Anh Là Cảnh Đẹp Phương Xa

Chương 50: Nhảy chung thôi mà (1)




Sau ngày trải qua sự kiện nữ trang hấp dẫn đó, Dật Ninh liền dọn đến phòng ngủ của Chu Diên.

lần đó tuy Dật Ninh không bị thương hoặc sinh bệnh, nhưng thân thể lại suy yếu một khoảng thời gian không ngắn, Chu Diên cùng cậu ngủ chung giường, nhưng cũng không dám cùng cậu huyên náo quá mức nữa, chỉ lo Dật Ninh yếu đuối bị hắn phá huỷ.

Dật Ninh tựa như một con búp bê mỏng manh yếu ớt, Chu Diên lúc này ngay cả dùng chút sức lực với cậu cũng không dám.

Sau kỳ nghỉ tết, Chu Diên vội vàng đi  làm.

Dật Ninh ở nhà làm nội trợ, biên tập cũng thúc cậu giao bản thảo, còn có không ít công tác phiên dịch còn tích lại, nên cậu chỉ có thể tăng ca, thân thể vốn không khoẻ, lại thừa dịp Chu Diên không có nhà mà làm thêm giờ, lúc Chu Diên không về ăn cơm, cậu thậm chí còn dùng bánh quy hay vài món điểm tâm linh tinh lót dạ, thân thể Dật Ninh đã kém lại càng kém.

Chu Diên nhìn bộ dạng suy yếu của Dật Ninh, hắn thầm nghĩ chính mình vẫn chịu đựng để không khiến cậu mệt mỏi, tại sao thân thể Dật Ninh vẫn không thấy tốt lên.

Sau đó hắn mới biết Dật Ninh ở nhà suốt ngày ngồi trước vi tính làm việc không chú ý đến nghỉ ngơi, hắn mới hiểu được nguyên nhân, đồng thời cũng tức giận, không cho Dật Ninh làm việc nữa, như vậy hắn mới có thể dưỡng cậu cho tốt.

Dật Ninh sợ Chu Diên cường thế, cũng không muốn bị Chu Diên ép buộc không cho làm việc gì.

cậu vừa giải thích nói mình cũng không mệt, vừa nói sau này sẽ chú ý nghỉ ngơi cho tốt, ở trước mặt Chu Diên mềm giọng cầu xin, nhìn ánh mắt khẩn cầu của cậu, Chu Diên muốn tức cũng tức không nổi.

Tiết trời mùa xuân có chút se lạnh, Dật Ninh ra ngoài mua đồ ăn, lại bị cảm mạo, đầu tiên là sốt cao, sau đó hết nghẹt mũi ho khan rồi chảy nước mũi đau đầu liên tục, giày vò cậu đến khi sắc trời đen kịt, cả ngày không làm được chuyện gì, chỉ có thể nằm trên giường mơ mơ màng màng dưỡng bệnh.

Tuy đang ốm, nhưng khí sắc Dật Ninh cũng không kém, sắc mặt không tiều tuỵ, thậm chí so với lúc bình thường lại càng đỏ hây hây, thân thể mảnh mai, nằm ở trên giường càng lộ vẻ phong tình.

Vẻ yếu ớt của cậu khiến cho người khác thấy yêu mến, gương mặt bởi vì ngủ nhiều mà đỏ ửng, làn da dường như véo ra nước, bởi vì toàn thân vô lực, cho nên ngay cả ánh mắt so với lúc bình thường còn nhộn nhạo đáng yêu vô cùng.

Sau khi Dật Ninh sốt cao được đưa đến bệnh viện ở một ngày, bất quá cậu cũng không muốn ở lại bệnh viện, cậu muốn về nhà.

Chu Diên thấy cậu đặc biệt kiên quyết như vậy cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể mang cậu quay về.

Chu Diên công tác bận rộn, hắn ở nhà với Dật Ninh một ngày, bệnh tình của Dật Ninh tốt hơn một chút, hắn mới đi làm, còn sai người giúp việc ở bên nhà chính của Chu gia người trước kia luôn chiếu cố hắn qua đây để chăm sóc cho Dật Ninh.

