Anh Là Cảnh Đẹp Phương Xa

Chương 23: Luyện tập để thi (cặp bảo bình - thiên yết) [6]




Vết thương trên mặt Chu Diên ngày hôm sau đã kết vẩy, rửa mặt phải vô cùng cẩn thận, bằng không sẽ chảy máu.

Chu Diên ở trong lòng mắng thầm Lệ Toa, hắn phải giải thích cùng chú ba, nói vết thương trên mặt chưa lành, tạm thời không đến công ty. Lại gọi điện cho cấp dưới, dặn dò họ khi có chuyện thì tìm hắn.

Buổi sáng Dật Ninh nấu cháo cho hắn, cùng chút dưa góp ăn kèm.

Chu Diên ăn no thì dựa vào trên ghế nghỉ ngơi, còn nói không đi làm thực sự là quá tốt.

Dật Ninh dở khóc dở cười, không biết nói gì với hắn, dọn dẹp bát đũa đem đi rửa, Chu Diên liền tự động lấy giẻ lau mặt bàn, bất quá, lúc đem khăn đi dọn, lại tiện tay đem khăn nhét vào bục bếp.

Dật Ninh đối với vị thiếu gia này không còn lời nào để nói, rửa sạch bát đũa, lại đem phòng bếp dọn dẹp cho sạch, còn đem tất cả khăn lau phân loại ra dùng thuốc sát trùng giặt sạch treo lên, lúc này mới từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy cái bàn là do Chu Diên tuỳ tay lau dọn, cũng không có lau cho khô sạch, cậu chau mày một chút, lại quay về cầm khăn mặt đi ra lau sạch sẽ mới thôi.

Chu Diên vẫn đứng ở một bên nhìn thấy, có chút lơ đễnh nói: ” Lau sạch sẽ như vậy làm cái gì, tiếp theo muốn ăn còn không phải lại bẩn.”

Dật Ninh phì cười, nhỏ giọng than thở: ” Anh vừa ăn lại đã muốn ăn bữa tiếp, vậy bữa ăn này anh cũng tiêu hoá hết rồi a.”

Không ngờ tới lỗ tai Chu Diên thính như vậy, cư nhiên nghe được, hắn cười cười đi tới quấy nhiễu Dật Ninh, còn nói: ” Nói xấu tôi còn tưởng tôi không nghe thấy sao!”

Dật Ninh có chút xấu hổ, không ngừng trốn tránh tay Chu Diên, nhưng vốn không có sức lực như Chu Diên, trốn cũng trốn không xong, bị hắn cù cho cười khanh khách, mặt đỏ bừng đến nỗi không thở nổi, thật sự tức giận, mới lên tiếng phản bác: ” Vốn đúng là như vậy mà!”

Chu Diên buông Dật Ninh ra, nhìn Dật Ninh mặt đỏ ánh mắt ướt át, môi hồng nhuận, trong lòng liền ngứa ngáy, vốn định buông Dật Ninh ra, Dật Ninh sẽ trở về phòng, nhưng hắn lại đem Dật Ninh ôm vào lòng, ôm chặt lấy eo cậu, nâng gáy cậu lên, hôn lên môi cậu.

Dật Ninh nhất thời phản ứng không kịp, bị Chu Diên đánh lén thành công, mới đầu còn muốn phản kháng, lúc sau cũng không còn khí lực mà phản kháng, bị Chu Diên môi lưỡi triền quấn, hàm trên bị trêu chọc đến phát ngứa, hai chân không còn đứng vững, nếu không phải Chu Diên ôm chặt thắt lưng cậu, chỉ sợ cậu đã ngã xuống.

Dật Ninh đưa tay ôm lấy lưng Chu Diên, nhắm mắt lại, trong hơi thở tràn ngập vị đạo của Chu Diên, môi lưỡi tương giao, đầu lưỡi cũng đã tê dần, nhưng Chu Diên vẫn không buông cậu ra, cuối cùng đến khi cậu cảm thấy hít thở không thông nữa, trong đầu chỉ còn khoảng khống trống rỗng, thì Chu Diên mới buông ra, cậu dựa trên bờ vai Chu Diên thở hổn hển hồi lâu mới bình ổn lại.

Dật Ninh mặt đỏ bừng, nén giận trừng mắt nhìn Chu Diên trong giây lát, mới yên lặng từ trong ***g ngực Chu Diên lui ra, chạy nhanh về phía phòng mình, cậu sợ nếu chính mình chậm một nhịp, nói không chừng lại bị Chu Diên kéo trở về.

Vừa rồi dưới thân Chu Diên rõ ràng nổi lên phản ứng, chọc và thân thể cậu, làm cho cậu có cảm giác hoảng sợ.

Chu Diên nhìn Dật Ninh đứng ở cửa, mới liếm liếm môi dưới,nguyện vọng chưa thành, buồn bã tiu nghỉu, nhìn chính thân dưới của mình, thở dài một hơi, rồi tiến vào phòng tắm đi tắm rửa.

