Anh Là Của Em

Chương 67: Ngoại truyện: Hình xăm




“Ma đầu ngươi cũng có ngày hôm nay, còn không bó tay chịu trói!”

Một đại thúc mặt chữ quốc, lòng đầy căm phẫn chĩa kiếm về phía hai người đang đứng nơi mép vực, chính xác mà nói là chĩa vào một thân hồng y phiêu dật trong gió, tóc đen thẳng như mực tán loạn giữa không trung – giáo chủ ma giáo Minh Nguyệt.

Tránh ở chỗ tối, Phó Diệc Sâm không hiểu tác giả cấp cho nam phụ số ba một thân hồng y như tân lang là xuất phát từ mục đích gì, còn có khuôn mặt yêu dị, lộ ra khí chất “mị hoặc nhân tâm”, dùng cách nói của tác giả là, “Ma đầu kia giơ tay nhấc chân đều lộ ra yêu dị, trên mặt dào dạt thanh xuân lộ ra một mạt cười tà càng làm người si mê…” Cho nên, tên này là nam hay nữ? Phó Diệc Sâm rất ngạc nhiên, chẳng lẽ đầu năm nay các tiểu cô nương đều thích… lưỡng tính? Không phải hắn có ý kỳ thị, thuần túy chỉ là tò mò.

“Đúng vậy! Đại ma đầu, ngươi cũng có hôm nay!”

“Hôm nay ta sẽ giết ngươi, vi giang hồ trừ hại!”

“Ma đầu, hôm nay rốt cục ta có thể báo thù rửa hận cho cha mẹ!”



Trên vách huyền nhai rất nhanh đã xuất hiện mấy chục nhân sĩ võ lâm, nhìn ra đều thuộc phe chính phái, hoặc có cừu oán với Minh Nguyệt, nhưng tất cả là một bộ tư thế phải đem đại ma đầu xé nát, sát khí ngập trời.

“Ha ha ha ha ha ~” Ma đầu Minh Nguyệt mặc hồng y đột nhiên cười ha hả, chẳng sợ đứng trước mặt là mấy chục cao thủ võ lâm, gã đều không xem đám người kia ở trong mắt, càn rỡ tới cực điểm.

Theo cách nói của tác giả, “Minh Nguyệt hồng y bay múa, tựa như ma thần giáng thế, cười duyên một tiếng không kiêng nể gì, vô cùng tà mị, Tử Mộng Dao nhìn đến ngây ngốc…” Phó Diệc Sâm run rẩy khóe miệng, cười duyên? Phó Diệc Sâm tạm thời cho rằng tác giả dùng từ không đúng đi, nhưng ở thời điểm sống còn, nữ chính thế nhưng còn có tâm tư hoa si cũng thật lớn gan.

Ngay lúc Minh Nguyệt “cười duyên”, Phó Diệc Sâm thấy gã bất động thanh sắc đem nữ chính kéo về phía sau bày ra tư thế bảo hộ rõ ràng. Nhưng cũng chính lúc này, Phó Diệc Sâm thế mà thật nhìn thấy nữ chính si ngốc nhìn cái ót của Minh Nguyệt, cốt truyện quả nhiên thần kỳ.

“Một đám ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, cũng xứng cùng bổn tọa nói chuyện?” Minh Nguyệt thốt lời châm biếm, khóe môi nhếch lên khinh thường, ánh mắt tràn ngập châm chọc.

“Ma đầu lớn mật, đừng vội càn rỡ!”

“Sắp chết đến nơi, miệng lưỡi vẫn lợi hại!”

“Mọi người không cần sợ, cùng tiến lên.”

“Đúng, tiến lên, giết hắn!”



Một câu triệt để châm lên địch ý, Phó Diệc Sâm tránh ở chỗ tối quan sát, hứng thú dạt dào.

Ngày đó sau khi Lãnh Thiên Thương xin phép rời kinh, hắn tiếp tục ở lại trong hoàng cung hưởng thụ đãi ngộ của người thống trị cao nhất thế giới này, mặt khác vẫn âm thầm phái người theo dõi tung tích của nam nữ chính, tùy thời phải báo lại tình huống của hai người họ cho hắn.

Nam chính có việc riêng muốn làm, động tác có chút lén lút qua mắt ám vệ, Phó Diệc Sâm cũng để mặc y, dù sao hắn cũng không phải là Hiên Viên Tàn Dạ thật sự, hơn nữa kết cục của Hiên Viên Tàn Dạ sớm đã bị tác giả quyết định rồi, giang sơn này đã định trước là của nam chính, cho nên Phó Diệc Sâm chỉ cần cố gắng sống tới cuối cùng. Còn nữa, lại nói mục đích của hắn từ đầu đến cuối đều là thay đổi kết cục nam nữ chính, chứ không phải thay đổi kết cục bi thảm nam phụ, cho nên Phó Diệc Sâm cơ bản không đem những động tác nho nhỏ này để trong lòng.

