Ánh Sao Sáng Chói

Chương 30




Taryn dọn đến Cottage với rất ít hành lý và rất lặng lẽ. Cô ta kín đáo, lễ độ, vui vẻ và dễ dãi, không đòi hỏi ở Paloma thứ gì cả, không chen vào chuyện riêng của Coop, và khi Alex gặp cô, hai người đã quyến luyến nhau ngay. Cả hai đều là những người phụ nữ vững chắc, mạnh dạn, thành thật, và là những người có tâm. Alex thấy ngay sự giống nhau giữa hai cha con, không những về vóc dáng mà về cái nét quý phái tự nhiên của họ nữa. Có hai điều Taryn không giống cha là cô di chuyển với hành lý rất ít và về mặt tài chính rất vững vàng. Ngoài hai điều đó ra, hai người giống nhau như hai giọt nước.

Coop rất thích có cô con gái mình bên cạnh. Hai cha con đã tìm hiểu nhau trong nhiều ngày, đã bổ túc cho nhau những chi tiết về quá khứ, đã cùng nhau chia sẻ các ý niệm, các quan điểm về mọi thứ. Dĩ nhiên những điểm giống nhau và khác biệt nhau của hai người cũng được tìm hiểu. Taryn cho bố mình là con người tốt. Sau khi đã biết rõ nhau, cô hỏi ông có ý định nghiêm túc với Alex không và được ông trả lới không biết chắc. Đó là câu thành thật nhất của ông. Dù mới trong một thời gian ngắn ngủi, cô đã làm ông để lộ cái phần tốt đẹp nhất của con người mình, hơn cả Alex nữa. Cô như một người đến để làm cho con người ông toàn vẹn thêm. Giờ đây khi biết mình có một người cha, cô muốn biết con người thật của ông,và thấy ưa thích những gì mình biết được về ông, dù biết được cả những nhược điểm. Ông thú nhận:

Bố đang lâm vào tình thế rất kẹt với Alex.

Vì cô ấy trẻ quá à?- hai cha con lúc ấy đang nằm dưới bóng cây bên hồ bơi trong khi mọi người khác đều đi làm việc. Taryn có nước da rất trắng, trắng như tuyết, giống bố, và cũng như ông, cô tự nhiên muốn tránh ánh nắng mặt trời. Coop vẫn bảo tổ tiên xưa của mình là người Anh. Và rõ ràng là Taryn có nước da như thế.

Không. Bố quen với chuyện đó rồi. Tuổi trẻ chẳng làm bố quan tâm. Ông cười- Với bố cô ấy gần như quá lớn tuổi nữa là khác – Cả hai cất tiếng cười lớn. Rồi ông cho con gái biết về Alex nữa

Bố cô ấy là ông Arthur Madison. Chắc con biết cái tên ấy có nghĩa gì rối chứ? Bố không ngớt thắc mắc về những động cơ của mình đối với cô ấy. Bộ hiện đang nợ ngập đầu. – Sự thành thật của ông càng lôi cuốn Taryn hơn. Ông chưa bao giờ cho Alex biết chuyện đó – Đôi khi ông cho rằng mình đã chạy theo tiền bạc của cải của cô ấy. Lúc khác bố lại thấy chắc không phải thế. Câu hỏi đặt ra là nếu cô ấy không có một đồng xu dính túi, liệu bố có yêu cô ta không. Bố không chắc lắm. Và cho đến khi biết thật chắc, bố vẫn ở trong thế kẹt cứng. Quả là một câu tự vấn lương tâm hóc búa.

Có lẽ nó cũng chẳng quan trọng – Taryn nói.

Nhưng có lẽ nó quan trọng – Ông nói rất thành thật. Taryn là người duy nhất ông thấy mình có thể nói thẳng, cô chẳng muốn khai thác gì ở ông, và ông cũng chẳng đòi hỏi gì ở cô, tình yêu, thể xác hay tiền bạc, chỉ muốn sự hiện hữu của cô trong cuộc sống của mình, một thứ tình yêu gần như không có điều kiện gì cả. Và chuyện này dường như xảy ra chỉ qua một đêm, như biết cô chỉ đi chơi đâu đó, và đang chờ cô trở về lại với cuộc sống của mình. Ông thấy cần cô, và lạ thay Taryn cũng thấy cần ông nữa – Taryn, tình dục và tiền bạc một khi đang xen vào nhau là mọi việc trở nên hỗn độn ngay. Kinh nghiệm cuộc đời của bố là thế. – Coop ngạc nhiên thấy mình đang san sẻ những bí mật của mình với con gái.

