Ánh Sáng Của Tôi

Chương 1: Chương 1




Biên tập: Rosa

Nghê Già trùm chiếc áo thun có giá trên trời kia lên trước mặt cậu, luồn hai cánh tay ra rồi rút khăn tắm ở trong ra theo.

Trần Kính Sinh rất cao, tầm 1m88. Bản thân Nghê Già không lùn, mang giày cao gót có thể nhìn thấy đầu của phần lớn đàn ông đi trên đường, nhưng khi mặc đồ của Trần Kính Sinh, độ dài vẫn dư dả.

Vạt áo đong đưa trên đùi, che khuất cặp mông vểnh, gió lạnh vèo vèo.

Nghê Già cúi đầu nhìn: “Không có quần à?”

“Không có.”

Nghê Già ngẩng đầu, ánh mắt có chút thâm ý: “Tôi sợ cậu không cầm lòng được.”

Trần Kính Sinh không để ý đến cô, cầm lấy một gói thuốc lá ở trên bàn, rút một điếu ngậm trong miệng. Cậu sờ tìm bật lửa, nghiêng đầu châm lên, phả ra một ngụm khói.

Cậu không nói chuyện, lẳng lặng ngồi, mang theo chút thờ ơ và lười nhác.

Nghê Già tự biết mất mặt, không nói nữa, dựa vào mép bàn, bỏ cái muỗng trong bát sang một bên, sau đó bưng lên uống hết.

Cô lè lưỡi, liếm nước cháo trên môi, sau đó hỏi: “Cần rửa không?”

Trần Kính Sinh dập tắt điếu thuốc, đứng dậy, vòng qua bàn ăn đi tới bên cạnh cô, lấy cái bát từ trong tay cô.

Ngón tay cậu rất dài, khớp xương rõ ràng, bao lấy nửa mu bàn tay cô.

Trước đó không phải không có tiếp xúc chân tay, nhưng cái đó sẽ khiến đầu óc cô mơ hồ, còn mùi rượu trên người, rất không có trình độ. Chẳng những không khơi mào thiên lôi địa hỏa, trái lại hứng lấy nước lạnh giội đầu.

Nhưng bây giờ, cô rất tỉnh táo.

Nghê Già im lặng thu tay lại. Trần Kính Sinh bưng bát vào phòng bếp, bỏ vào bồn rửa chén.

Nghê Già đi theo sau: “Để tôi làm cho.”

Trần Kính Sinh vặn vòi nước, quay đầu: “Đừng chắn đường.”

“Hả?”

Cô nhìn ra sau, cái gì cũng không mà.

Trần Kính Sinh thấy cô bất động, nâng tay lên, xẹt qua mép tai cô, trực tiếp đặt lên tường.

“Ba” một tiếng, phòng bếp sáng lên.

Thì ra là muốn bật đèn.

Nghê Già bị cậu nhốt trong nửa cánh tay, tuy chỉ vài giây nhưng cũng đủ làm cô sợ hãi.

Ánh mắt Trần Kính Sinh lạnh như nước, hơi lạnh chảy qua người cô.

Nghê Già: “…Vậy cần tôi làm gì không?”

Trần Kính Sinh: “Đi ra.”



Trần Kính Sinh gần đây rất mâu thuẫn.

Cảm xúc của cậu với Nghê Già đã thay đổi.

Không biết bắt đầu từ ngày nào, có lẽ là từ rất lâu rồi, trong cuộc sống hỗn loạn của cậu, có một người đã biến thành chấp niệm của cậu.

Thành điên thành ma cũng vì nhất niệm chi soa[1], lúc này mê luyến lúc đó hận, nói cậu đối với cô chỉ có chán ghét, chính cậu cũng không tin.

[1] nghĩ sai thì hỏng hết (ý nghĩ sai lầm thường dẫn đến hậu quả nghiêm trọng)

Nghê Già từng khiến cậu chịu vũ nhục, đủ để hủy diệt thế giới tinh thần của cậu, tổn thương khi còn trẻ đã gây ra ảnh hưởng lớn thế nào, không ai có thể đánh giá.

Có chuyện Nghê Già nói đúng.

Cậu không quên được cô.

Đây là một chuyện rất tàn khốc.

Sự tồn tại của cô, sẽ là cái gai trong tim cậu cả đời này.

Rút không ra, mài không mòn, cứ vậy mà đâm vào, vĩnh viễn dính trên người.

