Anh Là Ánh Sáng Rạng Đông Của Em

Chương 4: "Hay cho câu muốn lột xác"




Nhìn lão Dương rời đi, Thư Đạo Lâm đúng là thầm than có việc mới biết lòng người.

Mấy hôm nay Thư Đạo Lâm cảm thấy rất khó chịu vì mọi người nhìn thấy mình là lảng tránh như sợ bị liên lụy.

Bà vợ đã xin nghỉ phép mà lên Bắc Kinh. Chị ta nói bây giờ đã rất nguy hiểm nên cần nhờ người kia giúp.

Nhìn cửa vắng tanh, Thư Đạo Lâm lắc đầu. Uy thế của quyền lực đúng là mạnh, trước đây lúc rảnh rỗi còn có vài người tới nói chuyện, nhưng bây giờ lại không còn một ai.

Thư Đạo Lâm cười thầm trong lòng, nói về chỗ dựa mình sao lại không có, đến lúc đó phải xem mọi người thấy như thế nào.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Thư Đạo Lâm y vẫn có chút lo lắng, Vương Trạch Vinh kia sẽ ra tay chứ?

Đối với Thư Đạo Lâm mà nói thì đây là cơ hội cuối cùng. Y biết chỉ cần Vương Trạch Vinh ra tay thì mọi việc sẽ được giải quyết êm thấm.

Chuyện đến nước này, bọn họ chỉ mong Vương Trạch Vinh sẽ giải quyết cho mình.

Thư Đạo Lâm vốn là người thanh cao, liêm khiết nhưng thông qua việc này y mới hiểu thêm về chính trị, thấy mọi thứ rõ ràng hơn nhiều.

- Lão Thư, quên báo với anh là hội nghị tổ chức hội nghị thường trực Ủy ban, mọi người đều đang chờ anh.

Chánh văn phòng Ủy ban Tô Chung Tiến gọi điện tới cho Thư Đạo Lâm.

Nghe thấy thế Thư Đạo Lâm thiếu chút nữa muốn chửi người.

Tiểu nhân đắc chí.

Thư Đạo Lâm thầm mắng một câu rồi đi ra ngoài.

Y biết Tô Chung Tiến là người của Ninh Thành Vũ. Đáng lẽ Chánh văn phòng nên là người của Thị trưởng, nhưng Thị trưởng vẫn yếu thế hơn Ninh Thành Vũ, vì thế Chánh văn phòng cũng thành người của Ninh Thành Vũ.

Mọi người chờ thì mới thông báo cho mình, đây là chơi mình.

Khi Thư Đạo Lâm thiến vào thì mọi người đã đến đông đủ.

- Anh làm như thế nào mà đến muộn vậy hả?

Ninh Thành Vũ sa sầm mặt rồi lớn tiếng nói với Thư Đạo Lâm.

Thư Đạo Lâm biết Tô Chung Tiến dám làm như vậy nhất định là được Ninh Thành Vũ cho chỉ thị, phản bác cũng không tác dụng. Y không nói gì, dù sao hai người đã như vậy, mình không cần phải sợ. Vì thế Thư Đạo Lâm đi tới ngồi xuống ghế.

Ninh Thành Vũ đập bàn rồi lớn tiếng nói:

- Thư Đạo Lâm, anh còn không giải thích cho tôi.

- Hỏi Tô Chung Tiến đi.

Thư Đạo Lâm có chút tức giận mà nói.

Thư Đạo Lâm nói như vậy, người tham gia sao lại không biết tình hình. Đây là Tô Chung Tiến cố ý gây ra, xem ra hôm nay Ninh Thành Vũ muốn gây chuyện.

- Anh có thái độ gì?

Ninh Thành Vũ nói.

Hội nghị hôm nay chính là Ninh Thành Vũ muốn lấy cớ xử lý Thư Đạo Lâm.

