Anh Không Còn Lạnh Lùng Xa Cách

Quyển 4 - Chương 81




Sau hôn lễ, Tây Mặc vừa dụ vừa lừa, rốt cục khiến Lâm Cảnh đáp ứng ở lại Ma giới, không trở lại sở nghiên cứu đi làm nữa.

“Nhưng vậy thì tôi phải làm gì?” Lâm Cảnh rất mờ mịt.

“Hay là… Anh mở một quán bar cho em?" Tây Mặc đề nghị.

Vì vậy vài ngày sau, lâm Tiểu Cảnh vui vẻ, đã có được một tiểu quán bar.

"Hôm nay có khách không?” Mỗi ngày khi chiều đến, Tây Mặc đều đến quán đón cậu về.

"Có!" Lâm Cảnh đắc ý kéo ra ngăn kéo, bên trong đầy kim tệ.

Tây Mặc cười vò đầu cậu, đem bánh ngọt trong tay để lên bàn, "Ăn xong về nhà."

Lâm Cảnh gật gật đầu, đôi má có chút đỏ lên.

“Em uống rượu sao?” Tây Mặc dí sát vào cậu ngửi một chút, nhíu mày, "Anh đã nói, mở quán bar thì có thể, không được tự mình uống.”

“Chỉ có một chút thôi.” Lâm Cảnh chột dạ.

"Vì sao không nghe lời anh?” Tây Mặc giận dữ, nếu uống say bị người khi dễ thì làm sao?

"Freddy nói cho tôi biết, sau khi uống rượu xong, hương vị của máu sẽ có chút khác biệt.” Lâm Cảnh hơi mất tự nhiên, kéo cổ áo của mình ra một chút, “Anh… Có muốn thử một chút không?"

"Không cho phép nói sang chuyện khác!" Tây Mặc vỗ bàn, "Em còn chưa nói tại sao phải uống rượu! Em rõ ràng không thích vị cồn! Là có người mời em phải không? Ai?!"

“… Anh cái đồ…” Lâm Cảnh không có tâm tình, im lặng bực bội, ông đang tán tỉnh ngươi, tán tỉnh a! Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra được sao?!

"Ai?!!!!" Tây Mặc vẫn còn hỏi

Lâm Cảnh nghẹn lời.

Vì vậy đêm đó, Tây Mặc bị Lâm Cảnh đuổi ra khỏi phòng ngủ.

Ai ai ai em gái ngươi! Lâm Cảnh dựng thẳng ngón giữa lên trần nhà, ngươi là cái tên khốn nạn không hiểu phong tình! Chuẩn bị cho tốt cùng tay phải qua nửa đời sau đi!

Sáng sớm hôm sau, Tây Mặc còn chưa kịp đi tìm Lâm Cảnh, đã bị gọi đi họp, tâm tình có thể đoán được.

"Đây là cái gì?" Tây Mặc bực bội lật xem tư liệu trong tay.

"Các nguyên lão yêu cầu gia tăng phúc lợi đãi ngộ." Thư kí nơm nớp lo sợ giải thích.

“Để họ đi uống gió Tây Bắc hết đi, suốt ngày cái gì cũng không làm, còn muốn phúc lợi?" Tây Mặc cầm bút đỏ gạch một đường chéo lên, “Nói cho họ, từ hôm nay trở đi, khấu trừ một nửa phúc lợi của tất cả!"

"Vâng." Thư kí vội vàng nhớ kỹ.

"Này!" Freddy bất đắc dĩ, "Những lão gia hỏa đó rất khó đối phó, tận lực đừng đắc tội a?"

"Hủy toàn bộ phúc lợi!" Tây Mặc đập bàn.

"..." Thư kí xin giúp đỡ nhìn về phía Freddy.

Freddy phất phất tay, thư kí như được giải phóng, vội lui ra ngoài.

"Tâm tình không tốt, cũng đừng tùy tiện trút giận a." Freddy đưa cho hắn một ly rượu.

"Chúng ta vừa mới kết hôn! Em ấy lại để cho ta ngủ phòng khách!" Tây Mặc rất phẫn nộ.

"Hả?" Freddy rất buồn bực, "Tối hôm qua chẳng lẽ cậu ta không có câu dẫn ngươi?"

"Em ấy căn bản là không để cho ta vào phòng ngủ!" Tây Mặc bùng nổ.

"Không thể nào, xế chiều hôm qua cậu ta rõ ràng rất cảm động." Freddy biểu thị hoài nghi.

"Cảm động cái gì?" Tây Mặc hí mắt, "Ngươi nói cái gì với em ấy?"

“Chuyện này rất dài —— "

"Nói trọng điểm!” Tây Mặc hận không thể bóp chết hắn.

