Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 15




Thời tiết tháng 5 của thành phố B thật đẹp, nắng sáng ấm áp, Khổng Thu thân là phó đạo diễn nên công việc hiển nhiên cũng không thể ít hơn so với đạo diễn được. Giữa tháng, phó tổng của một trong những công ty đầu tư vào phim này, tập đoàn Medoc của Pháp, Berilmonto sẽ đến thành phố B để thị sát tiến độ quay phim.

Sau hôm đó, Berilmonto đã tổ chức tiệc tẩy trần, mời tất cả nhân viên trong đoàn làm phim đến tham dự, Khổng Thu cũng từng gặp hắn trên máy bay có một lần duy nhất, nhưng gần đây khi đến thành phố B, Berilmonto thường xuyên có những tán thưởng cực cao đối với biểu hiện của Khổng Thu, khiến cho cậu không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh.

Blue chẳng biết lại đang tu luyện nơi nào, còn Cam Y là cái đuôi theo sát Khổng Thu, tuyệt không để cho cậu ra khỏi tầm mắt của mình một khắc nào. Y cũng là một trong những nhà đầu tư, bất quá mỗi khi đối mặt với Berilmonto, y đối với hắn cũng không mấy thân thiện, tựa hồ không muốn cho đối phương có cơ hội hợp tác trong tương lai.

Quan hệ của Khổng Thu và Cam Y thoạt nhìn rất tốt, bất quá trên ngón tay của Cam Y không có đeo nhẫn, khiến cho mọi người nhìn thấy mà chẳng khác nào lạc mãi trong sương mù. Berilmonto cũng thường mời Khổng Thu một mình ra ngoài dùng cơm, Khổng Thu không có cách nào cự tuyệt, chỉ đành miễn cưỡng đáp ứng. Nhưng đương nhiên cậu lúc nào cũng đem chuyện này báo lại cho Cam Y một tiếng. Kết quả là mỗi khi cậu đến chỗ hẹn, y như rằng sẽ “tình cờ” gặp Cam Y cũng đúng lúc đến dùng cơm, không chỉ vậy mà còn mặt dày đến ngồi chung bên cạnh Khổng Thu, một bàn ba người. Sau ba lần, Berilmonto đành phải tâm không cam, tình không nguyện mà từ bỏ ý định hẹn với Khổng Thu.

Ở thành phố B “thị sát” suốt nửa tháng, Berilmonto mang theo một bụng tiếc nuối bay về Pháp, còn Cam Y cũng lấy được một phần tài liệu có liên quan đến Berilmonto, lúc này, y đang ngồi trên ghế sofa cẩn cẩn dực dực xem từng trang một. Sau khi theo đạo diễn trở về, Khổng Thu nhào vào phòng tắm một phát, thấy Cam Y vẫn còn đang chăm chú xem tài liệu, cậu mới tò mò đi qua hỏi: “Đang xem gì vậy? Nhìn anh nghiêm túc quá.”

Cam Y khép tài liệu trên tay lại, nhìn nhìn Khổng Thu nói: “Anh cho người điều tra về Berilmonto.”

“Sao lại làm vậy?”

Cam Y nói: “Anh cảm thấy người này có lòng gây rối với em.” Nói xong, y gõ gõ ngón tay vào đầu mình: “Trực giác của bọn anh đối với một số việc phi thường linh mẫn.”

Khổng Thu không biết phải trả lời thế nào, cậu cũng có cảm giác Berilmonto đối với cậu có hơi nhiệt tình thái quá. Nhung cũng không thể cứ hễ người nào đối với cậu nhiệt tình, cậu đều nghi ngờ người đó đang coi trọng cậu được, cậu cũng không tự kỷ đến mức đó nha.

Cam Y nghiêm túc nói: “Ánh mắt khi hắn nhìn em mang theo hắc ám, đây không phải ý chỉ đơn thuần là hắn đang coi trọng em.”

Khổng Thu lấy phần tư liệu điều tra qua nhìn nhìn một chút, khó hiểu nói: “Cuộc sống của hắn vô cùng bình thường, không có gì là kỳ quái hết, không hút thuốc, không uống rượu, ngay cả scandal cũng không có luôn nha.”

