Anh Muốn Ngủ Với Em Thêm Một Chút

Chương 15: Kinh ngạc




Edit: Thiên Kết

Beta: Tịnh Yên

Diệp Gia Dĩnh không ngờ con trai riêng của mình lại đẹp như vậy!

Là một đứa nhỏ sáng chói hơn cả thủy tinh!

Làn da trắng như tuyết, mịn màng như sữa, lông mày tinh tế đen nhánh, đôi mắt màu hạnh nhân, bởi vì còn nhỏ nên đôi mắt vừa đen vừa tròn, khóe mắt hơi hếch lên, lông mi cong vút, mấy sợi cuối đuôi mắt rất dài, giống như cánh bướm, có thể đoán được sau khi lớn lên chỉ dựa vào đôi mắt này thôi cũng đủ khiến cho cả đám người mê chết. Mặc dù chiếc mũi khá nhỏ, nhưng hình dáng lại hoàn mỹ, sống mũi thẳng giống như kiệt tác điêu khắc của người Hy Lạp, cái miệng nhỏ nhắn màu phấn hồng vô cùng mềm mại, bởi vì đang uống sữa, cho nên xung quanh còn có một vòng sữa màu trắng. Hết lần này tới lần khác bé cố tỏ vẻ nghiêm túc, trông cũng cực kỳ đáng yêu.

Chỉ liếc mắt, lòng của Diệp Gia Dĩnh đã mềm mại hơn rất nhiều.

Ban đầu cô đến đây chỉ vì ý thức trách nhiệm không thể bỏ qua, thầm nghĩ mình thừa kế thân thể và nhiều tiền của người ta như vậy, gánh vác trách nhiệm là việc không thể chối bỏ được, trong ấn tượng của cô tính tình của Diệp Ba Ni có chút quái dị, cũng không phải là đứa trẻ dễ chung sống, vì vậy trước khi đến đây Diệp Gia Dĩnh còn chuẩn bị tư tưởng, nhắc nhở bản thân đừng vì đứa nhỏ không đáng yêu mà mất kiên nhẫn với bé.

Kết quả là vừa gặp mặt, cô như bị thần Cupid bắn trúng, lập tức bị Diệp Ba Ni chinh phục, trong lòng dâng đầy mật ngọt dịu dàng, chứ đừng nói chi đến chuyện mất kiên nhẫn.

“Mẹ, chào buổi sáng.” Trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Diệp Ba Ni không có một chút biểu cảm, nói ra câu chào hỏi như đang trả bài.

Bảo mẫu là một phụ nữ trắng trẻo, mập mạp, vẻ mặt ôn hòa, bà mỉm cười khích lệ, “Bây giờ Ba Ni đã hiểu biết lễ phép, biết chủ động chào hỏi rồi.”

Diệp Gia Dĩnh ngồi xổm xuống, cẩn thận xoa mặt con trai, còn móc khăn giấy ra lau miệng cho nó, “Gần đây Ba Ni ở nhà trẻ có ngoan không? Cô giáo có khen con không?”

“Có, cô Thi có phát phiếu bé ngoan cho con.” Diệp Ba Ni đáp lại rất có bài bản, nhưng khuôn mặt vẫn hờ hững như cũ.

“Cô Thi ở nhà trẻ khen Ba Ni ăn cơm nghiêm túc, lúc chơi trò chơi là ngoan nhất, hai ngày nay ngày nào cũng tặng phiếu bé ngoan cho nó.” Dì Trầm đứng bên cạnh bổ sung, Diệp Ba Ni hờ hững lắng nghe, như thể chuyện mà hai người lớn trước mặt đang bàn luận không phải về bé mà là bạn nhỏ nhà người ta.

Diệp Gia Dĩnh lặng lẽ thở dài, nhìn Diệp Ba Ni, trong lòng dâng lên nỗi chua xót.

Tối hôm qua cô đã đặc biệt chỉnh sửa những tư liệu trong đầu về Diệp Ba Ni.

