Anh Là Tất Cả (All I Need Is You)

Chương 29: Phong Tước Lên Làm Phi




CHAP 76: KẾT THÚC KHÔNG CÓ HẬU

Anh không còn chút kiên nhẫn hay nhẫn nhịn gì nữa, lao đến. Monika đã hoàn toàn lộ ra bộ mặt thật, không chút suy nghĩ, chiến đấu hết sức với anh. Cả hai đều dồn tất cả sức lực, chiến đấu với đối thủ của mình. Anh nhất quyết phải trả thù cho Saphia còn Monika thì quyết phải tiêu diệt anh cho bằng được để khiến nó rơi vào tột cùng của đau khổ.

Hai người có thể xem như ngan tài ngang sức. Chỉ bởi anh đã dùng quá nhiều phép thuật để chiến đấu lúc trước cũng như trị thương cho Saphia mà Monika mới có cơ hội ngang sức với anh.

Hắn tiếp tục chiến đấu với lũ phù thủy hắc ám còn lại. Hiện tại, hắn đang rất muốn tự tay mình giết chết con ả Monika phản bội kia và hắn cũng đang cực kì lo cho nó. Lúc này, có thể thấy rằng việc Gurena giết nó chỉ phụ thuộc vấn đề thời gian và bà ta có muốn làm vậy hay không mà thôi.

Đôi vai đang bị đám dây leo siết chặt của nó khẽ run run. Nó nấc lên thành từng đợt, đau nhói. Nó không còn cảm thấy đau ở thể xác nữa mà nó thấy đau tim, rất đau, thực sự rất rất đau. Nước mắt nó tuông rơi, khuôn mặt không còn chút niềm tin hay sức sống nữa.

Từng mảng kí ức hiện về trong nó, từ lần đầu nó gặp Saphia, Saphia giúp đỡ nó, kết bạn với nó khiến nó có người bạn đầu tiên. Rồi từ lúc nó được Saphia giới thiệu cho gặp Gin và Kai, nó lại có thêm hai người bạn nữa. Nó nhớ tất cả những chuyện vui buồn mà bốn người chúng nó đã trải qua, nhớ tất cả. Chúng hiện lên trong đầu nó rõ mồn một, mọi sự cứ như mới xảy ra ngày hôm qua thế mà giờ đây… Mất rồi… Đã mất hết rồi.

Trận chiến giữa Monika và anh diễn ra vô cùng ác liệt. Anh tuy đã mất nhiều sức lực nhưng chiến đấu vẫn rất mạnh mẽ và dứt khoác, từng chiêu thức tấn công đều rất chuẩn xác. Monika bị anh làm cho bị thương, vô cùng khốn đốn và cũng vô cùng giận dữ.

Monika giận điên người, lao về phía anh tấn công. Cô ta dường như dồn mọi sức lực khiến anh khá vất vả tuy nhiên, vẫn an toàn tránh được đòn tấn công của cô ta, chỉ trừ việc trên cánh tay xuất hiện một vết thương tuy không sâu lắm nhưng cũng đủ khiến máu chảy ra.

Dù sao thì cũng do sơ suất nên Monika mới có cơ hội làm anh bị thương. Trận chiến cũng nên nhanh chóng đi đến hồi kết, anh nhất định phải mau chóng trả thù cho Saphia cùng Gin và Kai.

Anh dồn mọi phép thuật còn lại của mình và ra tay kết thúc trận đấu. Từ bức tườn sau lưng Monika, dây leo phóng ra cực kì nhanh, giữ chặt lấy Monika, khóa mọi chuyển động của cô ta. Monika vùng vẫy, toang dùng kiếm chém đứt dây leo thoát ra thì anh đã nhanh hơn cô ta một bước, không chút do dự đâm thẳng lưỡi kiếm lửa vào tim Monika.

Cơn đau đớn từ từ truyền đến khiến monika không chịu đừng nổi mà phải hét lên.