Có lẽ bố đúng. Con cũng đã gặp vấn đề đó với chồng con. Chúng con xây dựng công cuộc làm ăn với nhau, và rốt cuộc chính công việc làm ăn này đã phá hủy cuộc sống của con. Anh ấy muốn kiếm thêm nhiều tiền trong nghề này, còn con thì vẽ kiểu để mong có được một cái tên. Anh ấy ganh tị và cuối cùng cố đoạt lấy cơ sở qua một lần ly dị. Vậy là chúng con bán cơ sở và ai đi đường nấy. Anh ấy ngủ với người phụ tá của con, rồi về sống với cô ấy khi rời nhà. Chuyện này làm con đau lòng, cô kể.

Coop gật đầu:

Đấy, con hiểu điều bố nói rồi chứ. Tiền bạc và tình dục lúc nào cũng làm hư việc. Giữa bố con chúng ta chẳng hề có những thứ đó nên mọi việc rất đơn giản – và quả thật mối quan hệ với con gái đã trở nên rất quý giá đối với Coop.

Nợ nần của bố tệ lắm à? – Taryn hỏi với vẻ quan tâm.

Khá nhiều, Alex không biết. Bố chẳng bao giờ cho cô ấy biết, vì không muốn cô ấy nghĩ là bố đang nhắm vào túi tiền của cô ấy để thanh toán nợ nần.

Không thế à?

Bố cũng không biết chắc – Ông thành thật đáp. – Làm thế sẽ đơn giản hơn là bố đi tìm một công việc, phải tất bật với những vụ làm phim quảng cáo, và đủ những thứ khác. Nhưng cô ấy rất đàng hoàng tử tế, nên bố không muốn dùng tiền của cô. Nếu Alex không phải là con người ấy, có thể bố đã làm thế rồi và bố cũng không muốn dùng tiền của con nữa – ông nói dứt khoát. Ông không muốn phá hỏng những gì hai người đang có, muốn giữa hai bố con mọi thứ đều trong sạch. – Bố chỉ cần kiếm được một vai tốt trong một cuốn phim lớn, là giải quyết được tất cả. Nhưng chẳng biết bao giờ chuyện đó xảy ra, và liệu cơ hội ấy có đến hay không. Có lẽ nó chẳng bao giờ đến nữa. Khó nói lắm.

Vậy thì làm sao? – Taryn thấy lo cho ông. Dường như ông rất mơ hồ về những vấn đề tài chính của mình.

Rồi cũng có một cách nào đó để giải quyết .- Nếu không, đã có Alex nhưng ông vẫn cho làm thế là không phải. Trong khi hai cha con đang chuyện trò, Coop chợt chỉ xuống đôi chân Taryn.

Có gì vậy? – Taryn hỏi. Cô mới cho thợ chăm sóc bàn chân và sơn móng chân màu hồng. Cô tưởng ông đang đề cập đến các móng chân màu hồng, vì nghĩ là ông thích màu đỏ hơn.

Chân con giống y chân bố - Coop thò đôi chân ra cạnh chân con gái. Cả hai bật cười lớn. Chúng giống y như những cặp song sinh, dài và rất đẹp. Cô lại đưa hai bàn tay mình ra.

Cả tay cũng thế - chúng giống hệt nhau. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Trước đó Coop tính giới thiệu Taryn như là cô cháu gái của mình. Nhưng càng biết rõ ràng hơn, ông lại muốn giới thiệu cô là con gái mình. Khi hỏi ý kiến, Taryn đáp:

Con thấy chuyện ấy cũng tốt thôi, nếu họ không tạo thêm những rắc rối cho bố.

Bố chẳng thấy có gì bất tiện. Chúng ta bảo con 14 tuổi, chỉ hơi lớn xác thôi.

