Anh Muốn Ngủ Với Em Thêm Một Chút

Chương 29: Suy nghĩ




Edit: Tịnh Yên

Đứa bé xinh đẹp này là một thiếu niên bạo lực!

Việc này thật sự làm cho Diệp Gia Dĩnh nhức đầu trọn cả một đêm, cuối cùng chỉ có thể quyết định trước tiên đem cái việc giáo dục gian nan này bỏ qua một bên, đừng có gấp, từ từ sẽ đến.

Ba Ni nhỏ như vậy, nếu giảng đạo lý sống cao cả với bé, thì bé cũng không thể nào hiểu hết. Ra lệnh ép buộc bé không cho phép đánh nhau với những bạn bè khác thì cũng không đúng lắm, khẳng định không chỉ có một mình Ba Ni là đứa trẻ hiếu chiến, nếu bị người khác khi dễ mà không được đánh trả thì sao, đó không phải là cách giáo dục tốt.

Kế hoạch của Diệp Gia Dĩnh trong hai ngày nữa chính mình bớt thời gian làm chút điểm tâm đẹp mắt lại ngon miệng để Ba Ni đem đến nhà trẻ, bảo Diệp Ba Ni phát cho mấy đứa trẻ khác, coi như là an ủi những người bạn nhỏ đã từng bé đánh.

Nhà trẻ có quy định bất thành văn, phàm là người bạn nhỏ nào sinh nhật hoặc là có chuyện gì muốn chúc mừng, sẽ mang cả hộp chocolate và kẹo vào nhà trẻ mời bạn bè. Trước khi tan học thầy giáo sẽ giành ra vài phút để bạn nhỏ kia mang đồ ăn đi phân phát cho mọi người, làm cho tình cảm của những người bạn bè tốt lên khi biết chia sẻ niềm vui với xung quanh, đồng thời cũng tiến hành gia tăng tình hữu nghị.

Cơ hồ không có đứa trẻ nào có thể cự tuyệt các món ăn ngon, Diệp Gia Dĩnh tính toán cách hai tuần sẽ làm một món sở trường của mình, chút bánh ngọt để Diệp Ba Ni đi phát, sau một khoảng thời gian, nhất định hình tượng của bé sẽ được cải thiện rất nhiều trong mắt bạn bè, đồng thời giáo dục con trai có rất nhiều phương pháp sống chung với mọi ngưới, bạo lực nên áp chế, chỉ gặp trường hợp bất đắc dĩ mới nên dùng.

Vừa vặn công tác ở studio gián đoạn có một đoạn thời gian chờ duyệt, đoạn thời gian này Diệp Gia Dĩnh hơi nhàn rỗi, lập tức cho Diệp Ba Ni nghỉ học hai ngày, muốn để vết thương trên đầu gối bé khép miệng mới đưa bé đến nhà trẻ.

Trong hai ngày này thời tiết sáng sủa, Diệp Gia Dĩnh chạy xe đạp đưa Diệp Ba Ni đi qua công viên gần đó ăn cơm dã ngoại.

Diệp Ba Ni ngồi trên ghế dành cho thiếu nhi đặt ở phía sau.

Phía trước xe để giỏ thức ăn nặng trịch, bên trong có bình đồ uống, một chút canh đã hâm nóng, một chút nước táo và cà rốt ép, còn có một bình nước chè ngọt; một hộp giữ ấm cho bánh hạnh nhân mới nướng sáng nay; còn có một cà mèn giữ ấm chứa cá, tôm đã bóc vỏ và cơm, trong cơm bỏ thêm hạt bắp, hạt thông tạo cảm giác mới lạ.

Sau lưng Diệp Gia Dĩnh còn đeo một bộ đồ chơi cho con trai, bên trong có cầu lông và diều gió.