Ba của Ba Ni tên là Hạ Vũ, vẫn chưa tới ba mươi tuổi, tuổi trẻ tài cao, là chủ tịch của công ty giải trí Thiên Hằng, năng lực mạnh thì không nói, còn có vẻ ngoài rất đẹp trai, là mẫu người “tài” mạo song toàn hiếm có, bối cảnh xuất thân cũng vượt trội hơn người, vậy nên lúc trước Diệp Gia Dĩnh mới nhìn trúng anh ta.

Mẹ của Diệp Gia Dĩnh là người thứ ba, ngoại trừ đầu óc khôn khéo, có nhiều thủ đoạn, thì ắt hẳn cũng không thể thiếu được nhân tố quan trọng nhất là diện mạo xinh đẹp, Diệp Gia Dĩnh được di truyền ưu điểm của mẹ, lớn lên rất xinh đẹp, cho nên vẫn luôn có lòng tin với chính mình, không thì cũng đã không đụng vào cái vách sắt Hạ Vũ.

Sau vài lần chủ động lấy lòng, Hạ Vũ mất hết kiên nhẫn với sự dây dưa của cô, dùng giọng điệu sắc bén nói rõ mình không hề thích những cô gái như Diệp Gia Dĩnh, đề nghị cô không cần tốn sức, nên tìm người khác thì hơn.

Lòng tự ái và tự tin của Diệp Gia Dĩnh bị tổn thương, tức đến mức gần như nổi điên, chưa kịp thương lượng với mẹ đã tự mình làm ra một việc ngốc nghếch… trong bữa tiệc đã bỏ thuốc vào rượu của Hạ Vũ, sau đó thì lên giường với Hạ Vũ.

Cái hành động dù đối phương không thích vẫn cố gắng tự đưa đến cửa thế này tất nhiên sẽ không có được kết quả tốt đẹp gì. Sáng hôm sau khi Hạ Vũ tỉnh lại phát hiện Diệp Gia Dĩnh đang nằm bên cạnh thì dùng biểu cảm chán ghét xóa bỏ hoàn toàn ý nghĩ muốn dùng thân thể để trói buộc anh ta của Diệp Gia Dĩnh.

Diệp Gia Dĩnh cũng là đại tiểu thư, tính khí kiêu ngạo không nhỏ, chưa từng bị tức thế này, trong lúc thẹn quá thành giận liền dập tắt tất cả tình cảm ái mộ với Hạ Vũ, còn thẳng tay ném một xấp tiền lên giường, cay nghiệt tuyên bố vốn nên cho nhiều tiền bồi thường một chút, nhưng vì biểu hiện tối qua của ông chủ Hạ cũng chỉ tạm được, kỹ thuật cực kém, cho nên chỉ có thể trả cái giá này thôi.

Sau khi chọc tức Hạ Vũ thành công thì cô mặc quần áo bỏ đi, quyết định từ nay về sau sẽ đoạn tuyệt quan hệ với người này, vĩnh viễn không thèm nhìn đến anh ta nữa.

Chuyện này vốn cũng chỉ như thế là xong, nhưng Diệp Gia Dĩnh lại trúng độc đắc không đúng dịp…. mang thai.

Chu kỳ sinh lý của cô không giống với người bình thường, chu kỳ bình thường của người khác là một tháng, của cô thì đặc biệt dài, là nửa năm.

Trước kia Diệp Gia Dĩnh còn vì thế mà đắc chí, cảm thấy mình ít bị phiền toái hơn những cô gái khác rất nhiều, nhưng cái gì cũng đều có mặt lợi, mặt hại, ít phiền toái đồng thời cũng khiến cô không kịp thời phát hiện mình đã mang thai.

Đợi đến khi phát hiện được thì thai nhi đã được hơn bảy mươi ngày, bác sĩ trịnh trọng đề nghị cô nên sinh đứa bé, nếu không thì chỉ có thể phá thai.

Diệp Gia Dĩnh suy tính, cân nhắc một phen, cảm thấy giết chết một đứa trẻ đã thành hình thì quá tàn nhẫn, không đành lòng được, mà khi mang thai thân thể của cô cũng không khó chịu cho mấy, vì vậy quyết định sinh ra thì tốt hơn, dù sao cô cũng nuôi được.

