Anh Muốn Em Sống Sao?!

Chương 17




- Giả huynh, huynh sợ Trịnh gia bỏ Giả gia ăn một mình sao?

Đường Kính Chi vừa hỏi, Giả Lâm liền gật đầu lia lịa, thế lực của Trịnh phủ quá lớn so với Giả gia, nếu họ muốn bỏ Cổ gia chiếm đoạt hết mảnh đất, Giả gia ngay cả chỗ kêu oan cũng chẳng có.

Đường Kính Chi có gặp qua Trịnh Thắng vài lần, cũng nói chuyện với ông ta, cảm thấy Trịnh Thắng là người cẩn trọng, lão luyện, là người trí tuệ thực sự, quan hệ với loại người này có ưu điểm lớn nhất là không sợ bị người ta vì chút lợi nhỏ mà đâm dao sau lưng.

- Giả huynh, chẳng lẽ quên lần trước Trịnh công tử tới Lạc thành vì chuyện gì rồi sao?

Một câu nhắc nhở làm Giả Lâm tỉnh ngay lại, phương bắc thiên tai, biên quan bất ổn, triều đình không có nổi một đồng phát quân lương, thử nghĩ xem Trịnh gia đang bôn ba khắp nơi vì quân lương, vay đông mượn tây, thì lấy đâu ra tiền mà khai hoang một mình.

Nghĩ thông điều này, Giả Lâm cao hứng vỗ tay, cười hưng phấn:

- Hay, ta đi tìm Trịnh Kiếm Thu hợp tác.

- Huynh nghĩ thông rồi thì tranh thủ thời gian mà làm, để không làm chậm trễ chuyện của huynh nữa.

Đường Kính Chi nói xong, nhận lấy giây cương từ tay hộ vệ.

Giả Lâm gật đầu vội vàng lên ngựa ngay.

Trịnh gia ở tại Kiên Thành, đi về một chuyến mất quá nửa ngày, mà Trịnh Thắng thân ở vị trí cao, sự vụ bộn bề, cho dù Giả gia tới tận nơi cũng chưa chắc đã được gặp, cho nên với Giả gia mà nói thời rất rất eo hẹp.

- Kính Chi, ca ca phải đi nói chuyện này cho phụ thân ta biết, đi trước nhé.

Giả Lâm vừa lên mình ngựa chắp tay với Đường Kính Chi, sau đó chẳng đợi trả lời đã quất mạnh mông ngựa, đi xa rồi không quên nói với lại:

- Chuyện thành ta mời đệ tới Lưu Yên Các ăn mừng.

Con ngựa đỏ bị đau, hí lên lao xuống núi, hạ nhân Giả gia cũng đuổi vội theo.

Đợi kéo được cả Giả gia lẫn Trịnh gia vào rồi Đường Kính Chi không sợ Vương Mông ngầm cản trở đại kế khai hoang nữa, nếu không phía bên Đường gia đào kênh bất lợi, thì mảnh đất sau đất hoang vẫn hoàn đất hoang mà thôi.

Nhìn bóng lưng người Giả gia chỉ còn là chấm đen mờ mờ như hạt đỗ rải trên cỏ, Ngọc Nhi kẹp bụng ngựa cùng Đường Kính Chi sóng vai kết bạn đi tới:

- Nhị gia, nếu như khai phát cả mảnh đất bên này cũng kiếm được không ít tiền, vậy vì sao ban đầu người không mua hết cả luôn?

Đường Kính Chi mỉm cười quay đầu sang định trả lời thì bị bầu ngực rung rinh lên xuống của Ngọc Nhi hớp mất hồn, thầm kêu, mẹ ơi, đúng là hung khí giết người mà.

Hai bầu ngực đó như hai quả bóng đổ đẩy nước, làm Đường Kính Chi chỉ muốn đưa tay ra bóp một phen cho đã tay, vừa nãy đại sự chưa xong y còn cố kìm nén, giờ tâm tình thả lỏng, sắc tâm nổi lên, không đứng đắn được nữa, trêu:

- Ngọc Nhi, vi phu không ngờ nàng lại là bà nương tham tài.

Vốn y chỉ định nói đùa một câu, không ngờ Ngọc Nhi nghe xong lại nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt lạnh giá buốt xương, ánh mắt sức như dao:

- Chẳng lẽ trong mắt Nhị gia, thiếp là nữ nhân tham tài không biết liêm sĩ.

Đường Kính Chi dọa nhảy dựng lên, không ngờ Ngọc Nhi phản ứng gay gắt như vậy, vội nói:

- Ngọc Nhi nàng nói gì thế, sao lại không biết liêm sĩ? Ta chỉ nói đùa với nàng thôi mà.

Thấy tướng công thư sinh tỏ ra hết sức ngạc nhiên, có vẻ không phải nói dối, lòng Ngọc Nhi mới thấy dễ chịu hơn một chút, hai chữ "tham tài" với nàng mà nói thực sự vô cùng chói tai, đó là cái gai đâm vào trái tim cực kỳ tự tôn của nàng.

Không đáp lời, Ngọc Nhi chuyển ánh mắt thẳng về phía trước.

Nhìn khuôn mặt Ngọc Nhi dưới tấm khăn che vẫn tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, Đường Kính Chi ù ù cạc cạc nghĩ mãi mới ra đầu mối, nàng phản ứng mạnh như vậy, đoán chừng có liên quan tới nguyên nhân nàng vào Đường phủ.

Nếu chẳng phải tình huống khẩn cấp, với cá tính của Ngọc Nhi, tuyệt đối không gả cho một thư sinh bệnh hoạn như Đường Kính Chi khi ấy, lại còn làm tiểu thiếp.