Đại khái bởi vì không đếm xỉa đến, Phó Diệc Sâm thủy chung làm một người qua đường quan sát thế giới giả dối này.

Thẳng đến sau khi nhận được tin tức, nữ chính cùng Minh Nguyệt đến Tần Sơn, cũng chính là địa điểm tổ chức Đại Hội Võ Lâm, mà vừa hay cũng là nơi phát sinh tình tiết rơi xuống vực, cho nên Phó Diệc Sâm cưỡi ngựa từ kinh thành đuổi đến đây, chính vì ngày hôm nay.

“Hừ, đây chính là thứ các ngươi gọi là võ lâm chính nghĩa?” Minh Nguyệt cười lạnh, “Chậc chậc, lấy nhiều khi ít, còn khó xử một thiếu niên ngây thơ vô tri? Các ngươi cũng thật nghĩa khí!” Đáy mắt Minh Nguyệt tràn đầy châm chọc.

Không thể phủ nhận, ngoại trừ bề ngoài bị tác giả miêu tả chẳng khác gì nữ tính, vị nam phụ này diễn xuất vẫn thực đúng chỗ, nhưng cái câu “thiếu niên ngây thơ vô tri” này của gã, Phó Diệc Sâm thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng. Quả thật vô tri, nhưng không hẳn ngây thơ.

“Ma đầu ít nói lời vô nghĩa, mọi người cùng nhau lên, giết hắn!” Một lời đâm trúng chỗ đau, đám người quả nhiên bị kích thích, trực tiếp xông đến hô lớn chém giết. Chỉ một thoáng, đao quang kiếm ảnh dung hòa, mà nam ba hồng y phiêu dật đồng thời còn phải ra sức che chở nữ chính.

Không thể không nói, ngay từ đầu nam ba đã bị vây vào yếu thế. Trước khi bị bức đến huyền nhai, song phương cũng đã giao chiến một lần, nhưng bởi vì đối phương nhiều người mà gã còn phải phân tâm chiếu cố nữ chính, vì thế không chỉ bị thương, còn từng chút một bị bức đến huyền nhai tuyệt bích, sau lưng chính là vực sâu vạn trượng. Nhưng dưới tình huống như vậy, nam phụ số ba vẫn còn đả kích, trào phúng,… Người ta không chém chết mới lạ. Đương nhiên, thực tế mà nói, loại thiết lập ngu ngốc này, vẫn là tác giả đặt ra.

Đao quang kiếm ảnh đánh đến vô cùng kịch liệt, nam ba mấy lần có ý định lôi kéo nữ chính thoát khỏi vòng vây đều bị bức lui, không chỉ một lần vì bảo vệ nữ chính mà bị thương, máu bắn lên hồng y, nhưng khó mà phân biệt được. Còn nữ chính thân là sát thủ đứng đầu tổ chức thần bí nhất thế giới, hoàn toàn trốn ở phía sau nam ba gây cản trở, lúc thì kêu lên sợ hãi, lúc lại hét chói tai, cũng không biết đặt ra thân phận sát thủ là nhằm mục đích gì?

Tuy rằng nữ chính là một đồng đội heo, nhưng đây cũng là cơ hội khó có được để giúp nam ba xoát hảo cảm. Phó Diệc Sâm lẳng lặng nghe âm gợi ý không ngừng toát ra trong đầu.

【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam ba cộng 1】

【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam ba cộng 2】



【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam ba: 45】

Chỉ trong nháy mắt, thế nhưng từ 27 vọt tới 45. Trong đầu Phó Diệc Sâm linh quang chợt lóe, nếu nữ chính yêu nam ba, kia không phải cả nhà đều vui mừng?

Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy nữ chính thét lên chói tai, Phó Diệc Sâm giương mắt nhìn, chỉ thấy nữ chính đã bị bức đến mép vực cheo leo, mà một nam nhân đang ý đồ tiếp cận nàng.

Trong nguyên tác, nam ba dần dần bị vây vào thế hạ phong, ốc còn không mang nổi mình ốc, nữ chính cùng nam ba rất nhanh bị tách ra. Hơn nữa rất rõ ràng, nữ chính chính là uy hiếp của Minh Nguyệt, đối phương không thể buông tha cơ hội tốt này để chế phục đại ma đầu, vì thế trực tiếp ra tay với nữ chính. Nữ chính vì không muốn liên lụy nam ba, vẫn luôn lui về phía sau, kết quả lui đến sát mép vực… thiếu chút nữa đã ngã xuống, sợ tới rớt tim.

