Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 46




“Mẹ.”

“Ôi Tiểu Gia Gia”

Quý cô trong bộ cánh tone sur tone màu hồng phấn đang giang rộng hai tay không ai khác chính là Nữu Nhân, vui mừng ôm lấy con trai: “Tiểu Gia Gia, mẹ nhớ con quá chừng.”

“Con cũng nhớ mẹ nhiều lắm, mẹ yêu.”

Để mẹ hôn mình một cái thật kêu, Cam Y khẩn trương như muốn trưng bày bảo vật Y Đông của mình ra: “Mẹ, đây là Tiểu Đông, là con nuôi của con.”

“Đây là Tiểu Đông Đông sao, đáng yêu quá đi.” Nữu Nhân không chút keo kiệt liền khuyến mãi cho Y Đông một cái ôm, rồi mới kéo bé lại ngồi xuống bên cạnh mình, xoa xoa mặt bé, lại sờ sờ đầu, bộ dạng phi thường yêu thích. Nhìn mẹ như vậy, Cam Y vô cùng vui mừng ngồi xuống bên cạnh Y Đông, choàng tay ôm lấy bé.

“Tiểu Đông, gọi bà nội đi con.”

“A a a a, không muốn, không muốn đâu.” Nữu Nhân lập tức hét chói tai, hai chữ “bà nội” vừa ra đến môi, Y Đông lập tức phải vội vàng nuốt ngược trở vào. “Kêu bà nội nghe già muốn chết à, người ta còn trẻ lắm chứ bộ, cứ gọi là Nữu Nhân là được rồi.”

“Mẹ à, Tiểu Đông là con của con, nó xưng tên với mẹ không thích hợp chút nào.”

“Mặc kệ, mẹ không muốn bị gọi là bà nội, vậy gọi là chị gái xinh đẹp đi, đúng rồi, gọi chị đi.”

Cam Y bật cười, bất đắc dĩ sửa miệng: “Tiểu Đông, sau này con cứ gọi bà nội là Nữu Nhân đi.”

Gọi tên sao? Rất không lễ phép nha. Mặt Y Đông chợt thẹn đỏ, làm sao cũng không gọi được hai tiếng này. Mục Dã và Khổng Thu ở một bên nhìn thấy đều ha ha cười lớn, Mục Dã nói: “Nữu Nhân, xét về vai vế, Tiểu Đông nhỏ hơn người những hai bậc, muốn bé gọi bằng tên thì đúng là làm khó bé rồi.”

“Kia có gì là khó đâu, không phải người nước ngoài đều gọi nhau bằng tên sao, phải gọi là Nữu Nhân, không được gọi khác, mặc kệ, mặc kệ.” Nữu Nhân lắc đầu nguầy nguậy, sống chết không chịu để Y Đông gọi mình là bà nội. Tiếp đó còn vô cùng chân thành thân thiết nói với Y Đông: “Tiểu Đông, gọi Nữu Nhân đi mà, đi.”

Khóe miệng Y Đông khẽ giật giật, nghẹn nửa ngày mới gọi được thành lời: “Nữ nhân, Nữ nhân…”

“Là Nữu Nhân không phải nữ nhân.”

“Nữ Nhân… Nữ Nhân..”

“Không dúng, không đúng, là Nữu Nhân, không phải nữ nhân.”

“Ha ha ha…” Khổng Thu ôm bụng cười, chạy lại xen ngang hỏi: “Nữu Nhân à, sao hôm nay người lại đến một mình? Bác trai đâu?” Lực chú ý của Nữu Nhân liền lập tức được dời đi, khẽ tủm tỉm cười, nói: “Ta muốn đến thăm mấy đứa với Tiểu Đông, chủ nhân cũng có chuyện cần phải đi gặp vài người không tiện mang ta theo, nên đồng ý cho ta ba tiếng lận đó nha.”

“Trùng hợp thật đó, nếu người mà đến chậm chút xíu là con với anh Cam Y đã phải ra ngoài rồi.” Khổng Thu vội lấy điện thoại gọi ngay cho đạo diễn, nói với đối phương là hôm nay cậu sẽ đến trễ một chút.

Nữu Nhân nhìn sắc mặt của Khổng Thu và Mục Dã, yên tâm nói: “Hai người các con nhìn qua cũng không tệ, vậy là Tiểu Thác Thác và Tiểu Kha Kha đã có thể yên tâm mà tu luyện ở Đan Á rồi. Đây là lần đầu tiên ta đến đây, cũng là có chuyện cần nói với hai người, không cần lo lắng cho họ, nhất là Tiểu Kha Kha, không nên xem thường sức mạnh của hỏa diễm màu lam, nó nhất định sẽ vượt qua được năng lực xâm thực trong Đan Á.”

“Có lời này của người con đã yên tâm rồi.” Khổng Thu thở hắt ra, đúng là cảm thấy yên lòng hơn.

Nữu Nhân nhìn Mục Dã, nói: “Tiểu Mục Mục, tuy Tiểu Kha Kha là đứa có năng lực cường đại nhất, nhưng Tiểu Thác Thác cũng lợi hại không kém, tuy nó không có hỏa diễm màu lam như Tiểu Kha Kha, nhưng thằng bé không yếu hơn em mình đâu. Đối với nhân loại mà nói, bốn mươi năm thật sự rất dài, nhưng với chúng ta, đó chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn, các con nên nhân lúc trước khi Tiểu Thác Thác tu luyện xong mà chạy đi đâu đó chơi cho thỏa thích đi, chờ sau khi hai đứa nó trở về, các con sẽ không còn thời gian đâu đó.”