Diệp Ba Ni đã bị trời xui đất khiến mà sinh ra như vậy.

Đứa nhỏ rất đẹp, cũng rất đáng yêu, nhưng Diệp Gia Dĩnh vì có một vết thương rất sâu đối với ba đứa nhỏ nên khó tránh khỏi có sự xa cách, thêm nữa cô còn tìm được bạn trai mới, mỗi ngày đều bận việc…. hẹn hò, có thêm một đứa nhỏ trước mặt sẽ rất cản trở, cho nên mới bỏ tiền tìm một người khác giúp cô nuôi con.

Ấy thế mà lại không may, bảo mẫu thứ nhất nhìn như chuyên nghiệp, chăm chỉ học tập, có một đống chứng chỉ, nhưng lại là một kẻ biến thái, lấy việc ngược đãi những đứa trẻ sơ sinh không có năng lực phản kháng làm thú vui.

Sợ bị chủ nhà phát hiện, không dám đánh ở những chỗ quá rõ ràng, cô ta liền tìm đủ loại biện pháp không thể tưởng tượng nổi để giày vò đứa nhỏ, trẻ nhỏ không hiểu chuyện cũng chưa biết nói, đương nhiên là không thể tố cáo.

Cho đến khi Diệp Ba Ni hơn hai tuổi Diệp Gia Dĩnh mới phát hiện có chuyện bất thường, sau khi điều tra nhất thời hận đến nghiến răng, cũng không thèm báo cảnh sát đã tự mình định tội, tìm người đánh cô bảo mẫu kia, đánh đến nửa chết nửa sống chỉ còn sót lại một hơi thở thì lấy hết quần áo rồi ném cô ta xuống một con sông nhỏ ngoài ngoại ô, để mặc cô ta sống chết do trời định.

Lúc Diệp Gia Dĩnh tìm bảo mẫu thứ hai thì càng thêm cẩn thận, cũng thật sự tìm được một người tốt, nhưng Diệp Ba Ni đã bị ảnh hưởng rất lớn từ sự việc lần trước, trở nên khép mình, không còn chơi đùa hoạt bát như những đứa trẻ cùng tuổi nữa, bình thường luôn yên lặng đến đáng sợ, mất một thời gian dài mới học được cách nói chuyện, không có cảm giác an toàn, gần như chưa bao giờ cười.

… Đây chính là nguyên nhân một đứa bé xinh đẹp, khả ái như thế lại có bộ mặt than, sau khi Diệp Gia Dĩnh nhìn thấy con trai, cảm giác tiếc hận đã biến thành đau lòng khôn nguôi.

Cô ôm lấy Diệp Ba Ni, có chút vụng về mà dịu dàng hỏi, “Bảo bối, về nhà với mẹ có được không? Sau này con sẽ sống chung với mẹ.”

Diệp Ba Ni nháy mắt mấy cái, không lên tiếng, ngay cả lông mày cũng không động, không biết là có hiểu được hay không.

Diệp Gia Dĩnh coi như nó đã đồng ý. Một tay móc lấy bao thư trong túi xách đưa cho dì Trầm, “Đây là 9000 của tháng này, dì đếm lại đi, hôm nay tôi tới đón Ba Ni về, cảm ơn dì đã chăm sóc nó trong một năm nay.”

Bảo mẫu biết tình cảnh hiện tại của Diệp Gia Dĩnh, có chút ngượng ngùng, “Cô Diệp, đừng nói như vậy, chăm sóc Ba Ni là công việc của tôi mà. Chỉ là hôm nay mới có mười lăm, sao cô lại đưa cho tôi toàn bộ tiền công tháng này.”

“Dì cầm đi, bỗng nhiên tôi nói tới đón Ba Ni, dì cũng cần thời gian để tìm việc làm mới.”

