Anh Là Cơn Mưa Đẹp Nhất Cuộc Đời Em

Chương 3: Phong thư




Thời điểm Tô Mộc nói đạo lý, thì nói chuyện tương đối có đạo lý. Nhưng nếu như gặp phải kẻ làm việc không nói đạo lý, vượt quá điểm mấu chốt, không cần nói đạo lý với người, Tô Mộc sẽ kiên quyết không nói đạo lý, sẽ xử lý cho xong chuyện đó. Tô Mộc muốn làm chính là dùng biện pháp nhanh nhất, bóp chết tất cả manh mối.

Ầm!

Ngay khi bốn người vừa giơ gậy bóng chày trong tay lên, còn chưa kịp đập xuống, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái ghế dài. Cái ghế dài xuất hiện đột ngột, hơn nữa lực đạo lại rất mạnh, cho nên bốn người bất ngờ không kịp đề phòng, tất cả đều trúng chiêu. Sau khi mặt bị đập trúng, máu trong mũi chảy ra.

Loại cảm giác đau đến tận xương, khiến bốn người không nhịn được đau đớn, kêu lên!

– Ban ngày ban mặt, các người cũng dám làm ra chuyện như vậy, thật sự cho rằng pháp luật chỉ để trang trí thôi sao? Còn anh nữa, dám hạ lệnh cho bọn họ làm ra chuyện như vậy. Anh chính là tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện. Tiêu Tiêu, báo cảnh sát, bảo để bọn họ tới bắt người!

Tô Mộc đưa hai ta ra sau lưng, hờ hững nhìn lướt qua Chu Bát Cân nói.

– Được!

Trong lòng Tiêu Tiêu âm thầm tán thưởng, Tô Mộc không hổ danh là bằng hữu mình nhận thức chuẩn. Làm việc quả nhiên rất đáng tin. Nói động thủ là động thủ, hoàn toàn không dây dưa. Căn bản sẽ không cần đối thoại với tên dối trá, bắt đầu chính là một cái ghế dài.

– Báo cảnh sát? Anh cũng dám báo cảnh sát sao?

Chu Bát Cân nhìn Tô Mộc đột nhiên đi ra chủ trì chính nghĩa, ngoan độc nói.

– Ta thế nào thì không thể đủ báo cảnh sát, lẽ nào ngươi không biết hành vi của ngươi lúc này tồi tệ tới mức nào sao?” Tô Mộc thản nhiên nói.

– Ha ha, anh biết tôi là ai không? Anh dám báo cảnh sát sao? Tôi là Chu Bát Cân. Cha tôi là Chu Kính Dư, là này cục trưởng cục lao động thành phố Tây Phẩm. Anh dám động tới tôi, anh thật sự chán sống rồi sao?

Chu Bát Cân kiêu ngạo kêu.

Chu Kính Dư!

Nghĩ đến cái tên này, trong lòng Tô Mộc liền phẫn nộ. Lúc đó khi mình biết vị trí các thiếu nữ mất tích đang ẩn thân, cho nên mới không động tới người của cục lao động. Nếu không dựa theo kế hoạch của Tô Mộc, nhất định phải đi hỏi thăm cục lao động thành phố trước. Các người tổ chức lớp huấn luyện bồi dưỡng, chính là tổ chức như vậy sao? Bởi vì thời gian và công tác đều tương đối bận rộn, cho nên Tô Mộc còn chưa kịp tới cục lao động thành phố. Thật không ngờ con trai của Chu Kính Dư đã xuất hiện ở trước mắt, còn làm ra chuyện như vậy.

Xem ra trên không nghiêm dưới tất loạn, quả nhiên là có đạo lý nhất định!

Thù mới hận cũ trong lúc nhất thời đều hiện lên ở trong đầu Tô Mộc. Hắn nhìn Chu Bát Cân thần sắc giống như đang nhìn một con chó chết.

Ầm!

Thấy có người tới bắt đầu gây chuyện, đám khách đang dùng cơm đều đứng dậy. Chỉ có điều bọn họ đều không có người nào cố ý nhân cơ hội chạy đi. Dù sao gần đó chỉ có quán của Tôn Giang. Bọn họ đã sớm quen thuộc với Tôn Giang. Mỗi ngày ai cũng tới nơi này ăn. Nếu như thật sự bởi vì một chén mì, hủy đi đường kiếm cơm sau này, thật sự không cần thiết. Chỉ có điều bọn họ cũng không ai có ý định giúp một tay. Tất cả đều đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt.

Chỉ là xem náo nhiệt!

– Tiêu Tiêu, bạn làm cái gì vậy? Hắn nói chính là sự thật. Hắn chính là con trai của Chu Kính Dư. Bọn họ đều làm quan. Chúng ta không trêu chọc nổi. Nhanh trốn đi! Hai người đi nhanh lên. Chuyện này để mình xử lý!

Tôn Nhung Lệ từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, vội vàng kêu lên.

