Anh Nghĩ Muốn Em

Chương 37: Đối chọi gay gắt




Kỹ thuật an ủi của Kim gia không có gì đặc biệt nhưng cũng giúp Kiều Dĩ Hàng yên tâm, một lần nữa định vị lại bản thân trong bộ phim. Dù biểu hiện không tỏa sáng như hắn tưởng tượng nhưng ít nhất cũng không bị dắt mũi như trước. Số lần rít gào của Liên Giác Tu nhờ thế cũng thiếu rất nhiều.

Kỳ thật Kim gia có câu không nói thẳng, lấy kinh nghiệm cùng diễn xuất của Kiều Dĩ Hàng bây giờ có cố gắng thế nào cũng không thể so được với Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân. Dù tiến bộ thần tốc nhưng xuất phát điểm thấp, đột nhiên nhảy vọt cũng không thể thoáng cái lên cấp Ảnh đế được. Bộ phim này giúp hắn thăng cấp, đưa hắn vào quỹ đạo, áp lực từ Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân cũng sẽ trở thành động lực. Tiếp tục tiến về phía trước, đường càng đi sẽ càng đơn giản.

Dù là thế, Kim gia vẫn thường xuyên xuất hiện ở trường quay, chỉ điểm cho hắn.

Cảnh này bị không ít phóng viên chộp được, tán dương trong phim ngoài phim đều là tình cha con thắm thiết.

Khi phim gần quay xong, trên mặt báo bắt đầu xuất hiện hàng loạt tin về “Hắc Bạch chi gian“. Thứ nhất vì tin tức về nhân vật trong phim nhiều, thứ hai là bộ phim này rất được chú ý nên giới truyền thông cũng vui vẻ đến tận nơi lấy tư liệu, không nề hà gì.

Gần đến lễ kết thúc quay, các thế lực tham gia Kim Hoa cũng từ từ ra mặt.

Liên Giác Tu phải gấp rút quay chính vì giải thưởng này, thế nên rất nhiều fan điện ảnh cùng giám khảo đều kỳ vọng vào “Hắc Bạch chi gian“.

Nhưng với Kiều Dĩ Hàng, nói tới Kim Hoa vẫn còn quá sớm, trước mắt thứ hắn cần chú ý là giải Thiên Thanh.

Nói thật, về âm nhạc, số giải thưởng hắn giành được nhiều lắm. Nhờ phúc mấy năm nay làng âm nhạc không khởi sắc, mỗi lần đi lên đi xuống nhận giải cũng chỉ vài gương mặt quen thuộc. Mọi người đối với việc ai nhận giải nào cũng đoán được tám chín phần. Không ít người mới đi lên nhận giải gương mặt mới của năm đến năm sau không biết đã trôi dạt nơi nào rồi.

Giải Thiên Thanh năm nay khác trước đó là Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân đã trở lại.

Ca khúc “Chiếc thuyền Noah“ nhận được mười đề cử.

Ba đề cử “Nam ca sĩ xuất sắc nhất“, ba đề cử “Ca sĩ được yêu thích nhất“, một đề cử “Ca khúc được yêu thích nhất“, một đề cử “Người soạn nhạc xuất sắc nhất“, một đề cử “Người viết lời xuất sắc nhất“, một đề cử “MV hay nhất“.

Áp lực của Kiều Dĩ Hàng tăng gấp bội.

Trương Tri thấy hắn mặc vest đi tới đi lui không ngừng, cuối cùng chịu hết nổi: “Chẳng phải sáu giờ Tiểu Chu đến đón anh sao?“

“Ừm.“ Kiều Dĩ Hàng chỉnh lại cổ áo.

“Giờ mới bốn giờ.“ Trương Tri bất mãn xúc một thìa thanh long.

