Ánh Sao Không Đổi Thay

Chương 28




Đường Tam không đợi Triệu Vô Cực nói gì, hắn nói nhanh "Ta cũng cần một cái hồn hoàn, không bằng lần này trực tiếp tìm một con hồn thú luôn, sau này đỡ phải đi một chuyến nữa"

"Không được! Ngươi không hiểu ta nói gì sao?!" Triệu Vô Cực không suy nghĩ gì mà nói luôn, khiến cho Bạch Li phì cười... cho đến khi thân thể hắn cứng đờ, mở to hai mắt nhìn Đường Tam, thấy thế thì cô thực sự rất muốn nằm lăn lộn mà cười ha ha 

"Ngươi vừa nói cái gì?!"

Đường Tam chăm chú trả lời "Ta nói ta cần thêm một cái hồn hoàn. Vừa rồi cùng Mạnh Y Nhiên chiến đấu, có lẽ nàng gây cho ta áp lực quá lớn, nên hồn lực của ta rốt cuộc đột phá cấp 29, đạt đến cấp 30. Cho nên ta cần một cái hồn hoàn để tiến giai, Triệu sư phụ ngươi xem có thể không?"

Mọi người trố mắt nhìn Đường Tam... (°-°) ai ai cũng đang cố tiêu hóa những gì hắn vừa nói... mười hai tuổi... đạt cấp 30... bọn họ không có nghe lầm phải không? Phải không? Bạch Li cười tủm tỉm, ở trên vai Tiểu Vũ nhìn nàng kích động nắm cổ tay Đường Tam lắc lắc... lắc đến mức mà cả người hắn cũng muốn lắc theo. Đường Tam vốn không ngạc nhiên khi hắn đột phá, Bạch Li cũng thế, cô biết Đường Tam hắn lúc trước khi rời Nặc Đinh học viện thì đã đạt cấp 29, giằng co một thời gian thì đột phá lên cấp đều là chuyện sớm hay muộn thôi.

Triệu Vô Cực nghiêm túc nhìn Đường Tam "Nói cho ta biết ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Nói cả ngày lẫn tháng"

Đường Tam không chút do dự "Mười hai tuổi lẻ bảy tháng"

Triệu Vô Cực gật đầu rồi nhìn những người khác "Các ngươi đều thấy đấy, đặc biệt là những người chưa đạt đến cấp 30, các ngươi có thấy không? Đường Tam cùng các ngươi lớn như nhau, nhưng bây giờ hắn đã tiến vào đẳng cấp kia. Đây là kết quả của sự cố gắng, mười hai tuổi lẻ bảy tháng. Ta nghĩ cái này vĩnh viễn là kỷ lục của Sử Lai Khắc học viện, vĩnh viễn!"

Áo Tư Tạp nói "Triệu sư phụ, ta không đồng ý với lời nói của ngài. Đường Tam có thể đột phá 30 cấp như vậy không thể nói kết quả là đơn thuần của sự nỗ lực"

Triệu Vô Cực trừng mắt hắn một cái "Vậy ngươi nói cho ta biết tại sao?"

Áo Tư Tạp cười hắc hắc "Bởi vì chúng ta là Sử Lai Khắc đệ tử, nếu nói chúng ta là quái vật thì hắn là rồng trong quái vật"

Nghe Áo Tư Tạp nói xong thì mọi người ai ai cũng cười, ngay cả băng sơn mỹ nhân như Chu Trúc Thanh cũng nhàn nhạt mỉm cười. Bạch Li cũng cười vui lây theo, rồi nhìn qua xúc xích đại thúc "Ý của anh là Tam ca là quái vật trong quái vật đi" (^,^) 

Cô cười cười, theo lý thuyết thì khả năng khoảng 70% Triệu Vô Cực sẽ đồng ý ở lại tìm hồn hoàn thích hợp cho Đường Tam... và tất nhiên là thế. Dù gì cô cần thêm thời gian để hoàn thành nhiệm vụ... nghĩ đến đây là tự nhiên cô có cảm giác... rất kỳ cục... không phải là cô bất mãn với nhiệm vụ hay gì, mà là do nội dung của nhiệm vụ... cảm giác y như đợt hệ thống hỏi Bạch Li muốn quan hệ giữa cô và Đường Tam là gì... (=-=)... tốt nhất là cô không nên nghĩ nữa... nếu nghĩ tiếp thì chắc cô sẽ cảm thấy khó chịu và người thiệt thòi cũng là cô thôi... Bạch Li thầm thở dài, đột nhiên cô cảm thấy nhân sinh của bản thân vô cùng tối tăm... Liếc nhìn những người khác thì cô thầm mỉm cười... ít ra thì cũng không đến nỗi nào, cô không hề ở một mình.