– Thật sự là một cô nương không tệ!

Tô Mộc nhìn biểu hiện của Tôn Nhung Lệ, trong lòng lặng lẽ thở dài. Nếu thật sự đều giống như cô ấy, thế giới này thật sự sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Vì tích cách trọng tình trọng nghĩa của Tôn Nhung Lệ, Tô Mộc cũng quyết định phải giúp cô giải quyết chuyện này.

– Nhung Lệ, không có chuyện gì đâu. Tô Mộc có thể giải quyết được hết!

Tiêu Tiêu lôi kéo cánh tay Tôn Nhung Lệ, trên mặt không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào, nói. Vô hình trung còn có thêm tư thế chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Thật sự có thể giải quyết được sao?

Tôn Nhung Lệ chợt ngây người, nhìn bóng lưng của Tô Mộc. Dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống, cái bóng lưng này hình như càng thêm cao lớn.

– Có nghe thấy không? Lời Tôn Nhung Lệ mới nói đều là sự thật. Nếu như anh thức thời, động thủ đập phá quán này cho tôi, tôi coi như chuyện này không phát sinh. Nếu không, anh cũng đừng trách thiếu gia tôi không khách khí, ngay cả anh cũng cho thu thập!

Chu Bát Cân càn rỡ quát to lên.

Thật sự không có thuốc chữa!

Thật sự cho rằng mình là thiếu gia gì đó sao?

Người giống như anh vậy, lại có tư cách xưng là thiếu gia sao?

Tô Mộc mặc kệ Chu Bát Cân, nói thẳng:

– Chuyện giữa tôi và Chu Kính Dư còn chưa tính toán rõ ràng, anh lại xuất hiện. Yên tâm, đợi đến khi tôi và cha anh giải quyết xong chuyện của chúng tôi, nếu như anh còn muốn chơi gì nữa, tôi sẽ theo tới cùng!

Ý tứ thế nào?

Nam nhân này làm sao lại dám gọi thẳng tên cha mình?

Chẳng lẽ gia hỏa kia cũng làm quan lăn lộn trong thể chế sao?

Chu Bát Cân mặc dù kiêu ngạo, nhưng đầu vẫn đủ dùng. Bằng không hắn không có khả năng chỉ dựa vào người cha làm cục trưởng cục lao động thành phố, là có thể lái chiếc xe Toyota bá đạo như vậy tới đây, càng chưa nói hắn bây giờ còn là một tiểu Phú ông chân chính.

– Người anh em, anh biết cha tôi sao?

Chu Bát Cân hỏi dò.

– Anh không cần thăm dò cái gì nữa? Với hành vi của anh hôm nay, tôi có thể nhìn ra được trước đó tính tình của anh cũng không phải là dạng quang minh chính đại gì. Ở huyện Hoa Hải, dám làm ra chuyện như vậy, thật sự đủ cuồng vọng. Hiện tại tôi ngồi ở chỗ này. Nếu như anh thật sự dám động thủ, vậy đập quán này cho tôi! Tôi bảo đảm, tôi tuyệt đối sẽ không động thủ lần nữa!

Tô Mộc bình tĩnh nói.

Không động thủ lần nữa?

Đang diễn vở không thành kế sao?

Tô Mộc đột nhiên đi ra như vậy, đột nhiên nói ra lời như vậy, thật sự khiến Chu Bát Cân có phần không biết phải làm sao. Bây giờ hắn thật sự không biết Tô Mộc rốt cuộc dựa vào cái gì, hay chỉ ở chỗ này phô trương thanh thế. Nếu như chuyện ngày hôm nay dừng lại ở đây, cũng có nghĩa là Chu Bát Cân hoàn toàn thua cuộc. Nghĩ đến chuyện sẽ bị thua, phải bỏ ra số tiền lớn, trong mắt Chu Bát Cân lóe lên sự không nỡ cùng ngoan độc.

– Đúng vậy, anh đập đi. Có bản lĩnh anh đập đi. Nếu như anh không đập, chính là không phải đàn ông!

Tiêu Tiêu ở bên cạnh châm ngòi thổi gió.

Chu Bát Cân chưa từng gặp qua Tiêu Tiêu. Mà khi hắn nhìn thấy Tiêu Tiêu, lập tức bị Tiêu Tiêu thu hút. So với Tôn Nhung Lệ, Tiêu Tiêu chính là một nữ nhân cực phẩm. Ở chỗ như vậy, có thể gặp được người như Tiêu Tiêu, thật sự là vận khí lớn trước đó chưa từng có. Chu Bát Cân nhìn thấy vẻ khiêu khích trên mặt Tiêu Tiêu, trong lòng nhất thời bị kích thích, muốn tỏ vẻ ta đây.

Không phải là đập một quán thôi sao?

Chỉ là chuyện nhỏ!