Nhưng phép thuật của anh đâu chỉ đơn giản như vậy. Đám dây leo vừa rồi còn giữ chặt lấy Monika lúc này đã hoàn toàn biến mất. Anh buông thanh kiếm trên tay ra, đứng lui về sau nhìn Monika.

Monika nằm bệt xuống đất, cố gượng dậy, ngước mắt nhìn anh. Cô ta đưa tay toàng rút thanh kiếm của anh ra khỏi người mình nhưng hoàn toàn vô vọng. Nó đã không còn là thanh kiếm nữa rồi mà lúc này đây, thanh kiếm lửa của anh đã chuyển hóa thành một ngọn lửa.

Ngọn lửa ánh là ngọn lửa cực mạnh, được tạo ra từ phép thuật ánh sáng mạnh mẽ mà chỉ có những người trong hoàng tộc vương quốc ánh sáng mởi sử dụng được loại phép thuật này. Ngọn lửa không gì có thể dập tắt được, nó sẽ cháy, cháy mãi cho đến khi người bị phép thuật này tấn công phải bị thiêu rụi ra thành tro bụi và biến mất mãi mãi ngọn lửa mới tự động tắt.

Anh nhìn Monika đau đớn kêu gào rồi từ từ tiến lại chỗ Saphia đang nằm. Anh đưa tay đỡ Saphia dậy, ôm lấy Saphia trong lòng, vuốt ve khuôn mặt đã trắng bệt, không còn sắc hồng hào như thường ngày. Một giọt nước mắt từ khuôn mặt anh rơi xuống khuôn mặt Saphia. Anh mỉm cười với Saphia, một nụ cười đầy dịu dàng và thương yêu, giọng nói cũng rất nhẹ:

– Saphia à… anh… đang trả thù cho em đây. Loại người như cô ta… nhất định… phải bị trừng phạt thích đáng. Chỉ có cái chết như thế này mới xứng với những tội lỗi mà cô ta đã gây ra.

Monika đau đớn đến tột cùng. Cô ta đã nhận ra loại phép thuật này và chắc chắn mình không thể nào sống sót nổi. Từng tế bào trên người Monika đang bị ngọn lửa phép thuật thiêu rụi. Thế nhưng, Monika vẫn không chút hối lỗi, đưa ánh mắt thù hằn nhìn về phía của anh:

– Khốn kiếp.

Anh liếc mắt nhìn Monika, hừ lạnh:

– Cô chuẩn bị đón nhận cái chết đi.

Lúc này đây, đột nhiên Monika cười lớn, một nụ cười rất kì lạ khiến anh vô cùng khó hiểu. Anh siết chặt vòng tay, ôm chặt Saphia vào lòng mình rồi nhíu mày nhìn Monika đầy khó chịu:

– Sắp chết đến nơi mà còn cười ư?

Monika càng cười lớn hơn:

– Anh nghĩ… anh có thể sống sót sao?

Anh nhíu mày suy tư.

Monika lúc này càng thêm đau đớn bởi ngọn lửa phép thuật. Cô ta phun ra một miệng đầy máu đỏ, hơi thở khó nhọc và đầy mệt mỏi. Cơ thể Monika lúc này hoàn toàn đau nhói, không nhúc nhích, di chuyển nổi nữa. Thế nhưng, cô ta vẫn giương ánh mắt đầy hả hê nhìn về phía anh:

– Tôi có chết cũng chẳng thiệt thòi gì. Ít ra cũng đã kéo được Gin, Kai cùng Saphia đi theo. Còn nữa… tôi cũng kéo được một phù thủy tài năng như anh chết cùng tôi. Vậy… quá lời còn gì.

Anh cười lạnh:

– Cô nghĩ… mình còn có thể giết được tôi sao?