Tuy người làm ở trước mặt Chu Diên thái độ rất tốt, nhưng Dật Ninh đúng là được Chu Diên nuôi dưỡng bên ngoài- một nam nhân mặt trắng ẻo lả, người hầu ở trong lòng tuy xem thường cậu, nhưng ngoài mặt vẫn chiếu cố chu đáo, không dám mích lòng Dật Ninh, cũng không biểu hiện thái độ hoặc hành động xem thường.

Dật Ninh cũng không phải người đi nói xấu người khác, đương nhiên sẽ không ở trước mặt Chu Diên nói xấu người kia, cậu muốn Chu Diên không cần bảo người hầu đến đây nữa, cậu biết nếu nói thẳng, Chu Diên nhất định hỏi nguyên nhân, cậu mới nói thân thể mình tốt nhiều rồi, không cần có người chăm sóc, Chu Diên nghe xong đương nhiên không tin, sau khi nghe thấy cậu ho khan vài tiếng liền cự tuyệt yêu cầu của cậu.

Dật Ninh trong lòng khổ sở, nhưng cũng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn làm nũng nho nhỏ để Chu Diên đáp ứng cậu.

Mềm mại dựa vào ***g ngực Chu Diên, thanh âm so với lúc bình thường còn cố ý mềm mỏng vài phần, đưa tay ở nơi giữa cổ cùng tai Chu Diên vuốt ve, nhẹ nhàng quyến rũ nói không muốn những người khác đến quấy rầy cuộc sống của hai người, nói cậu không hy vọng có người đến đây.

Dật Ninh như vậy là lần đầu tiên Chu Diên thấy, đương nhiên bị mê đến choáng voáng đầu óc, hơn nữa do lo lắng cho sức khoẻ của Dật Ninh nên thật lâu không có đòi hỏi cậu, lúc này rốt cuộc nhịn không được, không còn để ý Dật Ninh đang cảm mạo, liền ôm cậu lên giường.

Dật Ninh thân thể mệt mỏi, bởi vì cảm mạo nên nhiệt độ cơ thể so với lúc thường cao hơn, còn vô cùng mẫn cảm, Chu Diên liều mạng kiềm chế mới không quá mức giày vò Dật Ninh .

Sau đó Chu Diên cũng không sai người làm tới chăm sóc Dật Ninh nữa, mà chính mình ở nhà cùng cậu, cho đến khi bệnh của Dật Ninh khỏi hẳn.

Bác sĩ từng nói qua Dật Ninh thể chất quá kém, phải dần dần điều dưỡng thân thể mới được.

Chu Diên mang cậu đi kiểm tra sức khoẻ, lại còn nhờ lão trung y luôn làm việc cho nhà hắn xem bệnh cho Dật Ninh, kê một phương thuốc.

Cuộc sống của Dật Ninh sau này, cơ hồ đều là uống thuốc như cơm bữa, một ngày ba bữa cơm cũng là dựa theo hướng dẫn của chuyên gia dinh dưỡng.

Hơn nữa, sau khi Chu Diên cùng cậu làm tình, nhất định sẽ bôi thuốc cho cậu, những điều này đều làm cho Dật Ninh vừa cảm động vừa thấy phiền toái.

Dật Ninh thích ở trong nhà, nếu điều kiện cho phép, cậu có thể mấy tháng không ra khỏi cửa, Chu Diên đối với hành động này của cậu vô cùng bực bội, nhưng cũng chẳng có cách nào.

Mỗi lần đều là hắn cường ngạch kéo cậu đi tản bộ, nhưng hắn cũng không có nhiều thời gian để giám thị sinh hoạt của Dật Ninh, nên cũng không có cách nào khiến cho Dật Ninh mỗi ngày đều ra ngoài rèn luyện thân thể.

Vốn dĩ phòng ngủ của Dật Ninh rất lớn, sau khi cậu dọn sang phòng Chu Diên, một số đồ đạc cũng dọn theo, khiến cho phòng ngủ bên kia càng có nhiều khoảng trống.

