Anh Là Cảnh Đẹp Phương Xa

Chương 1: Về việt nam




Chu Diên có việc bận mất mấy ngày, đến lúc đi tới tiệm sách tìm người vẫn luôn ngồi bên cửa sổ kia thì, phát hiện cậu cũng không có ở nơi đó.

Mang theo mong chờ mà cố ý đi tìm người ta, thế nhưng người lại không xuất hiện, Chu Diên trong lòng có chút mất mát, nhưng lại càng phẫn nộ nhiều hơn.

Đời người không khỏi có những lúc không được như ý, Chu Diên mặc dù sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ cũng quen thói ngang ngược hoành hành, nhưng cũng không thể nói mọi chuyện của hắn luôn được như ý, trái lại, chuyện không vừa ý hắn chỉ sợ so với những đứa trẻ bình thường khác e rằng còn nhiều hơn, từ lúc sinh ra đã không được cha mẹ thương yêu, về sau càng bị bỏ mặc, tuy rằng hắn gây rất nhiều chuyện sai trái, gây hoạ cũng nhiều thế nhưng luôn có người giúp đỡ thu dọn hậu quả rối rắm, dù hắn mỗi lần đều bị giáo huấn rất thê thảm, chính là hắn cũng không sửa đổi được.

Mong đợi không thành, Chu Diên điều đầu tiên tức giận đương nhiên là người đáng lẽ phải ngồi ở bên cửa sổ kia, thế nhưng, hắn ngoài việc tức giận ra cũng không có cách nào khác, chỉ có thể giận mình tính tình cáu kỉnh mà thôi.

Ngày hôm sau hắn không đến tiệm sách chờ nữa, mà ở tại văn phòng thỉnh thoảng dùng kính viễn vọng quan sát, chính là vẫn không thấy thân ảnh màu trắng kia xuất hiện.

Vài ngày trôi qua.

Chu Diên cũng không hiểu mình bị làm sao, chỉ là không thấy một người, chính mình lại chịu ảnh hưởng lớn như vậy. Rối loạn một hồi cũng thông suốt, hắn cũng không thèm quan tâm việc này nữa.

Chỉ cần, đến bar tìm một mỹ nữ, nhưng đến giờ phút quan trọng lại cảm thấy không tới, hành quân lặng lẽ ( chỗ này ý tứ, mọi người tự tưởng tượng nhé ^_^), còn làm cho mỹ nữ tưởng hắn sinh lý có vấn đề.

Chu Diên tức giận đến chửi ầm lên.

Đành phải lái xe tiễn mỹ nhân về bar.

……….

Mấy ngày nay trời mưa rả rích, những cơn mưa mùa thu lạnh lẽo, rất nhiều người đều bắt đầu mặc thêm quần áo, thậm chí vài người mặc cả áo lông.

Dật Ninh sợ nhất là khí lạnh, cậu vừa mặc áo lông lại còn khoác thêm bên ngoài một lớp áo khoác.

Mấy ngày trước có một đêm trở lạnh,cậu mở cửa sổ đi ngủ lại không có đắp chăn, nên mới bị cảm lạnh, Dật Ninh sợ nhất đi bệnh viên, mới tới hiệu thuốc mua chút thuốc cảm, nhưng bệnh vẫn không khá hơn là mấy, cậu vừa ho khan vừa chảy nước mũi, cũng không thể đến thư viện đọc sách, vì vậy mỗi ngày lại càng dành nhiều thời gian để ngủ.

Dật Ninh thích trời mưa, trời mưa khí trời mát mẻ, lúc ở trong nhà chỉ cần lên đèn, thì tạo thành một thế giới riêng an toàn, mỗi lúc ra ngoài, trên mặt đất ẩm ướt, đi một đôi giầy có gót cao một chút, từng bước từng bước chậm rãi đạp trên mặt đất, tuy có thể dính chút nước, thế nhưng, cũng làm cho người ta có cảm giác êm dịu; mỗi người đều cầm một chiếc ô, tán ô có thể che ngang tầm mắt soi xét của người khác, nước mưa theo tán ô nhỏ xuống, một giọt một giọt, rơi xuống mặt đất tạo thành bọt nước nho nhỏ, tĩnh lặng, nhu hoà, cho dù là nơi đô thị hiện đại, đi trên những con đường bằng xi măng, hai bên là những ngôi nhà được quét vôi trắng xoá, từng hạt mưa rơi trên mái ngói, đem lại cảm giác nhu hoà cùng tinh tế……..

