Ánh Sao Sáng Chói

Chương 27




Sau buổi ăn tối với Jimmy và Valerie, tình hình đã trở nên tồi tệ hơn đối với Coop. Ngày hôm sau ông đã có cuộc gặp gỡ với Abe và được ông này bảo là nếu Coop không tìm cách xoay chuyển tình thế trong ba tháng sắp tới, chắc chắn ông sẽ phải bán trang viên Cottage.

- Ông còn nợ những món thuế cũ, ông nợ các cửa hàng, các khách sạn, ông còn nợ người thợ may ở London 80 nghìn đô la, nợ các tiệm nữ trang, hầu như nợ tất cả mọi người ở đây. Nếu ông không trả số nợ này cho IRS vào cuối năm nay, không kể đến các thẻ tín dụng của ông, họ sẽ không để ông bán ngôi nhà ấy mà sẽ tịch thu trước và đem ra bán. – Abe bảo Coop như thế. Sự việc còn nghiêm trọng hơn ông tưởng, và lần đầu tiên Coop lắng tai nghe ông ta. Sau mấy tháng chung sống với Alex, giờ ông đã biết lắng nghe hơn. – Theo tôi thì ông nên cưới Alex, - Abe đề nghị nhưng Coop thấy mình bị xúc phạm trước đề nghị ấy của ông ta.

- Cuộc sống tình cảm của tôi chẳng liên can gì đến những tình huống tài chính của tôi cả - Coop nghiêm trang trả lời. Nhưng người chuyên viên kế toán của ông cho sự đắn đo ấy của ông là quá điên rồ. Ông ta đã có được một cơ may, tại sao không lợi dụng cái cơ may ấy. Cưới Alex ông ta sẽ có được cái may mắn bất ngờ mà ông ta đang vô cùng cần. Alex đã phải làm việc liên tiếp trong ba ngày, trước khi trở về nhà một đêm nọ. Cô đã phải làm thay cho hai bác sĩ khác với những vụ cấp cứu liên tục, các đứa bé trong tình trạng nửa sống nửa chết, các bà mẹ trở nên cuồng loạn vì mất con, một ông bố dùng súng đe dọa một bác sĩ vì một đứa bé của ông ta chết bất ngờ. Cô như còn nhìn thấy những cảnh ấy ở bệnh viện khi về đến trang viên Cottage. Mark và Taryn đã đi chơi xa trong hai hôm, và điều duy nhất cô muốn khi về đến nơi là tắm xong lên giường nằm cạnh Coop ngủ, không còn đủ sức để tả lại những gì đã xảy ra trong hai ngày qua.

- Những ngày vất vả à? – Coop hỏi. Alex chỉ gật đầu. Cô muốn qua thăm Jimmy nhưng quá mệt không đi được. Những lúc rỗi rảnh Alex vẫn gọi điện thoại chuyện trò với anh ta, nhưng trong hai ngày qua cô cũng chẳng có thì giờ làm chuyện ấy. Cô có cảm tưởng như bị giữ làm con tin ở một hành tinh xa lạ.

- Ba ngày rất tồi tệ! – Alex giải thích khi Coop bảo sẽ sửa soạn bữa tối cho cô ăn – Em mệt quá chắc không ăn được đâu. Giờ em chỉ muốn nhảy vào bồn tắm rồi đi ngủ. Coop, em xin lỗi, ngày mai chắc em sẽ khá hơn.

Nhưng sáng hôm sau Coop có vẻ yên lặng một cách khác thường. Ông ngồi ở bàn điểm tâm, nhìn sững vào khoảng trống trước mặt. Alex làm món thịt muối chiên trứng, rồi rót nước cam vào chiếc ly Baccarat cho ông. Ăn xong, Coop nhìn cô với vẻ khổ sở.

Sau một đêm nghỉ ngơi đầy đủ và một bữa điểm tâm ngon lành, Alex thấy mình hồi phục nhanh.

- Anh không sao chứ Coop? – Cô nhẹ nhàng hỏi.

- Anh có chuyện này muốn nói với em – Ông buồn rầu nhìn cô khi nói xong câu trên.

- Có chuyện gì trục trặc chăng? – Ông không trả lời ngay. Cô không hiểu tại sao, nhưng cảm thấy gần đây đã có gì thay đổi ở Coop.

- Alex... có những chuyện em không biết về anh, những chuyện anh đã không muốn nói cho em biết, mà cũng không muốn chính mình biết nữa... ông mỉm cười buồn bã. – Anh đang bị những món nợ khổng lồ. Anh như một đứa con đi hoang, đã tiêu xài tất cả trong cuộc sống phóng đãng của mình. Không như những đứa đi hoang khác, anh không có một ông bố để trở về nhà lại. Bố anh mất từ lâu, và chẳng có tiền bạc nhiều, vì đã mất cả trong cuộc khủng hoảng kinh tế. Anh đang lăn xuống vực sâu, như người ta thường nói. Thuế má, nợ nần, anh phải chịu hậu quả của những ngày ấy. Có thể phải bán cả tòa trang viên Cottage này nữa.

