Anh Muốn Em Sống Sao?!

Chương 7




Tới dưới bóng cây đại thụ Đường Kính Chi mới chịu buông tay Ngọc Nhi ra, lúc này mặt Ngọc Nhi đã đỏ dừ ngượng chín người, không dám nhìn Đường Kính Chi nữa, đưa tay nhận hộp thức ăn mở ra.

Nắp hộp vừa mở, mùi thức ăn hấp dẫn bay vào mũi hai người.

Chỉ thấy hộp thức ăn chia hai tầng trên dưới, đặt bảy tám đĩa thức ăn, có rau có thịt, chẳng những thơm mà màu sắc phối hợp khiến người ta nhìn thôi đã ứa nước miếng, cho dù Ngọc Nhi chẳng hề có thiện cảm với Lâm Úc Hương nhưng lúc này cũng không thể không bội phục vị Nhị nãi nãi này làm thức ăn rất giỏi.

Là vợ người, phải biết thêu thùa, hiểu nấu nướng, nhưng mình lại chẳng làm được bất kỳ chuyện nào, trước kia chí hương cao xa, coi giết tham quan cứu dân nghèo là trách nhiệm của mình, giờ mới nhận ra mình là đồ ngốc, ngay cả một người vợ bình thường cũng thua kém.

Đặt nắp hộp thức ăn sang bên, Ngọc Nhi lấy từng đĩa thức ăn xếp lên đó, vì mặt đất quá bẩn, nên nàng không lấy hết ra, dù sao đã lấy tầng trên rồi, không gây trở ngại cho việc gắp thức ăn tầng dưới nữa:

- Nhị gia, có thể ăn được rồi.

Vừa nói Ngọc Nhi vừa đưa cho Đường Kính Chi một đôi đũa và một cái bánh bao trắng trẻo lại thơm tho.

Ngồi phịch xuống đất, dựa lưng vào gốc cây đại thụ, Đường Kính Chi sắn tay áo lên, lúc này mới nhận lấy đũa và bánh bao, cười nói:

- Ra ngoài làm việc, nàng cũng đừng chú ý nhiều quá, cùng ngồi xuống ăn đi.

- Vâng.

Ngọc Nhi ngồi xuống đối diện với Đường Kính Chi, trước kia nàng ăn gió nằm sương quen rồi, chẳng thèm chú ý nhiều làm gì, có điều nàng rất hiếu kỳ, tướng công thư sinh là văn nhân, hơn nữa từ nhỏ được chiều chuộng sung sướng, sao lại bỏ đi nghi lễ rườm rà kia ngồi xuống đất ăn uống như một bách tín bình thường?

Ngọc Nhi vừa cầm đũa lên thì thấy Đường Kính Chi chăm chú nhìn mình, chẳng hiểu gì cả, tiếp đó mặt lại đỏ ửng.

Miệng cười hì hì, Đường Kính Chi vẫn nhìn nàng không chớp, cười rất là tà ác.

"Đồ mặt dầy, chỉ biết bắt nạt người ta!" Ngọc Nhi mặt nóng như phát sốt, lườm Đường Kính Chi một cái, rồi lại nhìn bốn xung quanh, thấy không ai nhìn về phía này mới đưa tay lên bỏ khăn che mặt xuống, muốn ăn cơm tất nhiên không thể che mặt được.

Mặc dù trước kia được nhìn dung mạo xinh đẹp của Ngọc Nhi rồi, nhưng khi tấm khăn che mặt kéo xuống, Đường Kính Chi vẫn hít một hơi nín thở.

Thấy Ngọc Nhi thẹn thùng trừng mắt nhìn Đường Kính Chi mới thu ánh mắt lại, khấp khởi mừng thầm, Ngọc Nhi không còn lạnh lùng cô ngạo như trước kia nữa, nàng chịu nói nhiều hơn, biểu cảm trên mặt sống động hơn, hẳn không bao lâu nữa nàng có thể tiếp nhận mình.

Thời gian ăn cơm tiếp theo đó cứ cắn một miệng bánh bao, gắp một miếng thức ăn Đường Kính Chi lại nhìn khuôn mặt Ngọc Nhi một cái rồi mới ăn.

Ngọc Nhi ban đầu thấy Đường Kính Chi liên tục liếc qua còn trừng mắt với y, có điều sau khi thấy kẻ này mặt dày hơn thớt, căn bản không biết xấu hổ là cái gì, đành từ bỏ phản kháng vô ích.

Cơm nước xong, Ngọc Nhi lại che khăn lên mặt, Đường Kính Chi chỉ biết thở dài, đứng dậy phủi bụi ở mông rồi đi tới chỗ xây nhà.

Lúc này chỗ đất hoang bên đó đã cực kỳ tưng bừng náo nhiệt, mấy vạn người tập trung ở đó qua qua lại lại, mỗi người đều bận rộn với việc của mình, dù đại bộ phận y phục lam lũ, vá chằng vá đụp, nhưng tinh thần phấn chấn vui vẻ, cười nói rộn ràng.

Người dân nơi này này đúng là hết sức thuần phác.

Lòng cảm khái một câu Đường Kính Chi đi nhanh tới, muốn hòa mình vào không khí sôi động đó, Bàng Lộc đang bận rộn chỉ huy mọi người làm việc, thấy y đi tới thì nói:

- Nhị gia sao không nghỉ ngơi thêm một chút, người phải chú ý sức khỏe ...

Đường Kính Chi xua tay cắt ngang, vui vẻ nói:

- Không sao, gần đây gân cốt ta rắn chắc hơn nhiều rồi, ông đã tính xem chỗ này có thể xây được bao nhiêu nhà chưa?