Trang bị đầy đủ bắt đầu đến công viên, sau khi mở đệm ra, Diệp Ba Ni lập tức lấy lại tinh thần, không hề để tâm đến vết thương trên đùi, cũng không cần chơi cùng người khác, chính mình cầm lấy dây diều, dùng sức chạy trên bãi cỏ, cố gắng canh chừng rồi thả ra, chạy đã mệt sẽ trở về ngồi bên cạnh Diệp Gia Dĩnh uống nước trái cây ăn bánh hạnh nhân.

Chơi được nữa chừng, lần nữa quay lại đã muốn ăn bánh ngọt, Diệp Gia Dĩnh cho bé chiếc bánh vừng đen, chính mình đã quen xào bánh vừng đen và nhân hạch đào giã nát, phối hợp với bột gạo nếp và bột móng ngựa, đường trắng nấu thành keo, hơn nữa để thêm Thanh Long lên tạo cảm giác mới lạ, đã dinh dưỡng hương vị lại ngọt ngào ngon miệng, làm cho Diệp Ba Ni yêu thích món đồ ngọt này nhất.

Diệp Gia Dĩnh sờ sờ mái tóc đen dịu dàng của bé, trên mặt bé vẫn không biểu lộ cảm giác gì, bất quá ánh mắt lóe sáng một chút, là một loại cảm xúc vô cùng vui vẻ, không khỏi cao hứng, cảm giác buổi sáng mình đã rời giường từ sáu giờ để chuẩn bị rất đáng giá.

Lúc này chuông điện thoại reo lên, Diệp Gia Dĩnh lấy điện thoại cầm tay ra xem, là Trịnh Minh Duệ gọi tới, vì vậy cô vỗ vỗ con trai, để bé đi chơi còn mình nghe điện thoại.

"Alo, Minh Duệ."

Giọng nói đôn hậu của Trịnh Minh Duệ vang lên ở đầu dây bên kia, "Gia Dĩnh, mấy ngày hôm trước em nói muốn tìm công việc ngắn hạn, loại làm hai ba tuần, anh đã giúp em hỏi thăm rồi, ngược lại có một công việc thù lao không tồi, cũng không biết em còn duy trì suy nghĩ làm việc đó hay không?"

"Là việc gì?" Trong lòng Diệp Gia Dĩnh đầy vui vẻ, mấy hôm trước Trịnh Minh Duệ đến thăm cô, cô ngẫu nhiên nói mình muốn tìm hai ba công việc để làm, không nghĩ tới quay về Trịnh Minh Duệ đã tìm giúp cô.

"Cái này, trong điện thoại nói không rõ ràng, buổi tối anh qua chỗ em chúng ta nói trực tiếp đi." Trịnh Minh Duệ đáp.

"Được, hai ngày nay em ở nhà rảnh rỗi, lúc nào anh cũng có thể đến, chỉ cần gọi điện thoại trước cho em là được."

Ở đầu dây bên kia Trịnh Minh Duệ cười đến dịu dàng, "Gia Dĩnh, bây giờ em thật giản dị và gần gũi, khoảng sáu giờ rưỡi anh sẽ tan làm."

Lúc Diệp Gia Dĩnh làm cơm tối cố ý làm thêm một ít, lần trước Trịnh Minh Duệ tới cũng là sau khi tan việc, thái độ đã buông lỏng tự tại hơn hai lần gặp nhau trước rất nhiều, đồng ý ở lại ăn cơm với bọn họ, cho nên lần này Diệp Gia Dĩnh cũng đã sớm làm cơm tối cho anh.

Bởi vì Diệp Ba Ni bắt bẻ việc ăn quà vặt, nên mỗi buổi cơm Diệp Gia Dĩnh đều dụng tâm để làm, ngẫu nhiên mời người ta ăn một bữa cơm cũng không phí nhiều công sức, thời gian hai ngày sung túc này cô cố ý chuẩn bị những thức ăn ngon hơn chút.