Kiều Dĩ Hàng xoay người: “Bộ này có bình thường quá không?“

Trương Tri an ủi: “Có cần chuẩn bị một tấm ra trải giường cùng đuốc để anh giả trang Athena cho độc đáo không?“

Kiều Dĩ Hàng không để ý tới hắn, tự tiếp tục đề tài của mình: “Mặc bộ Cao Cần đưa tới có được hơn không nhỉ?“

Cao Cần đưa tới bộ vest đỏ rực, chính là bộ hắn mặc khi quay “Con thuyền Noah“. Đúng là bắt mắt thật nhưng mặc đi nhận giải thì có vẻ tùy tiện quá.

Trương Tri buông thanh long, hướng hắn vẫy tay.

Kiều Dĩ Hàng nhướn mày.

“Cố áo chưa chỉnh tốt.”

Kiều Dĩ Hàng đi qua, ngồi xổm xuống, ngửa đầu hỏi: “Chỗ nào?”

Trương Tri nhanh nhẹn giúp hắn cởi áo.

“Cậu định làm gì?” Kiều Dĩ Hàng nhìn áo sơ mi bị phanh ra, lộ ra bộ ngực tinh tráng.

Hai tay Trương Tri luồn tới trong quần áo hắn, cả người phác tới, đè Kiều Dĩ Hàng ngã xuống thảm, cười xấu xa: ”Mặc quần áo chỉ làm anh khẩn trương thêm thôi, chẳng bằng làm chuyện khác.”

Kiều Dĩ Hàng vỗ vỗ mông hắn: “Đừng nháo, đứng lên đi.”

“Không nháo.” Trương Tri rút từ trong túi ra một tuýp thuốc, “Đồ bôi trơn lần này tôi chuẩn bị rồi đấy.”

Kiều Dĩ Hàng tức giận: “Hôm nay không phải lúc.”

“Coi như cho anh nếm thử.” Trương Tri cúi người, vừa dịu dàng liếm cổ hắn, vừa nhẹ nhàng cọ người vào hắn.

Tay Kiều Dĩ Hàng rút từ trên lưng về, đột nhiên bắt đầu cù hắn.

Kỳ thật cũng không buồn cười lắm nhưng hai cái tay cứ rụt tới rụt lui khiến Trương Tri vô thức hướng bên cạnh rụt lại, Kiều Dĩ Hàng nhân cơ hội này thoát thân.

Trương Tri ngồi dưới đất, vẻ mặt u oán trừng hắn.

Kiều Dĩ Hàng vỗ vỗ quần, nghiêm túc hỏi: “Bộ này thực sự trông được?”

“…” Trương Tri vùi đầu vào ghế sa lông.

Trước khi Tiểu Chu đến, hai người lại náo loạn một hồi. Âm mưu không thực hiện được, Trương Tri đành bất đắc dĩ đi thay quần áo chuẩn bị.

Lão tổng EF đã trở về nhưng lại thu được lệnh điều động tới công ty. Tất cả mọi người đều biết là để giao quyền cho Trương Tri nhưng tiền cảnh ở tổng công ty rộng lớn hơn, muốn từ làm công phấn đấu lên chức chủ bắt buộc phải tìm điểm đột phá tại đây nên lão tổng tiền nhiệm cũng không oán hận gì, thu thập đồ đạc rồi nhanh chóng chuồn luôn.

Đi cùng hắn còn có Tương Tu Văn. Kế hoạch xác nhập với DRM cũng theo đó mà mắc cạn. Nghe nói Tương Tu Văn ra khỏi EF sau liền tới thẳng DRM, chuẩn bị đem bán.

Tổng giám đốc DRM gọi điện tới, khóc lóc cầu xin hắn nói tốt vài câu với Trương Phục Huân. Nếu DRM bị hủy, phỏng chừng hắn cũng phải đi nơi khác kiếm cơm. Trương Tri có lệ vài câu, đại khái đối phương cũng nghe ra ý hắn, ngượng ngùng cúp máy.

