Anh Không Phải Ghét Omega Nhất Sao?

Chương 61: Đêm xuân đáng giá nghìn vàng




Ngày thứ hai, Viên Hạo cùng hai người An Tâm ra xem chỗ mảnh ruộng thổ kim trứng kia, An Bình cùng An Ý thì đi tìm việc làm. An Ý cùng An Toàn được phân công đi xung quanh tìm xem còn nơi nào có thể trồng được hoa màu hay không. Kỳ thực nơi này rất lớn, lại chỉ có mấy người bọn An Bình, theo ý của Viên Hạo thì là có thể tìm ra được một mảnh đất như thế nữa hay không, nhiều thứ linh tinh, một nhà sáu người đàn ông, ăn cơm cũng là một vấn đề vô cùng lớn. Cậu lại không thể nói cho mọi người rằng tôi có một cái không gian, là đồ vật rất tốt. Nếu như muốn tiếp tục sinh sống ở nơi này thì nhất định phải tìm được công việc mà mình có thể làm, coi như là làm ruộng cũng được.

Kỳ thật Viên Hạo cũng không biết bây giờ làm ruộng không giống với năm mà cậu sinh sống, nghề nghiệp nông dân này có thể trở thành trái quý. Đâu giống như thời đại cậu sinh sống, nông dân ở bên ngoài làm thêm có lúc sẽ đùa giỡn nói là công việc phóng thí, lúc nào già thì chỉ cần phủi mông bỏ đi, không chịu được thì về nhà trồng trọt. Kỳ thực những lời nói này chỉ là tự an ủi mình, tại sao phải đi ra ngoài làm thêm, còn không phải là trồng trọt cũng không kiếm được bao nhiêu tiền hay sao. Làm công tuy rằng khổ cực, nhưng có thể kiếm được nhiều tiền hơn một chút, hơn nữa mỗi tháng đều kiếm được tiền. Không giống như làm ruộng, chỉ có mùa thu hoạch mới có thể có tiền, hơn nữa hằng năm thu hoạch còn phải dựa vào thời tiết, khí hậu tốt tốt thì đỡ, nếu như hằng năm mùa hè có lũ, chỉ có một số ít nơi có thu hoạch, còn trên căn bản là khó khăn chồng chất. Có lúc còn phải bán với giá cao, mới có thể hoàn lại chút tiền.

Bán hoa màu kiếm được chút tiền cầm ở trên tay, tiêu dùng một năm cũng phải rất tiết kiệm. Nếu như trong nhà có hài tử lên cao trung hoặc học đại học, người nhà đến thời gian nông nhàn lại chuẩn bị làm việc thêm. Một gia đình nông thôn chỉ dựa vào làm ruộng, còn phải gánh vác gánh nặng học phí, ngày tháng trải qua chắc chắn rất khó khăn, kiếm việc nào cũng vô cùng khó khăn. Nhưng mà hiện tại làm công ở bên ngoài cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, giá cả đắt đỏ như vậy, cái gì cũng đều tăng giá, nhưng tiền lương lại không tăng (quá đúng TToTT), rất nhiều người tình nguyện hồi hương làm ruộng, nông nhàn thì chuẩn bị chút việc vặt để làm, ngày tháng cũng coi như đủ. Cuộc sống của người bình thường đều như vậy.

Đệ đệ Viên Hạo học đại học ở thành phố lớn, bốn năm qua cũng dùng đến mười vạn, mà thu hoạch trong nhà cậu vô cùng rõ ràng, bình quân một năm có chừng ba vạn, nhưng đây chính là thu vào toàn bộ, còn phải để làm công chuyện, rồi lại tiền ăn, trừ những thứ này đi cũng còn chẳng được bao nhiêu. Có lẽ vì vậy mà phụ thân Viên Hạo mùa đông đều ra công trường xây dựng làm việc, một phần tiền hận không thể chia làm hai nửa để dùng, như vậy mới có thể nuôi đứa con trai lên đại học. Đệ đệ cậu tuy rằng dùng tiền không quá nhiều, nhưng thành phố lớn, tiền kia của hắn cũng không coi là nhiều, kỳ thực hiện tại cuộc sống đại học cũng rất khó, người nghèo quá cũng sẽ bị người khác coi thường,ăn mặc quá khác biệt sẽ bị người khác châm biếm. Có lúc trong cuộc sống tập thể, người nghèo nhất thường bị bắt nạt nhiều nhất. Viên Dương xem như là tiểu tử khôn khéo, hắn ở trong một tập thể như vậy nhiều lúc cũng thật lực bất tòng tâm. Bởi vì mọi người vô hình chung đều bài xích ngươi, ai bảo nhà ngươi làm ruộng, ai bảo nhà ngươi nghèo,mỗi tháng chỉ có một chút phí sinh hoạt, không dám cùng bạn học ra ngoài chơi bời, rất nhiều hoạt động cũng không tham gia. Cuộc sống như thế, thật sự không dễ chịu. Cha mẹ cũng rất rõ ràng những chuyện như vậy, cho nên mới phải dùng hết sức cho nhi tử một ít tiền.