Trên bãi cỏ công viên để cho Diệp Ba Ni chơi thật vui vẻ sau đó cô đưa Diệp Ba Ni về ngủ trưa, Diệp Gia Dĩnh thừa dịp không có gì làm chạy lòng vòng chợ mua thức ăn, mua các loại rau đắt tiền nhất, gà mái xa hoa, sau khi về nhà đem con gà bỏ vào nồi súp, đun nước lên cho nóng, rượu vàng, miếng gừng, nhanh chóng thêm nấm Kim Châm, vài miếng nấm hương, nấm rơm, nấm Khẩu Bắc, măng ti, hành cắt khúc, làm thành một nồi canh gà và nấm ngon miệng.

Phối hợp hai loại rau dưa, một đĩa chính cô dùng nước muối nấu ra năm mùi vị, bữa tối dinh dưỡng đã chuẩn bị tốt.

Trịnh Minh Duệ vừa vào cửa lập tức hít hít lỗ mũi, "Gia Dĩnh, bữa tối em làm rất ngon, ngửi hương vị thật thơm."

Diệp Gia Dĩnh cười cười, thoáng cái đã cầm thìa ngồi ở bên cạnh Diệp Ba Ni, "Làm được chút canh mát, Ba Ni ăn nhiều một chút, cũng không khó, mẹ nhìn thực đơn làm món gì đều là suy nghĩ vì con. Con ngồi bên này, ăn cùng mẹ đi."

Trong tay Trịnh Minh Duệ xách một túi lớn hoa quả đặt cạnh cửa, đi qua ngồi xuống, cảm thán, "Trước kia nằm mộng anh cũng không nghĩ đến có một ngày có thể ăn cơm cho tự Gia Dĩnh làm." Sau khi nếm mấy ngụm nghi ngờ, "Không nghĩ đến thực đơn có thể ăn ngon như vậy? Em thật sự có tài thiên phú."

Diệp Gia Dĩnh nhớ tới Lý Hạo Nhiên cũng nói lời giống vậy, xem ra hiện tại tài nấu nướng của cô rất tốt. “Cũng không phải em tự nghĩ ra các món này, mà tham khảo rất nhiều tài liệu, sau khi đọc xong thì bắt chước làm theo, chủ yếu cần phải dùng trái tim. Nếu anh cũng ở bên cạnh con trai, anh làm cơm ăn ngon thì thằng bé sẽ ăn thêm chút, khẳng định tài nấu nướng của anh sẽ tăng ngay."

Nói xong rồi chính cô cũng cảm thán, trước kia tài nghệ nấu nướng của cô cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ nguyên nhân mình từng làm công ở tiệm bánh ra, tài nấu nướng chỉ biết một vài món ngoài, xào rau nấu cơm đều cực kỳ qua loa, dừng lại tại giai đoạn nấu canh, chủ yếu do lúc ấy cũng không nhiều thời gian rỗi có thể cân nhắc đến việc nấu cơm.

Hiện tại rất khác biệt, cô luôn nấu cơm bằng trái tim, mặt Diệp Ba Ni không đổi sắc, ăn thêm mấy đũa đã là một động lực rất lớn cho cô, đủ để nhắc nhở Diệp Gia Dĩnh phải cần cù chăm chỉ, cẩn thận tỉ mỉ, bắt đầu từ việc mua thức ăn, so sánh giá cả, quan trọng nhất khi đi chợ chọn thức ăn phải chọn rau xanh tươi và thịt trứng ngon miệng nhất. Về đến nhà cũng không thể qua loa, rửa, pha, cắt, chế biến, gia vị, trình tự làm việc đều phải từ tốt trở lên. Nên cắt lát tuyệt không cắt miếng; nên ướp gia vị trước nửa tiếng mới để vào nồi thì nhất định sẽ ướp trước nửa tiếng, tình trạng ướp hai mươi lăm phút hoặc ba mươi lăm phút nhất định không thể phát sinh; dầu phải nóng lên bảy độ thì sẽ nghiêm khắc đợi đến nhiệt độ thích hợp mới bỏ thức ăn vào để bọt khí bên trên dày, mặt dầu bắt đầu tỏa khói xanh.

