Anh Rể, Em Có Rồi (Anh Rể, Tôi Có Rồi!)

Chương 7




Thân hình cứng rắn mà ấm áp mang theo hơi thở thơm mát, lỗ tai Ninh Vân Hoan áp vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập “thình thịch” trầm ổn vang lên, cô thấy buông lỏng, thân thể phản ứng nhanh hơn so với đầu óc, theo bản năng đã đem cánh tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn.

“Biến!” Âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên, người trong ngực hơi chấn động, một cỗ sát ý lạnh lẽo toát ra.

Đứng gần hắn nhất nên Ninh Vân Hoan cảm nhận được sát ý rõ ràng, không tự chủ được sợ run cả người, cánh tay cô liền buông lỏng. Không đợi cô kịp buông, hắn đã dùng sức ôm chặt cô vào lòng, cả người Ninh Vân Hoan đều mang hơi thở của hắn, lông tơ dựng đứng phía sau cũng đã giảm hơn nửa.

“Lan Cửu thiếu….” Giọng nói Lí Vũ Khoan vang lên, run run: “Tôi không biết, tôi không biết cô ấy là…..”

Nếu ánh mắt Lan Lăng Yến có thể giết người thì tên tiểu tử này đã sớm trúng đạn ngã lăn. Tính cách Lan Lăng Yến luôn là bề ngoài thì vân đạm phong khinh nhưng sau lưng lại âm thầm giết người không đền mạng. Mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn, hắn không cần phải tức giận nên rất ít khi hắn phải nếm qua mùi lửa giận đùng đùng như thế này.

Vừa thấy tên họ Lí dám vươn tay, suýt đụng vào người phụ nữ của mình, trong lòng Lan Lăng Yến liền có một cơn giận vô danh bừng lên. Đôi mắt xếch dài nhỏ nheo lại, loé lên ánh sáng hung dữ nguy hiểm.

“Cho cậu một phút đồng hồ biến mất trước mắt tôi.” Lan Lăng Yến vừa nói vừa bắt đầu một tay ôm Ninh Vân Hoan, tay kia nâng lên, lộ ra chiếc đồng hồ, bắt đầu tính thời gian.

Lúc này tuy mặt ngoài Lan Lăng Yến bình tĩnh, còn có thể nói chuyện cùng Lí Vũ Khoan nhưng kỳ thật trong lòng hắn đã muốn lấy đao ra chém chết tên đó: “Một, hai,…”

Vừa mới đếm hai số, ngay cả tiếng cầu xin tha thứ cũng không dám vang lên, Ninh Vân Hoan liền nghe được tiếng bước chân dồn dập, quả thực so với bộ dáng muốn chạy trốn lúc nãy của cô còn nhanh hơn. Không lâu sau đã nghe thấy tiếng động cơ ô tô khởi động, khoé miệng Lan Lăng Yến nhếch lên giống như ác ma: “Mười, chạy thực sự quá chậm!”

“……” Đếm tới mười mà người cũng đã không thấy thì sao lại chậm? Ninh Vân Hoan giãy dụa, suy nghĩ muốn quay đầu nhìn xem. Cô nhẹ nhàng cử động, Lan Lăng Yến thả lỏng cô một chút, đương nhiên thả lỏng ở đây cũng chỉ có thể ở trong phạm vi vòng tay hắn mà thôi.

Quả thật không thấy Lí Vũ Khoan nhưng hắn lại để lại một cái tai hoạ!

“Học muội, vị này là ai vậy? Cảm ơn anh đã cứu em!” Một giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên, lúc này khuôn mặt Cố Doanh Tích ửng đỏ, trong mắt còn có sót lại hơi nước khiến đôi mắt trông mềm mại đến tận xương, còn lấp lánh ánh sáng vô cùng hấp dẫn.

Không hổ là nữ chính, tuy dung mạo không xinh đẹp nhưng lại có đôi mắt hấp dẫn lòng người.

“Xin chào, em là Cố Doanh Tích, vừa rồi xin cảm ơn anh cứu em nhưng em còn chưa biết tên anh, anh có thể cho em cơ hội mời anh ăn cơm để biểu đạt lòng biết ơn của em không?” Như là đã thu thập lại hết sợ hãi trong lòng, trên mặt Cố Doanh Tích lộ ra thần sắc kiên cường miễn cưỡng: “Em vừa mới đều nghĩ đến….” Nói đến đây, trong mắt lại ươn ướt chút, đúng vẻ khiếp sợ khiến cho người ta cảm thấy điềm đạm đáng yêu.

