Anh Mãi Yêu Em (Forever My Love)

Chương 39




“Chỉ bằng cô mà muốn gả cho anh của tôi? Nằm mơ đi!”Bàn tay dài nhỏ của Doãn Vân Tuyên dùng sức vỗ vào trên mặt Ôn Hinh,trong đôi mắt chứa đầy tức giận và đố kỵ không thể đếm được.

Xe đột nhiên dừng lại ở một nơi hoang vắng, nơi đó có hai người đàn ông đang đang chờ.Không đợi Doãn Vân Tuyên xuống xe, cửa xe đã mở ra, Ôn Hinh hôn mê đang nằm trong xe bị người ta bế đi ra ngoài.

“Làm thật sạch sẽ, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy nữa!” Doãn Vân Tuyên hai tay khoanh trước ngực,giống như nữ vương đang sai khiến người đàn ông nhuộm tóc hồng.

Cô tận mắt mắt thấy Ôn Hinh bị đưa lên thuyền, rời xa đất liền, môi cô bất giác giương lên mỉm cười thắng lợi.

Cô cũng không muốn tuyệt tình như thế nhưng Ôn Hinh không chịu hợp tác.Nếu như cô đồng ý nghe theo an bài của Ôn Tố Tâm ngoan ngoãn xuất ngoại, cũng sẽ không có kết quả như ngày hôm nay.

Doãn Vân Tuyên không muốn gặp lại Ôn Hinh nữa, do quan hệ của cô và Mạc Tư Tước làm cho cô chịu sỉ nhục giờ mới bình phục.

Việc có đi không về, lạnh lẽo thốt ra —— Thái Lan!

Nơi ban đêm lóe lên đèn đỏ, từ xa có thể nhìn thấy được là nơi dơ bẩn.Có người nói bất kỳ cô gái nào đi vào, cho dù là đứng đi vào thì cũng sẽ bò đi ra, mà Ôn Hinh sẽ được đưa đến đó,nơi cô đến đầy quán dâm ô, gay, nô lệ tập trung một nơi !

“Cô gái này làn da thật tốt, vừa trắng vừa mềm …”

“Đại ca, tay em hơi ngứa, có thể thử xem trước được hay không?”

Trên thuyền tổng cộng chỉ có ba người, đều là vẻ mặt hứng thú, có ý nghĩ phóng đãng nhìn về phía cô gái nằm hôn mê.

“Đi đi, đây chính là hàng thượng đẳng, coi chừng ông chủ chặt tay các ngươi!” Người đàn ông được gọi là đại ca liếc mắt nhìn Ôn Hinh, đẹp thì đủ đẹp, chỉ là sắc mặt vô cùng tái nhợt, trong người lại có bệnh, làm cho người ta cảm thấy thương tiếc.

“Fuck!” Hắn phun nước bọt xuống.Hắn là Hắc Hạt Tử bao nhiêu năm nay, hắn chuyên nhập cư trái phép vô số thiếu nữ,cũng không loại cảm giác kỳ quái như thế này.

“Đại ca, dù sao chỉ có ba người chúng ta biết, các ngươi không nói ông chủ sẽ không biết, cho dù là hàng tốt mặt đến lúc đó vẫn bị người khác đạp hư, không bằng hiện tại cho chúng ta đã nghiền đi!”

Tên em út đứng đó xoa tay, đã không thể chờ đợi được muốn nếm thử món ngon .

“Đúng vậy, đại ca, trước đây mấy con nhóc khác không phải là chúng ta đùa trước sao? Không ai biết đâu !” Một người tóc hồng cũng nhịn không được nữa phụ họa theo .

Hắc Hạt Tử buồn đầu hút một hơi thuốc, không có phản đối nữa.

“Mẹ kiếp, tôi không chịu nổi nữa rồi …” Vẻ mặt người đàn ông vô cùng thích thú nhìn vào dây nơ cột bên hông chuẩn bị cởi quần áo trên người Ôn Hinh,thuyền đột nhiên nghiêng sang một bên, bọn họ đụng phải một người, không đợi bọn họ đứng lên, trong khoang thuyền đột nhiên có vài người đi tới dáng người cao lớn, trán của bọn họ tối đen như mực cổ họng bị chặn lại.

Ôn Hinh là bị sức nặng của ai đó làm đau cho nên tỉnh lại, lúc cô còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì , liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú hiện lớn ra trước mắt, cô lắc đầu, môi anh đào phun ra hai chữ, “Trì Hạo —— “

“Trí nhớ không tồi, còn nhớ rõ tên của tôi!” Trì Hạo cười lưu manh,sau đó nén lại nụ cười phóng đãng không kiềm chế được ôm lấy Ôn Hinh nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Cô biết, hắn sẽ không làm tổn thương cô!

“Hắc Hạt Tử,cậu có biết cô ta là tình nhân của người nào không?” Trì Hạo ôm lấy Ôn Hinh, cúi đầu kiểm tra một chút xem thân thể của cô có lành lặn không.Sau đó đi về phía đầu khoang thuyền nhìn mấy người bị giữ lại thấp giọng nói, “Đừng trách tôi không cho cậu mặt mũi, lần này ngươi chọc phải đại phiền toái rồi !”

Khi Ôn Hinh mở mắt ra, nhìn thấy xung quanh thế nhưng dừng lại một chiếc du thuyền to lớn, chấn động kịch liệt vừa rồi chính là chiếc này đụng phải sao???”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.