"Mấy ngày hôm trước ngươi đút cho con của ta uống rượu, sau khi bị Lê Tư Đặc biết được, tức giận phi thường." Freddy chắt lọc trọng điểm.

"Cái gì gọi là ta cho tụi nó uống rượu, rõ ràng chính là hai đứa nó tự mình vào hầm rượu của ta!” Tây Mặc rất tức ngực.

"Ta giải thích, nhưng em ấy cự tuyệt tiếp nhận lý do này." Freddy biểu thị mình cũng lực bất tòng tâm, "Vì vậy em ấy chạy ra quán bar, nói cho Lâm Cảnh chuyện liên quan tới Ác ma tuyền.” (Suối hắc ma pháp nhắc đến trong mấy chương đầu)

"Cái gì?" Tây Mặc cảm thấy lòng mình trống rỗng.

Trước kia gạt Lâm Cảnh dẫn cậu đi ngâm Ác ma tuyền, luôn là giấu diếm lớn nhất của mình với cậu, người có lòng tự trọng lớn như vậy, nếu biết mình chưa được phép đã nhuộm đen linh hồn cậu ấy, không chừng thật sự sẽ không bao giờ muốn thấy mình nữa.

"Ngươi khoan khẩn trương." Nhìn hắn biến sắc mặt, Freddy vội an ủi, sợ hắn trong cơn giận dữ phóng đi tìm Lê Tư Đặc.

"Sau đó thì sao?" Tây Mặc lạnh lùng nhìn hắn.

Freddy bị ánh mắt của hắn giết, vội nhấc tay, thể hiện mình rất hữu hảo.

"Nói nhanh một chút!" Tây Mặc nóng nảy vung quyền.

Freddy nhìn vết nứt trên tường, nuốt nuốt nước miếng, thật vất vả mới giải thích rõ ràng.

Xế chiều hôm đó, lúc Lê Tư Đặc chứng kiến hai đứa con trai say khướt cười ngây ngô, tức giận xém chút bất tỉnh, trong cơn giận chạy đi tìm Lâm Cảnh.

Các ngươi cũng hiểu đó, nữ vương đôi khi cũng mất trí mà, nhất là... Lúc liên quan đến nhi tử bảo bối của mình.

Bất quá sau khi lửa giận tắt rồi, Lê Tư Đặc lập tức bắt đầu hối hận, cảm giác mình hình như đã gây họa... Nhưng mà, phải đền bù thế nào đây?

"Bảo bối." Freddy ôm vai y, muốn an ủi một chút.

"Ngươi đi!" Lê Tư Đặc chỉ vào hắn.

"Tại sao là ta?” Freddy cảm thấy bất công.

"Đi đem chuyện này giải quyết hết cho ta!" Lê Tư Đặc đưa ngón tay khêu cằm hắn, hí mắt uy hiếp, "Nếu không ta mang nhi tử về Huyết tộc.”

"..." Freddy rơi lệ đầy mặt.

Vì vậy tối hôm đó, Lâm Cảnh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về Nhân giới, bị Freddy kéo về quán bar, nghe hết một câu chuyện chua xót lòng người.

Huyết tộc thân vương đối với Nhân tộc Manh Manh quả thực yêu đến tận xương tủy, tuy đã từng rất ích kỷ muốn vụng trộm biến cậu thành Ác Ma, nhưng sau khi trải qua một lần, liền phát hiện Manh Manh thể chất rất yếu, không thích hợp trực tiếp nhuộm màu linh hồn, cho nên thân vương chỉ đành dừng lại hành vi này.

Nhưng Manh Manh là nhân loại, nếu như không áp dụng một vài biện pháp, sẽ không có được sinh mệnh vĩnh hằng, thế nên chỉ có thể dùng phương pháp cực đoan nhất —— ký kết khế ước.

Vì không để Manh Manh khổ sở, thân vương tận lực che giấu rất nhiều chuyện.

Ví dụ khi ký kết khế ước, tổn thương đối với Huyết tộc rất lớn, đại khái trăm ngàn năm cũng không bù đắp lại được như trước.

Ví dụ mỗi đêm trăng tròn, thân vương đều phải chịu nỗi thống khổ rất lớn, giống như cả người bị ném vào hầm băng.

Quan trọng hơn nữa là, nếu Manh Manh ly khai thân vương, thân vương sẽ mất đi tất cả ma pháp, sau đó từng chút từng chút bị phản phệ, đầu tiên là thân thể, sau đó là linh hồn.

"Hắn đem tất cả giao cho ngươi, vậy mà ngươi còn đi?” Freddy thất vọng nhìn Lâm Cảnh.

