Anh Muốn Em Sống Sao?!

Chương 23




Ta thở dài một tiếng rồi nói: “Văn Nhược, các ông đi rồi, ta cùng chủ công còn nói chuyện rất lâu. Ông ấy tuy rằng tức giận chuyện hoàng đế muốn giết mình, nhưng cũng không muốn làm gì vị hoàng đế ấy, chỉ là rất thương tâm thôi. Lòng của ông chủ công hiểu rõ, ta cũng hiểu rõ. Ông… Ôi, ông yên tâm, chủ công tuyệt đối không có ý thay nhà Hán. Cho nên Tử Vân bảo đảm tính mạng bọn người Đổng Thừa, là vì không muốn quan hệ của chủ công với hoàng đế căng thẳng.”

Tuân Úc cười khổ: “Kỳ thực, ngươi cũng hiểu rõ, giam trong bốn bức tường đối với họ có khác gì chết đâu? Ta biết, ngươi chẳng qua không muốn để người đời mượn cớ trách Tào công. Đương nhiên, có thể giữ lại mạng cũng tốt. Thật ra kết cục của Chu Bột và Hoắc Quang cũng không tồi. Chủ ý trước mắt của ngươi cũng đúng.” Ta cũng gật đầu: “Không sai, ý ta là vậy. Còn một tầng ẩn ý nữa, chẳng lẽ ông không nhìn ra? Việc ác để ta làm, hoàng đế hận chủ công sẽ ít đi, hận Tử Vân nhiều thêm. Ta đã ra chủ ý này, về sau chắc chắn sẽ bị hoàng đế phanh thây xé xác.” Tuân Úc sửng sốt: “Ngươi… Ngươi sao lại nghĩ như vậy?”

Ta cười lạnh: “Theo ý Văn Nhược, sau khi chủ công trung hưng Hán thất, tất nhiên phải trao trả triều chính cho Hoàng đế. Đến lúc ấy, ngươi cho rằng hoàng đế sẽ bỏ qua cho những người đã khiến người đau khổ sao? Có lẽ người sợ tiếng xấu hãm hại trung thần, sẽ không làm gì chủ công, nhưng nhất định sẽ dùng máu của Tử Vân để trút hết căm phẫn. Có điều, ông cũng yên tâm, ta sẽ không cho người cơ hội. Trước khi chủ công giao lại quyền hành cho Hoàng đế, nếu như ta còn sống cũng sẽ tự mình kết thúc. Hừ, cùng lắm để tên ngu ngốc kia đem xương ta nghiền ra tro thôi.” Có điều ta cũng sẽ không để chuyện này xảy ra. Tuân Úc lại không nói gì.

Thấy bộ dạng Tuân Úc, ta quyết định đổ thêm chút lửa đốt cháy ông ta luôn, nhìn Tuân Du đang thở ngắn than dài ở bên cạnh rồi nói: “Công Đạt, phiền ông ra ngoài một lát, ta có lời muốn nói riêng với Văn Nhược.” Tuân Du a một tiếng, nhìn hai người chúng ta rồi đứng dậy đi ra ngoài. Tuân Úc giọng run rẩy hỏi ta: “Tào công có lời muốn ngươi chuyển cho ta sao?” Ta lắc đầu: “Ngược lại, hôm nay ta cũng không nói hết sự thực với Tào công, còn một người ta không nói ra, vì người này có liên quan tới ông.” Tuân Úc sửng sốt.

Ta nhìn ông ta: “Tham gia chuyện này còn một người nữa, chính là phụ thân của hoàng hậu: Phục Hoàn.” Tuân Úc ngây người: “Ngay cả hoàng hậu cũng… Nhưng mà, Phục Hoàn có quan hệ gì với ta?” Ta lạnh nhạt nói: “Ta nhận được tin tức, Phục Hoàn chuẩn bị liên lạc với ông. Ông ta đã cho người đi tìm ông, nhưng mà ông không có thời gian nên chưa tới gặp ông ta, có đúng không?” Tuân Úc nghĩ lại, hai ngày trước hình như người nhà Phục Hoàn có đến tìm. Nửa ngày sau, ông ta rùng mình một cái: “Tử Vân, ta… Ta hiểu lầm ngươi rồi.”