Alex nghĩ ngay là có thể Coop muốn hỏi tiền của cô. Cô không thấy chút khó chịu nếu ông hỏi. Giờ đây sự gần gũi giữa hai người đã đủ để ông tỏ ra thành thật với cô. Cô không muốn có những bí mật riêng tư giữa hai người. Cho dù sự thật có tồi tệ đến đâu. Dù sao thì qua lời của bố cô, Alex cũng đã biết chuyện này.

- Coop, em rất buồn khi anh cho biết chuyện ấy, nhưng đâu có gì là tuyệt vọng ghê gớm lắm đâu. Còn có những thứ tệ hơn thế nữa. Như cái chết, sức khỏe kém, ung thư và chuyện xảy đến cho Maggie.

- Không như em nghĩ đâu. Đối với anh, lối sống rất quan trọng, quan trọng đến độ khi anh đã bán cả linh hồn để giữ nó, như phải làm những cuốn phim tồi, hay xài những món tiền mà mình không làm ra được để có thể tiếp tục sống theo ý mình muốn, theo lối mà anh cho là mình xứng đáng có. Đó không phải là điều anh thấy tự hào, nhưng anh đã sống như thế - Ông biết mình phải phơi bày rõ thực trạng của mình cho cô biết. Đó là tiếng nói của lương tâm.

- Anh muốn em giúp anh không? Cô nhìn ông trìu mến hỏi. Cô đã thật sự yêu ông, mặc chuyện ông muốn có con với mình hay không. Cô đã quyết định hy sinh chuyện ấy cho ông, nếu ông yêu cầu và nghĩ là ông xứng đáng để mình làm thế.

Nhưng câu trả lời của Coop đã làm cô giật mình:

- Không, anh không muốn, vì vậy mà anh đã nói rõ cho em biết chuyện đó. Lấy em sẽ là một lối thoát dễ dàng cho những khó khăn của anh. Nhưng về lâu dài nói lại là một lối đi khó nhọc nhất. Nếu lấy em, anh sẽ không bao giờ biết chắc là tại sao mình lại làm như thế. Vì em hay vì tiền của em.

- Có lẽ anh không cần phải biết chắc chuyện đó làm gì. Xem như đó là một gói trọn, một gói đầy, anh chẳng cần phải lựa ra thứ gì cả.

- Thành thật với em, anh cũng không chắc có yêu em thật không, yêu đến độ phải cưới em. Nhưng em lại là một giải pháp cho anh, là câu trả lời cho tất cả những lời cầu nguyện và những vấn đề của anh. Rồi tương lai sẽ như thế nào? Cả thế giới này sẽ gọi anh là một vệ sĩ cho một mệnh phụ phu nhân, và họ nghĩ thế là đúng. Rồi em cũng nghĩ thế. Và chắc chắn bố em cũng nghĩ thế. Ngay cả những người lo việc kế toán cho anh cũng cho rằng anh nên cưới em. Lấy em sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc phải đi làm để trả các khoản thuế nợ - Alex, đó không phải là cách anh muốn làm. Có lẽ anh yêu em thật, vì anh đã thấy mình lo lắng cho em đến độ không muốn em lấy một người như anh.

- Anh nói nghiêm túc đấy chứ? – Alex chợt thấy kinh hoàng thật sự. Cô thấy rõ ý ông, nhưng lại không muốn nghe ông nói ra.

- Anh quá lớn tuổi với em, lớn đến cỡ tuổi có thể làm ông ngoại của em nữa. Anh không muốn có con. Con của em, của Charlene hay của bất cứ ai khác. Nhờ ân sủng của Thượng đế, giờ anh đã có một cô con gái đã trưởng thành, một đứa con tốt nữa, và anh chưa làm được gì cho nó cả. Anh quá già, quá nghèo và quá mệt mỏi, trong khi em lại quá trẻ, và quá giàu. Chúng ta phải chấm dứt mối tình này – Alex cảm thấy như món điểm tâm nghẹn cứng ở cổ họng khi lắng tai nghe ông nói.

- Tại sao? – Em không đòi anh phải cưới em. Em không cần phải lập gia đình, Coop à. Còn chuyện bảo em quá giàu, đó là một sự phân biệt – Ông mỉm cười khi nghe cô nói, nhưng nước mắt đã chực trào từ đôi mắt ông và Alex. Ông không thích chuyện này tí nào, nhưng biết mình phải làm thế.