Ngay cả chính bản thân Viên Hạo, đến nơi như Đông Quản, cũng là có không ít ánh mắt không tốt, người làm ở công trường xây dựng đi ra, người khác liền biết ngươi là dân làm công, ngay cả ngồi xe buýt cũng đặc biệt kì thị. Mọi người đều là đeo túi da hàng hiệu, ngươi mang một hành lý rách nát, vừa lên xe người khác liền biết ngươi là dân làm công, hầu hết mọi người đều hận không thể cách xa ngươi một chút, chỉ lo bị dính mùi lên người. Tết hằng năm, trạm xe lửa rất nhiều tình cảnh như vậy, đâu đâu cũng đầy người như vậy, họ tiết kiệm quen rồi, kiếm tiền cũng rất khó khăn, vì vậy mọi người đều không để ý đến hình tượng bên ngoài. Nếu như ngươi thường xuyên đi xe lửa về Tết, ngươi nhìn một chút là có thể nhận ra đâu là nông dân, công nhân và tầng lớp có tiền, khác nhau rất rõ. Trạm xe lửa ở Trung Quốc là địa phương rất đặc sắc. Muốn thấu hiểu sinh hoạt của tần chót nhất, tốt nhất là ngày nghỉ lễ đến chỗ trạm xe. Đương nhiên là nếu người mua được vé.

“An Tâm. Nơi này có xe lửa hay không?” Đang nghĩ linh ta linh tinh, Viên Hạo thuận miệng hỏi một câu.

“Không có. Nhưng ở viện bảo tàng có. Em đã thấy, chính là một loại xe thùng rất dài.”

“Tại sao?” Viên Hạo có chút kì quái.

“Hiện tại nhân khẩu không nhiều, cũng rất ít người có nhu cầu xuất hành cùng nhau, xe lửa quá to, quá lãng phí. Hơn nữa không khách (xe khách trên không) cũng rất thuận tiện.” An Tâm giải thích khiến Viên Hạo đặc biệt khó chịu. Trước đây đối với vé xe lửa, Viên Hạo cực kỳ thống khổ, kỳ thực cậu không thích ngồi xe khách, đặc biệt là xe đường dài. Thật sự rất khó chịu, chỗ quá bé quá chật, đồng thời cũng không an toàn. Nếu như có thể mua được vé, cậu đã tình nguyện ngồi xe lửa, tuy rằng cậu chỉ đi xe lửa chậm, bởi vì giá vé tiện nghi, phía trên người cũng đông như mắc cửi, ngoài trừ người đẩy xe đồ ăn cùng với nhân viên ở bên ngoài, những người khác ngay cả muốn đi vệ sinh cũng giống như là phải vượt qua hai mươi lăm ngàn dặm trường chinh vậy. Nhưng xe lửa lại thoải mái xe khách một chút, đặc biệt là người có chút say xe như Viên Hạo, ngồi xe khách đường dài quả thật là một loại hình phạt thống khổ.

Không nghĩ tới xe lửa ở đây đã trở thành lịch sử, tâm tình của Viên Hạo rất vi diệu, giống như môt lần nữa nghiệm chứng mình đã không còn sống ở niên đại mình quen thuộc nữa. Nếu như Viên Hạo là một tiểu thanh niên thời thượng, đầu tiên cậu sẽ nghĩ ngay là mình xuyên không rồi. Nhưng cậu là một công nhân nho nhỏ, cả ngày ngoại trừ làm sao để kiếm tiền,ăn cho ngon một chút, mặc tốt hơn một chút, làm gì còn thời gian cho mấy loại sinh hoạt như vậy, đến cả TV cũng cực ít xem, bởi vì cậu không có TV, cũng không có máy vi tính, chỉ có một cái di động cùi, tình cờ lúc trước xem QQ, xem một vài tin tức. Nhưng cậu lại không quan tâm đến những trò giải trí. Cũng bởi vì như vậy, cậu hoàn toàn không biết tác dụng cùng ý nghĩa của không gian bên người, nếu không, cậu sẽ biết đến một số nhân vật chính mang theo không gian trong mấy bộ tiểu thuyết đang nổi, đây chính là một vật báu a.