Ta cũng chẳng thấy cao hứng, chỉ thấy bi ai: “Chúng ta ở chung nhiều năm, ông còn nghi ngờ Tử Vân sao? Ông phải hiểu rõ, Tử Vân không muốn làm bất cứ ai bị tổn thương, đặc biệt là bằng hữu của mình. Tuy rằng, lập trường của chúng ta với hoàng đế khác nhau, chính kiến bất đồng, nhưng mà ông cùng ta đều là người tận tâm tận lực vì chủ công, Tử Vân vẫn coi ông vừa là bạn bè vừa là thầy, sao có thể hại ông? Lần này, Tử Vân ép ông làm việc ông không muốn làm, đơn giản vì muốn ông suy nghĩ cho rõ ràng, trung nghĩa khó vẹn cả hai đường. Văn Nhược huynh, một trái tim không thể chia thành hai ngăn, ông từ từ nghĩ lại đi!”

Tuân Úc rơi lệ: “Nhưng mà, vì sao, vì sao không thể lưỡng toàn chứ? Vốn là chuyện tốt, vì sao lại tới mức này, chẳng lẽ không có cách nào vẹn toàn cho cả hai bên sao? Tử Vân, ngươi thông minh hơn người, ngươi dạy ta đi.”

Ta thở dài: “Văn Nhược huynh, ông so với Tử Vân nhiều tuổi hơn, học thức hơn người, nhạy bén hơn người, mưu lược hơn người, nhưng mà tâm địa lại đơn thuần, nhưng có câu lòng tham không đáy ông vẫn không hiểu sao? Cho nên mới có chuyện mối thù một thăng gạo, một đấu gạo đó! Tranh giành quyền lợi sao có thể vẹn toàn hai bên! Chuyện này Tử Vân đã cố hết sức. Ở chỗ Phục Hoàn, ông nhắc nhở ông ta một chút, để bọn họ lo nghĩ hậu quả đi! Về phần hoàng đế, ta biết ông rất khó xử, sẽ không bức ông, để ta đi nói là được, dù sao thân phận ta lúc này vẫn có thể giả mạo người tốt. Ta sẽ hết sức khuyên giải hoàng đế giữ đúng bổn phận, không làm tổn hại tới mình hay người khác. Đại Hán này có thể giữ được bao lâu thì giữ!”

Tuân Úc ngây người, một lúc lâu sau đột nhiên đứng dậy vái ta một vái: “Văn Nhược tạ ơn ngươi.” Ta tránh không kịp vội nói: “Ông đừng như vậy. Tử Vân không vì ông, là vì chủ công muốn vậy thôi. Thông qua chuyện này, ta đã hiểu rõ, hoàng đế là một kẻ đần độn, điển hình là chưa lâu đã quên nỗi đau vết sẹo cũ rồi. Người trải qua loạn Đổng Trác ở Trường An, một chút cũng không nhận ra bài học gì. Người không hề nghĩ, lỡ như chủ công chết thật, Người phải làm sao? Hừ, chỉ bằng Đổng Thừa với cái chức Xa Kỵ tướng quân không có lính trong tay, với một Vương Tử Phục chẳng có danh tiếng gì trong quân đội mà muốn khống chế Hứa Đô sao? Hứa Đô không trở thành Trường An thứ hai mới lạ! Hay là bọn họ định nhờ cậy Viên Thiệu? Nếu nghĩ thế thật, hoàng đế kia là tự mình muốn chết.”

Tuân Úc cười khổ gật đầu: “Hoàng đế còn nhỏ, không phải người tài ba như Tử Vân ngươi, cũng không có tài trí của ngươi. Ta thấy, bệ hạ cũng bị đám người Đổng Thừa xúi giục. Ta tin rằng với năng lực của ngươi nhất định có thể thuyết phục bệ hạ.” Hà, vừa đúng lúc, trong lòng ta thầm nghĩ: đây là ông chủ động đề nghị, về sau đừng oán ta. Có điều chỉ nói: “Lúc này chưa cần. Trước khi chưa xây xong biệt viện, những chuyện đó không thể lộ ra. Trước mắt, chiến tranh với Viên Thiệu đang tới gần, hết sức căng thẳng, không thể chịu thêm náo động của mấy kẻ đó nữa. Đợi thu thập bọn họ xong ta sẽ tới gặp Hoàng đế.” Tuân Úc cũng chỉ biết gật đầu, ông ta hiểu rõ ta nói đều là sự thật.