Kỳ thật đều là chút món ăn gia đình, nhưng làm được theo sách mới hay, kỹ thuật cắt rau đúng, chỉnh độ lửa thích hợp, gia vị vừa đủ như thế mới có thể làm ra được món ăn ngon, nói cho cùng chính là phải dụng trái tim mà nấu nướng, nhất định phải có cảm xúc mới hoàn thành tốt.

Trịnh Minh Duệ giống như một người anh trai, mỉm cười lắc đầu, "Nuôi con cái phải phí nhiều công sức như thế, thật sự làm em mệt mỏi rồi."

"Thật sự có chút vất vả, nhưng không có gì, em nghĩ việc chăm sóc Ba Ni cũng là một niềm vui, cũng tốt cho thằng bé." Diệp Gia Dĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai càng ngày càng khỏe mạnh hơn lúc vừa đón thằng bé thì cô thật sự cảm thấy có thành tựu. Người bảo mẫu chăm sóc Ba Ni cũng tốt, không có bạc đãi bé, nhưng cuối cùng cũng không thể kiên nhẫn như cô, ngẫu nhiên làm cơm không hợp khẩu vị Diệp Ba Ni, bé không chịu ăn khẳng định cũng không cố gắng làm kỹ hơn một chút, thường xuyên bắt bé uống sữa cho đủ dinh dưỡng.

Sau khi buôn vài câu chuyện, rốt cuộc Trịnh Minh Duệ cũng nói về chuyện công việc "Gia Dĩnh, anh nghe được có một gia đình ở khu Bắc Tạ muốn mướn một người làm việc nhà mà công việc chính là nấu ăn".

Bắc Tạ là khu nhà của những người giàu có, chỗ đó có người muốn thuê đầu bếp không kỳ quái, nhưng hiện tại Diệp Gia Dĩnh không muốn đi làm phục vụ cho gia đình nào cả, tuy trước kia cô cũng đã từng làm công việc này, cũng không có gì gọi là thành kiến với công việc đó, nhưng hiện nên vì Diệp Ba Ni mà suy nghĩ, tận lực muốn tìm một công việc có thể diện hơn, tỷ như làm việc tạm thời ở studio đoàn phim, tuy những việc làm ở đó rất vặt vãnh, nhưng nhìn chung làm cho Diệp Ba Ni không cần nói mẹ nó làm người nấu ăn cho gia đình người khác.

"Nấu cơm cho nhà người ta sao, em cảm thấy rất tốt nhưng có vẻ không phù hợp..." Diệp Gia Dĩnh chần chờ. Gửi thanks TieuKhang↓ Re: [Trùng sinh] Nhặt được 201 vạn - Tế Phẩm [15/74] 26.05.2015, 05:31

"Không phải, em hãy nghe anh nói hết đã" Trịnh Minh Duệ nói tiếp, "Nhà này nghe nói trước kia có một đầu bếp đột nhiên bị bệnh phải vào bệnh viện, trong nhà không có người nấu cơm, lại không có thói quen ăn cơm bên ngoài, nghe nói khẩu vị của chủ nhà này rất nhạt, các món ăn do chính người nhà làm mới ăn, các món ăn khác đều không thuận miệng, bình thường chị của bà ấy nấu đồ cũng không chịu ăn, đầu bếp trong tiệm nấu cơm thử qua hai lần thì nói không được, nói là các món ăn đẹp mắt trước mặt được nấu đúng lửa, nhưng dầu muối đồ gia vị quá nặng, rau xào quá mạnh, hầm cách thủy không có vị nhà. Cho nên bà chủ vội vàng muốn tìm một người có thể nấu ăn ổn, nấu được món ăn gia đình là tốt nhất, nếu như không thể thì có thể dạy cho người giúp việc lâu năm trong nhà, chỉ dạy một chút là được, thù lao rất tốt, lương tính theo tuần, một tuần hai ngàn đồng, bao phí taxi đi tới đi lui. Mỗi ngày phải đi làm trước giờ cơm tối, thuận tiện chỉ dạy thêm cho người giúp việc mới ở nơi này."

