) OK, OK, mẹ, con có thể nghe thấy tiếng mẹ đang nỗi giận ở đó. Con đã có bầu ở tuổi18 mà không có nghề nghiệp hay được học hành hay có người yêu, và gần như đã khiến mẹ suy sụp vì căng thẳng, nhưng ở một số nước trên thế giới thì như thế này là già rồi đấy và chắc rằng mẹ nên cảm ơn những ngôi sao may mắn của mẹ vì con đã không bắt đầu mọi chuyện đó sớm hơn nữa ấy chứ.

Kevin gọi điện cho con hôm cuối tuần và nó dẫn bạn gái đến. Con bé rất ngọt ngào nhưng con không biết con bé nhìn thấy gì hay ho ở cái thằng ấy nhỉ. Mẹ có biết là hai đứa nó đã hẹn hò với nhau được một năm rồi không? Chận thành mà nói thì thằng em con thật là bí mật; thực sự thì phải tra tấn nó thì mới có được thông tin! Mẹ không biết đâu, có thể sẽ có thêm chuông đám cưới cho nhà Dunne đấy! Mẹ nhắc bố lôi cái bộ tuxedo cũ kỹ cáu bẩn ấy ra khỏi gác xép, chải sạch các mạng nhện và băng phiến dính trên ấy đi để chuẩn bị nhé. Bố sẽ rất vui khi biết được lần này bố sẽ không phải hộ tống nhân vật chính trên lối đi đến bàn thờ nữa. (Thành thật mà nói thì bố đã làm con căng thẳng chết đi được hôm đám cưới con đấy.)

Về cung điện Sợi tơ Bắc Cực của con, có lẽ bọn con sẽ không lắp kính ở cửa sổ đâu để gió có thể lùa vào thoải mái. Tối nay lạnh và gió quá, mưa đang quất vào cửa sổ kia kìa. Cái đèn đường bên ngoài chiếu thằng vào căn hộ này. Giá như nó hơi lệch sang bên phải thì nó sẽ làm phiền Rupert chứ không phải con. Tuy nhiên nó giúp con tiết kiệm tiền điện. Con đang có phần trông đợi chàng Gene Kelly nhảy múa bên ngoài với chiếc ô của anh ta đây[18].Tại sao phim ảnh lại có thể khiến cho mọi thứ, kể cả mưa, trông có vẻ vui tươi nhỉ?

Sáng nào con cũng dậy khi trời còn tối đen như mực (và, mẹ biết không, chẳng tự nhiên tí nào khi tỉnh dậy vào lúc mặt trời còn chưa buồn mọc). căn hộ thật lạnh như băng. Con nhảy ào từ vòi sen vào phòng ngủ, run bần bật và con phải mất mười phút đi bộ đến trạm xe buýt, lúc nào cũng vậy, trong mưa gió. Tai con đau nhức và tóc con thì ướt bết vào đầu, vì thế con cũng chẳng buồn gội và lao khô tóc làm gì. Mascara chải mi của con thì lem nhem ở mặt, ô thì bị gió thôi lộn trái ra và trông con như một cô Mary Poppins[19] đầu tóc rối bời mặt mày nhếch nhác ấy. Rồi thì xe buýt đến muộn. Hoặc đã quá đông người nên xe không dừng lại. Và cuối cùng thì con đi làm muộn, trông như một con chuột lột, đã cãi nhau với ít nhất một ông lái xe buýt trong khi tất cả mọi người khác đều đã trang điểm xong, quần áo tóc tai hoàn hảo vì họ ra khỏi giường một tiếng sau con, nhảy vào xe của họ, lái xe đi làm, đến trường đúng mười lắm phút trước khi tiết học bắt đầu để tranh thủ uống một tách cà phê như một khởi đầu đầy thư giãn cho ngày của họ.

Hát trong mưa nào, ôi cái mông của tôi.

