Ánh Sao Không Đổi Thay

Chương 23




Edit:..Lam Thiên..

Thời điểm ngìn cân treo sợi tóc, một tiếng đàn du dương vang lên xa xa, giống như tia nắng ban mai chậm chạm xuyên thấu qua bóng tối.

Tâm bát thủ kỳ xà chấn động, lần thứ hai nhìn về phía bóng dáng bạch y,có chút hi vọng sáng lên.

Không biết tại sao, ở trên người nữ tử nhân loại nhỏ bé này, nó mơ hồ cảm nhận được một tia hơi thở quen thuộc, mới không nhịn được ở trước khi chính mình hoàn toàn mất đi ý thức nhìn nàng một cái.

Trong sương mù mờ mịt, bạch y nữ tử khí độ ưu nhã ngồi ở trước cửa sơn động, cây ngọc cổ cầm đặt ở trước người. Một làn gió nhẹ nổi lên, khiến mái tóc màu đen của nàng tung bay, đôi mắt lay động, thần thái cao quý thanh nhã, giống như ánh trăng treo cao trên trời, tản ra  ánh sáng phổ độ chúng sinh, nhưng lại xa xa không thể chạm tới.

Tử Diễm bỗng nhiên dừng lại gia trì tinh thần lực lên phục thú hoàn, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía đạo bóng dáng bạch y kia, chỉ thấy ống tay áo của nàng bay múa, cổ tay trắng nõn khẽ nâng lên, ngón tay thon dài gẩy nhẹ cầm huyền (dây đàn), thanh âm  nhẹ nhàng phiêu dật chậm dãi vang lên.

Tiếng đàn thương xót mà bao dung, giống như mùa xuân ấm áp, chậm rãi xuyên thấu lệ khí chôn sâu ở trong linh hồn, dùng ánh nắng ấm áp đem tinh lọc. Đồng thời cũng như hạt mưa thấm mát, chậm rãi làm dịu đi linh hồn đang khô khốc.

Đột nhiên, nàng biến đổi tư thế, hai tay giống như hồ điệp bay múa, liên tục luân chuyển dây đàn, đầu ngón tay xuất ra từng đạo kim quang. Trong phút chốc, tiếng đàn giống như mở ra linh trí, âm vận (*) tương trợ, nhã vận (*) du dương. Lúc này tiếng đàn hàm chứa một loại ma lực thánh khiết, giống như giọng nói trong trẻo dịu dàng của đức phật, chỉ điểm cho linh hồn đang lạc đường mất phương hướng.

(*) âm vận: ( âm: tiếng, vần: vận)  vần trong thơ ca. Nhã vận: thanh âm êm dịu. Âm vận, nhã vận: là thanh âm hài hòa, cậm vận du dương hoặc là tiếng đàn du dương.

Người và thú có mặt ở tại đây, giống như đều trải qua một cuộc thanh lọc tâm linh, ở trong tiếng đàn du dương phiêu dật, dần dần trầm luân, muốn ngừng mà không được.

Phục thú hoàn vốn là pháp bảo khống chế thú, nó phát ra từng vòng ánh sáng chính là vì để mê hoặc tâm trí của huyền thú.

Nhưng ngưng Sương lại đem thánh quang tịnh hóa Thuật dung hợp vào trong tiếng đàn, cùng khúc ‘ bình tâm ’ hai bút cùng vẽ (*), hắc ám trong tâm bát thủ kỳ xà dần dần bị xua đuổi. Hơn nữa bởi vì sau khi Tử Diễm rút đi tinh thần lực, phục thú hoàn liền hoàn toàn mất đi khống chế với bát thủ kỳ xà.

(*) Hai bút cùng vẽ: là đồng thời làm hai chuyện cùng một lúc

Cứ như vậy, bát thủ kỳ xa rốt cuộc tránh được một kiếp.

Lấy lại được tự do  nó tức giận vung đuôi rắn khổng lồ lên, mở rộng  tám cái miệng rắn, phát ra từng tiếng rống giận liên tiếp.

Vì vậy, cục diện giằng co lần nữa lại tạo thành.