Triệu Vô Cực vì lo rằng vợ chồng Long Công Xà Bà sẽ quay lại báo thù nên hắn không cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, Triệu lão sư dẫn cả nhóm đi ngoằn nghèo ra xa khoảng mười dặm rồi mới ngừng. Một đêm vô sự, trải qua một đêm tĩnh tu với hồi sức, mọi người đều trở về trạng thái tốt nhất... Bạch Li còn nhớ tình tiết trong truyện, cô nhớ rằng sau khi Áo Tư Tạp có hồn hoàn thì tới lượt Đường Tam... mà trước đó còn đụng trúng người nhà của Tiểu Vũ nữa... mà hồn hoàn thứ ba của Tam ca... tuy cô không nhớ tên nhưng cô nhớ nó là con nhện... Bạch Li rùng mình, cô ghét côn trùng!... Được rồi, nhện không phải là côn trùng... (=^=)

...

Mọi người đi lòng vòng ở phần ngoài Tinh Đấu đại sâm lâm đã mấy ngày, mục đích vẫn như cũ là săn hồn thú, kiếm hồn hoàn... chỉ khác nhau là săn cho Đường Tam chứ không phải cho Áo Tư Tạp. Trong suốt thời gian này, nguy hiểm rình rập và cũng có vài hồn thú tấn công. Nên cả nhóm hoạt động càng ngày càng ăn ý... tóm lại là tinh thần đồng đội tăng cao... mấy ngày nay ngoại trừ hỗ trợ với "do thám" cho mọi người thì Bạch Li cũng cố gắng tìm kiếm pokemon để hoàn thành nhiệm vụ... Nhớ lại khi hỏi hệ thống phải làm sao tìm được... câu đáp lại khiến cô muốn lật bàn "Gì mà theo cảm giác hay linh tính sẽ tìm được?! Đây là đùa với mình hả?!" (>□<) mà cô cũng không làm gì được hệ thống... khổ mà không nói được... Bạch Li khóc không ra nước mắt (QAQ) 

Trời tối dần, màn đêm dần dần bao trùm cả khu rừng, cả nhóm bắt đầu dựng trại để nghỉ ngơi... con trai dựng trại, con gái chuẩn bị đồ ăn... hiển nhiên là Áo Tư Tạp là bị nhóm Đới Mộc Bạch, Đường Tam bọn họ cho vào đi giúp con gái làm đồ ăn... nguyên nhân thì Bạch Li không biết... cũng có thể là do vũ hồn của hắn là đồ ăn nên chắc mới như vậy... chắc thế (°v°) Lều không lớn lắm, tuy không đủ chỗ cho mọi người nằm ngủ, nhưng ngồi tu luyện thì không thành vấn đề gì. Đối với bọn họ mà nói, luôn luôn bảo trì trạng thái chiến đấu so với ngủ còn quan trọng hơn nhiều, riêng cô thì không sao... nhỏ con cũng có cái lợi riêng hì hì (^,^) 

Vội vã ăn xong cơm tối, Triệu Vô Cực giục mọi người tiến vào lều trại nghỉ ngơi, chỉ lưu lại Đường Tam cùng với Bạch Li đang nằm kế bên chân Đường Tam ở ngoài "Tiểu Tam, ngươi không phải sốt ruột đấy chứ?" Triệu Vô Cực mỉm cười nhìn vị thiếu niên ngồi trước mặt

Đường Tam lắc đầu "Tìm kiếm hồn thú vốn là vận khí, có nóng nãy cũng vô dụng. Triệu sư phụ, ngài cứ yên tâm, ta vốn rất nhẫn nại"

Triệu Vô Cực than nhẹ một tiếng "Bây giờ Tinh đấu đại sâm lâm đã bắt đầu trở nên tiêu điều. Nhiều năm trước kia, ta còn nhỡ kỹ cảnh tượng náo nhiệt ở nơi này. Khi đó, mặc dù ở phía bên ngoài sâm lâm, tuỳ ý có thể thấy được thiên niên hồn thú, nhưng bây giờ hồn thú ít đi nhiều, không biết chúng đã chuyển vào sống sâu trong sâm lâm, hay còn lý do nào khác?"