Mẹ hãy chú ý là hôm nay con đang viết thư cho mẹ đây, chứ không phải là email, đó là vì cái gã ở quán cà phê internet dưới nhà đã bắt gặp con nhiều lần nhìn chằm chằm hắn ta. Mặt hắn ta thật ngon trai và con thấy cứ như muốn cắn hắn ta một miếng ấy. Con nghĩ hắn ta đang chú ý đến con nên tối nay con quyết định ở nhà. Một lý do nữa cho việc con ngồi viết thư tay cho mẹ là vì hiện giờ con đang giả vờ như phải học bài. Hai mẹ con con đều sắp thi rồi và con bảo Katie rằng nó cần phải thi cử một cách nghiêm túc hơn. À, còn con thì cứ thế mà đi thi thôi. Vậy là hai mẹ con con ngồi đây, nêm chật cứng ở bếp với cái bàn la liệt sách vở, tài liệu, giấy tờ, bút viết, giả vờ như mình trí thức lắm ấy.

Con có nhiều bài phải học đến độ suốt cả tuần con không thể nào nấu bữa tối được. Vậy nên mấy ngày qua đúng là mấy ngày vui sướng cho những căn hộ ở dưới nhà. May mà Sanjay đã hạ giá cho bọn con 40% các món ăn mang về bán ở đấy và thậm chí còn sáng tạo ra một món mới gọi là Cà ri Gà Rosie. Tối qua anh ta mang món ấy lên đây, không tính tiền vào các món bọn con đã gọi. Bọn con nếm thử rồi trả lại. Con nói đùa đấy. Chỉ đơn giản là gà và cà ri thôi. Tất cả những gì anh ta thêm thắt vào là chữ Rosie. Con thật thỏa lòng ghê gớm vì nhìn thấy tên mình trên một cái thực đơn Ấn Độ và thú vị biết bao khi tối khuya nghe thấy tên con được mấy thằng cha say xỉn gào lên với cái giọng lè nhè. Con vẫn cứ nghĩ rằng chàng Romeo của con đang đứng trên vỉa hè dưới cửa sổ, gọi tên con và ném sỏi vào của sổ để đánh thức con đang thiu thiu ngủ cơ đấy. Thế là con nhớ ra đó là đêm thứ Bảy, một giờ sáng, quán rượu đã đóng cửa, những người đàn ông say xỉn đang gào lên gọi món qua quầy hàng và những viên sỏi gõ vào cửa sổ nhà con là những giọt mưa. Nhưng một cô gái thì lúc nào cũng có thể mơ mộng được.

Mỗi khi con đi ngang qua vợ của Sanjay, cô ta liếc mắt nhìn con và tặc lưỡi. Ông chồng cô ta vẫn tiếp tục rủ con hò hẹn, thậm chí còn hỏi ngay lúc bà vợ đang đứng cạnh nữa chứ. Vì thế con nói rất to rằng điều mà ông ta đang hỏi con là rất sai trái nhất là nếu xét đến tình trạng hôn nhân của ông ta, rằng ông ta cần phải tôn trọng vợ hơn và rằng kể cả nếu ông ta chưa lấy vợ thì con cũng sẽ nói không. Con nói câu ấy thật to để bà ta có thể nghe thấy nhưng bà ta vẩn cứ tặc lưỡi và Sanjay thì vẫn mỉm cười với con và vứt vài cái bánh gia vị kiểu Ấn Độ vào túi cho con mà không tính tiền. Cái lão này điên thật.