Đoàn người Tử Diễm muốn vào sơn động, đoàn người Ngưng Sương lại muốn ra khỏi sơn động, tám cái đầu rắn hung dữ của bát thủ kỳ xà chắn ngang giữa bọn họ, làm ai cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Hiển nhiên trải qua tiêu hao huyền lực lúc trước, Tử Diễm cũng không còn năng lực khởi động hàng ma phục thú hoàn lần nữa.

"Loài người, ân cứu giúp ngày hôm nay, bổn vương sẽ nhớ kỹ." Bát thủ kỳ xà hướng đoàn người Tử Diễm phun ra một đạo lá chắn băng sương, sau đó bơi tới chỗ Ngưng Sương.

Bơi tới gần nàng, đợi sau nhìn thấy rõ đóa hoa mai màu đen trên ấn đường của nàng, nó nhất thời cả kinh thất sắc.

Mặc Hoàng, trên người nhân loại này lại có ấn ký huyết mạch của Mặc Hoàng!

Nhìn trong ánh mắt rét lạnh của bát thủ kỳ xà hiện lên  vẻ kinh ngạc không chút nào che giấu, Ngưng Sương nghi ngờ gọi một tiếng: "Tiền bối!"

Lúc này kỳ xà mới phục hồi tinh thần lại, đè nén khiếp sợ xuống đáy lòng, hỏi "Ngươi và Mặc Hoàng có quan hệ như thế nào?"

Ngưng Sương nhất thời ngẩn ra, Mặc Hoàng...?

Đột nhiên nhớ tới lời Minh Huyễn từng nói, Mặc Nhiễm là Vương của tất cả các loại xà, giao, mãng. Lúc này trong lòng nàng liền sáng tỏ.

"Mặc Nhiễm là sư phụ của ta." Đúng, là sư phụ, như thầy như cha.

Ngưng Sương vẫn luôn không hiểu vì sao chính mình đối với chuyện cứu Mặc Nhiễm cố chấp như vậy, lúc này nàng hình như đã hiểu rõ, bởi vì trong lòng nàng, nàng đã sớm xem hắn giống như phụ thân  thực sự.

Ở trên đường nàng lớn lên người có thể không cầu lợi trợ giúp nàng chính là phụ thân của nàng, cho dù chính bản thân hắn đang ở trong tình huống không ổn như vậy, nhưng vẫn đem hết toàn lực tặng nàng một đạo lạc ấn linh hồn cấp thần quân đủ để bảo vệ tính mạng cho nàng.

Kỳ xà không thể tin  quan sát Ngưng Sương, dường như làm thế nào cũng nghĩ không thông, Mặc Hoàng luôn luôn cao cao tại thượng làm sao lại thu nhận một nhân loại nhỏ yếu thế kia làm đồ đệ.

Trong lúc kỳ xà và Ngưng Sương quan sát lẫn nhau, đám người Tử Diễm lại xông phá lá chắn do bát thủ kỳ xà bày ra, ngoài ý muốn xuất hiện ở phía sau thân rắn.

Ngưng Sương đứng ở cửa động, một bộ bạch y như tuyết, xuất trần thoát tục. Phía sau nàng, còn có ba nam tử phong cách khác nhau cùng đứng. Dĩ nhiên chính là ba người Nam Cung Thanh Ca.

Nhìn ba người sau lưng Ngưng Sương, trong lòng Tử Diễm bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác vô cùng không thoải mái, nhưng lại không thể nói rõ, cuối cùng hắn đành phải kết luận đây là di chứng sau khi dùng hàng ma phục thú hoàn để lại.

Ừm! Nhất định là như vậy, bởi vì vật quỷ dị này chẳng những có thể mê hoặc tâm trí của huyền thú, mà còn đối với người khởi động có ảnh hưởng.

Cảm nhận được đám người Tử Diễm đến gần, kỳ xà nhất thời đem đầu rắn khổng lồ ngăn ở trước người Ngưng Sương, cảnh giác nhìn chằm chằm đám người Tử Diễm. Bất luận là vì ngăn cản người mang dấu ấn hắc ám vào trong sơn động, hay là vì bảo vệ đệ tử của Mặc Hoàng, nó đều phải khiến đám người mang dấu ấn hắc ám này dừng bước tại đây.