Đường Kính Chi vội đem nguyên nhân sở dĩ mình không mua luôn cả mảnh đất đó nói ra, các hộ vệ khác đều theo đằng xa, không nghe được.

Nghe xong Đường Kính Chi giải thích, lại qua hồi lâu, lòng Ngọc Nhi mới dần bình lặng lại, nhưng mày lại nhướng lên, nàng không ngờ trên đôi vai gầy của Đường Kính Chi phải mang một gánh nặng lớn như thế.

Do dự hồi lâu nàng nói ra một câu khiến Đường Kính Chi toát mồ hôi hột:

- Hay là để thiếp đâm cho Điền Cơ, Vương Mông mỗi tên một nhát, thế là xong chuyện.

- Không được!

Đường Kính Chi giật nảy mình, Điền Cơ và Vương Mông là quan viên triều đình, sao có thể giết được dễ dàng như thế? Chẳng may bị tra ra thì đó là tội chu di cửu tộc.

Hơn nữa hai kẻ này thân ở vị trí cao, sao có thể không có hộ vệ võ nghệ cao cường bảo hộ? Cho dù Ngọc Nhi thân mang tuyệt kỹ không chắc có thể thành công, Vương Mông cũng có thể đi, nhưng Điền Cơ thân là quan lớn quản chính vụ một châu, nếu để lộ ra, đoán chừng y chẳng sống nổi tới ngày mai.

Ngọc Nhi thấy Đường Kính Chi không đồng ý thì quay đầu đi không nói nữa.

Đường Kính Chi trước đó không lâu có xung đột với Vương Mông ngay trước mặt mọi người, cho nên vào lúc này ngàn vạn lần không thể dùng thủ đoạn ám sát, nếu không bộ đầu nha môn hoài nghi tới Đường gia đầu tiên:

- Ngọc Nhi, chuyện hành thích này ngàn vạn lần không thể, nếu không Đường gia sẽ gặp đại họa.

Thấy Ngọc Nhi gật đầu rồi, Đường Kính Chi mới yên tâm, chuyển chủ đề:

- Nàng đã gặp mặt các ám vệ chưa?

- Ừm, thân thủ của bọn họ không tệ.

Nói tới các ám vệ, khóe miệng Ngọc Nhi hơi cong lên, lần trước nàng đi gặp mặt ám vệ Đường gia, thấy kẻ nào cũng kiêu ngạo không phục ra mặt, thế là nàng phóng tay tỉ thí một phen, một mình nàng đánh với liên tục mười người, toàn thắng!

Hẳn tới bây giờ vẫn còn mấy trên vênh váo nhất vẫn đang nằng trên giường dưỡng thương.

Lâu lắm rồi mới được đánh nhau đã tay như vậy.

Đường Kính Chi không biết chuyện Ngọc Nhi gia tay giáo huấn ám vệ, nghe nàng khen ám vệ thân thủ không tệ thì tự hào lắm, xem ra Đường Uy thường ngày huấn luyện các ám vệ rất tốt, nhớ lại lần đầu tiên gặp Đường Uy, ấn tượng nhất là đôi bàn tay của hắn.

Khớp xương to, tay lớn bằng hai lần tay người thường, vết chai dày cứng như sừng khắp lòng bàn tay.

Cùng Ngọc Nhi quay trở lại phía mảnh đất hoang của mình, Đường Kính Chi đi thẳng tới chỗ Bàng Lộc.

- Đại quản sự, thời gian trước chuyện kinh doanh của các cửa hiệu rất kém, hàng tồn lại chẳng còn bao nhiêu, ta muốn tạm đóng cửa, để những chưởng quầy và người làm tới đây giúp sức, ông thấy sao?

Công trình lớn như vậy, cần phải có đủ người quản lý tương ứng mới được.

Bàng Lộc hơi nhíu mày:

- Nhị gia, chuyện này sợ không hay lắm. Những cửa hiệu đó có cái do tổ tiên Đường gia ta lập nên cách đây hơn mấy trăm năm, là sản nghiệp tổ tiên truyền lại, không tiện đóng cửa. Vả lại nếu tùy tiện đóng cửa, sau này khai trương thì danh tiếng sẽ không còn được như trước nữa. E rất nhiều người trong tộc sẽ phản đối.

- Ừm, ông nói cũng có lý, có điều hiện giờ không tìm được tiêu cục áp tải hàng cho Đường gia nữa, hàng không còn, chẳng lẽ chúng ta mở cửa hiệu trống không có hàng à? Ai thích phản đối cho ra trông cửa hiệu trống đó.

Chuyện đổi nghề Đường Kính Chi đã sớm thương lượng với Đường lão thái quân rồi, cho nên, hẳn Đường lão thái quân cũng đã trao đổi với người có thân phận địa vị khác trong tộc, dù sao ai cũng hiểu đây là quyết định bất đắc dĩ.

Ngoài vị Ngũ gia gia mới bị xử tử, Đường Kính Chi còn ba vị thúc gia gia nữa, đều có quyền lợi không ít trong tộc, trong đó có nhiều cửa hiệu thuộc sở hữu của họ, thường ngày do quản sự phía nhà chính quản lý chung, bọn họ hưởng lợi tức từ đó.

Ba vị thúc gia gia này đều có tiếng nói nhất định trong tộc, nhưng do Đường lão thái quân quá uy thế, nên một khi bà còn thì nói chung chỉ quyết định của bà có thể đại biểu cho tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.