Chu Diên mua máy chạy bộ, muốn Dật Ninh mỗi ngày phải dùng để chạy, trên máy chạy còn có thiết bị ghi nhớ, mỗi ngày Chu Diên trở về nhà sẽ kiểm tra tình hình vận động của Dật Ninh, nếu Dật Ninh lười biếng không rèn luyện, sẽ bị hắn cường ép tới máy chạy bộ để tập.

Dật Ninh vịn lấy tay nắm, cậu đã chạy rất chậm nhưng vẫn cảm thấy thở không ra hơi, cậu nghiêng đầu nhìn Chu Diên, Chu Diên đứng bên cạnh cầm nước quả cùng đĩa táo, ánh mắt Dật Ninh đầy khẩn cầu, nhưng Chu Diên không chút nào mềm lòng ” Hiện tại mỗi ngày chạy 20 phút cũng không được sao, hãy kiên trì một chút, chỉ còn có 5 phút cuối cùng thôi.”

Dật Ninh cắn cắn môi, đem tầm nhìn chuyển về phía trước, người đầy mô hôi, trên trán cũng nhễ nhại, chân mềm nhũn giống như bước tiếp theo sẽ không thể đứng dậy nổi.

Đúng lúc Dật Ninh cảm thấy chân mình như sắp nhũn ra, thì Chu Diên lại đi tới, sau đó ôm cậu xuống.

Máy chạy bộ vẫn chuyển động theo quán tính, còn Dật Ninh đã nhuyễn ra trong lòng Chu Diên, Chu Diên đem cậu buông xuống, vỗ về cậu đi ra ngoài ” Sao vận động có một chút mà mệt thành thế này. Sau một khoảng thời gian nữa, còn phải tăng lên 30 phút, nhìn bộ dạng này của em, chạy 30 phút còn không mệt đến hôn mê bất tỉnh.”

Dật Ninh im lặng nhìn Chu Diên lên án, bị hắn vỗ về đi vào phòng nghỉ chốc lát, rốt cục khi thấy hơi thở đều đặn, mới lên tiếng oán giận ” Em không thích chạy bộ, từ nhỏ đã không thích, anh cố tình bắt em chạy. Chiều nay em mới tập 40 phút yo ga vốn cũng rất mệt mỏi, anh còn muốn em chạy.”

Chu Diên sờ sờ mặt cậu, cứ như vậy trong một lát, vừa đem cậu đi vào toilet vừa nói ” Oán giận cũng không ích gì, vẫn phải chạy bộ, em chú ý tư thế một chút, bằng không rèn luyện không có kết quả, còn có thể mệt chết đi được.”

Dật Ninh mím môi, trong mắt tràn đầy ai oán.

Chu Diên cười cười hôn lên mặt Dật Ninh ” Em không thích chạy bộ, vậy thời đi học lúc phải chạy 1500m thì làm sao?”

Dật Ninh nghĩ ngợi, có chút hoài niệm ” Thời trung học mỗi lần em đều là cuối cùng của lớp, thầy giáo cũng không có biện pháp, liền cho em một cái đạt chuẩn. Lúc học đại học, quản không được nghiêm, cho nên đều là người khác giúp em chạy.”

Nghe Dật Ninh nói có người giúp cậu chạy, bình dấm chua ngang ngược Chu Diên trong lòng đương nhiên không dễ chịu, lành lạnh nói ” Ai thay em chạy bộ?”

Dật Ninh nghe thấy ngữ khí của Chu Diên có phần bất thường, liếc mắt nhìn hắn ” Lớp trưởng tìm người chạy thay cho em, vì thành tích chung của cả lớp mà thôi.”

Thấy Chu Diên vẫn muốn truy cứu vị lớp trưởng kia, Dật Ninh vội nói ” Lớp trưởng lớp em là một nữ sinh, lúc học đại học cũng có bạn trai, sau khi tốt nghiệp đã kết hôn, hiện tại có lẽ đã có con.”