Tối hôm qua Diệp Gia Dĩnh đã nói chuyện điện thoại với bảo mẫu, cho nên bà cũng đã chuẩn bị trước, xách theo một cái va li cỡ vừa, “Đây là một vài vật dụng của Ba Ni, quần áo, giày dép, đồ chơi, có cả một số thuốc thường dùng cho trẻ con, thức ăn và vitamin bình thường thằng bé hay ăn tôi cũng đã bỏ vào rồi. Những vật khác tôi sẽ thu dọn dần trong hai ngày tới, đóng gói xong sẽ nhờ công ty vận chuyển đưa tới cho cô.”

“Được, cảm ơn dì.”Diệp Gia Dĩnh rất hài lòng với sự chu đáo, tỉ mỉ của bảo mẫu Trầm, khách khí nói cảm ơn xong mới ôm Diệp Ba Ni rời khỏi.

Diệp Ba Ni vẫn không lên tiếng, chỉ là từ sau khi ra cửa vẫn luôn dùng hai cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ Diệp Gia Dĩnh, hiển nhiên là có chút lo lắng.

Sức lực của Diệp Gia Dĩnh rất lớn, một tay ôm đứa bé một tay xách vali, bước nhanh về phía trạm xe buýt, khiến cho người đi đường không ngừng liếc nhìn, không hiểu sao cô gái xinh đẹp này trông lại nhếch nhác như một mụ quản gia, cô cũng không để ý, chỉ cố gắng vắt óc muốn tìm cách an ủi con trai, nói những chuyện nhỏ như sáng nay ăn gì, mặc quần áo gì, ven đường có con chim…. để phân tán sự chú ý của bé.

Mới vừa rồi lúc ở nhà trẻ Diệp Ba Ni còn có hỏi có đáp, lúc này lại hoàn toàn không nói tiếng nào, đóng chặt cái miệng nhỏ, ôm chặt cổ cô, Diệp Gia Dĩnh tự mình lầm bầm lầu bầu suốt đoạn đường đến trạm xe buýt, có người nhường chỗ cho cô ngồi xuống, mới nghe con trai nhỏ giọng hỏi, “Mẹ, xe hơi của mẹ đâu? Còn chú Hách đâu?”

Chú Hách mà Ba Ni nói là tài xế trước kia của Diệp Gia Dĩnh, lúc Diệp Gia Dĩnh đến chở bé đi chơi có gặp một lần, bé liền nhớ.

Diệp Gia Dĩnh đặt đứa nhỏ trên đùi, đặt vali xuống bên cạnh, vẫy vẫy cánh tay nhức mỏi, “Xe của mẹ và chú Hách sao, xe bán rồi, chú Hách không thể lái xe nữa nên phải đi tìm việc khác.”

Diệp Ba Ni nháy mắt, “Bán rồi?”

“Sau này chúng ta ra ngoài không được ngồi xe hơi nữa rồi, mẹ chỉ có thể ôm con ngồi xe buýt, có được không?” Diệp Gia Dĩnh trêu chọc nó.

Diệp Ba Ni còn chưa qua sinh nhật bốn tuổi, tuổi thật mới ba tuổi rưỡi, vì vậy cái hiểu cái không, đáp lại vế sau của câu hỏi, “Mẹ ôm con là được.”

Diệp Gia Dĩnh siết tay thật chặt, hết sức vui mừng, con trai không vì xa cách lâu ngày mà bài xích cô, thật quá may mắn.

Vì để tạo cho Diệp Ba Ni một ấn tượng “đầu tiên” hoàn mỹ, vừa về đến nhà Diệp Gia Dĩnh đã nỗ lực xuống bếp, tự tay nướng cho con trai một khay bán quy nhân sôcôla quả phỉ (Quả thuộc họ hạt dẻ).

Trước kia cô có làm công ở một tiệm bánh Tây, biết làm một vài món bánh quy, bánh ngọt đơn giản, không ngờ bây giờ chút tài lẻ này lại có công dụng thật lớn.

Lấy ra một đống nguyên liệu bột mì, trứng gà, đường cát, sôcôla đen, hạt dẻ, bơ, sữa… mà đã dậy cô từ sớm đi mua, cô bắt đầu nghiền mịn hạt dẻ, nấu chảy sôcôla, đánh trứng gà, nhào bột.