Con sẽ chẳng cho ai biết tuổi của mình – Taryn cười lớn, tiếng cười cũng giống y hệt Coop. Như thế cũng có lợi cho con nữa. Đến tuổi này mà bỗng nhiên thất mình lại độc thân kể cũng đáng buồn. Con cũng gần 40 tuổi rồi đấy, lập gia đình năm 22 tuổi.

Thế thì chán thật! – Ông cau mày nhìn cô trong khi Taryn lại cười lớn. Ở bên ông và trò chuyện với ông quả thật vui, và cả hai đã chuyện trò như thế trong mấy ngày liền, dường như muốn bắt lại thật nhanh khoảng thời gian dài của cuộc sống. Cô đã khơi dậy những gì tốt đẹp nhất trong con người ông, cũng như ông đã làm chuyện đó với cô. Đã đấn lúc phải thay đổi tất cả rồi. Phải kiếm cho con một người nào đó quanh đây mới được.

Chưa đâu bố - Taryn lặng lẽ nói. – Con chưa sẵng sàng đâu. Cần thời gian để lấy lại hơi thở đã. Trong mấy tháng gần đây, con đã mất chồng, mất cơ sở làm ăn, mất cả mẹ, và mới tìm được một ông bố. Phải từ tiến trong một thời gian để quen dần với những thứ đó.

Thế còn công việc? Con có tính qua đó lại, kiếm một công việc nào đó không?

Con không biết. Trước giờ con vẫn muốn thử vào lĩnh vựcvẽ kiểu các bộ trang phục, nhưng chắc đó chỉ là một ý tưởng điên rồ. Thật ra con không phải làm việc cũng được. Chúng con bán lại cơ sở ấy cũng được giá, má con để lại cho con tất cả tài sản của ba, và bố con... ông bố kia của con, - cô mỉm cười – cũng để lại cho con tất cả tài sản của ông. Con có thể thong thả suy tính phương cách làm ăn. Có lẽ con có thể giúp bố giải quyết những rắc rối, con thành thạo chuyện sắp xếp lại, rồi nghĩ ra một phương pháp thích hợp từ những rắc rối xáo trộn.

Như thế thì con thừa hưởng các nhân tố di truyền của má con rồi. Bố thì làm ngược lại. Từ những thứ "có ý nghĩa": bố lại biến chúng thành một mớ rối bời. Những lúng túng về mắt tài chính của ông là chuyện quen thuộc – Ông nói những câu trên bằng một giọng vui vẻ và khiêm tốn, khiến cô thấy thương ông vô cùng.

Nếu bố muốn xem xét một vấn đề gì và cho ý kiến, cứ cho con biết.

Có lẽ con có thể giải thích những điều mà người kế toán của bố nói, dẫn chứng cũng khá rõ ràng. Ông ấy là người chỉ biết có một mặt. Chủ yếu ông ta bảo đừng mua sắm gì cả và bán ngôi nhà đi.

Đúng là con người làm ta chán nản hết sức.

Đó là bản chất của con vật – Taryn nói vẻ thông cảm.

Khi có Alex đến, bầu không khí càng vui vẻ thêm. Cả ba cùng nấu ăn tối, cùng đi xem xi-nê và chuyện trò. Nhưng khi thời điểm thích hợp đến, lúc nào Taryn cũng kín đáo rút lui, không muốn xâm nhập vào cuộc sống tình cảm riêng tư của hai người, Nhưng Taryn rất thích Alex và còn kính nể công việc Alex đang làm.

Một buổi sáng chủ nhật trong khi Alex và Taryn đang nằm dài trò chuyện thì Mark và mấy đứa nhỏ từ khu phòng khách đi ra. Coop lúc ấy đang nằm ở ban công khu nhà chính đọc sách. Ông bị cảm nên không muốn bơi. Alex giới thiệu Taryn với mấy cha con Mark, nhưng chỉ nói tên họ cô ta thôi. Cô chẳng cần phải nói thêm, và Mark đã hỏi ngay Taryn có bà con với Coop không, Alex có nhận thấy hai người rất giống nhau không. Cả hai bật cười.

Thật ra, ông là bố tôi – Taryn lặng lẽ nói – Chúng tôi không gặp nhau cũng khá lâu.