Dật Ninh tay phải cầm chiếc ô đen, bên ngoài chiếc áo len màu chàm còn khoác thêm một chiếc áo kaki, không có kéo khoá, bên dưới mặc một chiếc quần jean màu xanh thẫm bó sát người, đi đôi giầy tối mầu cao khoảng ba phân, trên mũi giầy đã dính chút nước mưa, vạt quần áo cũng hơi ẩm ướt.

Tay trái cầm theo hai túi đồ, bên trong là mấy thứ vật dụng hàng ngày còn có thực phẩm cùng rau dưa hoa quả các loại, mỗi tuần đi siêu thị một lần, mỗi lần lại mua một ít, tay cậu đã hằn lên vết lằn do xách đồ quá lâu, mặc dù thấy tay rất đau, nhưng vào giữa lúc trời mưa thế này cậu cũng không có chỗ đặt đồ xuống để nghỉ ngơi một lát, chỉ có thể nghĩ đến việc gì khác để quên đi, giả dụ như, nghĩ tới một đoạn tản văn về mưa.

Lúc này cũng đã gần mười giờ tối, lại bởi vì là ngày mưa, nên trên đường rất ít người đi lại, Dật Ninh tâm tư lúc này đã bay rất xa, cơ hồ đã tưởng tượng chính mình đang đi trên con đường đá mấy trăm năm trước, thậm chí trước mắt là phản quang của ánh đèn chiếu xuống mặt nước, cũng giống như ánh nến được thắp sáng lên từ những chiếc đèn ***g đỏ, nhẹ nhàng lay động trong gió.

Một chiếc xe thể thao từ bên người cậu vụt qua, một vũng nước đen trên đường vọt lên, cơ hồ văng cả lên mặt mà ướt cả toàn thân cậu, vừa ướt vừa lạnh, hơn nữa ngoài ý muốn là nước văng lên quá mạnh, khiến Dật Ninh bị nước quét tới té ngã trên mặt đất.

Mấy thứ trong tay đương nhiên đều rớt trên đất, dù cũng văng xa vài thước, hơn nữa bị gió thổi đi, càng ngày càng bị thổi ra xa.

Dật Ninh toàn thân ướt đẫm, vừa lạnh vừa bẩn, đồ vật cũng nát hết, bàn tay trái cùng khuỷ tay truyền đến cảm giác đau đớn nhắc nhở cậu bàn tay cùng khuỷ tay vừa bị chà sát trên đường mà bị thương, đau đớn ở chân làm Dật Ninh nghĩ tới vì đi giày có chút cao nên mới bị trặc chân.

Thật sự là mã thiện bị người kỵ, nhân thiện bị người khi, hiện tại ngay cả ông trời khi dễ cậu, làm cho cậu một ngày cũng sống không thoải mái.

Ở trong lòng mắng lão thiên vài câu, chậm rãi đứng dậy lại bắt đầu kiểm điểm chính mình lúc đi đường có phần lơ đãng, cho nên bị như vậy cũng là tự làm tự chịu.

Người đi đường nhìn qua bên này xem một chút, sau đó lại nhanh chóng rời đi .

Nhân tình thế thái, chính là như vậy.

Dật Ninh thở dài một tiếng, đang định đi nhặt chiếc ô trở về, sau đó thu dọn mấy thứ bị rơi vương vãi.

Mắt cá chân đột nhiên truyền đến cảm giác nhoi nhói cùng co rút đau đớn làm cậu nhăn cả mặt mũi, khập khiễng đi được vài bước, còn có một người chạy tới giúp cậu nhặt ô, Dật Ninh còn đang nghĩ, người kia vội vàng đến là để giúp cậu hay vẫn là muốn thừa dịp mà ăn cướp, thì đối phương đã quay trở lại, còn nói với cậu, “Là tôi lái xe không chú ý, có va vào cậu không, cậu không sao chứ!”

Bầu trời vẫn còn mưa nhỏ, tí ta tí tách, trên mặt đất không phải con đường bằng đá xanh như Dật Ninh tưởng tượng, là đường xi măng, nhưng ở ánh đèn trong mưa cũng hiện ra chút sắc màu cổ đại.