Rupert (một hàng xóm khác) thì hỏi liệu cuối tuần con có muốn đi đến Trung tâm Hòa nhạc Quốc gia không. Rõ ràng Dàn nhạc Hòa tấu Quốc gia hiện đang chơi bản Concerto Piano Số 2 của Brahms cung B thứ, Op, 83, một bản nhạc ưa thích của anh ta. Đấy không phải là hò hẹn gì cả. Con nghĩ Rupert hoàn toàn không có ý định về việc hò hẹn và anh ta chỉ muốn có bạn đi cùng thôi. Như thế cũng hợp ý con lắm. Với lại cái hình xăm “Tôi yêu Mẹ” trên cánh tay anh ta đúng là một thứ làm người ta tắt ngóm hết mọi xúc động. Cái câu trích dẫn của James Joyce trên ngực anh ta cũng làm con khó chịu, vì Rupert cao đến độ khi con nhìn thẳng thì thường con sẽ buộc phải đọc lại cái câu “Sai lầm là cánh cỗng dẫn đến sự khám phá” . Đó cứ như là một dấu hiệu hay gì đấy, cứ như Rupert được đặt vào căn hộ bên cạnh để làm con hiểu rõ sự sai lầm của con đường ấy. Con chỉ ước gì cái thông điệp ấy có ý nghĩa thêm nữa. Những sai lầm giống như viên đá ẩn sâu trong hang động của cuộc khám phá vậy. Đó đúng là một con đường khám phá gập ghềnh phát điên lên được, đầy những chướng ngại vất vả nguy hiểm. Con ước gì cái câu được xâm ấy là “Sô cô la rất ngon” thì tốt.

Lại nói về sai lầm, con vẫn chưa nói chuyện với Alex và đến giờ cũng đã được hơn một năm rồi. Con nghĩ thực sự đã đến lúc rồi. Tất cả những gì bọn con làm là gửi qua gửi lại những tấm thiệp ngu ngốc. Cứ như thế bọn con đang thi nhau để nhìn không chớp mắt và không ai trong bọn con muốn là người đầu tiên chớp mắt ấy. Con nhớ cậu ta như điên. Có thật nhiều chuyện xảy ra với con, những thứ vớ vẩn vụn vặt hằng ngày mà con nóng lòng muốn kể cho cậu ấy nghe. Chẳng hạn như sáng nay người đưa thư đi ngang qua đường và cái con chó nhỏ giống Jack Rusell ngu ngốc có tên là Jack Rusell lại tấn công cậu ta. Vậy là con nhìn ra của sổ và thấy người đưa thư đang ra sức vẩy con chó khỏi chân giống như mọi buổi sáng khác, nhưng lần này cậu ta đã nhầm vào bụng con chó khiến con chó ngã lăn đùng, không động đậy có đến hàng thế kỷ. Thế rồi người chủ của con chó đi ra và con nhìn thấy cậu đưa thư giả vờ như con chó đã bị thế từ lúc cậu ta đến. Người chủ của con chó tin cậu ta và thật là ồn ào khi họ cố sức giúp con chó. Cuối cùng con Jack Rusell cũng tỉnh dậy và khi nhìn thấy cậu đưa thư thì nó kêu ẳng lên rồi chạy vào nhà. Buồn cười không chịu được. Cậu đưa thư chỉ nhún vai và đi mất. Lúc đến của nhà con thì cậu ta đang huýt sáo. Những thứ kiểu như thế sẽ thật sự khiến Alex lăn ra cười, nhất là vì con đã kể cho cậu ấy nghe là con chó quái quỷ đó làm con thức suốt đêm tại vì nó sủa ghê quá, và suốt ngày lấy mất thư của con từ cậu chàng đưa thư tộii nghiệp.

Chờ một giây đã, Katie có hé mắt nhìn trộm vào trang sách của con…

LÝ THUYẾT VỀ BẬC THANG NHU CẦU CỦA MASLOW.

Ha ha, cái này sẽ khiến cho con bé bị lạc hướng. OK, chắc là con phải dừng tại đây và học một tí. Hẹn sớm gặp lại bố mẹ. Mẹ nhắn bố cho con là con gửi lời chào bố và rằng con yêu bố.

À, với lại Ruby đã thu xếp cho con một buổi hẹn hò bí ẩn vào tối thứ Bảy này. Con suýt nữa thì giết chết chị ấy nhưng con không thể hủy cuộc hẹn được. Mẹ cầu nguyện cho con để anh ta không phải như kiểu mấy tên sát nhân giết người hàng loạt nhé.

Yêu mẹ nhiều,

Rosie

Bạn nhận được một tin nhắn từ: ROSIE

Rosie: Chào cô Julie. Em đã nhập tên cô vào danh sách bạn chat của em. Khi nào em nhìn thấy cô online em có thể gửi tin nhắn cho cô.

Julie: Không, tôi sẽ khóa tên của cô trong danh sách, không cho gửi tin nhắn.