Nhưng Trần Kính Sinh không biết, trong hận thù nảy sinh ra cảm tình, ngay từ đầu chính là chuyện khó hiểu và vặn vẹo.

Nó không bị ngọt ngào và rung động tẩm bổ, nó ngâm ở trong dục vọng.

Loại cảm tình này vừa điên cuồng vừa nhiệt liệt, lại như lung lay sắp đổ. Ái chi thâm, hận chi thiết, không chịu nổi một chút gió thổi cỏ lay. Thành lập càng nhanh, sụp đổ càng triệt để.

Dù kết cục như thế nào, Nghê Già đều là người cậu không chiếm được, hoặc là, người cậu không nên chiếm được.



Chỉ có một chiếc bát, Trần Kính Sinh rửa xong rất nhanh, cậu nhìn quét một vòng, đèn ở nhà ăn bị cô tắt mất, phòng khách cũng không bật đèn, chỉ có một luồng ánh sáng mờ hiện lên trên sofa, in ra đường nét của một khuôn mặt trong bóng đêm.

Trần Kính Sinh đi qua, sờ soạng mở đèn lên.

Phòng khách chợt sáng.

Nghê Già ngồi trên sofa chơi di động, chân dài chồng lên nhau, áo bị vén lên, ngón tay còn kẹp một điếu thuốc.

“Dập thuốc đi.” Cậu nói.

Nghê Già nghe thấy, cánh môi ngậm lấy điếu thuốc ra sức hút một hơi, quay đầu, phả vào mặt cậu.

Sương khói lượn lờ trên mặt, Trần Kính Sinh sắc mặt bất động, giọng nói lại rất nhỏ: “Kiếm chuyện?”

Nghê Già cười xòa: “Đâu dám.”

Sau đó nghiêng người, kéo gạt tàn tới, vài sợi tóc đen từ đầu vai rơi xuống.

Cô vừa dập thuốc vừa hỏi: “Bây giờ còn có thể bắt xe không?”

“Sao?”

“Về nhà chứ sao.” Nghê Già gẩy tóc ra sau, một đoạn cổ trắng noãn lộ ra, từng đường gân xanh hiện lên rất rõ: “Chả lẽ ở lại nhà cậu?”

Trần Kính Sinh ngồi xuống cạnh cô, liếc nhìn cô từ trên xuống dưới: “Mặc như vậy mà về sao?”

Nghê Già không quan tâm, nhún vai.

Trần Kính Sinh nói: “Đừng về.”

Nghê Già dùng mũi chân khều dép lê, gót chân sượt đi sượt lại trên nền nhà, phát ra tiếng “Ba ba” rất nhỏ.

Cô nhíu mày: “Hả?”

Nói xong, đá dép lê xuống, mũi chân linh hoạt cọ lên đùi cậu, chậm rãi bò lên trên. Cô nhẹ giọng hỏi: “Ngủ chung sao?”

Trần Kính Sinh vốn yên tĩnh ngồi, đột nhiên cười một tiếng.

Cô luôn có năng lực này, câu ra dục vọng nguyên thủy nhất của người đàn ông, thô tục và trắng trợn, không cần tô son trát phấn, không cần ngụy trang giả dối bên ngoài.

Mắt Trần Kính Sinh tối đi, nhìn thẳng cô.

Nghê Già ngừng động tác đùa giỡn lại, lúc này mới ý thức được có chút nguy hiểm.

Hôm nay cô có thể không kiêng dè gì mà trêu chọc, chính là thấy cậu nhất định sẽ không mắc câu, từ quán bar đến đây, cô hận không thể dán lên người cậu, cậu đều không vượt quá dù chỉ nửa phần, nếu cậu đã cảm thấy cô đang ra vẻ, vậy cô liền làm đến cùng.

Nhưng lúc này, ánh mắt Trần Kính Sinh nhìn cô không đúng.

Thất tình lục dục của cậu đã trở lại.

Nghê Già thu chân về, thu được một nửa, Trần Kính Sinh đã giơ tay nắm lấy cẳng chân của cô. Nhiệt độ lòng bàn tay đốt người, đốt nóng cả người cô.

Cô rất gầy, cậu chỉ cần nắm đùi cô là có thể xách cả người cô qua.

Nghê Già cảm thấy trước mắt một mảnh trời đất xoay chuyển.