"Bất luận là nguyên nhân gì, cũng đều là do con người tạo thành. Hồn thú mặc dù hung mãnh, nhưng con người còn hung mãnh hơn nhiều, không phải sao?"

Triệu Vô Cực sửng sốt một chút nhìn Đường Tam "Ngươi có kiến giải gì sao?"

Nghe cuộc đối thoại giữa hai người thì Bạch Li thầm than "Không phải là do hồn sư muốn tiến cấp với mạnh hơn sao? Hồn thú tuy hung nhưng con người còn dữ hơn nhiều" Cô nhớ rất rõ về mấy vấn đề bảo vệ động vật này, ở kiếp trước trên TV nói nhiều lắm... Ở thế giới Đấu la đại lục này, con người săn hồn thú vì lấy hồn hoàn... chưa kể đến tác dụng làm thuốc, lấy da hoặc thịt của hồn thú... "Nếu họ cứ tiếp tục như thế mà không nhận ra vấn đề, thì hiển nhiên hồn thú biến mất hết lúc nào không hay" Cô nghĩ nghĩ rồi ngồi dậy duỗi người ngáp một cái, nhân lúc hai thầy trò còn bàn luận thì Bạch Li nghĩ nên vào lều nghỉ hay nằm trên vai Đường Tam... 

Đột nhiên lúc này đây cô cảm giác có cái gì đó đang đến đây... vật hoặc thứ đang tiến đến khiến cho cô ớn lạnh, lông tơ dựng đứng, cô hiện giờ là level 47 tương đương với hồn thú 4 vạn 7 ngàn năm. Trừ khi là hồn sư trên cấp bậc hồn vương hoặc là hồn thú lớn "tuổi" hơn mới khiến cho cô có cảm giác run sợ như vầy, đúng vậy... cô đang run sợ. 

Lần đầu là khi Đường Tam với Tiểu Vũ đăng ký tham gia vào Sử Lai Khắc, lúc đó khí thế của Hồn Đế khiến cô sợ run. Lần hai là lúc giao đấu với Triệu Vô Cực... lúc đó vì tức giận với vì Tam ca và Tiểu Vũ tỷ nên cô mới bình tĩnh mà đối đầu với gấu lão sư, chứ thật ra sâu trong thân tâm cô lúc đó rất sợ. Lần thứ ba... chính là lúc này đây, vật tức người nhà Tiểu Vũ tới với khí tức làm cô run cả người. Khi nó vừa chạm vào phạm vi cảm nhận của cô là Bạch Li lập tức đứng dậy, nhìn hướng mà nó đang tiến đến rồi cô gầm gừ... Hai người đang trò chuyện phát giác sự bất thường của cô thì họ cảnh giác lên, trải qua mấy ngày cũng khiến mọi người nhận thức sự nhạy bén của Bạch Li, hễ có hồn thú đến gần là cô sẽ kêu lên nên cả nhóm cũng đỡ vất vả phần nào. Người cảnh giác nhất là Đường Tam, từ nhỏ đến giờ, lần đầu tiên hắn thấy cô phản ứng như vậy. Còn Triệu Vô Cực là người từng trải nên tuy tiếp xúc không lâu nhưng hắn cũng hiểu được phản ứng này của cô là có ý gì... cả hai biết... thứ đang tới rất nguy hiểm. 

Lúc này đây, Triệu Vô Cực một tay dũng mãnh tóm lấy bả vai Đường Tam kéo hắn lại gần mình, hơi thở lăng lệ từ trên người hắn toát ra, rồi xuất ra vũ hồn của mình, Đại lực Kim Cương Hùng trong nháy mắt xuất hiện

"Mọi người rời khỏi lều, Mau!!" Triệu Vô Cực gầm nhẹ một tiếng, âm thanh hùng hậu truyền vào trong lều trại

Trải qua vài ngày phối hợp chiến đấu, chúng đệ tử sớm đã đạt đến mức vô cùng ăn ý,liền nhanh chóng bay từ trong lều ra ngoài.