Rosie: Cô sẽ không dám đâu.

Julie: Tại sao cô lại đăt dịch vụ nhắn tin với tôi khi tôi chỉ ở ngay phòng bên cạnh?

Rosie: Em làm thế đấy. Như vậy em có thể làm nhiều việc cùng một lúc. Em có thể vừa nói chuyện với mọi người trên điện thoại vừa làm việc trực tuyến với cô. À, mà thực sự thì cô làm gì, cô Casey? Tất cả những gì em thấy cô làm là dọa nạt bọn trẻ con ngây thơ và có các cuộc gặp với những vị phụ huynh khốn khổ.

Julie: Đó là tất cả những gì tôi làm, Rosie, cô nói đúng. Tin tôi đi, cô đã từng là một trong những đứa trẻ tệ nhất mà tôi phải dạy và một trong những vị phụ huynh tệ nhất mà tôi phải gặp đấy, tôi ghét phải gọi cô đến vô cùng.

Rosie: Em ghét phải đến vô cùng.

Julie: Và bây giờ thì cô lại cho tên tôi vào danh sách nhắn tin của cô cơ đấy. Thờigian thay đổi ghê thật. À, với lại tuần sau tôi sẽ có một cuộc gặp nho nhỏ vào ngày sinh nhật và tôi tự hỏi không biết cô có muốn đến không.

Rosie: Ai sẽ đến nữa?

Julie: À, chỉ có thêm vài đứa trẻ mà tôi từng dọa cho sợ phát khiếp hai mươi năm trước thôi. Bọn tôi thích tụ họp lại và hồi tưởng về những ngày tháng đã qua ấy.

Rosie: Nghiêm túc đấy ạ?

Julie: Không, chỉ có vài người bạn thôi, vài thành viên gia đình tôi tụ họp lại ăn uống với nhau vài cốc, nhấm nháp gì đó ít phút để đánh dấu dịp này và rồi tất cả có thể để tôi lại một mình.

Rosie: Cô sẽ bao nhiêu tuổi? Em chỉ hỏi để có thể mua cho cô một cái thiệp sinh nhật với con số đó ở trên thôi. Có lẽ mua thêm cho cô một cái huân chương nữa.

Julie: Mua đi và cô sẽ bị sa thải. Tôi sẽ 53 tuổi.

Rosie: Cô chỉ hơn em có 20 tuổi. Em từng nghĩ cô là sinh vật cổ đại cơ đấy!

Julie: Buồn cười, đúng không? Hình dung mà xem, tôi chỉ mới bằng tuổi cô khi cô rời khỏi trường này. Bây giờ bọn trẻ chắc cũng nghĩ cô là sinh vật cổ đại đấy.

Rosie: Em cảm thấy mình đã là cổ đại rồi.

Julie: Những con người cổ đại không đi những buổi hẹn hò tù mù đâu. Thôi nào, tiết lô đi, cậu ta thế nào?

Rosie: Tên anh ta là Adam và anh ta là một người đàn ông rất, rất quyến rũ. Suốt cả buổi tối anh ấy nói chuyện thật tuyệt vời, lịch sự và dí dỏm. Anh ấy trả tiền cho bữa tối, tiền taxi, tiền đồ uống, tất cả và không để cho em mở ví ra (không phải vì chẳng có tiền nào trong đó để tiêu với cái chỗ lương còm mà em được trả, e hèm…). Anh ấy cao, da sẫm và đẹp trai, ăn mặc đẹp không chê vào đâu được. Lông mày dũng mãnh, răng đều tăm tắp và không hở ra tí lông mũi nào.

Julie: Anh ta làm nghề gì.

Rosie: Anh ta làm kỹ sư.

Julie: Vậy là cậu ta lịch sự, đẹp trai và có một công việc tuyệt vời. Nghe có vẻ như cậu ta hoàn hảo đến mức không thể có thật được. Hai người sẽ còn gặp nhau chứ?