Thấy mục đích hôm nay đã đạt được, ta liền cáo từ ra về, Tuân Du thấy Tuân Úc đã được giải tỏa không ít, cũng cùng ta đi luôn. Ra tới ngoài, ta nói với Tuân Du: “Công Đạt, thúc thúc của ông chỉ có thể như vậy, ta cũng đã khuyên ông ấy đừng quá xúc động. Có điều, chúng ta cũng phải cố gắng nghĩ cho ông ấy. Còn nữa, ông với Tử Vân ở cùng rất thoải mái, cần gì cố ý lấy lòng ta? Ông cứ nói thẳng, Tử Vân chẳng lẽ không nghe ông sao? Đây không phải chuyện bằng hữu nên làm.”

Tuân Du cười khổ: “Ngươi gặp Giả Văn Hòa rồi sao? Ta cũng chỉ ăn ngay nói thật thôi! Ngươi cũng biết, thúc thúc ta chính là như vậy. Tuy rằng ta lớn hơn người ba tuổi, nhưng tính tình hoàn toàn khác nhau. Có rất nhiều chuyện ta không thể nói với người, đành làm phiền ngươi vậy! Thúc thúc muốn làm trung thần của Hán thất, trọn vẹn đôi đường. Đáng tiếc, ông ấy sinh lầm thời, không nên sinh vào thời loạn thế này.” Đúng vậy, đây chính là nỗi bi ai của trung thần: “Nhưng mà, đó cũng là sự lựa chọn của ông ấy. Công Đạt, chúng ta không thể thay đổi ông ấy, chỉ có thể hết sức bảo vệ thôi. Cứ chờ ông ấy suy nghĩ cho rõ ràng đã!” Tuân Du gật đầu.

Ba ngày sau khi ta gặp Tuân Úc, Khổng Dung nói với hoàng đế, Tào Tháo muốn xây dựng thêm hoàng cung cho hắn, sắp khởi công rồi. Căn bản Hoàng đế không thấy có vấn đề gì, dù sao hắn cũng không có quyền nói này nói nọ. Nhưng đám người bên Tào Tháo, như Lưu Diệp chẳng hạn, lại thấy hết sức kỳ quái, sắp giao chiến rồi, còn thời gian xây dựng cung điện sao? Người phục trách thi công lại là Tuân Úc. Đại đa số người phán đoán, đây có thể là do Tào Tháo muốn ổn định nhân tâm nên cố ý làm. Trong tâm trạng kinh ngạc lẫn nghi ngờ, Lưu Cơ cuối cùng thực hiện chức trách gián nghị, chạy tới can gián Tào Tháo một phen, nói lúc này quốc khố không sung túc, lại còn sắp phải tham chiến, không nên làm chuyện này. Tào Tháo rất khách khí tiếp nhận gián nghị, cho người tiễn Lưu đại nhân về nhà.

Có điều, ông ta đối với ta không hề khách khí. Vài ngày sau khi ta gặp Tuân Úc, Tào Tháo phái người hùng dũng đứng trước hiệu thuốc nhà ta hô lớn: “Đại nhân có lệnh, đầu người lại đau, lệnh Triệu Như mỗi ngày vào phủ khám chữa, không được dây dưa lỡ việc.” Tốt thôi, có kiểu công khai như vậy sao? Ta chỉ biết làm bộ mặt tiểu nhân, liên tục nói lĩnh mệnh, lấy thân phận tiểu thần y ra vào Tào phủ, những kẻ kia không thể nói gì!

Bệnh nhức đầu của Tào Tháo là thật. Chuyện này đối với ông ấy đúng là một đả kích, làm chiến lược lợi dụng hoàng đế của ông ta bị dao động tới căn cơ, phương pháp giải quyết của ta có chút mạo hiểm cùng tư tâm, ông ta nghĩ tới nhức đầu. Ta ngồi bên giường, dùng sức xoa bóp đầu cho ông ta: “Chủ công, ngài đừng đày đọa chính mình như vậy! Những chuyện này không thể làm lung lay nền tảng của ngài, nghĩ không thông thì cứ để kệ đấy, thật là, không thể nghĩ tới bệnh như vậy được.”