“Hắn đã 36 tuổi, không có scandal tình cảm, cũng không có đối tượng kết giao cố định, cuộc sống thường nhật còn có quy luật hơn những sư sãi trong chùa miếu. Em cho là trên đời này còn có được người đơn giản một cách giả dối như vậy sao?”

Khổng Thu lập tức phản bác: “Có a, em nè. Không hút thuốc, không uống rượu, không scandal, đi làm xong thì về nhà liền, vô cùng có quy luật.”

Cam Y nở nụ cười, nói: “Nhưng em có Đề Cổ mà.”

Đây có tính là ngụy biện không ta? Khổng Thu chỉ đành cười cười: “Không cần nghĩ nhiều như vậy, em chỉ không ra ngoài một mình với Berilmonto là ổn cả thôi chứ gì, em cũng không muốn làm cho Blue tức giận.”

Nói đến đây Cam Y bỗng nhiên vẫy vẫy tay gọi Khổng Thu: “Đưa tay trái của em đây.” Khổng Thu không biết y định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn vươn tay ra. Cam Y cầm lấy cổ tay trái của cậu, rồi dùng móng tay điểm lên cổ tay trái của Khổng Thu một cái. Khổng Thu chợt cảm thấy toàn thân tê rần một chút, chỗ bị điểm qua có chút nhoi nhói. Tiếp theo, cậu chợt nghe thấy lời Cam Y giải thích: “Anh tạm thời để lại một ấn ký theo dõi trên người em, trong thời gian Đề Cổ đang bận tu luyện, nếu em có nguyên nhân bất khả kháng nào đó phải ra ngoài tầm kiểm sát của anh, anh cũng có thể cảm ứng được em đang ở đâu.”

Khổng Thu nhìn nhìn điểm đỏ nhỏ xíu trên cổ tay mình, không biết là nên khóc hay nên cười: “Nhưng mà Cam Y à, anh cũng quá khẩn trương rồi, đây đâu phải làPhilippines.”

Cam Y cũng rất thật tình đáp: “Cẩn tắc vô ưu mà em. Anh có trách nhiệm phải chiếu cố em thật tốt. Anh không muốn phải hứng cơn thịnh nộ vô thường của Đề Cổ đâu, cậu ấy đáng sợ lắm.”

“Ah ha. Cảm ơn anh.”

Xoay xoay cổ tay, Khổng Thu cảm thấy vô cùng thần kỳ.

“Hai lão hổ chạy trốn mau chạy trốn mau…”

Vươn tay lấy di động trên bàn trà, vừa nhìn thấy một dãy số xa lạ, Khổng Thu nghi hoặc nghe máy: “Alô?” Cam Y cũng lập tức xáp đến gần, y luôn cảnh giác đối với những người xa lạ có ý tiếp cận Khổng Thu.

“Trọng Ni, là tôi.” Trong điện thoại truyền đến một thanh âm ôn hòa nhưng vẫn không sao giấu được nỗi kích động.

Khổng Thu sửng sốt, tim tựa như bị ai bóp nghẹn, không tài nào đập nổi. Sau mấy giây chết sững, hai mắt Khổng Thu ửng đỏ, cậu siết chặt điện thoại trong tay, hít sâu mấy cái.

“Trọng Ni.”

“Mục, Mục Dã! Anh đang ở đâu? Anh có khỏe không? Tôi, tôi thật sự rất…”

Cú điện thoại này đến quá đột ngột, Khổng Thu vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Vừa nghe người gọi đến chính là Mục Dã, Cam Y vội vội vàng vàng đẩy tay Khổng Thu ra, rồi nhanh chóng ấn nút handfree.

Giữ nút handfree, thanh âm của người nọ trong điện thoại vẫn lễ độ ôn hòa như trong dĩ vãng, bất quá đã thiếu đi vài phần u buồn, cảm giác còn có chút khoái trá.

“Trọng Ni, tôi về rồi, tôi nghe nói cậu đang ở thành phố B? Có rảnh bay về một chuyến không? Tôi rất muốn gặp lại cậu.”

“Được, được chứ! Tôi lập tức đi đặt vé liền! Mục Dã, anh có khỏe không?”