Đời trước Ninh Vân Hoan và nữ chính là bạn bè, vừa thấy ánh mắt này của cô ta, làm sao cô không biết cô ta đã động lòng. Đời trước sau khi nữ chính gặp đủ loại mỹ nam, cuối cùng vẫn một lòng thích Lan Lăng Yến, thậm chí vì hắn mà hãm hại cô. Cố Doanh Tích đời trước có thể thích người đàn ông như Lan Lăng Yến, nên Ninh Vân Hoan có trùng sinh thì cô ta vẫn sẽ lại thích người đàn ông như vậy.

Đã sớm biết mọi chuyện, nhưng không biết nguyên nhân có phải do cô đã “cùng giường” với hắn mấy lần hay không, mà trong lòng Ninh Vân Hoan có chút không thoải mái. Cảm giác không thoải mái này rất xa lạ nên chính cô cũng không ý thức được. Tựa vào lòng Lan Lăng Yến, tuy không nói gì nhưng sắc mặt cô đã có chút khó coi.

Lan Lăng Yến căn bản không để ý tới nữ chính đang đứng một bên kia, ngược lại không biết lúc nào đã cầm lấy khăn tay từ một người vệ sĩ sau lưng đưa đến, thay Ninh Vân Hoan lau mồ hôi trên trán: “Lần sau nếu gặp tình huống như thế này thì không cần chạy.” Hắn không có ở đây giúp cô thì cũng sẽ phái người tới. Nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, lửa giận vừa mới áp chế trong Lan Lăng Yến lại bốc lên, trong lòng lại đem tên Lí Vũ Khoan vừa chạy trốn chém mấy nhát mới đưa Ninh Vân Hoan đi.

Đứng một bên, sắc mặt Cố Doanh Tích nhất thời cứng lại, cô ta không phải chưa từng chủ động đưa ra thiện ý rồi bị từ chối, trước đó khi cô ta muốn kết bạn với Ninh Vân Hoan cũng từng bị như vậy, nhưng Ninh Vân Hoan là con gái! Duyên của Cố Doanh Tích với con gái không được tốt lắm, nhưng nhân duyên của cô ta với đàn ông lại không kém chút nào, dù là kẻ mắt cao hơn người đi nữa thì cũng không có khả năng lạnh nhạt với cô ta như vậy.

“Từ từ!” Không biết sao cô ta vừa nhìn thấy người đàn ông này thì rất có hảo cảm, bởi vậy áp chế sự e lệ trong lòng, đuổi theo hướng Lan Lăng Yến, một bên đưa tay ngăn cản hắn rời đi, một bên sắc mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Anh còn chưa nói tên cho em biết….” Cô ta dừng một chút, lại giơ lên đôi mắt lấp lánh như thuỷ tinh nói: “Anh họ Lan sao? Em vừa mới nghe, nghe….”

Khi Cố Doanh Tích nói, trên mặt lộ ra vẻ hồn nhiên vô tư, dung mạo cô ta không đẹp nhưng ánh mắt lại trong sáng, có cảm giác như cô gái trung học ngây thơ, làm cho người ta có xúc động muốn hung hăng chà đạp. Cô ta nghiêng đầu, phát ra thần thái hồn nhiên khả ái, ngại ngùng nói: “Em có thể gọi anh là anh Lan Cửu không?”

Khoé miệng Lan Lăng Yến mang theo một tia cười vô ý, càng làm cho sắc mặt Cố Doanh Tích hồng hơn, cô ta theo bản năng không nhìn Ninh Vân Hoan đang bị ôm trong ngực Lan Cửu, chỉ ngây ngốc nhìn hắn: “Cao quá….” Nói đến đây,hai tay cô ta thẹn thùng vặn vẹo, ánh mắt Ninh Vân Hoan nhìn từ chân cô ta lên, thấy đôi chân cô ta theo bản năng tách ra, đầu gối chụm lại tạo thành hình chữ “V”, nhất thời khoé miệng cô run rẩy.

Ninh Vân Hoan còn có thể nhìn Cố Doanh Tích một chút chứ Lan Lăng Yến ngay cả khoé mắt cũng không thèm liếc. Cố Doanh Tích đang muốn nói thì hai vệ sĩ bên người Lan Lăng Yến đã không kiên nhẫn đẩy cô ta ra.

Cửu thiếu Lan gia không phải ai cũng có tư cách gọi là “anh”!

Có lẽ vẻ mặt hai người áo đen đã doạ đến Cố Doanh Tích, tuy cô ta vẫn còn bộ dáng muốn đuổi theo nhưng cũng không dám bước tiếp nữa, ngược lại ánh mắt cứ nhìn chăm chú vào Lan Cửu, đến khi hắn lên xe rời đi vẫn còn lưu luyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.