- Bẩm Nhị gia, lão nô nghĩ mai nơi này khởi công rồi, các nạn dân muốn có chỗ ở gấp, liền quy hoạch diện tích nhà nhỏ đi một chút, như thế vừa tiết kiệm được thời gian, cũng tiết kiệm được đất đai.

Bàng Lộc thấy tinh thần Đường Kính Chi rất tốt, không có vẻ gì là mệt mỏi mới yên tâm:

- Vừa rồi lão nô và Trương tiên sinh đã tính sơ qua rồi, mảnh đất này ước chừng có thể xây được hơn bốn trăm căn nhà, mỗi căn nhà có bốn gian phòng. Vị trí làm tiểu viện sẽ giữ lại, tường bao không xây vội, đợi sau này đợi khai hoang xong quay trở lại tu bổ.

Bốn gian sương phòng lại thêm một tiểu viện, nhà với quy mô thế này với bách tính mà nói đã là khá lắm rồi.

Đường Kính Chi gật đầu, hết sức hài lòng:

- Được, cứ làm theo phương án ông đã thương lượng, tốc độ phải nhanh, có điều cũng phải chú ý an toàn, nhất là nạn dân đi chặt cây, dặn họ cẩn thận đừng để cây đổ đè phải.

Cây cối ở phương nam phần nhiều là thấp, sum xuê, không giống cây đại thụ chọc trời cao cả trăm mét ở phương bắc, có điều cho dù là thế, cây đổ xuống với đống cành lá đó nếu coi thường để nó quét phải thôi cũng thương tích không nhẹ.

- Nhị gia cứ yên tâm, trong số nạn dân có rất nhiều người chuyên chặt cây đốn củi, còn có cả thợ làm nhà, những việc này bọn họ quen rồi, không để xảy ra sai sót gì đâu.

Bàng Lộc trả lời:

- Tốt, không xảy ra chuyện là tốt rồi, ông làm việc của mình đi, ta ngó quanh xem.

Nhiều người làm việc như thế không có người chỉ huy là không xong, Đường Kính Chi nói xong, không quấy rầy Bàng Lộc nữa, cùng Ngọc Nhi đi sang bên cạnh, nơi đó mười mấy người đang dùng đất đắp tường nhà.

Hai người còn chưa tới gần thì đã bị những người kia nhận ra, bọn họ quỳ cả xuống:

- Tiểu nhân bái kiến Đường công tử.

- Tiểu nhân thỉnh an Đường nhị gia.

Đường Kính Chi vội đi tới đỡ họ lên:

- Đứng dậy đi, mọi người đứng cả lên nói chuyện, không cần đa lễ như thế.

- Vâng.

Mười mấy người đáp lời rồi nhìn nhau xong mới dè dặt đứng dậy, trong mắt người dân cùng khổ bọn họ, con cháu thế gia đại tộc rất kiêu kỳ, hơn nữa đại bộ phận tính khí không tốt, nên cho dù Đường gia có được thiện danh, nhưng vẫn mang lòng e sợ Đường Kính Chi.

Đường Kính Chi đỡ một nam tử đứng dậy, khẩu khí rất ôn hòa:

- Trước kia mọi người từng xây nhà rồi à?

Một nam tử trưởng thành trên bốn muối lớn gan nhất, thấy y không làm cao, có vẻ dễ gần, trả lời:

- Bẩm Nhị gia, bọn tiểu nhân đều đã từng làm việc này, hơn nữa trước kia ở quê, đây còn là nghề kiếm tiền nuôi gia đình của tiểu nhân.

- Ồ!

Đường Kính Chi nghe vậy đưa mắt nhìn kỹ nam tử này, rồi lại nhìn sang tường đất đang đắp được một nửa, thời ấy không có gạch, cho nên trừ nhà phú quý hay cung điện hoàng gia dùng đá xây, nhà dất đều dùng đất đắp tường.

Nếu như chỉ dùng đất cày đắp thì tất nhiên là không được, dễ sập, không chịu nổi trọng lượng của nóc nhà, cho nên bọn họ lấy lấy phiến gỗ làm khuôn đổ đất vào, sau đó người nhảy lên trên dùng chân dậm thật chặt, sau đó tháo khuôn ra, đưa lên trên, lại đổ đất, lại dẫm, cứ như thế từng lớp một, thế là thành bức tường khá vững chắc rồi.

Ở phương bắc người ta toàn làm như thế, có điều Đường Kính Chi nghĩ, nếu cứ làm theo cách người phương bắc thì tựa hồ có chút không ổn.

Thời tiết phương nam và phương bắc khác nhau rất nhiều, phương nam nưa nhiều lại dài ngày, tới mùa hè thì bão càng nói tới là tới. Nóc nhà ở phương bắc gần như là bằng nhau, còn làm bằng đất, chỉ có tường phía sau cao hơn một chút để tiện thoát nước, nhưng nếu xây nhà phương nam cũng thế thì không xong.

Lượng mưa phương nam gấp phương bắc mấy chục lần, nếu như nóc nhà chỉ làm hơi dốc một chút như thế, chẳng được hai ba ngày, mưa to làm cho bùn đất đắp bên trên trôi hết, thế là nhà bắt đầu sẽ bắt đầu lọt nước.

Cho nên nạn dân phương bắc tới đây đắp tường còn được, chứ làm mái phải giao cho thợ phương nam bố trí.

Nghĩ tới đó y bảo người gọi Bàng Lộc tới căn dặn một phen.

****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.