Nếu có thể dựa vào đập quán như vậy, không chỉ thu Tôn Nhung Lệ vào trong tay, đến lúc đó còn mượn Tôn Nhung Lệ bắt lấy Tiêu Tiêu. Nghĩ tới hai người một kẻ bộ dạng lẳng lơ vô cùng, một kẻ thư sinh khí phách, cùng ở bên cạnh mình, có thể cùng nhau hoan hỉ, tư vị kia nhất định sẽ muốn thoải mái bao nhiêu có bấy nhiêu!

– Đập! Tất cả đập cho tôi!

Nghĩ tới những điều này, Chu Bát Cân không khỏi bắt đầu phát tác, lớn tiếng kêu.

– Vâng!

Bốn người đàn ông mới vừa bị đánh trúng, cảm giác đau đớn khiến cho bọn họ cảm thấy thật sự nhục nhã. Không có người nào do dự, cầm gậy bóng chày dùng sức đập. Từng cái bàn biến thành mảnh nhỏ. Từng cái ghế bị đá bay. Tất cả nồi bát trong lúc bọn họ đập, tất cả đều bay lên. Cục diện rất náo nhiệt.

Tô Mộc thì sao?

Tô Mộc không chút sứt mẻ ngồi ở chỗ đó, mặc cho những người đó đập quán, khóe miệng lộ ra một nụ cười có vẻ thần bí. Đập tốt lắm. Nếu như không đập, có chứng cứ xác thực gì, khiến tất cả bọn họ đều ở lại huyện Hoa Hải này? Hành động như vậy chính là dấu hiệu đánh đập đốt cướp, có thể lợi dụng.

Nếu không đập, Tô Mộc lấy cái gì bồi thường cho nhà Tôn Nhung Lệ một cái quán hoàn toàn mới đây! Phải là hiệu quả như vậy. Dù sao mấy thứ này cũng đã cũ. Sớm đập hỏng cũng không sao.

– Tiểu tử, hiện tại tôi đã đập, anh có thể làm khó dễ gì được tôi? Có tin hiện tại tôi động thủ, trực tiếp đập chết anh hay không? Tôn Nhung Lệ, nếu cô không muốn liên lụy tới hắn, vậy sớm lăn tới đây cho tôi!

Chu Bát Cân la lớn.

Sắc mặt Tôn Nhung Lệ đại biến!

Tô Mộc mỉm cười.

– Tôi có thể làm gì anh sao? Đến lúc đó anh sẽ biết!

Tô Mộc vừa dứt lời, mấy chiếc xe cảnh sát rất nhanh đã xuất hiện ở nơi này. Vừa rồi Tiêu Tiêu báo cảnh sát, nói thẳng Tô Mộc đang gặp nạn ở chỗ này, bị lưu manh công kích? Nực cười, Tô Mộc hiện tại là nhân vật mà bất kỳ ai trong huyện Hoa Hải cũng không thể bỏ qua. Làm huyện trưởng, nếu như ở trong huyện Hoa Hải bị lưu manh du côn đánh, vậy mặt mũi Chương Duệ để vào đâu?

Cho nên lần này Chương Duệ vô cùng lo lắng tự mình dẫn đội chạy tới.

Khi Chương Duệ nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng nóng nảy cuối cùng đã giảm bớt không ít. Dù sao bây giờ Tô Mộc còn chưa bị làm sao, vẫn ngồi ở chỗ đó. Nếu như Tô Mộc thật sự bị trọng thương, vậy hậu quả mới là nghiêm trọng.

– Tô huyện trưởng!

Chương Duệ đi nhanh tới cúi chào nói.

Mà tiếng xưng hô này vang lên, trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đó đều ngây ngẩn cả người! Không có người nào nguyện ý tin tưởng lời xưng hô mà lỗ tai mình vưa nghe được. Chương Duệ gọi hắn là cái gì? Tô huyện trưởng! Tô huyện trưởng? Lẽ nào chính là huyện trưởng truyền kỳ của huyện Hoa Hải kia sao?

Thật hay giả vậy?

Huyện trưởng giữa trưa lại tới một quán mì như vậy sao?

Sắc mặt Tôn Giang càng thêm khẩn trương. So với đập quán, hiện tại hắn càng lo lắng hơn chính là Tô Mộc sẽ xử lý chuyện này như thế nào? Có thể lấy hết mặt mũi của mình xuống hay không!

Tôn Nhung Lệ không thể tin được che miệng!

Biểu tình trên mặt Chu Bát Cân càng đặc sắc hơn. Người này chính là Tô Mộc, chính là Tô Mộc đã đưa Âu Dương Dung đến trong cục cảnh sát sao?

Tại sao mình lại đen đủi như vậy, đối mặt với hắn?

Nói như vậy, lời Tô Mộc nói vừa rồi ngược lại không phải là giả. Hắn và cha mình Chu Kính Dư thật sự có khoản nợ chưa tính hết!

Vậy phải làm sao bây giờ?

Ngay trong bầu không khí khẩn trương này, Tô Mộc chậm rãi mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.