Anh Là Cảnh Đẹp Phương Xa

Chương 29: Trong thang máy




Chu Diên ở cửa dừng một bước rồi mới tiến vào, cố ý trực tiếp ngồi ngay bên cạnh Dật Ninh, đưa tay ôm lấy thắt lưng cậu, ánh mắt sâu xa khó dò, ghé bên tai Dật Ninh hỏi, ” Gọi món gì?”

Bởi vì cô nhân viên phục vụ nhìn thấy, cánh tay Chu Diên bắt ở eo Dật Ninh, lại bị ánh mắt ngập tràn khiêu khích của hắn nhìn, hơi thở lúc Chu Diên nói chuyện cũng phả trực tiếp ngay bên má, Dật Ninh không khỏi đỏ bừng mặt, hạ mí mắt không dám nhìn Chu Diên, nhỏ giọng nói, ” Còn chưa gọi, anh gọi món ăn đi!”

Chu Diên nhìn Dật Ninh bởi vì hệ thống sưởi của nhà hàng mà hai má đỏ hồng, không biểu lộ sắc mặt, giọng nói đã có chút lạnh lùng, ” Đã lâu như vậy, em còn chưa gọi món ăn, em đang làm cái gì vậy?”

Dật Ninh bị thanh âm trầm lạnh của Chu Diên làm cho hoảng sợ, đang muốn phản bác vài câu, cuối cùng bởi vì tích cách quá mức trầm lặng mà cố gắng nhẫn nhịn, cúi đầu không trả lời.

Chu Diên lật lật menu, dựa theo sở thích của Dật Ninh, gọi vài món ăn dễ tiêu, thêm chút đồ ngọt, sau đó quay sang Dật Ninh hỏi, ” Muốn uống rượu không?”

Dật Ninh lắc đầu, “Không, không cần.”

Chu Diên khép lại menu đưa cho phục vụ sinh,nói, ” Mấy món này là đủ rồi, cô ra ngoài đi.”

Cửa phòng đóng lại, Chu Diên cầm khăn ấm trên bàn lau lau tay, nhìn Dật Ninh cúi đầu trầm mặc, Chu Diên nhìn Dật Ninh chăm chú một lát, mới cầm chiếc khăn ấm lau mặt cho Dật Ninh, bị thứ ấm áp chạm vào, Dật Ninh lùi về sau một chút, nhưng Chu Diên cũng không buông tha cho cậu, nhất dịnh lau xong cho cậu mới thôi, ném bỏ khăn, còn nâng cằm Dật Ninh lên hung hăng hôn một cái mới hỏi, “Vừa rồi em nói cái gì cô ta, em cao hứng như vậy, còn cô ta thì đỏ mặt.”

Đây là ở nhà hàng, rất có thể sẽ có nhân viên phục vụ tiến vào thấy được hành vi của hai người, tuy Dật Ninh ngoài mặt chỉ có thể thừa nhận động tác thân mật mang tính cảnh cáo của Chu Diên, nhưng thực ra trong lòng vô cùng khó chịu cũng bài xích, chính là tính cậu đã quen chịu đựng, lại không muốn cùng Chu Diên tranh cãi nên mới không có phản kháng mà thôi.

Bị Chu Diên hỏi vấn đề này, Dật Ninh sau một khắc mới hiểu được ý tứ của hắn, nhỏ giọng đáp, ” Không nói cái gì.”

Chu Diên đương nhiên không tin, đôi mắt thâm trầm nhìn khuôn mặt của Dật Ninh không chớp, giọng nói trầm thấp hàm chứa đầy nguy hiểm, ” thực sự?”

Dật Ninh cảm thấy Chu Diên lúc này cho cậu cảm giác giống như dã thú hung ác tàn nhẫn, bị ánh mắt của Chu Diên nhìn, khiến cho sống lưng run lên toàn thân cứng ngắc đại não trong nháy mắt mất đi khả năng suy nghĩ.

Dật Ninh không dám nói dối, đành ấp úng nói, ” Anh, lúc anh lên lầu đã mắng cô ấy một câu, làm nhân viên phục vụ cũng không dễ dàng gì, nên em, em mới nói với cô ấy….. nói thông cảm….”

Chu Diên nghe cậu nói vậy, gương mặt nháy mắt trầm tĩnh trở lại, trên mặt mang theo tươi cười, ngón tay dịu dàng sờ sờ khuôn mặt trơn bóng nhẵn nhụi của Dật Ninh, lại ở trên môi cậu hôn lần nữa, mới ôn nhu nói,” Em không được tuỳ tiện làm cho con gái nhà người ta đỏ mặt, tôi sẽ ghen.”