Thế nên lệnh thăng chức còn chưa xuống nhưng Trương Tri thành chủ EF đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Trương Phục Huân cuối cùng lựa chọn mắt nhắm mắt mở, không động thủ. Trương Tri cùng Kiều Dĩ Hàng cùng thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ đến kết quả xấu nhất cũng chỉ là nghĩ đến, nếu không thành sự thực đương nhiên là tốt.

Giải Thiên Thanh tuy nói là danh giá trong làng âm nhạc nhưng Trương Tri giờ đã là tổng giám đốc công ty đĩa nhạc, loại giải thưởng này dù hắn không đến cũng chẳng sao nhưng Kiều Dĩ Hàng được đề danh, hắn quyết định đem giải thưởng này xếp vào lịch trình hàng năm – đương nhiên, chỉ cần hắn cùng Kiều Dĩ Hàng còn ở EF, đề cử không thể thiếu phần Kiều Dĩ Hàng.

Hai người đều tự thay quần áo, Kiều Dĩ Hàng cùng Tiểu Chu xuất phát trước.

Trương Tri chờ bọn họ đi nửa giờ rồi mới lái xe từ gara đi.

Dù làm tình nhân ngầm là hắn đề nghị nhưng thực sự đúng là ủy khuất.

Tủi thân hơn nữa là —

Dầu bôi trơn mua lâu như vậy rồi mà còn chưa dùng!

Sản lượng đĩa nhạc hàng năm không khởi sắc nhưng tỷ suất xem giải Thiên Thanh cũng không tệ. Không ít người nguyện ý ngồi trước TV xem các ca sĩ danh tiếng tụ hội ca hát.

Kiều Dĩ Hàng bị an bài ngồi giữa Phong Á Luân cùng Trầm Thận Nguyên, thứ nhất bởi vì gần đây bọn họ thường xuyên cùng lên mặt báo, thứ hai là đều ở cùng một công ty. Nhan Túc Ngang ngồi xa hơn chút, cạnh Trương Giai Giai. Trương Tri xa hơn, ngồi giữa hàng ghế sau, bên cạnh là Trương Phục Mãn.

Trầm Thận Nguyên hạ giọng: “Sư huynh, nghe nói hợp đồng của ngươi cùng EF sắp hết hạn rồi.”

Kiều Dĩ Hàng ngẩn người: “Sao ngươi biết?”

“Uống chén trà, nhấm hạt dưa là biết.” Trầm Thận Nguyên chưa bao giờ che dấu tình yêu của mình với việc buôn chuyện.

Kiều Dĩ Hàng trước vẫn chuẩn bị cho kết quả xấu nhất nên từng nghĩ đến chuyện ngưng hợp đồng nhưng sau bận quay phim quá, Cao Cần không nhắc tới nên cũng quên. Nghe Trầm Thận Nguyên nói, hắn mới nhớ Trương Tri tựa hồ chưa nhắc tới chuyện này, trong lòng không khỏi khó chịu.

“Ngươi không định ký tiếp?” Trầm Thận Nguyên nhỏ giọng hỏi, “Không phải vì e sợ đấy chứ?”

“Có gì mà phải e sợ?” Kiều Dĩ Hàng ngoài miệng hỏi ngược lại, trong lòng lại nghi vấn: chẳng nhẽ Trương Tri vì e sợ mà không muốn ký tiếp với hắn?

Trầm Thận Nguyên: “Ta còn nghe nói EF chuẩn bị mời đại thần về trấn tọa.”

Phong Á Luân vẫn im lặng đột nhiên xen vào: “Nhan Túc Ngang hai năm cũng không có thời gian ra đĩa nhạc, ký với hắn ngang bằng mời tượng bồ tát về.”

Lòng hiếu kỳ của Trầm Thận Nguyên bị câu ra, hắn thăm dò: “Đại thần bận lắm sao?” Hắn nhớ rõ mấy năm nay Nhan Túc Ngang không nhận nhiều việc lắm a.

Phong Á Luân: “Tốt xấu gì hắn cũng là người yêu chủ cửa hàng thịt, phải trông cửa hàng nữa.”

