Ảnh Linh

Chương 53: Nữ vương đang mang thai (5)




Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura

La Thiên Trình giật mình một cái, từ trong chuyện cũ hệt như sương mù thoát ra, nhìn qua chính là Phù Phong Chân nhân đã đọc sắp rách cả miệng.

“Thế tử có nhớ được?” Phù Phong Chân nhân thử dò xét hỏi.

La Thiên Trình bất động thanh sắc gật đầu: “Nhớ tới chút chuyện, đa tạ Chân nhân.”

“Thế tử không cần phải khách khí.”

La Thiên Trình đánh giá Phù Phong Chân nhân.

Ban đầu tìm thấy ông ta, ông gầy gò khô khốc, một nắm râu còn dính lại với nhau, không hơn dân chạy nạn bao nhiêu, nếu ông ấy dám nói mình là Chân nhân đắc đạo, chỉ sợ sẽ bị người ta đánh một trận tơi bời. Lúc này ông mặc đạo bào, cầm phất trần, ngược lại bộ dáng có vài phần tiên phong đạo cốt rồi.

“Chân nhân còn có kỹ năng thần kỳ bực này?”

Trong lòng Phù Phong Chân nhân sợ hãi, vội ho một tiếng nói: “Bần đạo cũng dùng lần đầu tiên thôi, đây là phát hiện trong sách tổ sư gia lưu truyền lại.”

Dĩ nhiên ông không dám nói, trước kia ông ngứa ngáy trong lòng, bộ dáng lụi bại lại không ai tin tưởng, chỉ có thể nhằm vào con gà một hộ nhà nông nuôi cạnh miếu đạo sĩ cũng lụi bại mà luyện tập.

Kết quả có một lần kia con gà trống đã bị thôi miên, cho rằng mình là một con gà mái, sáng không gáy, cánh cũng không đập, cả ngày cục ta cục tác hóa thành gà mái đẻ trứng. Ban đầu phụ nhân nhà kia vui mừng chạy đến, xem xét thấy chỉ là gà trống chen lấn gà mái sang một bên rồi tự đẻ trứng thì tức giận mắng  mẹ nó, cứ liên tục ba lần như vậy, ông tận mắt thấy phụ nhân kia vặn gãy cổ gà trống, thêm đồ ăn trong nhà, thì trong lòng ông lạnh run một trận.

Nhưng rõ ràng ông chỉ thôi miên con gà trống kia, để mỗi lần thấy sư huynh ông thì mổ một cái thật đau, ai ngờ lại xảy ra sự cố chứ. May là La Thế tử không xảy ra chuyện gì, khụ khụ, coi như vạn hạnh rồi.

La Thiên Trình hoàn toàn không biết giới tính của mình suýt nữa đã xảy ra vấn đề đang khá khách khí tiễn Phù Phong Chân nhân đi, khi trở về lập tức trầm mặt.

Dung nhan người bịt mặt kia, hắn thấy có vài phần quen mắt. Nhất định đã gặp ở đâu rồi!

Nhưng đôi khi, ký ức như bị chắn bởi một lớp giấy mỏng, chọc thủng thì cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, chọc không thủng thì lại như ngắm hoa trong sương mù, khiến lòng người ngứa ngáy, nhưng vẫn chỉ có thể lo lắng suông.

Tâm thần La Thiên Trình đã không tập trung rất nhiều ngày, cuối cùng Chân Diệu không nhịn được hỏi: “Thế tử, mấy hôm nay chàng làm sao vậy?”

Mấy ngày nay, cổng chợ chém từng cái từng cái đầu người như cắt lúa mạch, đất nơi đó đã không còn bộ dáng vốn có trước kia, vẫn luôn bị nhuộm đỏ.

Giết chóc tập trung như vậy, dân chúng Đại Chu thích xem náo nhiệt cũng chịu không nổi nữa, đến chạng vạng tối đã nhao nhao đóng cửa, cũng không ít người bị dọa đến phát sốt sinh bệnh. Nhưng Thế tử nhà nàng hiể nhiên cũng không nên chịu ảnh hưởng chứ.

La Thiên Trình nghĩ, bản thân mình cũng không phải vì chuyện này mà chui vào chỗ bế tắc, bèn nói: “Kiểu Kiểu, nếu có một người nàng nhìn quen mặt. Nhưng hết lần này tới lần khác không nghĩ ra gặp ở đâu, vậy phải làm thế nào?”

“Quen mặt? Vậy nhất định rất lâu rồi không gặp?”

“Ừ, có lẽ khoảng hai mươi năm?” La Thiên Trình không xác định mà nói.

Chân Diệu bật cười: “Thế tử. Nếu đã hai mươi năm, khi đó chàng mới lớn bao nhiêu, có thể nhớ là quen mặt, nói không chừng người nọ ở trong phủ.”

La Thiên Trình chợt cảm thấy thể hồ quán đính, có chút kích động sáp lại, hôn mạng một cái vào má Chân Diệu: “Kiểu Kiểu, nàng đúng là giúp ta việc lớn đấy.”

Chân Diệu vội vàng đẩy hắn ra: “Coi chừng con thấy đấy! Ta thấy chàng là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường mà thôi.”

La Thiên Trình đã ngồi không yên, đứng lên nói: “Ta đi ra ngoài một chuyến trước, không cần chờ ta ăn cơm đâu.”

Chân Diệu thấy hắn đi rất gấp gáp, vội vàng đưa áo choàng tới: “Bên ngoài tuyết lớn đường trơn, chàng cẩn thận.”

Mấy ngày liền không thấy bóng dáng La Thiên Trình. Trong lúc rảnh rỗi, Chân Diệu cầm vải bông may quần áo cho hai đứa nhỏ.