Ai!!! khi nào thì mới có thể đem Dật Ninh lừa đến trên gường đâu, đây chính là một vấn đề cần giải quyết cấp bách, hắn cảm thấy được đây là vấn đề trọng đại trong cuộc đời của hắn, hắn cần tốn nhiều thời gian suy nghĩ chuẩn bị.

Dật Ninh trở lại phòng, nghĩ lại vừa rồi ánh mắt Chu Diên nhìn cậu tràn đầy khát vọng cùng yêu thương, trong lòng cậu cũng có tình cảm ấm áp, nhưng vẫn bất an. Ngồi ở bên máy tính đánh cũng không ra chữ, liền ra khỏi phòng lấy một chén nước để uống, đi ngang qua phòng khách, phát hiện Chu Diên đã tắm gội sạch sẽ còn để tóc ướt sũng ngồi ở sooffa xem tivi cùng uống rượu.

Dật Ninh nhíu mày, đây thực là cách sống không lành mạnh nha!

Dật Ninh rót chén nước uống, lại cầm khăn mặt vội tới lau tóc cho Chu Diên, Chu Diên cười cười nhìn cậu, vẻ mặt hưởng thụ. Ngón tay Dật Ninh thon dài nhanh nhẹn, lau tóc Chu Diên, Chu Diên thoải mái đến nỗi híp mắt thở dài. ( nhìn mà ko được ăn>>> khổ anh Diên).

Trong tivi đang phát lại trận đấu bóng đá, Dật Ninh đối với lĩnh vực này cũng không có nhiều hứng thú, cậu lau tóc cho Chu Diên xong định trở về phòng, lại bị Chu Diên đưa tay kéo lại, Dật Ninh lên tiếng hỏi: ” Làm sao vậy?”

” Ngồi nói chuyện một lát, hai người ở nhà, cũng là làm mấy việc này.” Ánh mắt Chu Diên mong chờ nhìn Dật Ninh , cách nói của Chu Diên  làm Dật Ninh cảm thấy, lẽ nào Chu Diên đang làm nũng sao?”

Dật Ninh vốn lớn hơn Chu Diên hai tuổi, tuy nhìn qua có vẻ trẻ hơn Chu Diên, nhưng trong lòng cậu có đôi khi lại xem Chu Diên như em trai, cho nên lúc này cậu mới sửng sốt một chút, cư nhiên đưa tay sờ sờ mái tóc của Chu Diên vừa rồi bị cậu sát nên có chút rối, đáp lời: ” Được, để em đi đóng máy tính rồi ra.”

Chu Diên cầm tay Dật Ninh đang đặt trên đầu mình xuống hôn một cái, lúc này mới cười nhìn Dật Ninh lê dép về phòng.

Không thể không thừa nhận, từ lúc trải qua chuyện ngày hôm qua, quan hệ giữa Chu Diên cùng Dật Ninh tiến thêm một bước, mà chứng cứ xác thực nhất chính là hai người đã có tiếp xúc thân thể cùng hành vi thân mật hơn rất nhiều.

Dật Ninh đóng máy tính, đứng trước cửa phòng mình đờ ra trong chốc lát, nghĩ chính mình hiện tại đi tới bên người Chu Diên nói không chừng chính là dê vào miệng cọp, như vậy rốt cuộc có nên đi hay không, chỉ cần lúc này mình nói muốn vào bếp làm chút điểm tâm, Chu Diên hẳn sẽ không ép buộc cậu phải theo.

Chu Diên thấy Dật Ninh vào đóng máy tính mất nửa ngày, liền lớn tiếng hỏi: ” Dật Ninh, em đang làm gì thế, sao còn chưa ra đây!”

Dật Ninh đang suy tư giật mình tỉnh lại, thầm nghĩ hai người nếu như đã giao du qua lại, đương nhiên phải hoà nhập cả thể xác và tinh thần, bằng không giữa hai người sao có thể có kết quả. Vì thế mới ra cửa phòng  đáp lời Chu Diên: ” Tới rồi đây.”

Tới phòng khách, Dật Ninh lại hỏi, ” Chu Diên, anh muốn ăn táo không? Để em đi gọt!”

Chu Diên quay đầu lại nhìn cậu một cái, bất đắc dĩ lên tiếng, ” Em không cần nghỉ ngơi một chút sao, làm sao cứ bề bề bộn bộn như vậy! Tôi muốn ăn táo tôi sẽ tự đi lấy, em đừng vội vàng làm gì!”

Dật Ninh đành phải đi qua ngồi bên cạnh Chu Diên, xem bóng đá khiến cậu thấy chút buồn ngủ, nhưng vẫn ngồi bên cạnh Chu Diên không rời đi.