Mark ngơ ngác nói:

Tôi không hề biết Coop có một cô con gái – Ông ấy cũng không biết nữa – Taryn mỉm cười và nhảy xuống hồ.

Cô ấy nói gì vậy – Mark nhìn Alex hỏi, vẻ hoang mang.

Câu chuyện khá dài. Rồi họ sẽ nói choa nh biết.

Vài phút sau Jimmy xuất hiện. Ngày hôm ấy trời nóng, mọi người đều muốn đi bơi. Mark chuyện trò với Taryn về công việc làm ăn ở New York, mấy đứa nhỏ thì xúm quanh đám bạn mới đến. Alex bảo chúng đừng mở nhạc, vì Coop hôm nay không được khỏe nên cả đám xúm nhau chuyện trò cười đùa ở cuối hồ bơi. Lúc này Alex mới có dịp trò chuyện với Jimmy.

Công việc làm của anh thế nào? – Alex duỗi người dài ra trên ghế trong khi Jimmy đnang bôi dầu chống nắng lên hai cánh tay. Dù có mái tóc đen, da Jimmy cũng không sẫm lắm. Cô đề nghị bôi dầu giúp lên lưng anh ta. Anh ta hơi lưỡng lự một chút, rồi gật đầu quanh lưng lại. Kể từ ngày Maggie mất chưa ai làm việc này cho anh, còn alex thì xem như một việc làm bình thường, khi bôi xong đưa ống dầu lại cho anh ta.

Cũng được. Thế còn cô. Công việc cô như thế nào?

Bận rộn lắm. Đôi khi tôi có cảm tưởng cả thế giới đều có những trẻ sơ sinh hay những đứa bé với những trục trặc, và không còn nhìn thấy được những đứa khỏe mạnh nào.

Công việc hắc làm mình mất tinh thần lắm – Jimmy nói với vẻ thông cảm.

Cũng không hẳn thế. Hầu hết bọn chúng dần dà rồi cũng khỏe mạnh lại. Chỉ có một số là không qua khỏi. tôi vẫn chưa quen được với những cảnh ấy. Thật đau lòng cho tất cả mọi người khi không cứu được chúng. Nhưng những thắng lợi cũng làm ta nức lòng. Những đứa trẻ mà anh ch8am sóc cũng chẳng may mắn gì. Thật không sao tưởng tượng được những điều mà một số người đã gây ra cho chúng.

Tôi cũng chẳng bao giờ chịu nổi những cảnh như thế - Jimmy thú nhận. Trong lĩnh vực riêng của họ, cả hai đã nhìn thấy những cảnh đau lòng, cả hai đếu cố cứu mạng sống con người theo cách riêng của mình.

Điều gì khiến cô trở thành bác sĩ – Lần đầu tiên Jimmy tỏ vẻ tò mò.

Má tôi – Alex đáp.

Jimmy mỉm cười hỏi lại.

Bà cũng làm bác sĩ à?

Không – Alex cũng cười – Bà đã sống một cuộc sống hoàn toàn vô dụng. Bà chỉ đi mua sắm, đi dự các buổi dạ tiệc, và đi sơn móng chân, chỉ làm chừng ấy việc thôi. Em gái tôi cũng thế. Tôi muốn làm việc gì khác hẳn thế, bất cứ công việc gì – Tất nhiên còn có những lý do phức tạp hơn chút ít, nhưng không nhiều lắm. Cô còn rất giỏi về khoa học. – Trước kia khi còn bé, tôi muốn làm một phi công dân sự, nhưng rồi tôi thấy cái nghề ấy cũng chán, chẳng qua cũng chỉ là một tài xế xe buýt được tán dương một chút thôi, công việc mà tôi đang làm có nhiều thích thú, ngày nào cũng có những trường hợp khác nhau.

Tôi cũng thế, Jimmy mỉm cười – Lúc còn ở Harvard, tôi muốn trở thành một tay chơi khúc côn cầu trên băng chuyên nghiệp. Nhưng bạn gái tôi thuyết phục là tôi sẽ thành một con vật không răng. Tôi cho là cô ấy đúng. Nhưng tôi vẫn thích trượt băng – Anh và Maggie trước đấy vẫn thường đi trượt băng, giờ chăng cố tránh không nghĩ đến chuyện đó nữa.