"Như vậy.... " Diệp Gia Dĩnh có chút dao động, từ một người giúp việc nhà biến thành người dạy nấu ăn cho người giúp việc gia đình chủ, cái này nghe cũng ổn, lượng công việc chủ yếu không lớn, lương không tồi.

"Lần trước ở nhà em nếm qua các món ăn em làm, cảm thấy tài nấu nướng của em rất tốt, cơ bản có thể đảm nhiệm." Trịnh Minh Duệ chú ý quan sát sắc mặt của cô, "Gia Dĩnh, anh không có ý tứ gì, anh cũng không nhìn hoàn cảnh gì, vội vàng chỉ có thể giúp em tìm một chút tin tức về công việc, anh chỉ muốn cố gắng hết sức giúp đỡ em mà thôi, không có ý gì khác, em đừng để ý, nếu cảm thấy không thích hợp thì coi như anh chưa nói gì cả."

"Anh đừng nói như vậy" Diệp Gia Dĩnh cho anh một nụ cười an ủi, "Trong khoảng thời gian gần đây anh đã giúp đỡ em rất nhiều, em phải cảm ơn anh mới đúng, em nghĩ nhà này muốn thuê đầu bếp kỳ thật không khó tìm, không ít người nấu ăn rất ngon biết làm các món sở trường của bà chủ, chỉ là bọn họ sốt ruột, cho nên trong khoảng thời gian ngắn không tìm thấy người thích hợp, em cảm thấy việc này không tồi, vừa vặn hai tuần lễ em đi thử một chút xem sao."

Trịnh Minh Duệ thở dài một hơi, cũng lộ ra một nụ cười vui vẻ, "Được, ngày mai anh sẽ liên lạc với bọn họ một chút, có gì sẽ gọi điện thoại lại thông báo cho em, phỏng chừng phải đi làm một bữa cơm cho người ta mếm thử."

Diệp Gia Dĩnh đồng ý, "Được."

Trịnh Minh Duệ đi rồi, tâm tình Diệp Gia Dĩnh rất tốt thu dọn bàn ăn, rửa bát đũa xong, lau phòng bếp sạch sẽ rồi lấy đậu đỏ và đậu tây ra rữa bằng nước tinh khiết chuẩn bị cho món cháo sáng mai. Sau đó để tạp dề xuống, duỗi cái lưng mỏi nhừ, cuối cùng thì một ngày bận rộn trong phòng bếp cũng xong.

Ra đến phòng khách xem xét, đại khái Diệp Ba Ni cũng đã có một ngày chơi mệt mỏi, buổi tối sẽ không quậy phá, bé ngoan ngoãn mở ti vi ngồi ở trên sô pha xem phim hoạt hình.

Diệp Gia Dĩnh ôm bé từ trên ghế salon qua bên cạnh, "Ba Ni, cơm nước xong không thể ngồi như vậy, sẽ không tốt cho hệ tiêu hóa, hiện tại cũng sắp đến thời gian ngủ rồi, mẹ và con cùng nhau chơi xếp gỗ được không?"

Diệp Ba Ni đưa mắt nhìn cô, "Mẹ, nấu cơm mệt mỏi."

Mặc dù chỉ nghe câu trần thuật, nhưng Diệp Gia Dĩnh biết là Diệp Ba Ni đang hỏi mình, phỏng chừng vừa rồi bé nghe mấy câu Trịnh Gia Dĩnh nói ở bàn cơm, rồi có suy nghĩ này.