“Con biết rồi, bọn con nhất định sẽ biết tận dụng thời gian một cách hữu hiệu nhất.” Mục Dã khoác một tay lên vai Khổng Thu, cười cười trả lời.

Nữu Nhân ôm hai người, nói: “Lần trước rất vội vàng, mấy lời này vẫn chưa kịp nói cho hai con. Lần này ta có đến tận ba giờ, có cái gì cần hỏi thì cứ việc hỏi đi, hôm nay ta quyết định không đi shopping nữa.”

“Nữu Nhân.” Một thanh âm tương đối xa lạ với Nữu Nhân vang lên, bà sững sờ một lúc rồi mới quay lại nhìn, sau đó liền hét rầm lên: “A a a, cuối cùng con cũng kêu được rồi, thật đáng yêu quá mà.”

Khẩn trương liếm liếm môi, Y Đông từ từ giơ tay lên, tựa như học sinh ngoan đang có vấn đề cần hỏi thầy giáo: “Con có một chuyện muốn hỏi người.”

“Được mà, được mà.”

Y Đông cắn cắn môi, lấy hết dũng khí nói: “Con muốn… nói cho một mình người.”

Nói riêng với một mình bà sao? Nữu Nhân nhìn về phía Cam Y, Cam Y cũng lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Tiểu Đông? Con muốn hỏi chuyện gì?”

Y Đông lắc lắc đầu nhìn Cam Y, lại nhìn Nữu Nhân, trong mắt không giấu được khẩn cầu. Nữu Nhân thu hồi kinh ngạc, dịu dàng cười đáp: “Được rồi, vậy….chúng ta vào phòng Tiểu Gia Gia nói đi.” Nói xong, bà đứng lên. Thân thể Y Đông căng cứng, bé cũng vội vàng đứng theo, cùng Nữu Nhân đi về phía phòng ngủ của Cam Y. Cam Y lo lắng muốn đi theo, nhưng Nữu Nhân lại xoay người lắc lắc ngón tay với Cam Y: “Tiểu Đông Đông muốn cùng ta nói chuyện bí mật, Tiểu Gia Gia không thể đi theo nha.” Nói xong, bà hào hứng bước đi.

Tiếng đóng cửa truyền đến, Cam Y mang vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn về phía phòng ngủ, tự nói: “Tiểu Đông có gì cần hỏi riêng mẹ nhỉ? Sao không chịu hỏi anh?” Khổng Thu cũng không giấu được vẻ bực bội: “Đúng vậy nha.” Trong đầu Mục Dã chợt lóe lên một chuyện, y há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng cũng quyết định không nói ra, chỉ để trong tâm mà thôi.

Trong phòng ngủ, Y Đông đứng trước mặt Nữu Nhân, hai tay không ngừng vò vò tà áo, thoạt nhìn có vẻ bé đang rất khẩn trương. Nữu Nhân cười yêu thương nhìn bé, ý muốn giúp bé giảm bớt lo lắng.

“Tiểu Đông Đông, có chuyện gì cần hỏi ta nào?”

Y Đông lại càng không ngừng hít sâu, rồi hai mắt bé chợt lóe lên hoang mang, hỏi: “Con muốn cùng papa bên nhau, con không muốn chết trước papa.”

Nụ cười trên mặt Nữu Nhân chợt đông cứng lại, ngay sau đó, bà hít vào mấy ngụm khí lạnh, khiếp sợ lấy hai tay che miệng lại. Y Đông nặng nề quỳ xuống trước mặt bà, dập đầu lạy ba cái.

“Con muốn hỏi một chút, có phương pháp nào để con trở thành người hầu của papa không, con không muốn papa phải khóc vì con, con muốn cùng papa ký kết khế ước chủ tớ, con muốn…. con muốn, chết sau papa.”

Nữu Nhân mất một lúc sau vẫn chưa nói được nên lời, chờ sau khi khôi phục lại tinh thần, bà nhanh chóng túm Y Đông lên, kinh hoảng hỏi: “Con có biết ý nghĩa của chủ nhân và người hầu là như thế nào không?”

“Có ạ.”

Nữu Nhân lại hít thêm mấy ngụm khí lạnh nữa, liều mạng chớp mắt: “Con, con thật sự muốn trở thành người hầu của Tiểu Gia Gia sao?”

“Dạ!”

Chút huyết sắc còn sót lại trên mặt Nữu Nhân cũng biến đâu mất. Môi khẽ run rẩy nói: “Người hầu, là do thiên ý chỉ định… Tiểu Gia Gia không có cảm giác với con, nên con không có khả năng trở thành người hầu của nó.”

Hai mắt Y Đông chợt ửng đỏ, thất vọng khiến nước mắt như lũ vỡ đê, không được sao? Không còn chút biện pháp nào sao?

“Tiểu Đông Đông, nói cho ta biết, cảm giác của con với Tiểu Gia Gia, có giống cảm giác của một đứa con đối với cha mình không?” Nữu Nhân chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này. Y Đông lau lau khóe mắt, nghèn nghẹn đáp: “Con không muốn rời xa papa, con không muốn thấy papa khóc, con muốn vĩnh viễn bảo vệ cho papa!”

“A!” Nữu Nhân lấy tay che tim lại, tựa như không thể nào hô hấp được. Tiếp theo, bà không tài nào tin được mà liên tục lắc đầu: “Sao… sao có thể như vậy được…”

Qua rất lâu sau, tựa như thời gian đều ngưng đọng lại giây phút đó, Nữu Nhân mới lên tiếng, nhưng bà vẫn cố không nhìn vào ánh mắt chăm chú của Y Đông, lẩm bẩm nói: “Chờ sau khi con được mười sáu tuổi, nếu vẫn còn giữ ý nghĩ này, hãy hỏi lại ta lần nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.