Người phụ nữ đang nói chuyện với Mark là ai vậy?

Alex mỉm cười đáp:

Cô con gái của Coop đấy: cô ấy vừa mới từ New York qua, và sẽ ở lại với ông ấy một thời gian.

Jimmy có vẻ ngạc nhiên.

Tôi không biết là ông ấy có con gái.

Cô ấy cũng là một sự ngạc nhiên của Coop nữa.

Có vẻ như ông ta có nhiều cô con gái như thế.

Nhưng đây là một sự ngạc nhiên rất tốt đẹp. Cô ấy rất tốt.

Dường như Mark cũng nghĩ thấ. Cả hai đã trò chuyện cả tiếng đồng hồ. Alex nhìn thấy Jessica đang lảng đi xa, Jason có dìm các bạn xuống nước hồ bơi.

Mấy đứa trẻ ngoan đấy chứ!

Jimmy đồng ý:

Đúng vậy. Anh ấy may còn có được mấy đứa con. Có thể chúng cũng sắp trở về lại với mẹ chúng, và anh ta chắc sẽ nhớ chúng lắm.

Cũng có thể anh ấy về lại bên ấy. Thế còn anh? Anh có tính ở đây háy rồi cũng trở về miền Đông? – Cô biết Jimmy từ Boston đến, rồi chợt nhớ có thể Jimmy biết người anh họ của cô cũng học Harvard trong khoảng thời gian ấy.

Tôi muốn ở bên này, - Jimmy trầm ngâm đáp- Dù cũng thấy thương má tôi. Bố tôi đã mất và bà chỉ có một mình tôi là con duy nhất.

Alex gật đầu, hỏi thăm anh về người anh họ nọ. Jimmy cười đáp:- Luke Madison là một trong những người bạn tốt nhất của tôi ở trường. Chúng tôi cùng ở chung phòng kí túc xá. Trong năm học cuối, cứ mỗi cuối tuần là chúng tôi đi nhậu thật say.

Vậy đúng là anh Luke rồi – Alex cười lớn.

Tôi thấy hay xấu hổ thú nhận rằng mười năm nay chẳng hề gặp anh ấy. Tốt nghiệp xong anh đi London và mất liên lạc từ đấy.

Anh ta vẫn còn ở đấy. Và có 6 đứa con rồi, tất cả đều là con trai. Tôi cũng không gặp anh ấy nhiều, ngoài những buổi lễ cưới. Và tôi cũng chẳng muốn đi dự các buổi lễ ấy lắm.

Có lý do nào đặc biệt chăng? – Jimmy rất tò mò về cô, về mối liên hệ giữa cô và Coop. Với anh, sự gắn bó này giữa cô với Coop thật khó hiểu. Anh không ưa Coop. Cũng không rõ vì lý do gì. Đó là một thứ ác cảm thuộc trực giác. Có lẽ ganh tị cũng nên.Ông ta rõ ràng là con người của các bà cô, và dường như chỉ biết nuông chiều chính mình, trái hẳn bản chất của Jimmy.

Tôi từng nếm một vụ tồi tệ...tôi muốn nói... một đám cưới.

Jimmy bật cười khi nghe cô giải thích

A, thế thì tệ thật. Những vụ đàng hoàng đúng đắn, có thể là chuyện tốt đẹp lắm chứ. Của tôi chẳng hạn. Không, không đẹp bằng cuộc hôn nhân sau này. Chúng tôi cưới ở tòa thị sảnh. Cô là một cô gái tuyệt vời.

Tôi rất buồn về chuyện xảy đến cho anh – Alex thành thực nói. Cô lúc nào cũng rất thương hại anh. Jimmy hiện trong đã khá hơn, không quá xanh xao, buồn bã như trước. Anh cũng lên được ít kí. Những bữa ăn tối với bố con Mark cũng đã giúp anh nhiều, ít nhất cũng ăn được. Đặc biệt anh rất thích mấy đứa nhỏ của Mark – Kể cũng lạ. Nỗi buồn đau. Có những hôm mình nghĩ chắc nó sẽ giết chết mình mất, nhưng hôm khác lại thấy không sao. Chẳng bao giờ mình nói chắc được vui hay buồn mỗi khi thức dậy. Một ngày tốt có thể trở thành vô cùng tệ hại, và một ngày bắt đầu tệ đến nỗi mình muốn sớm chết đi lại có thể đột nhiên đảo ngược lại thành tốt. Như một cơn đau nhức, một chứng bệnh, chẳng bao giờ mình biết nó sẽ đi đến đâu. Có lẽ tôi đã quen với chuyện đó rồi. Sau một thời gian, nó đã trở thành một lối sống.