“Tử công tử cẩn thận!” Minh Nguyệt một bên chặn lại công kích của mấy chục người, một bên còn lo lắng cho nữ chính, đương nhiên vị Tử công tử này… nữ chính lại phẫn nam trang, đại khái toàn bộ thiên hạ này đều mắc bệnh thiểu năng trí tuệ, không phân biệt được nam nữ.

Bất quá, ánh mắt nam ba sáng như tuyết, hẳn thật sự là chân ái?

Nhưng mà hắc y kiếm khách kia vừa thấy nữ chính không thể lui thêm, cười lạnh một tiếng trực tiếp vươn tay túm lấy.

“Ngươi không cần lại đây!” Nữ chính thất kinh, “Ngươi có tin ta nhảy xuống hay không!”

“Tử cô nương không được làm bậy, ư…” Minh Nguyệt sốt ruột thốt ra “Tử cô nương”. Không dọa được người khác còn tự hại mình trúng một đao.

Hắc y kiếm khách vươn tay bắt được bả vai nữ chính đem nàng kéo lại đây, nhưng ngay khi gã chuẩn bị dùng nữ chính uy hiếp Minh Nguyệt, một tiếng gầm lớn cường thế từ không trung nén xuống, khí thế mãnh liệt nháy mắt bao phủ toàn trường, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều cứng còng thân thể.

“Buông nàng ra!”

Phó Diệc Sâm ngẩng đầu, chỉ thấy Lãnh Thiên Thương một thân bạch y, tóc bạc tán loạn xuất hiện trên không, khí thế khiếp người, ánh mắt băng lãnh, đây là Lãnh Thiên Thương không hề mang theo lớp ngụy trang. Cách đó không xa còn có một đại đội tuấn mã chạy đến, hiển nhiên, Lãnh Thiên Thương là tự mình thi triển khinh công bay tới trước.

Vừa dứt lời, Lãnh Thiên Thương vung ống tay áo chậm rãi hạ xuống, cách nữ chính và hắc y kiếm khách không xa. Đồng thời, trong tay còn nắm một thanh trường kiếm tỏa ra sát khí tứ phía, ánh mắt y thẳng tắp nhìn chằm chằm hắc y kiếm khách đang túm Tử Mộng Dao, “Ta lặp lại lần nữa, buông nàng ra.”

Khí thế này, uy nghiêm này, hắc y kiếm khách không tự giác lui lại. Người ở chỗ này trong võ lâm cũng không phải hạng tầm thường, vừa rồi Lãnh Thiên Thương xuất hiện từ khí thế đến khinh công, bọn họ tự nhiên minh bạch đây là cao thủ trong cao thủ, cho nên theo bản năng, mọi người ở đây bắt đầu dựng lên đề phòng, nhất là hắc y kiếm khách kia.

Phó Diệc Sâm cũng không nhịn được nhướng mày, Lãnh Thiên Thương khi lên sân khấu quả nhiên hào quang bốn phía, bất quá, Phó Diệc Sâm cảm thấy Lãnh Thiên Thương khi không ngụy trang, thoạt nhìn thật thuận mắt.

Đương nhiên, vừa nghĩ tới nguyên văn tác giả miêu tả đoạn này, khóe miệng Phó Diệc Sâm vẫn có chút run rẩy.

“Đột nhiên, một đạo thần quang sáng rực cả lục địa, tựa như thiên thần từ trên trời giáng xuống, tóc bạc theo gió phiêu dật bồng bềnh như tiên… Tử Mộng Dao nhìn đến ngây người.” Suýt chút nữa rơi xuống vực sâu vạn trượng, nữ chính vẫn nhìn ngây ngốc, gan thật sự rất lớn.

Mà đám người chính phái giang hồ lại là, “Vẻ mặt si mê, như thấy được thần tiên hạ phàm, chưa từng ai thấy qua khuôn mặt dễ nhìn như vậy, cho dù là đệ nhất mỹ nhân ở trước mặt y cũng tự biết xấu hổ…” Đối với loại này, Phó Diệc Sâm nghẹn một bụng không có chỗ phun. Đầu tiên, đàn ông không phải là sinh vật nhìn thấy một khuôn mặt đẹp sẽ si ngốc chảy nước miếng; mặt khác, đàn ông nhìn thấy một người đàn ông khác diện mạo vô cùng tốt, cũng sẽ không có phản ứng như vậy.

Càng muốn phun tào chính là, mái tóc màu bạc độc nhất vô nhị, mỹ mạo vô song, đây không phải là dấu hiệu của Thiên vương Lãnh Thiên Thương sao? Nhiều nhân sĩ chính phái, hiệp khách giang hồ như vậy, cư nhiên không một ai nhận thức?