Chu Diên giơ ô che trên đầu Dật Ninh.

Dật Ninh trên người đầy nước, trên mặt cũng dính chút bùn, cả người vừa lạnh vừa bẩn đến khó chịu, nhưng trong lòng lại nảy sinh một loại cảm động cùng ấm áp kỳ dị. Dù sao trên đời cũng vẫn có người tốt.

Tuy rằng chính là người này làm mình toàn thân sũng nước, còn làm cho cậu bị ngã, nhưng hắn lại có thể quay lại đã là rất tốt rồi, dù sao cũng không có ai nhìn thấy biển số xe của hắn, cho dù mình có xẩy ra chuyện gì, cũng tìm không được hắn.

“Không có việc gì!” Dật Ninh nhận ô từ tay Chu Diên, đáp lời.

“Tôi thấy cậu đi lại có chút vấn đề, bị thương phải không, để tôi đưa cậu đi bệnh viện” thời đại này bị người đụng phải mà còn nói không có việc gì người như vậy hẳn là không còn. Chu Diên vẫn còn biết phải trái, đi xe, đụng người té ngã xong, hắn mới từ kính hậu quan sát được, hôm nay đúng là nhàm chán, vừa mới đưa nữ nhân kia trở về dù sao cũng không có chuyện gì để làm, còn không bằng ở lại làm việc tốt, vì thế mới xuống xe đội mưa đến hỏi han người bị xe hắn quét tới.

“Tôi không có bị đụng, chỉ là chân có chút trặc mà thôi.” Dật Ninh nói xong mới chú ý tới đối phương chính là người đã gặp ở tiệm sách hai lần, nét mặt lộ ra chút kinh ngạc.

Dật Ninh hôm nay không đội mũ, trên mặt còn có bùn lầy, Chu Diên cũng là lúc này mới chú ý tới hắn là người ở tiệm sách, cũng thực kinh ngạc.

Hai người đồng thời lên tiếng, “Là anh/ Là cậu?”

Nói xong hai người đều bật cười.

Dật Ninh xem xét mấy thứ rơi trên đất, xem chừng phần lớn chỉ bị bẩn không thể ăn được nữa, có chút khó xử.

Chu Diên cũng nhìn xem, lập tức nói, “Mấy thứ này cũng không dùng được nữa, hết bao nhiêu tôi sẽ bồi thường, thứ này cứ kệ đó, chân cậu đang bị thương muốn đến bệnh viện kiểm tra không.”

Dật Ninh không nghĩ tới người nọ tốt bụng như vậy, cũng cảm thấy ngại ngùng, dù sao cũng do mình đi đường không để ý, chỗ này lại là chỗ rẽ phải, người này cũng không trái luật giao thông, tự dưng để cho hắn bồi thường cùng đưa đi bệnh viện thực sự là không thể chấp nhận được.

“Không cần, tôi đứng ở giữa đường là tôi sai, tôi sẽ tự đi khám, anh không cần bận tâm. “ Dật Ninh từ lần bị đưa đi viện lần trước, nghĩ đến tình cảnh lúc đó, liền chán ghét bệnh viên, còn chán ghét cả bác sĩ, cho nên, cũng không muốn đi viện, trên chân tuy có chút đau nhức, nhưng lúc về chỉ cần bôi thuốc cùng mát xa một chút là ổn, lên nhẹ nhàng cự tuyệt ý tốt của Chu Diên.

Chu Diên thật đúng là lần đầu tiên gặp được người như vậy, nếu là người khác có người nào  không bắt đền đâu, cho dù không bị thương cũng phải la làng nên đòi đi bệnh viện kiểm tra toàn thân, lại càng đừng nói đến bị thương thế này, ngoại trừ chi phí thuốc men, thậm chí còn đòi cả bồi thường tổn thất tinh thần. Người này đúng là kỳ lạ, một người thú vị.

“Vẫn là tôi nên đưa cậu đi bệnh viện khám xem! Cậu xem, xe tôi đã ở tận đây rồi, cậu muốn đi, không phải đi xe vẫn tốt hơn!” Chu Diên nói xong đã muốn đỡ cậu lên.

Dật Ninh theo phản xạ tránh ra, cậu không muốn cùng bất luận người nào đụng chạm.