Cố ý để Diệp Ba Ni ở trong bếp giúp việc, phân công cho nó vài việc nhỏ như nhào bột, đánh trứng… hoặc nói là chơi đùa một chút thì đúng hơn.

Đến khi bưng được khay bánh quy có nhân ra khỏi lò nướng thì Diệp Gia Dĩnh hài lòng phát hiện tuy rằng khuôn mặt của con trai vẫn còn lạnh lùng, nhưng đôi mắt nhỏ khi nhìn cô đã có chút sùng bái không quá rõ ràng, nhất thời khiến cô vừa lòng đến mức cả người sảng khoái, không thấy mệt nữa, quả thật là còn thỏa mãn hơn việc uống nước đá trong mùa hè!

Sau khi Diệp Ba Ni ăn hết nửa khay bánh, ăn đến mức không ăn nổi cơm, Diệp Gia Dĩnh mới quyết tâm phải lên kế hoạch cho việc giáo dục con trai. Cô phải nhanh chóng lập một kế hoạch vừa hợp lý, khoa học lại vừa hợp kinh tế!

Đặc biệt nhấn mạnh vấn đề kinh tế, là vì Diệp Gia Dĩnh mới phát hiện ra chi phí để nuôi một đứa bé quả thật là một cái động không đáy, chỉ cần bạn dám trả, bao nhiêu tiền đổ vào cũng không đủ.

Lấy ví dụ về chi phí nuôi dưỡng Diệp Ba Ni, tiền lương mỗi tháng của dì Trầm là năm ngàn; Ba Ni ở lại nhà bà ấy, phí sinh hoạt mỗi tháng ba ngàn; nhà trẻ song ngữ tư nhân ở gần chỗ dì Trầm, mỗi tháng năm ngàn; hơn nữa trong nhà trẻ còn có một đống phí sinh hoạt lộn xộn, lung tung, nào là phí đồng phục, phí cơm trưa, vô số loại phí, mỗi tháng tiêu tốn của Diệp Ba Ni ước chừng khoảng hai vạn.

Sau khi Diệp Gia Dĩnh tính toán rõ ràng thì không khỏi chắc lưỡi hít hà, không trách được cô ấy lại túng quẫn đến nỗi muốn tự sát, chỉ riêng một đứa con trai không thường gặp mặt cũng đã tốn nhiều như thế, hai trăm vạn quả thật không đủ cho người chủ cũ sống được lâu đâu, có lẽ một năm cũng không được.

Hiện giờ đổi cô làm chủ thì đương nhiên là không được xa xỉ, lãng phí như vậy nữa, đầu tiên là phải đổi Diệp Ba Ni sang nhà trẻ công lập, sau đó thì đi tìm việc làm, đảm bảo cho hai người không đến mức miệng ăn núi lở. Phải chuẩn bị sẵn sàng cho con trai lên tiểu học, trung học, đại học, thậm chí là ra nước ngoài du học!

Nghĩ tới đây, đột nhiên Diệp Gia Dĩnh cảm thấy khi không có được hai trăm vạn cũng không phải là chuyện may mắn gì lắm, quả nhiên là thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí!

Chính mình là một cô gái chưa từng nói chuyện yêu đương, vừa sải bước đã vào thẳng hàng ngũ bà mẹ độc thân, sau này còn phải vất vả cực khổ, không oán không hối, bất khuất, kiên cường, dũng cảm phấn đấu, chịu khổ trước, để tương lai hưởng lạc… để nuôi đứa bé của người ta! Trách nhiệm này to lớn cỡ nào! Chi phí cũng khó có thể tính hết!

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn còn dính vụn bánh quy của Diệp Ba Ni, đôi mắt đen láy trong suốt như nước hồ thu, lóe lên như sao sáng, trong suốt như bảo thạch, giống như hai viên ngọc đen lồng vào hai viên ngọc trắng, chỉ một cái nhìn cũng đủ khiến tim người ta đập chậm nửa nhịp, cô cảm thấy mình đã không còn đường lui, chỉ có thể cắn răng đón nhận khó khăn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.