Anh Luôn Ở Trong Trái Tim Em Abo

Chương 3: Lăng Thiếu Lâm Gia




ÝNhạc Thính Phong đã quyết, nói gì cậu bé cũng không làm. Cậu cảm thấy nếu như mình thực sự làm bài, chính là đồng nghĩa với việc đã thỏa hiệp với Hạ An Lan, đồng nghĩa với việc cậu đã bị kiểm soát, sau này muốn phản kháng sẽ càng khó.

Hôm nay nhất định không thể cúi đầu, chỉ cần cậu kiên quyết không làm, Hạ An Lan cũng sẽ hết cách.

Hạ An Lan nhìn Nhạc Thính Phong khoảng 30 giây anh không nói gì, giống như đang chờ cậu bé đổi ý.

Nhưng Nhạc Thính Phong nhất định không nói. Cuối cùng, Hạ An Lan thở dài một tiếng, nhìn ra phía sau Nhạc Thính Phong nói: “Mi Mi, em cũng đừng tức giận. Cẩn thận hại đến sức khỏe. Suy cho cùng, Thính Phong vẫn còn nhỏ chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên khó tránh có chút khó khắn, qua hai ngày nữa sẽ ổn thôi…”

Nhạc Thính Phong khoanh tay, cậu sẽ không tin mẹ cậu đến rồi, cười khẩy nói: “Lão hồ ly, đừng có lừa tôi. Ông cho rằng cùng một lời nói dối, tôi sẽ tin ông lần thứ hai sao?”

Nhạc Thính Phong vừa nói dứt lời, “Bộp” một tiếng, Nhạc Thính Phong bị đánh một cái vào sau đầu.

Đầu cậu bé bị đánh cúi rạp xuống, khóe miệng Hạ An Lan co rút một cái, lắc đầu, mặt đầy cảm khái nói: “Ba đã nói rồi, con không làm con sẽ hận. Con đã tin chưa?”

Hạ An Lan tỏ ý anh đều là vì muốn tốt cho cậu nhóc này nhưng cậu bé lại cứng đầu không nghe, cứ muốn ăn đòn.

Chuyện này không thể trách anh được.

Nhạc Thính Phong ôm đầu, ngẩng đầu lên, chầm chậm quay người. Cậu bé nhìn thấy mẹ mình không biết đã đứng sau lưng cậu bé từ lúc nào; mặt hầm hầm, tay chống eo, đang hung dữ nhìn cậu.

Lúc đó, tâm trạng Nhạc Thính Phong không thể diễn tả thành lời.

Lão hồ ly Hạ An Lan này, lại gài bẫy cậu, không biết xấu hổ mà. Ông ta đã từng này tuổi rồi, lại dùng chiêu này với một đứa trẻ con như cậu bé, còn biết xấu hổ không chứ? Ông ta không cảm thấy lương tâm cắn dứt sao?

Bây giờ, Nhạc Thính Phong cũng không có thời gian để tức giận, cậu bé cười hì hì nói: “Mẹ… mẹ, vừa này không phải giống như mẹ nghĩ. Con, con…Ối! Ối! Mẹ, đau, đau!…Mẹ, mẹ nhẹ tay một chút, tai con sắp đứt rồi…”

Tô Ngưng Mi đưa tay véo một bên tai của Nhạc Thính Phong, tức giận nói: “Thằng nhóc chết tiệt, con muốn tạo phản phải không? Con đòi học ôn tập, bắt bắt… khụ… ba dượng của con phụ đạo. Bây giờ còn dám giở trò với mẹ, con muốn làm cái gì hả? Mẹ nói cho con biết là con tự đòi học phụ đạo, con có quỳ cũng phải làm xong hết những câu hỏi này cho mẹ.”

Tô Ngưng Mi cảm thấy con trai mình quá mất mặt mà, rõ ràng là nó chủ động đòi nhờ người ta phụ đạo bài tập. Kết quả đóng cửa lại tên nhóc này lại giở trò không làm.

Ôi trời. Tức quá mà! Cô còn tưởng tên nhóc này cuối cùng đã có chút tiến bộ, không ngờ nó lại đang giả vờ.

“Mẹ, mẹ nhẹ tay chút. Con không nói con không ôn tập. Mẹ…tai con thật sự sắp đứt rồi…” Bây giờ Nhạc Thính Phong vô cùng căm thù Hạ An Lan.

Nhạc Thính Phong vẫn nổi danh là thằng nhóc ngỗ ngược. Trước giờ đều là người khác bó tay với cậu bé, nhưng sau khi gặp phải Hạ An Lan, cậu bé mới biết trên đời này vẫn còn có lão hồ ly mặt dày, mưu mô quỷ kế giống như Hạ An Lan. Cậu bé còn quá non, căn bản không đấu lại Hạ An Lan, chỉ vài phút đã bị ông ta đánh bại.

Hạ An Lan nhìn bên tai đỏ ửng của Nhạc Thính Phong, cười nói: “Bỏ đi. Mi Mi em thả con ra đi. Chuyện này cũng không thể trách thằng bé, thật ra nếu không phải hôm nay trong trường thằng bé và người khác…”

Thấy chuyện đánh nhau sắp bị nói ra, Nhạc Thính Phong vội vàng kêu to ngắt lời Hạ An Lan:”Ba, vừa nãy con sai rồi. Con không nên làm loạn như vậy. Con… làm bài, ngoan ngoãn làm bài. Ba nói cái gì, con làm cái đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.