“Ai, thổ kim trứng này còn chưa trưởng thành.” An Tâm nhổ một gốc cây sắp khô héo lên xem, phía trên ra một vài viên thổ kim trứng bé tí, nhìn thực sự là đáng thương.

“Ân, đất đai này không quá tốt.” Viên Hạo lấy một chút bùn, nắm trong tay cẩn thận nhìn một chút, lắc lắc đầu, đối với loại đất này, cậu thật không ôm hi vọng gì lớn.

“Làm sao bây giờ? Thổ kim trứng là loại dễ trồng nhất, có thể trồng được toàn cầu, xem như là đồ ăn chủ yếu. Những loại khác, lại càng thêm khó, lại còn chọn nơi sống, tỷ như măng gai tuy rằng nhiều, nhưng nơi của chúng ta cũng không thích hợp.” An Tâm nói đến cây trồng giống như là rất hiểu biết.

Viên Hạo hiếu kỳ hỏi: “Em giống như là rất hiểu a.”

“Đó là đương nhiên, em từ nhỏ đã học làm ruộng a, hơn nữa lúc đọc sách cũng là học chuyên sâu cái này.” An Tâm nguyên bản là rất tự hào, nhưng đến lúc sau ngữ khí liền trầm xuống, rõ ràng tâm tình chuyển biến, cũng không cùng Viên Hạo nói đông đàm tây, vội vã vùi đầu làm việc.

Viên Hạo giật mình, lẽ nào hắn giống như mình, chuyện đi học cũng là một chuyện thống khổ trong lòng. Nghĩ đến An Tâm lại đồng cảnh ngộ như mình, Viên Hạo càng có cảm giác hòa hợp với An Tâm, nhìn qua thì tuổi của hắn không lớn lắm, tâm sự cũng không ít, giống như đã gặp gỡ cái gì đó không hay, hoàn toàn thay đổi cuộc sống của hắn. Đương nhiên hắn nguyên bản cũng chỉ 17 tuổi, hắn vì sao lại không học nữa, Viên Hạo không dám hỏi hắn, chỉ là chờ có cơ hội thì hỏi An Bình. Cậu mới không tin những người này là anh em một nhà đâu. Ăn cũng không đủ no, lại còn có thể đến trường? Có thể nuôi được hài tử như An Tâm liếc mắt một cái liền nhìn ra được nuông chiều từ bé? Hơn nữa còn là một hài tử từ nhỏ đã trồng trọt, đọc sách? Trong lòng Viên Hạo tràn đầy nghi vấn.

Lúc buổi tối An Ý cùng An Toàn trở về, An Bình cùng An Như thế nhưng vẫn chưa trở lại, bọn họ có thể là tìm được công việc, nên ăn tối ở ngoài luôn. An Tâm An Ý cùng An Toàn ba người chia nhau hai bao thực phẩm dinh dưỡng, Viên Hạo thì ăn một bát thổ kim trứng luộc cùng thịt, đương nhiên cũng chia một ít cho ba huynh đệ kia, nói chung bốn người bọn họ đều xem như ăn no hơn nửa.

Viên Hạo cố gắng nghe xem làm thế nào để làm ruộng ở đây, vốn là không ngủ được, An Tâm cũng đồng dạng như vậy, hắn đã quen có An Bình ở bên cạnh, nhưng hai người đều không muốn quấy nhiễu đối phương, đều nằm im không dám lộn xộn. Hơn nửa đêm, Viên Hạo nghe thấy tiếng gõ cửa vội vã, đồng thời cũng truyền đến âm thanh của An Bình, cậu còn chưa kịp gọi An Tâm, An Tâm liền nhanh chóng chạy ra mở cửa.

“Nhanh lên một chút thu dọn đồ đạc, chúng ta phải lập tức rời đi nơi này.” An Bình cũng không kịp giải thích tại sao, trực tiếp động thủ thu thập đồ ăn, hắn đem đồ ăn tùy tiện phân cho mọi người cầm, mỗi người cầm một chút, còn chưa kịp chạy ra ngoài, liền nghe đến một loạt tiếng bước chân truyền đến, xem ra là một đám người đang đến.

Tác giả có lời muốn nói: không biết tại sao, mỗi lần chương mới, đều là không, muốn phát hơn mấy lần, mới có thể nhìn thấy a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.