Tôi cho là chẳng có thuốc nào chữa được ngoại trừ thời gian – Ý nghĩ nghe rất tầm thường, nhưng Alex cho điều này là đúng. Đã năm tháng rồi. Khi mới dọn đến, anh trong như người gần chết – Có nhiều trường hớp như thế, mắc dù không đến nỗi tệ đến thế. Tôi phải mất một thời gian dài mới quên được cuộc hôn nhân mà tôi suýt đâm vào. Thật ra, mất nhiều năm.

Theo tôi thì trường hợp ấy của cô khác, nó dính líu đến sự tin cậy. Còn ở đây là sự mất mát. Nó rõ ràng trong sạch hơn. Ở đây chẳng có ai để phiền trách cả. Nó làm ta tan nát ruột gan – Giọng anh rất thành thật, và Alex đoán anh dễ chịu hơn trng khi trò chuyện. – Phải mất bao lâu nữa cô mới xong giai đoạn thường trực này?

Còn một năm nữa. Đôi khi tôi thấy nó kéo dài vô tận với bao nhiêu ngày, bao nhiêu đêm. Chắc tôi sẽ ở lại tại UCLA khi qua xong giai đoạn này, nếu họ nhận tôi. Họ có một viện dành cho trẻ sơ sinh rất tốt, và đây là một ngành chuyên môn rất cực nhọc. Sơ khởi tôi là bác sĩ chuyên khoa nhi, nhưng tôi sẽ bám chặt lĩnh vực này. Nó làm tôi phải tập trung cố gắng nhiều, nếu không tôi sẽ chán nản .

Hai người còn đang trò chuyện thì Taryn và Mark đã thơ thẩn bước lại. Họ đã nói về luật thuế khóa và những cách tránh bị đánh thuế. Mark ngạc nhiên thấy cô gái biết rất nhiều về những vấn đề đó. Cô gái cao cũng gần bằng Mark, và Alex đã mỉm cười nhìn hai người đến gần. Cả hai trông cùng trạc tuổi nhau và rất xứng đôi.

Vừa ngồi Mark đã hỏi ngay.

Hai người nói chuyện gì thế?

Alrx cười đáp:

Công việc chứ còn gì nữa?

Chúng tôi cũn vậy – Trong khi họ chuyện trò thâm mật thì bọn trẻ đã trở lại hồ bơi. Alex hài lòng thấy Coop đã không xuống, nếu không, cảnh quang ấy sẽ làm ông phát khùng lên. Đứa con của ông phải tránh xa ông mãi đến 39 tuổi mới đến gần được ông. Cô đã nói chuyện với Taryn nhiều về việc này và cả hai đã bật cười.

Năm phút sau, đám trẻ ở hồ bơi bắt đầu chơi Marco Polo sôi nổi. Mark và Jimmy cũng tham gia với bọn chúng.

Taryn bình phẩm về Mark với Alex:

Anh ta là một người tốt. Tôi đoán anh ta bị khủng hoảng trầm trọng sau khi bị vợ anh ta bỏ. Cũng may là mấy đứa nhỏ qua sống với anh ta.

Coop thì không thấy sung sướng như anh ta. – Cô nói nhỏ lại khi thấy Jimmy di chuyển đến gần hai người hơn trong hồ bơi. Anh ta vừ thắng được một điểm cho toàn đội, đang ném quả bóng cho Jackson để thằng bé ghi thêm một bàn thắng nữa. Trò chơi thật ồn ào, nước hồ bắn tung tóe khắp nơi. Alex đang theo dõi trận đấu thì thấy Coop đang vẫy tay muốn cả hai trở về. Bữa trưa đã sẵn sàng. Ông chủ đã gọi chúng ta đấy. – Alex đưa tay chỉ ông cho Taryn. Cô gái nhìn lên mỉm cười. Tuy ở một khoảng cách xa Alex cũng có thể thấy vẻ mãn nguyện tự hào ở Coop. Taryn là một hình ảnh đáng yêu góp thêm cho cuộc sống của ông và Alex thấy hài lòng cho ông.