Tào Tháo nhắm mắt lại nói: “Có thể không nghĩ sao? Lưu Bị không đơn giản, hoạt động của hắn ở Từ châu rất mạnh. Không chỉ nhiều quận huyện ở Từ châu đều dựa vào hắn, hắn còn liên hệ với Xương Hi ở Đông hải cùng nhau tạo phản, thật sự khiến ta nhức đầu. Viên Thiệu cũng có quan hệ chặt chẽ với hắn, không giải quyết được hắn, chúng ta sẽ rơi vào cảnh hai bên đều thọ địch. Còn nữa, Tôn Sách phái người cống nạp, muốn làm Đại tư mã, dã tâm không nhỏ! Đây cũng là một việc khiến ta đau đầu.” Chuyện đã phức tạp, Tôn Sách còn chạy vào góp vui, ta thấy hắn đang muốn dò xét Tào Tháo.

Ta cười cười: “Tôn Bá Phù muốn làm đại tư mã, ngài cho hắn làm là được. Dù sao địa bàn của hắn ở Giang Đông, không thể bắc thượng tới Hứa Đô. Đợi chuyện ở đây xong, Tử Vân cũng muốn đi Giang Đông, tìm cách khiến hắn không thể tiến lên phía bắc Trường Giang được. Về phần Lưu Bị, đương nhiên không thể bỏ mặc hắn ở Từ châu gây chuyện. Theo thần thấy, phái một viên thượng tướng tới, ép hắn phải rời đi, cho tiện về sau có thể lợi dụng hắn, chỉ cần không giết là được. Về phần Đông Hải, nơi đó ở rất xa, lúc này có thể không cần để ý, đánh bại Viên Thiệu rồi phái một đại tướng tới là được.”

Tào Tháo thở dài: “Ngươi lại muốn trốn? Thôi bỏ đi, ta nói ngươi cũng không nghe. Có điều, người của Tôn Sách không đần độn như ở chỗ Viên Thiệu, ngươi nhất định phải chú ý, an toàn là trên hết!” Ta cười lớn: “Chủ công, nếu Viên Bản Sơ nghe thấy lời ngài nói sẽ tức chết. Người của hắn văn võ song toàn, mỗi người nói ra đều là nhân sĩ có tiếng, ngài lại xem bọn họ đều là kẻ đần độn? Được rồi, chủ công, Tử Vân không làm chuyện không thể nắm chắc, ngài yên tâm đi! Thần nhất định phải tới chỗ Tôn Sách. Tuy rằng ngài đã đưa Thanh An tướng quân tới Thọ Xuân, Trần đại nhân trấn thủ Quảng Lăng cũng không tồi, nhưng mà, có cách để Tôn Sách không có lòng bắc thượng chẳng phải càng tốt sao? Tử Vân tới đó, sẽ tùy hoàn cảnh mà làm việc. Cho dù hắn thật sự muốn dấy binh bắc thượng, thần ở đó cũng có thể lấy được tin tức cho chúng ta chuẩn bị trước. Được rồi, đầu còn đau không?”

Tào Tháo lắc lắc đầu: “Tốt hơn nhiều rồi. Ngươi nói cũng đúng, lúc này binh lực của chúng ta phải dồn vào Viên Thiệu, ở chỗ Tôn Sách nói vài câu hay ho là được. Ôi, lại bắt ta vỗ về một tên tiểu bối, thật không cam lòng!” Ta bật cười: “Loại vai vế này ngài cũng tính? Được rồi, ngài là đại anh hùng, chút hiểu biết ấy sao lại không có được? Tuy rằng hai bên sớm muộn cũng đối địch, nhưng mà ngài từng nói với Tử Vân, binh pháp thượng thừa là hiểu được đạo lý xa thân gần đánh! Thừa dịp còn lợi dụng được hoàng đế, hãy lợi dụng nhiều một chút! Quan hệ với Tôn Sách mà tốt, để hắn ở Giang Đông kiềm chế Lưu Biểu, đối với sự phát triển của chúng ta ở phía bắc rất hữu dụng.”