Mới đầu hai người đều tự ôm một cái gối ôm ngồi xem, sau một lúc, Chu Diên đã đem chính gối ôm của mình vứt sang một bên, dịch lại gần Dật Ninh, đầu dựa vào đầu cậu, tiếp qua một chốc, đến khi Dật Ninh buồn ngủ thần trí lơ mơ, Chu Diên đã đem cậu ôm vào lòng, để cậu dựa vào người mình, tay ôm vòng qua eo cậu.

Dật Ninh lúc bị Chu Diên ôm vào lòng đã tỉnh dậy, đang muốn giãy dụa đứng lên, nhưng Chu Diên lại không buông tay, trái lại nói ” Cứ như vậy đi, ôm em so với ôm gối thoải mái hơn.”

Dật Ninh nghĩ một chút cũng không giãy dụa nữa.

Dật Ninh miễn cưỡng nhìn đám người trong tivi cướp qua cướp lại một trái bóng, ngáp ngủ liên tục, Chu Diên cười hỏi cậu: ” Em thực sự không có hứng thú!”

Dật Ninh lắc đầu, ” Hồi trung học cơ sở lúc tham gia đá bóng bị đá trúng nhiều quá, có lần còn ngã lăn ra đất khuỷu tay chảy cả máu, làm sao còn có thể thích đá bóng.”

Dật Ninh khi đó bị các nam sinh tẩy chay, bọn họ chơi bóng đá bóng rổ cũng không bao giờ rủ cậu, nếu Dật Ninh có đến xem, bọn họ khi nóng sẽ cởi áo, chỉ mặc quần sooc, sẽ cảm thấy Dật Ninh đang nhìn bọn họ, làm cho bọn họ có cảm giác bị người ham muốn sỉ nhục, cho nên luôn bày trò để đuổi Dật Ninh đi, ví dụ như nếu đá bóng thì cố ý đá lên người cậu, đánh bóng rổ thì ném vào cậu…. v….v. Sau đó Dật Ninh cũng hiểu rõ trò này, cậu cũng không bao giờ…. đến xem nữa, đương nhiên, tham gia lại càng không.

Dật Ninh nghĩ ngợi, trên mặt hiện rõ vẻ buồn bã tiu nghỉu, cậu đúng là so với người khác nữ tính một chút, nhưng sao lại phải chịu cách đối xử như vậy, nói cho cùng dù cậu là đồng tính luyến ái, cũng không có nghĩa người đàn ông nào cậu cũng thích, những người đó như thế nào lại suy nghĩ bậy bạ như thế.

Chu Diên nhìn ánh mắt buồn bã của Dật Ninh , vẻ mặt đau xót, trong lòng có chút lay động, nâng cằm Dật Ninh lên, nhìn vào mắt cậu hỏi: ” Làm sao vậy, nhớ tới cái gì không vui sao?”

Dật Ninh lắc đầu không nói.

” Không thể nói cho tôi biết sao? Chu Diên có phần bất đắc dĩ cười cười, lúc sau lại lấy lại tinh thần, ” Chúng ta trao đổi, tôi kể một chuyện của tôi, để trao đổi với chuyện em vừa nhớ tới thế nào?”

Dật Ninh đâu có muốn nghe Chu Diên kể chuyện cũ, nhưng mà Chu Diên cũng không cho cậu có cơ hội cự tuyệt, Chu Diên đã tự biên tự diễn, ” Trước đây có một khoảng thời gian tôi rất là béo, bất quá tuy mập mạp nhưng tôi đánh nhau vẫn rất được, sau đó còn trở thành lão đại trong trường. Lúc đó một người lớn tuổi trong trường đúng là không có mắt, nhìn thấy tôi đá bóng lại nói tôi so với quả bóng còn tròn hơn, lúc ấy tôi tức quá bèn chạy về nhà, nhìn thấy lão ba của tôi, liền hỏi: ” Ba ba, có người nói con so với quả bóng còn tròn hơn, làm sao bây giờ?’ ba tôi lúc ấy chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái mà trả lời: “quả bóng chính là hình cầu, dù có tròn đến mấy cũng không thể so với nó tròn hơn, có thể làm sao bây giờ.”

Chu Diên nói xong, hai mắt chờ mong nhìn Dật Ninh, Dật Ninh nhìn Chu Diên không nói lời nào, sau đó mới chớp chớp mắt hỏi, ” Cứ như vậy?”

Chu Diên gật đầu, ” Chính là như vậy a!”

” Anh kể đây chính là chuyện cười sao?” Dật Ninh hỏi.

” Đúng là cái người tên Chu nhị kia kể chuyện cười hay sao? Tôi lúc ấy cũng không có phản ứng gì, hiện tại nghĩ lại, cha tôi lúc bình thường đều là bộ mặt quan tài, không ngờ tới có lúc còn có thể nói đùa.” Chu Diên vừa nói vừa cười, chủ yếu là hắn đang nghĩ đến không ngờ Chu Ký có thể nói ra những lời như vậy.”

Dật Ninh lại không biết về bối cảnh lúc đó, nếu buồn cười mới là lạ!

Vì vậy Chu Diên kể chuyện cười hoàn toàn thất bại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.