Chu Diên nhìn cậu như vậy, có chút tức giận, “Cậu có ý gì, tôi muốn đưa cậu đi bệnh viện, bồi thường tiền thuốc men, cậu tránh tránh né né làm cái gì.”

Hắn lên tiếng giải thích rồi đi tới kéo lấy Dật Ninh.

Dật Ninh bị hắn kéo một cái đến lảo đảo, lập tức nói, “Anh đừng kéo tôi, tôi tự đi được!”

“Vậy lên xe đi! Cách nơi này không xa có bệnh viện.” Chu Diên nói.

Dật Ninh vẻ mặt bình tĩnh đang muốn nói không đi, nhưng lại sợ người này kéo mình, vì thế mới nói “Còn phải thu dọn mấy thứ rơi trên đất, nếu không nhỡ người khác giẫm phải thì rất dễ bị ngã.”

Chu Diên nghĩ, “Quan tâm họ làm gì, họ ngã thì liên quan gì đến tôi.” Nhưng nghĩ một người nhã nhặn lại thích đọc sách như cậu ta, lại đang muốn trước mặt Dật Ninh biểu hiện tốt một chút, liền sửa miệng nói, “ Để tôi nhặt.”

Chu Diên lúc nhặt lên đồ rơi vãi có nhìn một chút, một túi to có đủ dầu gội sữa rửa mặt xà phòng tắm giặt linh tinh, bên trong có cả mì tôm, thịt cá, đồ ăn sẵn, còn vài thứ đồ ăn vặt gì đó hắn không biết, còn có táo, táo có vẻ mua nhiều một chút, lúc túi bị rớt, cũng lăn mất ít nhiều, Dật Ninh đem mấy quả bị rơi xa xa nhặt bỏ vào trong túi.

Dật Ninh nhìn túi đồ, ngoại trừ có chút bẩn ra cũng không hỏng hết như cậu nghĩ, chỉ cần rửa sạch là được, liền thở phào một hơi, dù sao mấy thứ này cũng khoảng vài trăm đồng, nếu bị hỏng, cậu cũng chỉ còn cách đi mua lại, như vậy sinh hoạt phí lại có chút túng thiếu.

Chu Diên cầm túi đồ đang định vứt vào thùng rác, Dật Ninh gọi giật hắn, “Anh định làm gì?”

Chu Diên cảm thấy khó hiểu, quay đầu nói, “Ném đi, tôi mua đền cậu cái khác.”

Dật Ninh có chút vội vã, “Vẫn sử dụng được, anh trả lại cho tôi.”

Chu Diên không để ý tới cậu, trực tiếp đem túi đồ vứt vào thùng rác, khiến một cái thùng rác căn bản đang trống rỗng liền bị nhét đầy.

Dật Ninh tức đến đỏ mặt, trừng mắt không nói.

“Cậu phải đi bệnh viện trước, mấy thứ kia bẩn như vậy làm sao cầm lên xe được?” Chu Diên nhìn Dật Ninh đang cầm ô tức giận đến đứng sững người, cũng cảm thấy nên giải thích với cậu một chút.

Dật Ninh mặc dù tính tình luôn luôn hoà hảo, nhưng vẫn biết tức giận, “Tôi cả người cũng đều bẩn, không muốn ngồi xe của anh đi bệnh viện, tôi phải đi về” Nói xong không thèm quan tâm mặt mũi hay không định đi đến thùng rác lấy đồ ra.

“Này! Cậu sao không biết phân biệt phải trái như vậy!” Chu Diên cũng nổi giận, đi tới bắt lấy cậu.

Dật Ninh đương nhiên không cho hắn giữ, hai người ngay tại trên đường giằng co, lôi lôi kéo kéo, một người ép một người cự tuyệt, thu hút không ít người qua đường nhìn ngó, còn tưởng họ là  tình nhân đang giận dỗi.

“Hai nam nhân ở trên đường cái công khai liếc mắt đưa tình, cũng không thấy xấu hổ !” một người phụ nữ trung tuổi có vẻ nhiều chuyện nói.

Hai người đều nghe được, Chu Diên trừng mắt nhìn người kia, ánh mắt lưu manh của hắn làm cho người phụ nữ trung niên kia sợ đến rụt cổ mà bỏ chạy cho nhanh. Dật Ninh thì đỏ mặt, cũng không dám tới thùng rác nhặt lại đồ nữa mà trực tiếp chuẩn bị rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.