“…” Trầm Thận Nguyên hồi lâu mới lên tiếng, “Cửa hàng thịt?”

Phong Á Luân: “Nghe nói là loại hoạt động cả năm.”

Trầm Thận Nguyên mồ hôi đầy đầu rụt cổ trở lại.

Lễ trao giải rất nhanh bắt đầu.

Giải Thiên Thanh cùng Kim Hoa bất đồng. Giải Thiên Thanh là nơi thứ được chú ý cùng không được chú ý đan xen cùng một chỗ. Vậy nên vừa bắt đầu đã công bố “Nam ca sĩ xuất sắc nhất” rồi.

Các MV được đề cử rất nhanh lướt qua trên màn hình.

Khách mời trên đài ra sức làm nóng không khí: “Giải nam ca sĩ xuất sắc nhất năm nay có rất nhiều nhân vật nặng ký. Đại thần, Phong Á Luân, Kiều Dĩ Hàng, Tương Cảnh Hiên, Quách Thái… A, tay của ta không nhịn được kích động mà run rẩy rồi. Tốt lắm, năm nay ca sĩ được chọn là… Hả? Nhan Túc Ngang, Phong Á Luân!”

Tiếng vỗ tay nổi lên.

Khách mời nói nhỏ: “Lần này là hai người a?” Nhưng rất nhanh bị tiếng vỗ tay lấp mất.

Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân xa xa nhìn thoáng qua nhau rồi đều tự đứng dậy đi tới khán đài.

Trên đài lại thêm một pho tượng giải.

Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân đồng giải nhất, sóng vai cùng đứng, giơ giải thưởng trong tay, càng tôn nhau lên.

Người xem dường như tận lực vỗ tay. Nhiều năm như vậy, bọn họ một người hoạt động ở hải ngoại, một người cơ hồ đã quy ẩn, hình ảnh hai vị Thiên vương đứng cạnh nhau như vậy thực khó thấy. Rất nhiều người không khỏi sinh lòng mong chờ “Hắc Bạch chi gian”.

Trái tim Kiều Dĩ Hàng đột nhiên bình tĩnh lại. Hắn chợt hiểu ra dụng tâm của ban giám khảo.

Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân ở điện ảnh và âm nhạc long tranh hổ đấu nhiều năm như vậy vẫn được công nhận là đối thủ. Giờ đem giải thưởng tặng cùng cho hai người, tuyệt đối tạo thành đề tài oanh động, nói không chừng còn thành thời khắc kinh điển trong lịch sử Thiên Thanh. Vô luận thế nào, hai người kia đến nay vẫn là người dẫn đầu thời đại này của làng giải trí.

Mà bản thân hắn không cần phải lo lắng. Giải “Nam ca sĩ xuất sắc nhất” mất thì còn giải “Nam ca sĩ được yêu thích nhất”.

Trước là chất lượng, sau là số lượng, giai đại vui mừng.

Quả nhiên, giải “Nam ca sĩ được yêu thích nhất” rơi vào túi Kiều Dĩ Hàng. Dù đã đoán trước được nhưng chính thức lên nhận giải vẫn là một cảm giác khác. Hơn nữa, năm nay ngồi dưới còn có người quan trọng nhất trong phần đời còn lại của hắn.

Đứng trên đài, trước tiên theo lệ cảm ơn tất cả mọi người rồi đột nhiên hắn nâng tay kéo chiếc nhẫn đeo trên cổ ra, nhẹ nhàng hôn lên nó, mỉm cười: “Cao nhân chỉ điểm ta năm nay nhất định phải mang một chiếc nhẫn trên người, nó sẽ đem đến may mắn. Ta giờ tin tưởng đó là sự thật. Vậy nên, chiếc nhẫn này ta sẽ mang theo cả đời!”

Tiếng cười cùng tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên.

Giải Thiên Thanh năm nay kết thúc trong viên mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.