Trong cơn hỗn loạn, Nghê Già duỗi chân đá cậu, Trần Kính Sinh khẽ buông tay, bóp lấy eo cô, đẩy cô ngã vào sofa.

Cô lại xoay người giãy dụa, hai cánh tay bị một tay cậu đè chặt, mạnh mẽ ghim vào trong sofa.

Qua động tác này, tóc cô dán lên mặt, người thở hổn hển.

Trần Kính Sinh đè cô, toàn bộ sự lạnh lùng trong mắt đã hóa thành ngọn lửa nồng đậm.

“Nghê Già, cô chờ ngày hôm nay lâu rồi đúng không?”

Nghê Già thổi thổi sợi tóc trên mặt, cười lạnh một tiếng: “Có qua có lại thôi, cậu nghĩ nhiều.”

“Không phải muốn ngủ chung sao.”

“Không muốn ngủ.”

Trần Kính Sinh thấp giọng cười lên, âm thanh trầm thấp bật ra từ cổ họng, nam tính, tự do, rời rạc, ma sát vào lòng người, ngứa ngáy.

Cậu không nói thêm nữa, nghiêng đầu dụi vào đường cong ở cổ cô, răng nanh ngậm lấy một tầng da thịt mỏng manh, liên tục cắn.

Nghê Già bị ăn đau, hít một hơi lạnh: “Cậu làm gì thế hả?”

Giọng của Trần Kính Sinh từ phía dưới tai truyền đến: “Tôi tìm không thấy vết sẹo.”

“Đúng vậy, mất rồi. Cậu muốn làm một cái nữa sao?” Nghê Già giãy cả hai tay, cô không hiểu, tại sao sức lực giữa nam và nữ lại có thể chênh lệch như vậy, hai cánh tay của cô không chống lại nổi một bàn tay của cậu.

Trần Kính Sinh không nói gì, cậu thả lỏng miếng thịt trên cổ cô, Nghê Già còn chưa kịp thở ra một hơi, cậu lại phủ lên lần nữa.

Hình dáng như đôi môi, nóng bỏng, ẩm ướt, hút từng cái từng cái làm cô đau đớn.

Trong giây lát, cô cũng phản ứng lại chuyện thiếu đạo đức cậu đang làm.

Nghê Già cuối cùng cũng giãy ra một bàn tay, nhanh chóng kéo tóc cậu, định ngăn lại: “Cậu đứng lên cho tôi.”

Trần Kính Sinh mặc cô kéo, lực trên miệng không hề thả lỏng.

“Trần Kính Sinh, ngày mai tôi còn phải thi đấu!”

Lúc vết cắn dần thành hình, Trần Kính Sinh mới ngẩng đầu lên: “Thi cái gì?”

“800m.” Nghê Già hít sâu một hơi: “Không phải, cậu tích chút công đức đi được không? Để người khác thấy họ sẽ nghĩ thế nào?”

Cô hận ngứa răng, sao người này lại âm hiểm như vậy?

Ham mê độc đáo của cậu là lưu dấu ấn trên cổ cô sao?

Trần Kính Sinh nới ra cánh tay kia của cô, hai tay chống xuống hai bên, đường nét lưu sướng mà căng cứng, cậu chống nửa người, bình tĩnh nhìn cô, “Nghĩ thế nào?”

Hơi thở ấm áp phả lên mặt cô.

Nghê Già nhìn cậu một lát, đột nhiên ôm lấy cổ cậu, nâng môi lên.

Cậu vừa cau mày, Nghê Già đã nghiêng mặt, cắn mạnh vào khóe miệng của cậu.

Gần như là tư thế hôn nồng nhiệt nhưng không có nồng tình mật ý.

Mặt cô kề bên mặt cậu, không giống biểu cảm lạnh như băng, da mặt cậu nóng đến dọa người.

Còn có hai tai đang đỏ lên của cậu, như trái đào chín.

Cô có thể cảm giác được, Trần Kính Sinh đang lơ mơ.

Cậu không nghĩ cô sẽ hôn cậu.

Răng cô rất sắc, mãi đến khi một cỗ tanh ngọt tuôn vào khoang miệng, mới từ từ thả ra.

Cô nhìn lổ nhỏ chảy ra máu trên khóe miệng cậu, cười rộ lên: “Anh Sinh, nếu ngày mai có người hỏi tại sao miệng cậu rách, cậu cứ nói…”

Còn chưa nói xong, Trần Kính Sinh đã quay đầu đi, chính xác lấp kín miệng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.