Chu Diên đột nhiên thu lại vẻ lạnh nhạt vốn có, không khí xung quanh dường như trở lên dịu dàng, tâm Dật Ninh cũng vì vậy mà thoải mái như lúc đầu, chính là câu cuối cùng của chu diên kia, lại làm cho Dật Ninh trong bụng luôn suy đoán Chu Diên rốt cuộc có ý tứ gì.

Tiếng gõ cửa vang lên, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn tiến vào, món thứ nhất là lộc nhung đôn trư đề (móng lợn hầm nhung hươu), Chu Diên múc một bát canh đặt trước mặt Dật Ninh nói” Ăn canh ấm người.”

Dật Ninh đành phải bưng canh lên uống. Trước đây cậu cũng chưa từng nếm qua lộc nhung, bây giờ ăn vào cảm thấy cũng không quá thích mùi vị này, cũng không hiểu mình đang ăn chính là canh lộc nhung, càng không hiểu món này chính là sinh tinh bổ tuỷ, dưỡng huyết ích dương .

Bởi vì không thể từ chối ý tốt của Chu Diên, cho nên tuy cậu không thích, nhưng vẫn uống một chén, lúc sau Chu Diên lại lấy cho cậu, cậu cũng chỉ có thể tiếp tục ăn.

Trong phòng không có nhân viên phục vụ lưu lại, Chu Diên đem mũ bỏ xuống, vết cào trên mặt có vẻ rõ ràng, Dật Ninh nhìn thấy, thực sự vẫn thấy xót thay cho Chu Diên.

Dật Ninh nghĩ trong phòng chỉ có hai người, Chu Diên hẳn sẽ làm cái gì mờ ám, không ngờ đến Chu Diên chính là quy củ ăn cơm, thường thường gắp cho cậu đồ ăn mà thôi.

Dật Ninh gần như không cần tự gắp, bởi vì Chu Diên gắp cho cậu đồ ăn làm cho cậu tiêu hoá không hết, ăn đến no bụng.

Chu Diên cho tới bây giờ cũng không quá kén chọn, cùng Dật Ninh ở nhà ăn uống chỉ vài món gia đình thông thường, lúc này hắn gọi cũng không ít đồ ăn đến để điều hoà ẩm thực, hai người làm sao ăn cho hết.

Dùng xong cơm, Dật Ninh nhìn thấy trên bàn có không ít món chỉ mới gắp có một chút, cảm thấy rất tiếc, bất quá nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Chu Diên, cậu cũng không nói ra lời ‘ đóng gói mang về nhà’ được.

Nhưng thật ra Chu Diên nhìn thấy ánh mắt Dật Ninh nhìn đống đồ ăn trên bàn không rời thì cười thầm, đội mũ,đôi mắt được chiếc mũ che lấp loé ra ánh nhìn dịu dàng cùng chiều chuộng.

Dật Ninh cũng không nói gì, Chu Diên lại gọi người mang đồ ăn đóng gói, sau đó cầm thẻ tín dụng đi thanh toán.

Dật Ninh ở trong nhà hàng sang trọng này trong tay cầm theo mấy túi đồ ăn đem về, bất giác có chút xấu hổ, những cũng có phần vui vẻ, cậu cũng không nói được nguyên nhân, nếu suy nghĩ kĩ một chút, hẳn là vì bộ dáng Chu Diên chỉ vào thức ăn trên bàn nói ” Đóng gói lại” lúc nãy, khiến cậu có cảm giác Chu Diên thực đúng là người đàn ông có bản lĩnh.

Từ nhà hàng đi tới bệnh viện, toàn thân Dật Ninh ấm áp, ngồi trên ghế phụ, trên mặt đầy vẻ mềm mại ngọt ngào.

Chu diên nhìn cậu, cũng đem sự kiện Dật Ninh ” tự ngược” kia vứt ra sau đầu,trong lòng vui vẻ hẳn lên.

Đây là lần thứ hai Dật Ninh đi tới văn phòng viện trưởng của bệnh viện này, cậu vốn không muốn vào, nhưng Chu Diên muốn cậu đi, cậu từ chối không được, chỉ có thể đi theo vào đây.

Ngồi trên sofa trong văn phòng viện trưởng, cậu có chút khó chịu bất an, chủ yếu là vì ánh mắt dò xét  của người đàn ông ngồi sau bàn làm việc kia nhìn cậu cùng Chu Diên làm cho cậu không thể thích ứng.

Lý Tử Dịch đứng dậy, đi đến trước mặt Chu Diên.

Chu Diên đã tự mình đi rót trà cho Dật Ninh uống, chính mình cũng bưng một tách, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Lý Tử Dịch, hắn cũng không chút ảnh hưởng, thản nhiên uống trà.