Cúi người, rất thân mật nói với Diệp Ba Ni, "Không có đâu, mẹ rất thích nấu cơm cho Ba Ni."

"Chính là chú Trịnh nói mệt mỏi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Ba Ni mơ hồ trở nên nghiêm túc.

Diệp Gia Dĩnh ôm bé lên, ngồi trên sofa cùng bé, kiên nhẫn giải thích, "Chú Trịnh nói cũng không sai, làm việc tay chân nhiều sẽ mệt mỏi, nhưng bởi vì mẹ vui vẻ, cho nên nguyện ý hưởng thụ cái mệt mỏi này. Giống như con ngày hôm nay chơi diều, chạy tới chạy lui, chạy trốn mệt chết đi được phải không?"

Diệp Ba Ni nhíu chặt chân mày, cái đầu nhỏ không ngừng gật gù.

"Nhưng cũng làm cho con rất vui vẻ có đúng không?"

Diệp Ba Ni lại gật gật đầu.

"Cho nên con tình nguyện để mệt mỏi, đúng không?"

"Ừ." Lúc này ừ một tiếng, ánh mắt có chút buông lỏng.

Diệp Gia Dĩnh cười đặt một nụ hôn xuống mặt bé "Mẹ nguyện ý làm cơm cũng giống như thế, mặc dù mẹ nấu cơm có chút mệt mỏi, nhưng Ba Ni thích ăn, mẹ lập tức vui vẻ, tình nguyện mệt mỏi một chút. Cho nên con không cần lo lắng, chỉ để ý đến việc ngoan ngoãn ăn và chơi là được! Đương nhiên, nếu có thể ít đánh nhau hơn thì càng tốt."

Diệp Ba Ni ôm cổ của cô, "Dì Thẩm không đáng yêu như mẹ, không làm đồ ăn thiệt ngon." Dì Thẩm là bảo mẫu từng chăm sóc Diệp Ba Ni, bé ở cùng bảo mẫu đôi khi phải ăn những món ăn không hợp khẩu vị, lúc ấy chỉ có thể uống sữa đỡ đói.

Diệp Gia Dĩnh thở dài, "Dì Thẩm không phải là mẹ mà, nhưng dì ấy thật sự rất tốt với con, từ nay về sau gặp dì ấy phải lễ phép."

Diệp Ba Ni ông nói gà bà nói vịt, mở to hai mắt nhìn cô, "Con không muốn quay lại nhà dì Thẩm."

Diệp Gia Dĩnh đã giật mình, trong lòng căng thẳng, không nghĩ tới việc cho con trai hiểu lầm như vậy, từ nhỏ Diệp Ba Ni đã bị tống cho người khác nuôi, nên rất mẩn cảm, quyết không thể làm cho bé tự nhiên lại nghĩ về đoạn thời gian sống cùng bảo mẫu được nếu không thằng bé sẽ đau khổ.

Nghĩ đến nỗi đau của con trai, Diệp Gia Dĩnh đã nghĩ dùng sức gõ gõ đầu của mình.... miệng mồm sao ngu ngốc như thế!

Lau lau mồ hôi, vội vàng ôm chặt thằng bé "Ai nói muốn đưa con về lại nhà dì Thẩm, từ nay về sau Ba Ni đều ở cùng mẹ, không đi đâu cả!"

"Mẹ cam đoan."

Diệp Gia Dĩnh vạn phần trịnh trọng nói với bé, "Mẹ cam đoan!"

Đứng dậy, "Hiện tại đi tắm rửa, cho con được nghịch nước trong bồn tắm, cho con được hoạt động thoải mái sau khi ăn cơm xong?" Nhìn Diệp Ba Ni còn không lên tiếng, cô không ngừng cố gắng tăng thêm điều kiện nịnh nọt, "Đêm nay ngủ cùng với mẹ được không?"