Chu Diên lúc này mới từ bỏ.

Dật Ninh chuẩn bị bồn nước nóng, tẩy đi một thân mồ hôi, thay đổi quần áo.

Ngâm mình dưới làn nước ấm áp, hơi nóng xông lên khiến người ta có cảm giác thư thái.

Tuy chạy bộ mệt chết đi được, nhưng Chu Diên vừa dịu dàng vừa ngang ngược lại làm cho cậu có cảm giác vui vẻ.

Bên ngoài phòng khách là một ban công lớn, vốn được ngăn cách bằng bức tường thuỷ tinh để ngăn bụi, không biết Chu Diên đột nhiên lại có ý tưởng đặc sắc gì, lại thuê công ty sửa chữa đến đem bức vách thuỷ tinh bỏ đi, ở ban công trải một con đường đá cuội nhỏ.

Công ty sửa chữa tới làm đương nhiên sẽ gây ồn ào, Chu Diên tất nhiên sẽ không cùng Dật Ninh ở nhà mà nghe mấy thứ thanh âm ồn ã này.

Hắn mang theo Dật Ninh ra ngoài đi du lịch, đi tắm suối nước nóng, Chu Diên đi tắm, Dật Ninh lại không muốn đi, ở trong phòng nghỉ viết bản thảo.

Đến khi hai người về nhà, mọi thứ đều đã xong xuôi.

Vốn dĩ ban công trước đây được đặt một cái bàn nhỏ cùng hai chiếc ghế bành lúc này đã biến thành một vườn hoa nhỏ.

Ở giữa là một con đường đá cuội nhỏ, hai bên bày bồn hoa các loại, phía trên còn treo lan điếu.

Dật Ninh rất thích vườn hoa này, cũng tốn không ít thời gian để chăm sóc nó.

Bất quá, con đường đá cuội kia lại làm cho cậu buồn bực.

Chu Diên đi chân trần trên con đường đá cuội, còn nói với Dật Ninh ” Đem giầy cởi ra thì mới có tác dụng mát xa lòng bàn chân, mau, cởi giày ra.”

Dật Ninh không muốn, cau mày lắc đầu ” Em đã thử qua, rất đau.”

” Bắt đầu có chút đau, một lát là quen, mau tới đây.” Chu Diên muốn kéo Dật Ninh, Dật Ninh lùi lại phía sau, vẻ mặt đau khổ nói ” Đi dép lê đứng trên đó cũng có hiệu quả như nhau, để em đi dép đi.”

Chu Diên nhìn Dật Ninh năm lần bẩy lượt chùn bước, hắn hùng hổ đi tới, một vốc đem Dật Ninh kéo vào trong ngực, Dật Ninh khẽ kêu một tiếng, phát hiện Chu Diên cũng không định làm gì cậu, chủ là ôm thắt lưng cậu bế lên, sau đó đặt cậu ở trên con đường đá mà thôi, thậm chí còn không có đem dép lê của cậu cởi ra, cậu thở phào một hơi, nghe thấy Chu Diên không kiên nhẫn nói ” Em lúc nào cũng chậm rì rì.” thấy ánh mắt vui vẻ của Dật Ninh, hắn cũng cười, lúc sau lại hung hăng nói ” Anh sửa con đường này là để cho em vừa đi vừa có thể đọc sách, bằng không, em cùng anh vào khu giải trí trong nội thành để cho  người ta mát xa cho em, em không biết lòng bàn chân là nơi tập trung bách huyệt sao không, nói cho em em cũng không nghe.”

Dật Ninh nhỏ giọng phản bác ” Em đâu có không nghe.”

Chu Diên thấy cậu nhỏ giọng thì thầm, nhưng không nghe rõ, liếc mắt nhìn cậu, Dật Ninh vội cười cười, cậu cũng không muốn bị Chu Diên kéo ra bên ngoài đi làm mấy chuyện mát xa chân linh tinh gì đó, ở trong nhà so ra vẫn tốt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.