” Cậu thật đúng là có tiền đồ, khuôn mặt là bị ai làm thành như vậy?” Lý Tử Dịch nói xong, ánh mắt đảo qua tay Dật Ninh, Dật Ninh bị hắn nhìn khiến lạnh cả sống lưng, rụt ngón tay lại.

Móng tay Dật Ninh được gọt dũa gọn gàng, tuy rằng không phải trụi lủi, nhưng không đến hai ba ly, căn bản không thể lưu lại trên mặt Chu Diên vết sước như vậy.

Lý Tử Dịch cảm thấy ngạc nhiên, không phải người này vậy là ai để lại?

Chu Diên nhìn ánh mắt Lý Tử Dịch liếc qua Dật Ninh, liền đặt chén trà xuống nở nụ cười, đưa tay cầm lấy tay Dật Ninh, duỗi ra cho Lý Tử Dịch nhìn, cười nói ” Chú Lý à, không cần nhìn, không phải cậu ấy làm.”

Lần trước Chu Diên mang người này đến bệnh viện khám mắt cá chân, khi đó Chu Diên tự mình đưa người đến, còn phục vụ chu đáo khiến cho Lý Tử Dịch biết Chu Diên sợ là đã để ý người này.

Cũng đã rất lâu, Lý Tử Dịch nghĩ bằng tốc độ của Chu Diên hẳn đã đắc thủ, sau khi đạt được e chừng sẽ mất hứng thú, chính là không ngờ tới hai người đương nhiên vẫn còn ở cùng nhau, Chu Diên đến khám mặt , lại dẫn người này đi cùng, hành vi độc chiếm của Chu Diên khiến cho Lý Tử Dịch cảm thấy ngoài dự tính, chẳng nhẽ Chu Diên đối với người này thực lòng, lâu như vậy hai người  vẫn bên nhau?

Vậy vết cào trên mặt Chu Diên rõ ràng không phải Dật Ninh làm, như vậy lại là ai.

Lý Tử Dịch cũng không cùng Chu Diên nói nhiều lời, đi gọi điện thoại cho bác sĩ khoa thẩm mỹ đến xem cho Chu Diên.

Dật Ninh ngồi ở chỗ kia càng thêm lo lắng bất an.

Lý Tử Dịch nhìn nhìn Dật Ninh ngồi ở sofa cúi đầu dùng ngón tay vuốt ve chén trà, liền đem giấy tờ đặt xuống, lên tiếng hỏi cậu, ” Cậu cùng Chu Diên kết giao có ổn không?”

Trong phòng rất im lặng, thậm chí có thể nghe được thanh âm tích tắc của đồng hồ treo tường, đột nhiên có tiếng nói vang lên, làm Dật Ninh không khỏi hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Tử Dịch, một lát sau mới đáp, ” Cũng được.”

Lý Tử Dịch thực ra là lo lắng người này điềm đạm dịu dàng sẽ bị Chu Diên khi dễ, muốn hỏi chút ít, bất quá nhìn khuôn mặt hiền lành của Dật Ninh, lại hỏi không ra lời, cuối cùng chỉ lên tiếng, ” Chu Diên nếu quá đáng, cậu thật sự không cần chịu đựng nó, từ nhỏ đến lớn tôi thấy nó lớn lên, tuy rằng thường xuyên gây chuyện hỗn loạn, nhưng bản chất không xấu, có thể coi như một người không tồi, cậu ở bên nó được thì tốt rồi, nếu không muốn ở bên nó, thì cậu cứ nói ra, Chu Diên cũng sẽ không khó dễ cậu, cậu cũng không cần chịu đựng.”

Nghe Lý Tử Dịch nói như vậy, Dật Ninh sửng sờ tại chỗ, lúc sau mới ấp úng đáp, ” Tôi, tôi biết.”

Lý Tử Dịch nói như thế, là bởi vì nhìn ra Chu Diên cùng Dật Ninh thực sự là đang quen nhau, bất quá nhìn trên mặt Chu Diên, hiển nhiên là bị người khác cào, có thể cào trên mặt hắn như vậy, hẳn không phải là người bình thường, nói không chừng là tri kỷ trên giường của Chu Diên làm ra.

Chu Diên cư nhiên để xẩy ra chuyện như vậy, lúc này còn cùng tình nhân đến bệnh viện khám mặt, rốt cuộc là cậu ta không nề hà gì mà xơi tái con nhà người ta, hay là quá độc ác giữ chặt con nhà người ta không tha.

Lý Tử dịch nhớ tới cái gì đó, vốn đang lật giấy tờ lên xem, lại ngẩng đầu lên,quay sang nói với Dật Ninh đang im lặng cúi đầu uống trà, ” Hai người đang ở chung?”