- Em nên lập gia đình và có con cái. Nhiều hơn nữa. Em sẽ là một bà mẹ tuyệt vời. Bất cứ lúc nào Charlene cũng có thể biến cuộc đời anh thành một vũng lầy đầy tai tiếng. Anh không thể làm gì để ngăn cô ả được, nhưng ít nhất cũng cố tránh cho em tình trạng bối rối phải bơi lội cùng anh trong vũng lầy ấy. Anh không thể để em làm thế được. Anh sẽ không để em giải quyết những vấn đề tài chính cho anh. Nếu lấy em, anh sẽ chẳng bao giờ biết tại sao mình làm thế. Và thật tình mà nói, rất có thể là vì tiền. Nếu không bị vướng những vấn đề như thế - Chưa bao giờ Coop thành thật đến thế, nhưng ông thấy mình nợ Alex điều này.

- Anh không yêu em nữa – Alex có cảm tưởng như mình là một cô gái bé nhỏ vừa bị ai đó đem bỏ vào một cô nhi viện. Coop đã từ chối cô, như bố mẹ cô trước đây, và Carter nữa. Cô cảm thấy được sự thành thật trên mặt ông.

- Thành thật với em, anh cũng không biết nữa. Cũng không biết chắc là mình có biết tình yêu là gì nữa. Nhưng dù có là gì đi nữa, nó không tự nhiên và không đúng. Nó không theo đúng trật tự của cuộc sống, và lấy em để nhờ vào sự giúp đỡ của em, sẽ chẳng thay đổi được điều đó mà chỉ làm vấn đề trở nên tồi tệ thêm. Ít nhất đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh muốn làm người có phẩm cách, danh dự thật sự, chứ không làm ra vẻ mình là người như thế. Anh muốn làm điều đúng cho cả hai chúng ta. Và điều đúng trong trường hợp này là để em tự do, là tự mình dọn sạch những rắc rối của mình bất chấp bao nhiêu khó khăn, đau khổ khi làm những chuyện này.

Ông đã phải dùng những cố gắng phi thường để nói những điều ấy với Alex, và tim ông như muốn vỡ tan ra từng mảnh. Ông chỉ muốn choàng tay ôm lấy cô và bảo là yêu cô. Và ông yêu cô thật sự, yêu đến độ không muốn cuộc đời cô bị hỏng đi nếu ở lại với ông.

- Có lẽ em nên trờ về lại nhà đi, Alex ạ. – Ông buồn bã nói. Đây là điều rất khổ cho cả hai chúng ta, nhưng em hãy tin anh, đây là điều đúng nên làm – Alex khóc nức nở trong khi thu dọn đồ đạc. Khi bước xuống lại, cô thấy ông đang ngồi trong phòng đọc sách với vẻ mặt thê thảm. Dù chán ghét bao nhiêu ông biết đây là điều mình phải làm. Lương tâm, thú thật kinh khủng! Cô đã cho ông cái lương tâm ấy, như một món quà tặng của cô. Taryn cũng đã đem nó đến với ông. Ông không chắc mình có thể biết ơn hai người phụ nữ ấy không. Nhưng giờ đây khi đã có nó rồi, ông biết là mình phải dùng nó.

- Coop, em yêu anh – Alex nhìn ông nói, hy vọng ông đổi ý, vẫy tay bảo cô ở lại. Nhưng Coop đã ngồi yên. Ông không thể làm thế được.

- Anh cũng yêu em... Người em bé bỏng của anh... hãy bảo trọng. Alex gật đầu bước ra cửa trước. Cô cảm thấy cuộc đời cô công chúa huyền thoại của mình đã chấm dứt, cô bây giờ như một người vừa bị đuổi ra khỏi nhà để đi vào đêm tối mịt mùng và cô đơn. Thật không hiểu được tại sao ông đã làm thế. Cô không khỏi băn khoăn tự hỏi không biết tại sao ông đã làm thế. Cô không khỏi băn khoăn tự hỏi không biết đã có một con người nào khác ở ông không. Rốt cuộc thì đã có một con người như thế thật. Đó là Coop, giờ đây đã tìm thấy lại cái phần còn thiếu của mình. Đó là cái phần mà lúc nào ông cũng sợ phải đi tìm.

Alex lái xe trên con lộ của khu trang viên! Nước mắt lưng tròng. Và khi chiếc cổng chính mở ra, cô biết chắc là mình vừa trở lại thành một quả bí. Nhưng là một Alex trước nay vẫn thế. Chỉ có Coop là rốt cuộc đã trở thành một vị hoàng tử, một ông hoàng thật sự

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.