Không thèm liếc nhìn kỳ xà cùng ba người có bộ dáng giống như lâm đại địch ở sau lưng Ngưng Sương, Tử Diễm hơi mỉm cười nói: "Sở cô nương, tại nơi bí cảnh như này, ta và cô nương vẫn có thể gặp lại nhau. Thật là duyên phận không cạn!"

Tóc tím phiêu dật, tử nhãn ( mắt tím) mê ly, giữa hai lông mày xinh đẹp lộ ra lười biếng nhàn nhạt, tử y diễm diễm(*), dung mạo diễm dật hiếm thấy. Người có thể đem màu tím ưu nhã cao quý biến hóa thành nhuẫn nhuyễn sâu sắc như vậy, ngoại trừ Tử Diễm, còn có thể là ai?

(*) Diễm: thực ra nghĩa của từ diễm đều là xinh đẹp, mỹ lệ. Bởi vì trong câu toàn là ý chỉ xinh đẹp nên để tránh lặp từ ta đành để vậy. Tử y diễm diễm là quần áo xinh đẹp mỹ lệ, dung mạo diễm dật là dung mạo đẹp hiếm thấy.

"Đúng vậy a! Cuộc đời hà xứ bất tương phùng, Đại Tế Ti, đã lâu không gặp." Ngưng Sương cười như gió xuân.

Không đợi Tử Diễm trả lời, một người huyền vương trung niên mặc áo đen liền đứng ra, căm tức nhìn Ngưng Sương, lạnh lùng quát: "Yêu nữ, với dộ dạng liễu yếu đào tơ như ngươi, cư nhiên cũng muốn quyến rũ Đại Tế Ti, quả thật là si tâm vọng tưởng!"

Lời vừa nói ra, bốn phía kinh ngạc.

Khi lời nói của hắn dừng lại trong nháy mắt, một chưởng của Tử Diễm liền đánh tới hắn, làm hắn khó khăn lắc mình né tránh, nhưng huyền lực mạnh mẽ khiến hắn rơi vào trong hàn đàm, kích khởi một cột nước lớn.

Chỉ thấy  tám đầu rắn đột nhiên vươn cổ nhìn về phía trước, mười sáu con mắt đỏ tươi lóe lên ánh sáng rét lạnh, nhất thời khiến huyền vương  áo đen kinh hãi, nhịp tim cũng chậm lại một chút.

Vẻ mặt Ngưng Sương không nhúc nhích, nhưng trong lòng nàng lại âm thầm oán thầm, không phải trong nhà nam nhân hoàn mỹ như Tử Diễm này có bà chằn đi! Bà chằn còn phái tâm phúc chú ý hắn, ngăn cản bất cứ nữ nhân nào tiếp xúc với hắn.

Không thể không nói, suy nghĩ bất đồng với người khác của Ngưng Sương lại gần với chân tướng nhất.

Chống lại ánh mắt áy náy của Tử Diễm, Ngưng Sương vẫn nở nụ cười như cũ, " Mỗi lần Đại Tế Ti đều có thể kịp thời quản lý được thuộc hạ, thật là khiến người khác bội phục!"

Vẻ mặt Tử Diễm không thay đổi, tử nhãn thâm thúy dần dần vẽ lên ý cười, nha đầu này, mỗi lần gặp nhau đều có thể làm cho người ta vui vẻ như vậy.

Khôn khéo phúc hắc, ưu nhã cao quý, ung dung lãnh tình, tài hoa xinh đẹp rốt cuộc cái nào mới thật sự là nàng?

"Đại Tế Ti, nếu nha đầu này từ bên trong sơn động đi ra ngoài, thánh thạch có thể đã bị nàng cầm đi rồi hay không?" Một đạo âm thanh âm trầm cắt đứt suy ngẫm của Tử Diễm, tức giận dần dần tràn ngập trong lòng hắn, nhưng trên gương mặt anh tuấn vẫn treo lên một nụ cười như gió xuân như cũ.

