Anh Là Bản Tình Ca Mùa Đông

Chương 7




Linh thú tu luyện 2000 năm, chiến lực có thể so với Chân Nhân.

Da thú đánh ra ngoài, hào quang trở nên vô cùng cực nóng, tựa như một đám vân thiên, bao lấy năm cái Vu đỉnh kia, da thú khép lại, sau đó phồng lên rơi vào trong tay lão đầu tử kia.

Bởi vì cởi da thú ra nên cũng lộ ra hình dáng của lão nhân này, lão đầu tử này thân cao chưa đầy một mét năm, thập phần cơ bắp, làn da toàn thân đều là màu đen, màu đen giống như than vậy, chỉ có đôi mắt kia của hắn là hơi có phần ám hỏa sắc.

Trên cằm hắn mọc ra một chòm râu đen dài một thước, tựa như một mảnh xà dài hẹp thật nhỏ, mang đến cho người cảm giác khát máu âm trầm.

- Cổ Lực Đạt, ngươi lại dám quay về Vu Thần Man Thành, hơn nữa còn gây bất lợi cho Thần Nữ nương nương?

Một Vu sư tay cầm quyền trượng lạnh giọng nói.

Lão nhân này gọi là Cổ Lực Đạt, chính là sư thúc của "Cảnh Phong trí sư", chủ nhân Vu Thần Điện đời trước, bối phận cực cao, đã sống hơn tám trăm năm.

Vu sư tuổi thọ vốn rất thấp, rất ít có thể sống qua năm trăm năm, Cổ Lực Đạt cũng nhờ dùng nguời sống rèn luyện tánh mạng nguyên khí, để cung cấp sinh mệnh lực cho mình, làm trái với pháp quy của Vu Thần Điện mới bị khu trục ra khỏi Vu Thần Điện.

Hắn lần này trở về, là muốn đoạt lấy Thiên Vu Thần Thụ trong thể nội Thiên Vu Thần Nữ, cũng khống chế toàn bộ Vu Thần Điện.

- Chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu thôi, nếu nàng thật sự thật sự chính là Thiên Vu Thần Nữ thì cũng sẽ không yếu như vậy, yếu đến mức ngay cả một man sĩ bình thường cũng có thể giết nàng, ngân ngân, Vu Thần Điện rơi vào trong tay Thần Nữ vô năng như nàng, sớm muộn cũng sẽ sa sút, còn không bằng để cho ta giao hợp với nàng, dùng dương nguyên của ta kết hợp với nàng, cướp lấy Thiên Vu Thần Thụ trong cơ thể nàng, để cho ta lên làm chủ nhân Vu Thần Điện.

Cổ Lực Đạt hai mắt lập loè, trong con mắt mang theo ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.

Bạch ngân thần kiệu chở Thiên Vu Thần Nữ đã triệt để rơi xuống lòng đất, nhấn chìm bên dưới, giống như bị một đầu Cự Thú khổng lồ nuốt vào trong miệng vậy.

- Muốn chết.

Bộ lông trên người Thường Đại Dã quang minh vạn trượng, tựa như một đầu Hoàng Kim Sư Tử thần thú, gào thét một tiếng, chấn khiến toàn bộ Vu Thần Man Thành đều nhẹ nhàng rung rung, Cổ Lực Đạt cũng cực kỳ kiêng kị Thường Đại Dã, bị tiếng kêu gào này chấn khiến liên tiếp lui về sau.

Không hổ là Phụng Thiên Bộ đệ nhất bộ chủ, càng là đệ nhất cao thủ Cổ Cương Tộc, uy danh vô cùng, chấn động trời cao, một quyền đánh ra khiến đại địa lần nữa mở ra, sâu trong lòng đất lộ ra một tia vầng sáng màu bạc, bạch ngân thần kiệu đã chìm vào lòng đất hơn 50m.

Ngay khi Thường Đại Dã muốn nâng bạch ngân thần kiệu lên, đột nhiên trong hư không, một đạo bóng đen khổng lồ rơi xuống, lớn chừng hơn trăm mét, là một cái hắc túc cực lớn, tựa như bàn chân cự nhân vậy.

Đây là một vị Tà Đạo cường giả ẩn núp trong bóng tối, tu vị còn cường đại hơn cả Cổ Lực Đạt và tên tu sĩ áo đen kia của Sâm La Điện, chiến lực cực kỳ dọa người, tuyệt đối không phải cao thủ cấp bậc cự phách bình thường có thể sánh bằng.

Thường Đại Dã sinh lòng cảnh giác, chỉ có thể tạm thời thu tay lại, ứng đối với cái hắc túc cực lớn kia.

Hắn tựa như một đầu hoàng kim đại tinh tinh, hai tay rủ xuống ngực, hướng lên trời gào rú, bộc phát ra một cổ chiến ý không gì sánh kịp, duỗi ra hai tay bắt lấy cái hắc túc dài đến trăm mét kia, sau đó xé nát hắc túc đột nhiên xuất hiện, khiến nó tan thành một mảnh vân yên màu đen, biến mất trong không khí.