"Được." Cuối cùng Diệp Ba Ni đã mở miệng. Diệp Gia Dĩnh có thể cảm nhận được cái hạ vai buông lỏng cơ thể của thằng bé, nhịn không được nghiêng mặt cọ xát định đầu thằng bé, cảm giác mềm mại ấm áp di chuyển nhanh chóng từ đầu óc đến đáy lòng.

Sáng sớm ngày thứ hai Trịnh Minh Duệ lập tức gọi điện thoại tới, bảo đã hẹn giúp Diệp Gia Dĩnh, nói buổi chiều đi đến nhà của người kia làm cơm nếm thử, địa điểm cụ thể, thời gian thì sẽ có người trực tiếp gọi điện thoại di động đến cho cô.

Diệp Gia Dĩnh âm thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay cô đưa Diệp Ba Ni đến nhà trẻ, bằng không đâu thể nào đi được, trước gọi điện thoại cho người làm thêm giờ Chu Mai, bảo cô ấy khôi phục công tác đã tạm ngừng hai ngày nay, xế chiều đến nhà trẻ đón Diệp Ba Ni tan học.

Lần trước chồng Chu Mai bị tai nạn xe cộ may mắn không bị thương nặng, Chu Mai đến bệnh viện hai ngày trước vừa trở về tiếp tục công việc làm thêm của mình, Diệp Gia Dĩnh cảm thấy cô làm rất được việc, Diệp Ba Ni cũng đã quen với cô ấy, cho nên vẫn để Chu Mai tiếp tục làm.

Diệp Gia Dĩnh nói chuyện điện thoại với Chu Ma rồi lục lục chuẩn bị làm món ăn cho bữa tối, nếu lỡ như cô trở về muộn sẽ bảo Chu Mai cho Diệp Ba Ni ăn cơm trước.

Đang thái rau ở phòng bếp, nghe thấy chuông cửa reo lên, cô cảm thấy công tác quản lý của nhà trọ rất tốt, công tắc an toàn đặt đúng chỗ, mỗi gia đình có một bộ thiết bị nối thẳng với bộ đàm ở cửa lớn tầng dưới, có người ngoài tìm thì sẽ đứng trước lầu gọi lên, hộ gia đình có thể nghe xem người trông bộ đàm là ai, sau khi cảm thấy không có vấn đề thì mới mở cửa để cho người kia lên lầu.

Diệp Gia Dĩnh lau tay đi xem là ai, trên màn hình dĩ nhiên là gương mặt của Lý Hạo Nhiên, vội vàng để người kia lên.

Lý Hạo Nhiên đang đeo kính mát, mặc quần jean bó sát người, bên ngoài khoác áo sơ mi trắng dạng thoải mái, vừa lạnh lùng lại vừa đẹp trai đi vào cửa, lên tiếng nói: "Hôm nay trong lúc tôi tiện đường đi ngang chỗ này, liền ghé thăm cô một chút. Sao ngày đó cô lại đột nhiên đi, Tiểu Lưu nói cô vừa nhận điện thoại xong cứ như cháy đến chân vội vàng chạy mất, anh ta phải thay cô đi giải thích với phó đạo diễn Vương."

"À, nhà trẻ Ba Ni gọi điện thoại tới nói thằng bé đánh nhau với bạn bè, hai đứa đều bị thương, cho nên tôi không thể không vội?"

"Thằng bé đánh nhau?" Lý Hạo Nhiên gãi gãi đầu, không cho là đúng, "Vậy thì có sao, vậy thì sao! Khi còn bé, những đứa bé nam thường hay đánh nhau."

Diệp Gia Dĩnh tức giận, "Không phải con của anh, đương nhiên anh không cần lo lắng. Ba mẹ của đứa bé trai đánh nhau với nó đều đến, tức giận đến muốn chết, thiếu chút nữa đại náo một trận rồi."

Lý Hạo Nhiên nhíu mày, "Còn có loại người này....?"