Alex, cô có thấy sung sướng với ông không?- Cô gái vẫn còn boăn khoăn không rõ mối quan hệ này có ý nghĩa thế nào đối với Alex. Cô từng nghe Coop nói rất nhiều về cô gái này.

Vâng, có. Đáng tiếc là ông ghét trẻ con. Ngoài chuyện ấy ra, tôi thấy hài lòng mọi thứ ở ông.

Cô không để ý gì đến sự khác biệt tuổi tác à?

Thoạt đầu tôi cũng có nghĩ đến chuyện ấy, nhưng đó chẳng phải là vấn đề. Đôi khi ông ấy như một đứa bé.

Nhưng, sự thật ông không phải thế. Với thời gian nó sẽ khiến ta quan tâm đấy, quan tâm nhiều hơn vào một lúc nào đó.

Bố tôi cũng nói như thế.

Ông ấy không tán thành vụ này à?- Có anh rể là Cooper Winslow chẳng phải là giấc mơ của mọi ông bố, trừ khi họ là những kẻ ái mộ ngôi sao điện ảnh. Và theo ông bố của Alex nói, thì chuyện này thật khó xảy ra.

Nói chung thì ông chẳng hề tán thành bất cứ điều gì tôi làm. Và ông cũng lo về Coop nữa.

Thật ra thì không. Phần lớn là ông chẳng yêu thương gì cô ta, và chúng ta cũng chưa biết liệu đó có phải là con của ông không.

Nếu là con thật thì sao?

Alex nhún vai.

Ông sẽ gởi cho cô ta một chi phiếu hàng tháng. Ông rất giận cô ta và không muốn nhìn thấy đứa bé.

Tôi hiểu được chuyện đó. Đáng tiếc là cô ấy không chịu đi phá thai. Làm thế mọi việc sẽ đơn giản hơn cho mọi bên.

Có thể thật. Nhưng nếu mà chị cũng làm thế thì giờ đây cũng không có chị. Tôi thấy hài lòng là bà đã không làm thế, nhất là đối với Coop. Với ông, chuyện này thật có ý nghĩa. Alex cho đây là một ân điểm cho cả hai bố con.

Với tôi nó cũng là điều rất có ý nghĩa. Trước đây, tôi không thấy như thế. Hay có lẽ tôi cũng cảm thấy, nên đã đến đây. Thoạt đầu tôi chỉ tò mò muốn biết thôi. Nhưng giờ thì tôi thật sự yêu thích ông. Lúc còn trẻ tôi không biết ông là người cha như thế nào, nhưng giờ thì ông là một người bạn tuyệt vời – Alex cũng nhìn thấy cái ảnh hưởng tích cực mà Taryn đã đem đến cho Coop. Ông như vừa tìm thấy một phần của con người mình, cái phần mà ông không hề biết là đã bị thất lạc. Taryn và Alex vẫy tay chào mọi người và chậm rãi đi vào khu nhà chính.

Bọn trẻ ồn ào quá! – Coop phàn nàn. Ông bị cảm lạnh nên thấy khó chịu.

Chúng sắp rời hồ bơi về ăn trưa rồi. Alex trấn an.

Cả ba chúng ta ra ngoài ăn trưa đi! – Coop đề nghị. Hai cô gái tán thành, và chỉ mươi phút sau đã sẵn sàng.

Coop đưa hai cô gái đến North Robertson trên chiếc Rolls cũ, và cả ba đều chuyện trò, cười đùa vui vẻ trên suốt đoạn đường. Họ sung sướng ngồi cạnh nhau ngoài giàn hiên tong một buổi chiều êm ả, dễ chịu. Alex đưa mắt nhìn sang Coop, trao đổi với ông một nụ cười, và cái thế giới này của ông và của cô, tất cả đều tốt đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.