Cơn đau lại kéo đến dữ dội và mãnh liệt hơn. Thế nhưng, Monika vẫn cười rất lớn, đáp lời anh đầy khó nhọc:

– Anh… không cảm nhận… được gì sao??? Hình như… nó… đến… hơi trễ nhỉ… Tôi nghĩ sẽ nhanh… lắm chứ.

Anh vẫn hoàn toàn không hiểu Monika đang muốn ám chỉ điều gì.

Đột nhiên, anh ôm chặt lấy tim mình, cảm giác đau nhói giữ dội, tim anh như bị ai bóp nghẹn lại, đau đớn vô cùng. Anh thấy cổ họng mình nóng ran, quặn thắt. Một cảm giác kì lạ dâng lên trong lòng.

Monika đang dần bị thiêu sống nhưng vẫn thích thú nhìn anh. Cô ta nở nụ cười nửa miệng với anh:

– Đến rồi.

Anh liếc nhìn cô, gằn lên:

– Cô… rốt cuộc đã làm gì?

Monika lúc này đã gần như đến giới hạn rồi, sắp không chịu nổi nữa rồi. Cô ta thốt ra từng lời đầy khó khăn:

– Anh… không nhận… ra sao??? Chất độc…

Monika ho khan ra rất nhiều máu, thở đầy mệt nhọc và yếu ớt.

Anh sững sờ, nhìn lại vết thương trên tay mình. Cố gắng kiềm chế cơn đau nhói lang truyền ra khắp cơ thể mình, anh nhìn Monika:

– Lúc nãy… lưỡi kiếm của cô… có độc???

Monika cố gắng cười lớn thành tiếng:

– Đoán… đúng rồi đấy. Là… kịch độc. Không… có thuốc giải. Anh… hãy… chuẩn bị… chết đi.

Nói những lời này, Monika đã hoàn toàn ngã gục. Cô ta nằm dài trên nền đất, không còn khả năng chống cự lại ngọn lửa phép thuật nữa. Ngọn lửa nhanh chóng lan ra, nuốt trọn lấy kẻ phản bội và lập tức biến kẻ phản bội thành tro bụi không chút thương tiếc hay khoan nhượng.

Ngọn lửa biến mất. Monika cũng đã biến mất. Kẻ phản bội, hãm hại bạn bè, phụ lòng tin của bạn bè dành cho mình và giết chết bạn bè của mình đã phải trả cái giá thích đáng.

Anh cảm giác tim mình đang bị thiêu đốt. Anh… cũng sắp đến giới hạn rồi.

Ngay lúc này, hắn cũng đã tiêu diệt gọn gàng lũ phù thủy hắc ám, vội vã lao đến chỗ của anh:

– Yun… Yun… Thế nào rồi??? Cậu cố gắng cầm cự đi.

Anh lúc này dường như đã hoàn toàn mất đi nhận thức. Mặc cho hắn ở bên cạnh cứ lay anh không ngừng, gọi tên anh, hỏi han không ngừng thì anh cũng chẳng hay biết gì, từ đầu đến cuối chỉ dán ánh mắt nhìn về phía người con gái đang nằm gọn trong lòng mình, đang chìm sâu vào giấc ngủ.

Anh biết, mình đã đến lúc ngã quỵ rồi.

Anh nhìn người con gái trong lòng đầy âu yếm và yêu thương, nở một nụ cười rất đẹp, rất vui vẻ:

– Saphia… anh đến với em đây. Chúng ta… sắp được gặp nhau rồi. Chúng ta… sắp được ở cạnh nhau rồi.

Hắn nhìn anh đầy lo lắng. Tuy không giỏi phép thuật trị thương nhưng hắn vẫn cố hết sức chữa trị, mong có thể đẩy chất độc ra khỏi người anh. Thế nhưng… hắn đã hoàn toàn thật bại.

Anh đã ngã xuống, những vẫn ôm chặt Saphia, bàn tay anh nắm chặt lấy bàn tay Saphia không chịu buông.

Chưa bao giờ hắn thấy mình vô dụng như lúc này. Hắn sững sờ nhìn anh đã mãi mãi rời xa. Lòng hắn cảm thấy đau, rất đau.