“Khỏe, khỏe lắm, toàn thân trên dưới đều rất khỏe. Thật xin lỗi, đã khiến cậu lo lắng. Vốn tôi định sẽ bay đến thành phố B để thăm cậu, nhưng sáng nay vừa mới về, còn cả đống việc đang cần xử lý, nhưng tôi lại rất muốn gặp cậu, càng sớm càng tốt.”

“Mục Dã, tôi cũng rất nhớ anh, anh về rồi, thật tốt quá!” Khổng Thu kích động nên nói năng cũng loạn hết cả lên, Cam Y cũng đã gọi điện để đặt vé. Nghe được y đặt vé ngay chiều nay, Khổng Thu liền nói lại với Mục Dã: “Tôi đã đặt được vé vào chiều nay rồi, khoảng hơn sáu giờ một chút, anh đang ở đâu?”

“Cậu cứ báo giờ cho tôi, tôi sẽ ra sân bay đón cậu. Tối nay dùng cơm với tôi nhé, mà cậu phải ở lại chơi mấy hôm đó. Tôi rất muốn tâm sự với cậu, tôi có rất nhiều, rất nhiều chuyện muốn kể cho cậu nghe.”

“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy!”

Hai người đều vô cùng kích động, Khổng Thu cũng có một chuyện cần xác minh, vốn định hỏi thẳng qua điện thoại, nhưng rốt cục cũng nén lại, cậu quyết định sẽ làm rõ chuyện này sau khi gặp mặt Mục Dã.

“Mục Dã, tôi còn có thêm một người bạn muốn đi chung, anh không ngại chứ.”

“Không ngại.”

“Bây giờ tôi fax về chuyến bay qua cho anh, rồi còn phải tranh thủ đi thu xếp hành lý nữa.”

“Được rồi.”

Bây giờ đã là ba giờ chiều, Khổng Thu cúp điện thoại, bắt tay vào thu dọn quần áo. Cam Y sau khi đặt vé máy bay xong đã đi xin phép cho Khổng Thu. Y có thể gặp được người hầu của đại ca rồi, oa, kích động của y so với Khổng Thu cũng một chín một mười nha.

Gần như đem tất cả quần áo vội vội vàng vàng nhét vào valy, Khổng Thu nói to với ai đó: “Blue, Mục Dã đã trở lại, em phải về thành phố S một chuyến, anh đang ở đâu? Có nghe được lời em nói không?” Nhưng Blue vẫn không có chút phản ứng nào.

Cam Y nói: “Cậu ấy đã chìm sâu vào tu luyện rồi, có thể sẽ không nghe thấy gì đâu. Nhưng mà không sao, anh nghĩ chúng ta sẽ về sớm thôi, cứ đề Đề Cổ ở lại đây đi.”

“Nếu anh ấy biết, nhất định sẽ giận đến rung trời luôn.” Khổng Thu có chút sợ sợ.

Cam Y ghé sát vào tai cậu nói nhỏ: “Vạn nhất bạn của em thật sự chính là người hầu của đại ca, tốt nhất không nên để hai người đó chạm mặt nhau. Không sao, chờ sau khi Đề Cổ đi ra anh sẽ giúp em giải thích với cậu ấy. Hơn nữa không phải chúng ta lén bỏ đi, mà chỉ tại cậu ấy không nghe thấy thôi.”

Đúng rồi ha! Nửa kia của Mục Dã thật sự rất có thể chính là đại ca của Blue! Với tính tình của Blue, chỉ cần vừa nghe nhắc đến đại ca của mình, thì đã nộ khí xung thiên rồi, vạn nhất thật sự gặp đại ca thì không phải sẽ thành “Cừu nhân gặp mặt, đỏ hết cả mắt” sao?

Khổng Thu rùng mình một cái, nặng nề gật đầu: “Mọi chuyện phía trước vẫn còn chưa rõ ràng, tốt nhất đừng để hai người bọn họ gặp nhau thì hơn. Nếu bạn trai cuả Mục Dã thật sự chính là đại ca của anh, chúng ta còn phải nghĩ biện pháp để giải hòa cho hai người đó nữa.”

“Ừ!” Cầm tay của Khổng Thu, Cam Y có chút khẩn trương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.