Lời này lọt vào tai, nhất thời khiến tâm Ngưng Sương chấn động, đáng chết! Nàng cầm viên đá kia không phải là thánh thạch bọn họ đang nói tới đi! Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng, viên đá kia là nàng lấy được ở trong cung điện tại rừng rậm Đoạn Hồn, cùng sơn động này thì có quan hệ gì đâu.

Dù sao nàng đã sớm biết những người đó phách lối, nên hôm nay chỉ có thể yên lặng theo dõi biến hóa, nhìn xem Tử Diễm sẽ xử lý như thế nào mà thôi!

"Nàng là một tiểu cô nương, làm sao có thể phá được cấm chế nặng nề trên thánh thạch? Chớ có nói bậy!" Trên mặt Tử Diễm mặc dù lộ ra vẻ tươi cười, nhưng ánh mắt quét nhìn về phía bọn họ lại lộ ra rét lạnh thấu xương.

Bị ánh mắt rét lạnh của hắn quét qua, mặc dù chúng huyền vương không khỏi sinh ra vài phần sợ hãi, nhưng nghĩ đến hắn sớm  đã bị cách chức đến Thần Vực cấp thấp nhất Thương Mang Đại Lục, nhất thời lại thêm tức giận.

"Đại Tế Ti, chẳng lẽ ngươi đã quên lời căn dặn thà giết lầm, cũng không được bỏ xót của Điện Chủ rồi sao?. Nếu bọn họ đã vào nơi cất giữ thánh thạch, vậy tuyệt đối không thể để cho bọn họ còn sống rời đi." Một tên huyền vương thèm muốn sắc đẹp Ngưng Sương ra vẻ nghiêm nghị nói.

"Đại Tế Ti, Hoàng Khuê nói rất có đạo lý." Lại có người phụ họa nói theo.

Tử Diễm thản nhiên liếc nhìn bọn hắn, nói: "Đồng ý đề nghị của Hoàng Khuê đứng ra."

Lời nói vừa dứt, toàn bộ mười mấy người đều đứng dậy, chỉ có một mình Thanh Y nam tử  là đứng ở bên cạnh Tử Diễm.

Tử Diễm hài lòng liếc nhìn Thanh Y nam tử, sau đó cười nói với Ngưng Sương: "Sở cô nương, thủ hạ của ta đều muốn giết cô nương, phải làm sao đây?"

Nụ cười của Ngưng Sương không thay đổi, chắc chắn nói: "Ta tin tưởng Đại Tế Ti nhất định sẽ kịp thời quản lý được thuộc hạ." Chẳng biết tại sao, mặc dù nàng và Tử Diễm chỉ có duyên phận gặp mặt hai lần, nhưng nàng lại tin tưởng hắn sẽ không làm hại nàng. Loại tin tưởng này không nói được,  cũng nói cũng không rõ, giống như là xuất hiện từ trong xương cốt, không cách nào tiêu diệt.

Tử Diễm khẽ mỉm cười, nụ cười xinh đẹp như ánh trăng mùa thu."Đa tạ Sở cô nương  tin tưởng."

Nói xong, hắn ra dấu với Thanh Y nam tử một cái, ở lúc mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, hắn và Thanh Y nam tử nhanh chóng hướng tới  hơn mười người huyền vương kia phát khởi công kích.

Kiếm ảnh sáng chói, làm mờ mắt mọi người.

"Đại Tế Ti, ngươi..." Lời chưa nói hết, Hoàng Khuê đã chết không nhắm mắt, “ầm” một tiếng rơi vào hàn đàm.

"Kỳ xà, giúp ta giết bọn họ, chúng ta sẽ tự giác rời khỏi bí cảnh, như thế nào?" Mặc dù hắn và Thanh Y nam tử  đột nhiên tập kích, một lần giết chết được bốn tên huyên vương, nhưng bảy tên con dư lại cũng không phải là đèn đã cạn dầu.