Tào Tháo cũng cười: “Đúng, phải lợi dụng cho tốt. Quan hệ của ta với Tôn Sách tốt, ngươi ở đó cũng bớt nguy hiểm.” Mặc kệ ông ta nói thật hay giả, ta vẫn rất cảm động: “Cảm ơn ngài vì Tử Vân lo nghĩ chu đáo.” Tào Tháo cười cười: “Ngươi và Phụng Hiếu đều là thân tín, tri kỷ của ta! Tháo không muốn các ngươi có chuyện gì.” Ta gật đầu.

Tào Tháo ngồi dậy rồi nói tiếp: “Phương pháp ngươi nói kia, ta đã nghĩ vài ngày, thấy không hoàn toàn là cách tốt nhất. Nhưng mà, thời gian còn rất lâu. Viên Bản Sơ không phải dễ giải quyết, phương bắc cũng phải bốn năm năm mới thống nhất được. Ta chỉ sợ vị hoàng đế đó sẽ không an phận thủ thường đợi chúng ta sắp xếp cho hắn trốn đi. Muốn khống chế được hắn, cũng rất tốn binh lực.” Suy đoán của ông ta đã lạc quan lắm rồi, thực tế sẽ mất tới bảy, tám năm kìa! Ta có thể rút ngắn thời gian không? Nhưng kể cả rút ngắn thời gian ở đây, Lưu Biểu ở Kinh châu không chết, dù có đánh cũng không được, không phải ý kiến hay.

Giúp Tào Tháo sửa sang lại áo xống (lão gia hỏa này thật sự là lôi thôi lếch thếch), ta nói: “Chủ công, cơm phải ăn từng thìa, việc phải làm từng chút một, không thể gấp. Thần đã nói với Văn Nhược rồi, đợi giam giữ Đổng Thừa xong, ông ta sẽ sắp xếp cho thần gặp Hoàng đế. Tới lúc đó, thần sẽ cảnh tỉnh cho hắn, tạm thời giết chết ý nghĩ không an phận của tên nhóc kia! Ngài không cần gấp, như Tử Vân nghĩ, chỉ sợ cần tới mười năm!”

Tào Tháo sửng sốt một chút rồi cười khổ nói: “Ngươi nói cũng đúng, ta vội vàng quá. Suy nghĩ vài ngày, cảm thấy Lưu Bị đúng là đối thủ khó xử lý! Hắn rất có bản lĩnh, để hắn đưa Hoàng đế đi, chỉ sợ sau này sẽ trở thành kình địch. Nhưng mà, ngươi không sai, hoàng đế có thể sẽ không thích ai khác! Cho nên, ta sẽ chờ xem vị hoàng đế này có cần đuổi đi hay không!” Trong bụng ta thở dài nghĩ thầm, ta cũng muốn làm thịt Lưu Bị, nhưng nếu làm vậy, Vân ca ca sẽ không muốn tới đây. Ta phải nghĩ cho rõ ràng, chủ công và Vân ca ca, ta cần ai!

Tào Tháo thấy ta không nói lời nào, cảm thấy kỳ quái: “Sao vậy?” Ta miễn cưỡng cười cười: “Chủ công, dù sao cũng còn lâu dài, thần không phản đối ngài giết Lưu Bị nếu có thể. Về phần Hoàng đế, sau này hãy nói.” Ta không giúp là được. Về phần Tào Tháo có thể giết Lưu Bị hay không, còn tùy vào khả năng chạy trốn của hắn. Ôi, Vân ca ca của ta!! Lưu Bị nếu chết thật, ta sẽ nghĩ cách khác là được. Vân ca ca sẽ không vì Lưu Bị mà báo thù chứ?!!!

Tào Tháo gật đầu: “Ta giải quyết xong chuyện ở đây sẽ đem binh tới Từ Châu. Phụng Hiếu cùng Văn Nhược đều tán thành trước tiên giết Lưu Bị đã. Bên giường ta sao có thể cho kẻ khác ngủ yên*. Đúng rồi, chủ ý của ngươi ta không nói cho họ biết, đây là bí mật giữa chúng ta, cứ để từ từ xem thế nào.” Ta đương nhiên gật đầu, vốn cũng không định để người khác biết. Tào Tháo thật sự rất tin tưởng ta.

Chú thích:

*Ý nói: lãnh địa của mình không cho phép người ngoài xâm chiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.