Thấy Ninh Thành Vũ không hề e ngại ai mà nhằm vào Thư Đạo Lâm, mọi người đều thở dài một tiếng. Thư Đạo Lâm này không tính toán mà đắc tội với Ninh Thành Vũ, xem ra vị trí khó giữ.

Ninh Thành Vũ có chỗ dựa rất mạnh nên mọi người đều biết. Mọi người nhìn Thị trưởng thấy ngồi im không dám hé răng là biết ngay Ninh Thành Vũ coi như làm trùm ở Thị xã này.

Hai Phó thị trưởng ngồi cạnh Thư Đạo Lâm liền hơi nhích ghế sang bên để cách xa một chút.

Thư Đạo Lâm cũng đập bàn mà nói:

- Có ý gì thì anh rõ. Ninh Thành Vũ, tôi nói với anh, công đạo ở trong lòng người. Anh làm chuyện gì thì cấp trên sẽ rõ.

Thư Đạo Lâm nói như vậy làm mọi người đều hít sâu một hơi, Thư Đạo Lâm này đúng là cứng rắn.

Ninh Thành Vũ không ngờ Thư Đạo Lâm lại dám can đảm nói chuyện như vậy, mặt y tái mét lại. Y đương nhiên biết việc mình làm nên đầy tức giận nhìn chằm chằm vào Thư Đạo Lâm

Trương Siêu Nguyên ngồi tại chỗ không nói gì. Y muốn xem thái độ của Ninh Thành Vũ đối với Thư Đạo Lâm. Nói thật y cũng không coi trọng Thư Đạo Lâm, có Phó bí thư Tỉnh ủy ở trên thì Thư Đạo Lâm sao có thể sống.

Nghe Thư Đạo Lâm nói như vậy, Trương Siêu Nguyên thầm nghĩ Thư Đạo Lâm đúng là đến bước đường cùng rồi.

Khẽ thở dài một tiếng, Trương Siêu Nguyên cũng bất đắc dĩ với sự bá đạo của Ninh Thành Vũ nhưng không thể làm gì khác, ai bảo người ta có chỗ dựa mạnh.

Trương Siêu Nguyên không dám nói thì còn ai dám nói giúp Thư Đạo Lâm. Tất cả mọi người đều chỉ mong giữ được mình.

Chuyện đến nước này có vẻ nằm ngoài phạm vi khống chế của Ninh Thành Vũ. Thấy mọi người đang nhìn mình với vẻ châm chọc, Ninh Thành Vũ sao không rõ suy nghĩ của mọi người.

Ninh Thành Vũ đập bàn đứng lên rồi chỉ vào Thư Đạo Lâm:

- Thư Đạo Lâm, Ninh Thành Vũ tôi một lòng vì công việc, vì nhân dân, việc làm đều đúng với lương tâm của mình. Anh dám tùy tiện sỉ nhục tôi thì phải có trách nhiệm với lời nói của mình. Không có bằng chứng thì tôi sẽ kiện anh tội sỉ nhục tôi.

Thư Đạo Lâm mặc dù cũng biết Ninh Thành Vũ có chuyện nhưng trong tay không có chứng cứ. Vừa nãy do tức nên mới nói như vậy, nói xong mới biết có chuyện.

Thấy Thư Đạo Lâm ngồi im không dám nói, Ninh Thành Vũ càng kích động.

- Các đồng chí, Ninh Thành Vũ tôi cả đời không làm việc gì tổn hại lợi ích nhân dân, mọi người đều nghe thấy đó, các anh phải làm chứng cho tôi. Thư Đạo Lâm đây là sỉ nhục tôi, việc này tôi muốn được tổ chức minh oan.

Trương Siêu Nguyên khẽ lắc đầu, Thư Đạo Lâm này đúng là dễ tức giận, giờ thì xong rồi.

Mọi người đều nhìn Thư Đạo Lâm với ánh mắt đáng thương, không có chứng cứ mà lại tùy tiện nói như vậy sao?

Ngay khi hội nghị có vẻ mất khống chế thì cửa phòng được mở ra.