"Triệu sư phụ, làm sao vậy?" Đới Mộc Bạch tiến bước đi về phía bên cạnh Triệu Vô Cực, nghi hoặc hỏi

Triệu Vô Cực không có trả lời vấn đề của hắn, mà nói "Tất cả mọi người ra phía sau lưng ta, trong tình huống bất trắc xảy ra, các ngươi không cần lo cho ta, lập tức rời khỏi nơi này... Trước tiên ra khỏi Tinh đấu đại sâm lâm, hơn nữa, Mộc Bạch, trong lúc ta không có ở bên cạnh, trách nhiệm bảo vệ mọi người ta giao cho ngươi"

Mọi người không hiểu phản ứng này của Triệu Vô Cực, kể cả Đường Tam, hắn biết thứ đang tiến tới rất nguy hiểm... chẳng lẽ nó nguy hiểm đến mức mà Triệu Vô Cực phải khẩn trương như thế?! Lúc này đây tiếng gầm gừ của Bạch Li to hơn, khiến đám học trò chú ý rồi nhìn theo hướng mà cô với Triệu lão sư đang nhìn. Không nhìn thì thôi, chứ đã nhìn thì cả đám hút một ngụm khí, không nói nên lời... 

Thứ trước mặt họ che khuất cả mặt trăng, nương theo ánh trăng mới đại khái nhìn ra được hình thù của nó... Theo Bạch Li thì nhìn bề ngoài, nó giống con tinh tinh màu đen, ngoại trừ đôi mắt như hai cái đèn lồng lớn loé ra kim sắc quang mang, thì toàn thân còn lại đen nhánh... trong ban đêm nếu không phải do nó di động, thì thậm chí không thể nhìn thấy rõ thân thể của nó. Con tinh tinh này... Bạch Li ước chừng nó bự cỡ một nửa hoặc bằng sân vận động bóng đá... cao thì chắc cao cỡ nhà cao tầng, từ 60 đến 80 tầng đi... Thực sự thì nhìn con tinh tinh này làm cô nhớ tới bộ phim King Kong của Hollywood... "Mà... lát nữa tình huống cũng giống một đoạn cuối trong King Kong nhỉ?" (=-=) "Theo một cách nào đó thì rất giống..." (=,=") Cô thắc mắc, giữa con gorilla khổng lồ trong King Kong với con tinh tinh trước mắt... con nào to hơn?... Khóe miệng Bạch Li giật giật, đôi lúc cô cũng khâm phục thần kinh của bản thân, giờ này là lúc nào mà còn nghĩ như thế a?!

Chứng kiến nó, người đầu tiên nhận ra chính là Đường Tam. Bằng vào kiến thức đại sư truyền thụ cho hắn, hắn cơ hồ ngay lập tức nhận biết con hồn thú này là loại gì.

"Đó là vua sâm lâm, Thái thản cự viên" Cho dù là người luôn luôn trầm ổn như Đường Tam, lúc này thanh âm cũng có chút thay đổi. 

"Rồi... bắt đầu rồi" Bạch ngước nhìn Thái thản cự viên, cô liền chuẩn bị tinh thần cho những gì săp xảy ra...

...

Cám ơn các bạn đã giúp đỡ mình góp ý kiến ^^ dựa theo số lượng thì mọi người đều chọn ý B anh hùng cứu mỹ nhân, không biết là mọi người thích như thế hay là mong nam9 ra sàn sớm (^^") mình nghĩ đa phần là các bạn mong anh ra sớm đi...

Khi xem xét, suy nghĩ lại và đọc ý kiến của mọi người, nếu mình làm đúng ý B thì chất lượng và cái hay của truyện sẽ giảm... nên mình quyết định sẽ theo kế hoạch đã định nhưng anh sẽ sớm lên sàn

Vậy nên mình xin thông báo chương sau... Dạ Lãnh Thiên chính thức lên sàn! Và anh là con shiny Umbreon

Thực lòng cảm ơn các bạn đã giúp mình, đồng thời cho mình xin lỗi những bạn nào thích tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân, tuy có phương án dự phòng cho ý B nhưng vì chất lượng của truyện nên mình đành phải bác bỏ ý B vào phút cuối. Một lần nữa, mình thực xin lỗi và cám ơn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.