Nó cũng chẳng ngoại lệ.

Chứng kiến toàn bộ những cảnh đau lòng ấy, nhìn thấy hình ảnh người mà nó luôn xem là anh trai, người luôn hết mực thương yêu, giúp đỡ nó ngã gục, vĩnh viễn rời xa nó, nó hoàn toàn tan nát cõi lòng. Nó như người mất hồn, thần sắc phờ phạt, thất thần. Nó không ngừng lẩm bẩm trong miệng:

– Anh Yun… Anh Yun… Saphia… Gin… Kai… mọi người… tại sao??? Tại sao lại như vậy???

Gurena nhìn dáng vẻ của nó vô cùng thích thú và hài lòng.

Nước mắt nó tiếp tục rơi, nó vẫn lẩm bẩm gọi tên những người thân yêu của mình vừa ngã xuống. Cảm xúc dâng trào, nó lúc này đã trở nên kích động, vô cùng kích động. Nó hét lên, hét lên đầy đau đớn như một cách để giải tỏa cảm xúc trong lòng mình.

Và rồi, theo tiếng hét phẫn nộ của nó, một luồng sáng vây lấy cả cơ thể nó, chém đứt tất cả đám rễ đang giam giữ nó lại. Nó đã mất đi bình tĩnh, nó đã bị kích động quá mức. Không cần suy nghĩ gì thêm, nó lao vụt đến chỗ Gurena, biến ra một lưỡi kiếm ánh sáng tấn công về phía bà ta.

Gurena bị bất ngờ nhưng vẫn nhanh chóng né tránh. Thế nhưng, bà ta vẫn không né được hoàn toàn lưỡi kiếm của nó, một lọn tóc đỏ rơi xuống mặt đất, trên khuôn mặt bà ta xuất hiện một vết thương không sâu nhưng máu đã chảy ra.

Hắn cũng sững sờ trước nó lúc bấy giờ, hoàn toàn không có chút hy vọng cũng như đã mất hết lí trí. Linh hồn của nó… dường như… không còn ở đây nữa rồi.

Gurena vô cùng tức giận khi nó dám làm bà ta bị thương, nhất là bị thương ở mặt. Bà ta đã không kiềm chế được nữa rồi. Gurena nghiến răng, quyền trượng trên tay hóa thành một thanh kiếm, bóng tối hắc ám bao quanh:

– Con khốn. Tao hết muốn chơi với mày rồi. Mày nên chết đi.

Nói rồi, bà ta phóng một quả cầu hắc ám về phía nó, khiến nó buộc phải né người tránh đòn. Nhân cơ hội này, bà ta lao về phía nó, mũi kiếm nhắm thẳng vào tim. Nó lúc này đây, hoàn toàn không có cơ hội né tránh.

– Ryu.

Hắn hét lên, lo lắng cho sự an nguy của nó vô cùng. Thế nhưng, dù nó có muốn né tránh cũng không được nữa, nó vì né tránh quả cầu hắc ám mà đã rơi vào vòng tròn phép thuật Gurena đặt sẵn. Một khi đã đứng trong vòng tròn, mọi di chuyển sẽ bị vô hiệu, nên nó đành bất lực.

Lưỡi kiếm cứ thế lao đến cạnh nó. Dựa vào nguồn sức mạnh mà nó đang cảm nhận được lúc này đây, chắc chắn rằng chỉ cần bị đâm trúng một nhát sẽ cầm chắt tấm vé đến nơi ở của tử thần.

Lưỡi kiếm đã nhanh chóng lao đến.

Phập…

Nó đã đấm trúng đích, đúng ngay trái tim. Máu rơi xuống không ngừng, đỏ cả thanh kiếm, chảy xuống, ướt cả nền đất.

Nó lúc này… đã hoàn toàn ngã quỵ.

====ENDCHAP76====

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.