Chỉ thấy Bí thư thị ủy Lâm Lãng cùng Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy Lưu Trường Quân tiến vào.

Nhìn nhiều người như vậy tiến vào, mọi người không nhịn được đứng lên.

Trương Siêu Nguyên nói với Lâm Lãng:

- Bí thư Lâm, các vị đây là?

Lâm Lãng mặt không chút thay đổi mà nói:

- Đây là đồng chí Lưu Trường Quân – Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, Phó chủ nhiệm Lưu có việc quan trọng cần nói.

Lưu Trường Quân nhìn Ninh Thành Vũ mà nói:

- Anh là Ninh Thành Vũ?

Ninh Thành Vũ vội vàng đưa tay về phía Lưu Trường Quân mà nói:

- Tôi là Ninh Thành Vũ.

Thực ra Ninh Thành Vũ cũng quen với Lưu Trường Quân, thấy đối phương như vậy thì y không rõ tình hình.

- Tốt, có một số việ muốn anh tới Ủy ban kỷ luật nói rõ, theo chúng tôi.

Thấy hai nhân viên Ủy ban kỷ luật đi tới khống chế mình, Ninh Thành Vũ không thể hiểu nổi. Đến Ủy ban kỷ luật nói rõ là như thế nào thì mọi người đều biết. Bây giờ lại do đích thân Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy tới thì việc càng thêm nghiêm trọng.

Xảy ra chuyện gì?

Mọi người đều có chút giật mình nhìn Ninh Thành Vũ.

Ninh Thành Vũ gần như phát điên mà rống lên:

- Các người dựa vào gì mà bắt tôi, tôi muôn lên Tỉnh ủy kiện các anh, tôi muốn gặp Bí thư Cố, các người không có quyền bắt tôi.

Lưu Trường Quân nhíu mày nói:

- Mang đi.

Nhìn Ninh Thành Vũ bị kéo đi, mọi người không có phản ứng gì.

Lâm Lãng đi tới ngồi xuống rồi nhìn mọi người, sau đó nhìn Thư Đạo Lâm mà nói:

- Lão Thư, vừa nãy chúng tôi ở ngoài cửa cũng nghe được. Anh là đồng chí tốt.

Thư Đạo Lâm cũng rất khó hiểu, thấy mình đến bước đường cùng thì đột nhiên thấy ánh sáng.

Không riêng gì Thư Đạo Lâm, ngay cả Trương Siêu Nguyên cũng rất khó hiểu.

Lâm Lãng lớn tiếng nói:

- Các đồng chí, vừa nãy Phó chủ nhiệm Lưu tới bắt Ninh Thành Vũ thì ng có lẽ không rõ tình hình. Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy đã có chứng cứ về những sai phạm nghiêm trọng của Ninh Thành Vũ.

Nói tới đây y nhìn quanh rồi nói:

- Xuất hiện vấn đề này đúng là làm mọi người đau lòng, nhưng cũng đáng mừng là hầu hết cán bộ của chúng ta có lập trường kiên định, dám đấu tranh chống hủ bại. Đồng chí Thư Đạo Lâm là tấm gương sáng cho mọi người.

Đây rõ ràng là khen Thư Đạo Lâm.

Tâm trạng mọi người tham gia liền trở nên phức tạp. Nghĩ tới vừa rồi Thư Đạo Lâm dám cãi nhau với Ninh Thành Vũ, mọi người liền nghĩ sao mình không rống lên vài câu như Thư Đạo Lâm?

Thư Đạo Lâm này rõ ràng biết tỉnh sẽ có hành động mà không thông báo, bây giờ chỗ tốt rơi hết vào người y.

Thực ra Lâm Lãng cũng không rõ tình hình của Thư Đạo Lâm. Hôm nay nhận được điện của Bí thư Hà và nói mình cần phối hợp với Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy.

Bây giờ Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy đột nhiên bắt Ninh Thành Vũ, chuyện này đã rõ ràng là Bí thư Hà nhằm vào Cố Quốc Sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.