Roise: À, sau bữa ăn thì em và anh ấy quay lại căn phòng áp mái của anh ấy. Anh ấy sống ngay dọc Bến cảng của ngài John Rogerson, nơi ấy thật tuyệt. Bọn em đã hôn nhau, em ở lại, anh ấy mời em đi chơi nữa và em nói không.

Julie: Cô có điên không?

Rosie: Có thể lắm. Anh ấy thật đúng là một người đàn ông tốt nhưng chẳng có gì ở đó cả - không có cái gì lóe lên cả.

Julie: Nhưng đó mói là buổi hẹn đầu tiên mà . Có lẽ chẳng bao giờ nói hết được mọi thứ chỉ sau có một cuộc hẹn. Thế cô muốn gì nào, pháo hoa à?

Rosie: Không, thật ra thì hoàn toàn ngược lại. Em muốn một sự tĩnh lặng, một khoảnh khắc yên lặng hoàn hảo.

Julie: Yên lặng?

Rosie: À, đó là một câu chuyện dài. Nhưng tối qua chỉ chứng tỏ rằng cô có thể xếp em với một anh chàng hào hoa mọi mặt mà em vẫn không sẵn sàng. Tất cả mọi người cần ngừng gây sức ép với em – em sẽ tìm thấy ai đó khi em đã sẵn sàng.

Julie: OK, OK, tôi hứa sẽ ngừng cố gắng ghép cô với ai đó cho đến khi cô cho phép tôi. À, mà việc học hành đến đâu rồi?

Rosie: Thật là khó khăn khi phải làm việc, học hành, và làm mẹ trong cùng một lúc. Cuối cùng thì ngày nào em cũng thao thức suốt đêm, suy nghĩ về cuộc đời, vũ trụ và tất cả mọi thứ trong đó, chẳng học được tí nào cả.

Julie: Đừng lo, tất cả chúng ta đều có những ngày ấy và hãy tin tôi đi, đến khi cô bằng tuổi tôi cô sẽ chẳng buồn quan tâm nữa đâu. Có gì tôi có thể giúp không?

Rosie: Có, thật là có. Tăng lương sẽ là một sự trợ giúp tuyệt vời.

Julie: Đừng có mơ. Việc tiết kiệm tiền đến đâu rồi?

Rosie: Sẽ ổn nếu như em không phải ăn, mặc, cho con đi học cũng như trả tiền thuê nhà cho cái hộp giày mà em đang sống trong ấy.

Julie: Cái đó lúc nào cũng xen vào việc khác nhỉ, toàn bộ cái phần chăm sóc con ấy. Cô đã nói chuyện với Alex chưa?

Rosie: Chưa.

Julie: Ôi Rosie, cả hai đứa đều thật buồn cười. Tôi đã dành cả cuộc đời để cố gắng tách hai đứa ra nhưng bây giờ chẳng còn gì vui nữa. Bảo cậu ta rằng cô Casey Mũi to Hơi thở Hôi đã cho phép cả hai lại được ngồi bên cạnh nhau đấy.

Rosie: Cái đó chẳng bao giờ có hiệu quả cả; dù sao thì cậu ấy cũng không nghe cô đâu. Và cũng không phải bọn em không có tí liên lạc nào. Katie vẫn email suốt còn em thì gửi thiệp mỗi khi có dịp nào đặc biệt xuất hiện và câu ấy cũng làm tương tự. Cứ vài tháng một lần em nhận được thiệp từ một đất nước kỳ lạ khác nhau nào đấy với những thông báo về thời tiết chán ngấy từ cậu ấy và khi nào không đi nghỉ thì cậu ấy làm việc suốt cả ngày. Vậy là bọn em không phải hoàn toàn lờ nhau đi. Đây là một kiểu tranh luận rất văn minh mà bọn em đang áp dụng.

Julie: Ừ, ngoại trừ việc là cả hai không nói chuyện với nhau. Bạn thân nhất của cô có một câu con trai sáu tháng mà cô còn chưa gặp. Tất cả những gì tôi có thể nói là nếu cô để chuyện này tiếp diễn lâu hơn, năm tháng sẽ nhân lên và trước khi cô nhận ra thì đã quá muộn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.