“Đại nãi nãi, sao quần áo này lại may đường chỉ bên ngoài vậy ạ?” Bạch Thược nhịn không được hỏi.

Chân Diệu cười nói: “Da trẻ con mềm, như vậy sẽ không cấn vào người bọn chúng.”

Tử Tô hiện đã là mẹ của hai đứa bé, vợ quản sự Thanh Phong đường cười nói: “Hai đứa nhỏ nhà ta, trước đây cũng làm thế đấy.”

Liếc thấy Tử Tô cười nhạo, Bạch Thược đã xoay người đi ra ngoài.

Tử Tô thấp giọng nói: “Đại nãi nãi, Bạch Thược còn không buông sao?”

Chân Diệu than thở: “Ai biết được làm sao nàng bướng bỉnh như vậy chứ. Trì Phó tướng cũng đã chờ hơn một năm rồi.”

“Ta thấy bộ dạng của Bạch Thược cũng không giống không có chút hảo cảm nào với Trì Phó tướng đâu. Nói không chừng là do ngại mất thể diện đấy.”

“Mất thể diện?”

“Đúng vậy, ban đầu nàng tuyên bố muốn tự chải đầu, hiện tại lại muốn lập gia đình, nên cảm thấy ngượng ngùng, cộng thêm vết sẹo trên mặt kia ——”

“Không đến mức như vậy chứ?” Chân Diệu tiện tay để quần áo trẻ con sang một bên, “Vết sẹo kia rất mờ rồi, thoa son phấn lên mà nhìn không kỹ cũng nhìn không ra được đâu. Hơn nữa, nếu có để ý thì Trì Phó tướng cũng sẽ không chờ lâu đến giờ rồi.”

Tử Tô bất đắc dĩ liếc nhìn Chân Diệu, thầm nghĩ Đại nãi nãi thật đúng là không hiểu tâm tư của nữ nhân.

“Có câu, nữ nhân làm dáng vì người yêu mình (*), Bạch Thược càng có lòng với Trì Phó tướng, chỉ sợ càng để ý chỗ thiếu sót của mình. Với người khác thì cảm thấy không quan trọng, nhưng với bản thân nàng thì đó là điểm cản trở mấu chốt đấy.”

(*) Xuất phát từ câu: Sĩ vi tri kỉ giả tử, nữ vi duyệt kỉ giả dung (Dịch: Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ! Người con gái làm dáng vì kẻ yêu mình)

Chân Diệu rất tán đồng lời Tử Tô nói: “Ta hiểu rồi, vậy là cùng dạng đạo lý với việc nốt đậu mọc trên mặt người khác, khiến người ta yên tâm nhất rồi.”

Tử Tô co rút khóe miệng.

Đại nãi nãi, lời như thế nghĩ trong lòng là được rồi, nói ra tốt à?

“Nếu như vậy, ta thấy phải gạ hỏi nàng, kiểm tra tâm ý chính thức của nàng ấy đã. Thời gian này lòng người bàng hoàng, lại sắp sang năm mới rồi, đợi đầu xuân rồi nói tiếp.” Chân Diệu nói.

Lúc này Bạch Thược đã đi đến, nói: “Đại nãi nãi, Huyện chủ Trọng Hỷ đưa thiếp mời cho ngài.”

Chân Diệu nhận lấy đọc, đúng là mời nàng đến phủ Trưởng Công chúa.

Trong lòng nàng cảm thấy có phần kỳ lạ, nhưng vẫn thu xếp một phen, báo với Lão phu nhân rồi ngồi xe ngựa đi.

Đến cửa Phủ Trưởng Công chúa Chiêu Vân, nàng đổi sang nhuyễn kiệu đi vào.

Huyện chủ Trọng Hỷ đã sớm đứng chờ trước cửa thùy hoa, Chân Diệu vừa hạ kiệu đã tiến lên đón.

Chân Diệu nắm lấy tay Huyện chủ Trọng Hỷ, bàn tay nàng ấy lạnh như băng, không có chút ấm áp, không khỏi trách nói: “Ta đến thẳng chỗ ngươi là được rồi, trời rất lạnh, ngươi còn chờ ở đây làm gì?”

Huyện chủ Trọng Hỷ trước giờ luôn vân đạm phong khinh, lúc này nhìn lại có vài phần tiều tụy, khoác tay Chân Diệu vào bên trong, một lúc lâu mới đè thấp giọng nói: “Giai Minh, lần này mời ngươi đến là có chuyện cầu ngươi đấy.”

“Chuyện gì?” Nghe Huyện chủ Trọng Hỷ nói nghiêm túc, Chân Diệu thu nụ cười.

Huyện chủ Trọng Hỷ cắn cắn môi, đạp lên con đường đá xanh còn hơi trơn ướt đã được quét sạch đi một hồi lâu mới nói: “Dường như gần đây mẫu thân ta mắc bệnh kén ăn, đã nhiều ngày nay không ăn được gì đàng hoàng. Ta nhớ lúc trước Đại tẩu mang thai ăn không nổi, ngươi đã có biện pháp, nên muốn cầu ngươi nghĩ cách.”

“Bệnh kén ăn?” Chân Diệu có chút kinh ngạc, “Bắt đầu từ lúc nào?”

Huyện chủ Trọng Hỷ giật giật môi, muốn nói dường như chính là sau khi phát sinh chuyện An Quận Vương mưu nghịch, nhưng lại cảm thấy nói như vậy có chút không ổn, bèn hàm hồ nói: “Chính là gần đây.”

“Ta đi bái kiến Trưởng Công chúa trước vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.