Đó là vị cường giả ẩn núp trong bóng tối kia cũng không rút đi, lần nữa ra tay, cùng Thường Đại Dã cách không giao phong, đối phương tựa hồ cũng không phải đang liều mạng, mà chỉ là muốn chế trụ Thường Đại Dã.

- Thường Đại Dã chính là Cổ Cương Tộc đệ nhất cao thủ, hơn nữa có thể cùng Đấu Chiến Thiên Hầu liền chín kích mà không bại, Cổ Cương Phủ sao có thể có nhân vật như thế, lại có thể kiềm chế Thường Đại Dã.

Mạc Trùng Ky thập phần khiếp sợ, Thường Đại Dã cùng người trong tối kia chiến đấu thật sự quá kinh tâm động phách, đánh hủy cả một góc Vu Thần Man Thành, có vài chục Cổ Cương Nhân vô tội đã chết thảm.

Phong Phi Vân trong lòng bình tĩnh, nói:

- Sâm La Điện Tứ đại hành giả đều có thực lực như vậy.

- Tứ đại hành giả không phải đã cùng mất tích với Tà Hoàng sao, làm sao có thể còn sống trên đời được.

Mạc Trùng Ky nói.

Chuyện Tà Hoàng chạy ra Đồng Lô Sơn người biết cũng không nhiều, tin tức còn chưa tản ra, chỉ có số ít người biết được.

Phong Phi Vân không muốn khiên mọi người khủng hoảng, cho nên cũng không nói tiếp.

Trần Đạo thấy thế lo lắng, nói:

- Thần Vương đại nhân, chúng ta có nên ra tay không, dù sao nếu Thiên Vu Thần Nữ gặp chuyện không may, Cổ Cương Phủ chỉ sẽ càng thêm hỗn loạn.

- Tạm thời không cần, đối phương mới xuất hiện ba người, một người cường đại hơn một người, tu vị thấp nhất đều đạt đến cự phách trung kỳ, căn bản không phải chúng ta có thể chống cự, hơn nữa ai biết có còn cường giả nào che dấu nữa hay không chứ.

Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn qua mặt đất đã khép kín lại kia, nhiều thêm vài phần phức tạp, lại nói:

- Chờ một chút, lúc cần thiết, có thể trợ giúp một tay.

Bạch ngân thần kiệu và Thiên Vu Thần Nữ chìm vào lòng đất, cũng không biết là bị đè chết, hay là bị người bắt đi, khiến Cổ Cương Nhân trong Vu Thần Man Thành đều cực kỳ phẫn nộ.

Mười hai vị Vu Thần kỵ sĩ kia cưỡi bạch cốt thú, đồng thời tiến công, mười hai cổ khí thế ngưng tụ cùng một chỗ, chiến mâu màu bạc trong tay đồng thời đâm tới Cổ Lực Đạt, lại bị Cổ Lực Đạt đánh ra năm cái Vu đỉnh ngăn trở.

Năm cái Vu đỉnh bay giữa không trung, không ngừng xoay tròn, mỗi một cái đều cao ba mét, trên đó khắc lục lấy ấn ký cổ xưa, tản ra khí tức cường đại dị thường.

Cổ Lực Đạt đứng ở trên đỉnh thạch lâu, trên người phủ lên da thú, trên mặt lộ nụ cười cổ quái, khống chế lấy nắm cái Vu đỉnh đồng thời chiến đấu với mười hai vị Vu Thần kỵ sĩ, vậy mà không rơi vào hạ phong.

Trần Đạo và Mạc Trùng Ky đều thấy tim đập nhanh, ba người này quả nhiên đều thập phần cường đại, chỉ riêng một Cổ Lực Đạt đã chặn mười hai vị Vu Thần kỵ sĩ, đây là tu vị bực nào chứ? Phong Phi Vân nói rất đúng, bọn hắn xông lên căn bản không đủ nhìn, người khác tùy ý đánh ra một chiêu cũng có thể đánh cho mình trọng thương rồi.

- Thác Bạt Hoành, dĩ nhiên là tên vương bát đản ngươi.

Thường Đại Khải giật xuống áo choàng đen của tên tu sĩ Tà Đạo Sâm La Điện kia, lộ ra một thân hình nam tử đỉnh đầu bạch quan, chừng ba mươi tuổi, đứng thẳng trên thạch đạo nghiền nát, thập phần bình tĩnh thong dong.

Nam tử gọi là Thác Bạt Hoành này nhàn nhạt cười:

- Ta cũng không phải vương bát đản, ta chính là Hộ Pháp trường lão thứ mười chín của Sâm La Điện.

- Ngươi đưa Thần Nữ nương nương đi nơi nào rồi?

Thường Đại Khải hét lớn một tiếng, thập phần tức giận, giơ lên một cây thạch đao nặng đến ba ngàn cân, liền bổ tới Thác Bạt Hoành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.