Kỳ xà suy nghĩ một chút, nó cảm thấy giao dịch này đối với nó trăm lợi mà không có hại. Lúc này hướng về phía Ngưng Sương hô lớn: "Nha đầu, bảo vệ cửa động, đừng để cho bất luận kẻ nào vào sơn động."

Trải qua cuộc giao chiến hôm nay, nó cũng biết gia hỏa tên gọi Tử Diễm này chính là một người nham hiểm, ai biết hắn có phải dùng mạng của chính thuộc hạ của mình để quấn lấy hắn hay không.

"Đại Tế Ti, ngươi đừng quên thánh nữ Thanh Qùy, chuyện hôm nay, sớm hay muộn thánh nữ Thanh Qùy cũng sẽ biết, ngươi sẽ phải hối hận." Một tên huyền vương trung niên mặc áo đen bị thương nặng miễn cưỡng đứng ở trong không dùng ánh mắt phẫn hận bén nhọn nhìn chằm chằm Tử Diễm, hận không được dùng ánh mắt đem hắn lăng trì.

Vài lần hắn cố gắng phá vòng vây đi ra ngoài, nhưng hắn phát hiện Tử Diễm lại đem phiến không gian này phong tỏa, thật sự là một kẻ điên, cư nhiên dám ở đại lục bị áp chế cấp bậc cường đại như vậy sử dụng không gian phong tỏa thuật, trải qua sự việc này, sợ là một thân tu vi sẽ phải tổn thất hơn phân nửa.

Nghe từng tiếng hơi thở phù phù, huyền vương áo đen biết, rất nhanh sẽ đến lượt hắn rồi. Nhìn miệng kỳ xà khổng lồ gần ngay trước mắt, hắn dường như đã ngửi thấy mùi máu tươi trong miệng rắn tràn ngập ra.

Trong tuyệt vọng, hắn hướng về phía đã kết thúc chiến đấu, sắc mặt như tờ giấy  nhìn Tử Diễm hỏi một vấn đề cuối cùng: "Tại sao?"

Ánh mắt của Tử Diễm sâu xa như biển  nhìn theo hắn, kéo ra một nụ cười yếu ớt, nói: "Bởi vì ta không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương nàng."

Thấy huyền vương áo đen bị kỳ xà một ngụm nuốt vào, Tử Diễm nhìn Thanh Y nam tử trịnh trọng hỏi "Thanh Y, ngươi có hối hận không?"

Thanh Y khẽ thở dài một cái, rất muốn hỏi, Diễm, nếu như hôm nay ta không lựa chọn như thế này, ngươi cũng sẽ giết ta sao? Nhưng lời đến khóe miệng lại trở thành, "Diễm, ngươi sẽ hối hận sao?"

-Diễn Đàn. edit:..Lam Thiên..-

Hắn (Tử Diễm) và hắn (Thanh Y) là huynh đệ lớn lên cùng nhau trong bóng tối, là huynh đệ duy nhất.

Nụ cười của hắn (Tử Diễm), từng là  ánh sáng duy nhất của hắn (Thanh Y) khi hắn (Thanh Y) ở trong bóng tối. Khi đó, hắn (Thanh Y) liền thề, cả đời này, hắn (ThanhY) đều muốn bảo vệ ánh sáng duy nhất trong tim này.

Tử Diễm lắc đầu một cái, "Không biết, mặc dù ta không biết tại sao mỗi lần nhìn thấy nàng, trong lòng của ta đều sẽ tràn đầy vui sướng, nhưng ta biết ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương đến nàng."

"Nếu như có một ngày, nàng trở thành kẻ địch của ngươi, ngươi có hối hận quyết định của mình ngày hôm nay không?" Tâm của Thanh Y đột nhiên nặng trĩu, Tử Diễm! Ngươi là một cọc gỗ, ngươi đây là đã đánh mất tâm a!

Tử Diễm ngưng mắt nhìn dung mạo thanh lệ thoát tục,còn có ánh mắt nghi ngờ, lo lắng và tâm tình phức tạp khi nàng nhìn về phía mình, thản nhiên nói ra: "Đây là tự ta  lựa chọn, không có quan hệ gì với nàng, bất luận có kết quả gì, ta đều tiếp nhận."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.