“Yêu nghiệt từ đâu tới, bớt xía vào chuyện người khác!” Khiếp sợ qua đi, hắc y kiếm khách hừ lạnh một tiếng, mà những người khác thì không lời phân trần, trực tiếp xông lên.

Lại không ngờ Lãnh Thiên Thương hừ lạnh một tiếng, sau đó đưa tay vung lên ném ra nội lực, công lực này có thể nói là rung động nhân tâm, thậm chí còn mạnh hơn vài phần so với đại ma đầu Minh Nguyệt.

Mọi người lúc này cả kinh, nhất là đối diện với Lãnh Thiên Thương, có chút tiến thoái lưỡng nan, Lãnh Thiên Thương lần nữa lạnh lùng chỉ vào hắc y kiếm khách, “Ta nói lần cuối cùng, buông nàng ra!”

Phó Diệc Sâm nhướng nhướng mày, lời kịch thì không thành vấn đề, dù sao đây cũng là tác giả đặt ra, nhưng vấn đề ở chỗ, người quan trọng đang ở trong tay đối phương, lúc này còn dùng thái độ cường ngạnh đi kích thích, đây không phải là buộc người ta chó cùng rứt giậu sao?

Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc ra hiệu bằng mắt cho vài cao thủ đại nội phía sau, quả nhiên không thể tránh thoát nội dung vở kịch, thời điểm nên rơi xuống vực vẫn phải rơi xuống vực, cho nên hắn chỉ có thể làm một ít ngăn cản ngay khi tình tiết xảy ra.

“Khống chế đám người kia.”

Trong nguyên tác, hắc y kiếm khách sau đó bị kích thích, vẫn lôi kéo nữ chính lui về phía sau, vốn chỉ nghĩ uy hiếp Lãnh Thiên Thương, nhưng đáng tiếc thái độ của Lãnh Thiên Thương cường ngạnh không chấp nhận thỏa hiệp, kết quả bọn họ càng lùi càng đến sát mép vực, vì thế trượt chân một cái, hai người đều rơi xuống. Vừa lúc đó, Lãnh Thiên Thương phi thân một cái nguy hiểm nắm được tay nữ chính.

Vì thế, hắc y kiếm khách kéo nữ chính, nữ chính kéo Lãnh Thiên Thương, Lãnh Thiên Thương… nắm được một tảng đá nơi miệng huyền nhai, ba người lôi kéo thành một đoàn ở nơi vách đá dựng đứng.

Trên thực tế, chỉ cần Lãnh Thiên Thương thi triển khinh công độc bộ thiên hạ, đem hai người cùng kéo lên không thành vấn đề, nhưng cố tình lúc này logic của tác giả lại chết máy, tóm lại không thể lên.

Lúc này nam ba mau chóng đến gần, hai nam nhân kia gã vốn không quan tâm, chính là còn có nữ chính ở giữa, gã không thể không cứu.

Vì thế nam ba nắm chặt tay Lãnh Thiên Thương, nhưng cơ hội tốt như vậy mấy chục người muốn gã chết đằng sau sao có thể đứng nhìn? Kết quả… cùng với hắc y kiếm khách, nam nữ chính cộng thêm nam ba đồng thời rơi xuống “vực sâu vạn trượng”.

Phó Diệc Sâm tính toán, lấy trình độ khinh công của hắn cộng với tốc độ khinh công phi khoa học mà tác giả thiết lập, lúc nữ chính rơi xuống vực, từ vị trí của hắn phi qua, vừa vặn có thể đuổi kịp Lãnh Thiên Thương sau đó bắt được y, mà trong khoảng thời gian này, chỉ cần nhóm cao thủ đại nội khống chế được những người trong giang hồ kia, hắn hoàn toàn có năng lực đưa ba người bọn họ cứu lên.

Nhưng, Phó Diệc Sâm ngàn tính vạn tính nhưng không tính đến một người, mà quan trọng hơn là, hắn quên mất bản Mary Sue này không những có nội dung sét đánh, còn tràn ngập cẩu huyết bay đầy trời.

Tỷ như, Minh Nguyệt thật ra là nhi tử mà hoàng đế tiền nhiệm lưu lại trong dân gian, cũng chính là thân đệ đệ cùng cha khác mẹ của Hiên Viên Tàn Dạ, hơn nữa còn bị mẫu hậu Hiên Viên Tàn Dạ tự tay hại chết cả nhà, trở thành đứa trẻ mồ côi…

Vì thế, cuối cùng Phó Diệc Sâm không những không cứu được người, bản thân hắn cũng rơi xuống. Trong giây phút đó, Phó Diệc Sâm không thể không cảm tạ tác giả não tàn đã cấp cho nhóm nhân vật chính “thân thể kim cương”, mới để cho bọn họ vực sâu vạn trượng rơi không chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.