Chuông cửa đột nhiên lại vang lên, Diệp Gia Dĩnh kỳ quái, ngoại trừ Trịnh Minh Duệ, Lý Hạo Nhiên có mấy lần đến chỗ này, và cái người đến đây đòi nợ ra thì không ai đến đây tìm cô, vậy người đó là ai?

Nhìn nhìn lại, trong màn hình hiện lên gương mặt quen thuộc, đúng là A Dũng – người lái xe cho Diệp Thừa Trạch, A Dũng rất khách khí chào hỏi trước, sau đó nói, "Cô Diệp, lần trước con trai của cô đi xe của tôi bị rơi một đôi giày, tôi đến để đưa lại."

"A, cảm ơn, đã làm phiền anh đã đến đây một chuyến rồi." Diệp Gia Dĩnh cảm thấy Diệp Thừa Trạch chuyện bé xé ra to, vì hai đứa trẻ muốn lái xe mà đặc biệt tặng một đôi giày lái xe, bất quá vẫn tranh thủ thời gian mở cửa.

Chờ đến lúc A Dũng đi lên, Diệp Gia Dĩnh mới phát hiện cũng không phải là tặng một đôi giày đơn giản như vậy, trong tay anh ta là cả một thùng giấy, sau lưng còn theo hai người nữa, trong tay mỗi người cũng xách một thùng giấy lớn, nhìn cũng không nhẹ.

Đem ba cái thùng giấy lớn đặt xuống mặt sàn phòng khách xong, A Dũng dùng tay áo lau lau mồ hôi trên trán, lúc này mới móc từ trong túi tiền ra một đôi giày nhỏ đưa cho Diệp Gia Dĩnh, "Đôi giày lần trước bị rơi lại."

Diệp Gia Dĩnh thuận tay tiếp nhận, kinh ngạc chỉ trên mặt đất, "Những thứ này cái gì?"

"Là chút lễ vật nhỏ ông chủ tặng cho cháu trai."

"Chút lễ vật nhỏ?!" Diệp Gia Dĩnh nghĩ thầm, đây gọi là một đống lễ vật lớn mới đúng, Ba Ni làm cho người ta yêu mến đến thế sao? Cô và Diệp Thừa Trạch cơ hồ đều muốn cả đời không qua lại với nhau, anh ta vừa thấy cháu trai của mình đã lập tức đưa một đống lễ vật tới?

Đi qua mở thùng giấy ra xem qua loa một chút, phát hiện bên trong có thể nói bao gồm mọi thứ, cái gì cũng có, chẳng những có quần áo trẻ em cao cấp, đồ chơi, sách báo, còn có trọn bộ dụng cụ nồi Đức, máy móc sử dụng cho phòng bếp, ít đồ điện, cả hộp chocolate Thụy Sĩ, rượu Rum... , Diệp Gia Dĩnh thậm chí còn phát hiện một cái túi xách Chanel cao cấp danh cho phái nữ, không biết có phải Diệp Thừa Trạch nhớ kỹ lần trước mình đến nhà trẻ mượn cái túi xách to của cô gái, cho nên mới tặng cô cái này.

Quay đầu nhìn Lý Hạo Nhiên đứng bên ngoài xem náo nhiệt thì cứng họng, "Anh ấy là....?"

Lý Hạo Nhiên nhìn một đống lớn đồ đạc, sắc mặt cũng rất cổ quái, "Anh Diệp, đây là....?"

Diệp Gia Dĩnh đột nhiên cảm thấy phúc đến thì lòng cũng sáng ra, toát ra một câu nói đặc biệt thích hợp dùng để hình dung loại tình huống này "Giúp đỡ người nghèo!!!!" Tức giận dậm chân một cái, "Tôi giống kẻ nghèo khổ thế sao?!"

Lý Hạo Nhiên lập tức bật cười, "Không có, không có, có lẽ anh ấy không mang ý tứ này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.