Dật ninh bị câu hỏi của hắn khiến cho ngụm nước trà trong họng thiếu chút nữa phun ra, thuận khí một chút mới đỏ mặt nói, ” Vâng là ở chung một chỗ.”

Lý Tử Dịch nhìn Dật Ninh đỏ mặt, đúng là chỉ có thể dùng ‘ xinh đẹp như hoa xuân’ để hình dung, ngay cả những cô gái dịu dàng nhã nhẵn hay xấu hổ ở xã hội hiện đại này còn khó tìm, huống chi là một nam nhân có thể làm được điểm này.

Ông vừa cảm thán, vừa cảm thấy một người hiền lành thiện lương như vậy giao cho Chu Diên, thật hy vọng Chu Diên không cần ruồng bỏ người ta.

Lúc Chu Diên kiểm tra mặt xong đến tìm Dật Ninh, Dật Ninh vẫn đang cầm một quyển sách viết về chủ đề điều dưỡng thân thể của Lý Tử Dịch đưa cho.

Dật Ninh đem sách đặt lên bàn, quay sang Lý Tử Dịch chào tạm biệt, đang định cùng Chu Diên rời đi.

Lý Tử Dịch chỉ quyển sách kia, điềm đạm nói, ” Dật Ninh, cậu nhận quyển đó đi, nó vốn là cho cậu, ở chỗ tôi vẫn còn mấy bản.”

Dật Ninh nói cảm ơn, liền đưa tay cầm lấy quyển sách.

Chu Diên kéo tay Dật Ninh rời đi.

Ngồi ở trong xe, Chu Diên tuỳ tiện lật lật quyển sách trong tay Dật Ninh, bên trong đều viết về mấy phương pháp điều dưỡng thân thể đơn giản có thể thực hiện được hàng ngày, cho dù không phải thấy thuốc cũng hiểu.

Hắn đem sách trả cho Dật Ninh, có chút tò mò hỏi, ” Em cùng chú Lý nói chuyện gì, sao ông ấy đối với em khách khí như vậy?”

Dật Ninh vẻ mặt nghi hoặc, ” Em cùng ông ấy cũng không nói gì.”

Chu Diên càng cảm thấy kỳ quái, ” Ông ấy bình thường tính tính thực xấu xa, từ nhỏ đến lớn tôi bị ông ấy giáo huấn không ít, không ngờ ông ấy đối với em rất tốt, xem ra ông ấy hẳn là thích em.”

Ánh mắt Dật Ninh chớp chớp, cũng không biết trả lời Chu Diên thế nào, chỉ có thể khích lệ cùng giải thích, ” Ông ấy giáo huấn anh, e rằng là thật tình quan tâm anh, chỉ có thật lòng quan tâm cùng coi như người một nhà, thì mới lên tiếng dạy dỗ như vậy.”

Chu Diên gật đầu, ” Đúng là như vậy. Chú Lý cũng rất tốt với tôi, so ra thân thiết hệt như một người chú, chú ấy là người ba tôi rất tín nhiệm.”

Dật Ninh cúi đầu ‘ Ừ’ một tiếng, rồi lại quay ra lật sách.

Chu Diên đang lái xe một hồi mới phản ứng lại, đột nhiên quay sang nói với Dật Ninh, ” Dật Ninh, vừa rồi em nói chỉ có người thật lòng quan tâm mới nói ra những lời không vừa lòng. Em hình như chưa từng đối với anh tỏ ra bất mãn, có phải  sự thật là em không để tôi trong lòng không?”

Thời điểm Chu Diên hỏi như vậy, giọng điệu tuy mang theo vẻ trêu đùa vui vẻ, nhưng nghe thế nào cũng cảm thấy trong đó dường như đang ẩn giấu sát khí.

Dật Ninh nghe xong lưng run lên, không thể phủ nhận, cậu đích thực là như vậy. Cậu vẫn luôn nhường nhịn nhân nhượng mọi hành vi của Chu Diên, không phản kháng không phản bác, chính là bởi vì cậu cũng không thực sự thừa nhận Chu Diên, bất quá, đến bây giờ, trên thế giới cũng không có bất cứ ai có thể làm cho cậu có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng cùng mở ra nội tâm của chính mình.

Dật Ninh đành vội trả lời, ” Không, không có.”

Chu Diên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ” Không có là tốt rồi.” Sau đó lại dương dương tự đắc, ” Nghĩ cho cùng tôi đối với em tốt như vậy, em hẳn là không nên bất mãn tôi mới đúng.”

Dật Ninh chỉ có thể cúi đầu thầm nói xấu trong bụng, ” mèo khen mèo dài đuôi” ( QT-  ý cũng thế này nên ta chuyển lun sang cho dễ hiểu )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.