"... Ba ba của ta đã nói, nếu ta chủ động muốn giải trừ ma pháp, khế ước sẽ mất đi hiệu lực." Lâm Cảnh rõ ràng không đủ dũng khí.

"Cho nên ngươi thật sự muốn đi?" Freddy cười khổ.

Lâm Cảnh nghẹn lời, vừa rồi  mình rất tức giận, nhưng mà...

“Nếu ngươi đi rồi, hắn sẽ sụp đổ đó.” Freddy nhìn Lâm Cảnh, "Chuyện ban đầu là hắn không đúng, nhưng hắn đã trả giá thật nhiều rồi, cho nên, xin ngươi tha thứ cho hắn đi."

Lâm Cảnh rầu rĩ gật đầu.

Kỳ thật, so với những việc hắn từng vì mình làm, so với những cảnh ngộ hai người cùng trải qua, chút lừa gạt đó, thật sự không tính là gì.

"Nếu Tây Mặc biết ngươi lại muốn giải trừ khế ước, nhất định sẽ rất thương tâm." Freddy tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu.

Dù sao đã dụ được ở lại rồi, không bằng không ngừng cố gắng, tranh thủ thêm một chút phúc lợi cho bạn thân.

"Ngươi đừng nói cho anh ta." Lâm Cảnh chột dạ.

"Hơn nữa tối hôm qua là đêm trăng tròn, hắn nhất định thống khổ cả một buổi tối." Freddy nhìn Lâm Cảnh lắc đầu, "Ta đánh cuộc ngươi nhất định không biết."

"..." Lâm Cảnh nghẹn lời, thật sự mình không biết, Tây Mặc tối hôm qua cả đêm đều không ở phòng ngủ, mình còn tưởng rằng anh ấy đang cùng bằng hữu uống rượu.

"Thật đáng thương, thống khổ như vậy, cư nhiên phải một mình chịu đựng.” Freddy thần tình đầy đồng tình, “Bình thường cơm tối ngươi ăn ít một miếng, hắn đều chú ý tới."

Lâm Cảnh cảm giác mình rất khốn nạn.

Vì vậy vào đêm, Lâm Cảnh luôn da mặt mỏng rốt cục quyết định chủ động một lần, không nghĩ tới cư nhiên bị gặng hỏi.

Mẹ nó! Ông là đang tán tỉnh ngươi! Tán tỉnh a! Lâm Cảnh chủ động không thành chịu chút kích thích, đến giữa trưa còn không chịu dậy, nằm lỳ trên giường rất phẫn nộ.

Freddy dạy mình uống rượu, dạy mình đem cúc áo sơ mi cởi bỏ một chút, mình cũng làm a!

Chẳng lẽ thật sự một điểm hấp dẫn cũng không có sao? Khỉ!

Mà bên kia, Freddy vừa nói xong chữ cuối cùng, Tây Mặc đã lập tức biến mất.

Khi trở lại phòng ngủ, Lâm Tiểu Cảnh đang ngồi trên giường chuẩn bị thay quần áo, không nghĩ tới áo ngủ vừa cởi được một nửa, lại bị Tây Mặc áp lại trên giường.

"Anh làm gì?" Lâm Cảnh bị dọa sợ.

"Freddy nói hết với anh rồi.” Tây Mặc nắm tay cậu, "Cảm ơn em không tức giận."

"... Không sao." Lâm Cảnh có chút không được tự nhiên.

“Đợi lát nữa lại uống một chút rượu được không?" Tây Mặc cúi đầu hôn cậu, “Tối hôm qua không làm, chúng ta đêm nay bù lại.”

Lâm Cảnh đỏ bừng mặt, loại chuyện này không phải nên thuận theo tự nhiên sao! Sao còn có thể hẹn trước?

Bất kể thế nào, nhiệm vụ của Freddy xem như hoàn thành, vì vậy vui vẻ trở về tranh công.

Trong phòng chứa đồ chơi ở Vong linh thánh điện, Tiểu Freddy chơi mệt rồi, đang nằm rạp trên mặt đất vù vù ngủ.

Lê Tiểu Đặc thử ôm lấy ca ca, phát hiện ôm dậy không được, thế là dứt khoát úp sấp bên cạnh anh, cố gắng mở ra một cái cánh nhỏ mập mạp, cho ca ca làm chăn.

Lê Tư Đặc ở bên cạnh nhìn thấy buồn cười, vươn tay đem Lê Tiểu Đặc ôm vào lòng, “Để làm gì thế?”

"Ngủ." Lê Tiểu Đặc rất chân thành, "Ca ca không có cánh, con có, cho ca ca làm chăn.”

Freddy đứng tại cửa ra vào bão lệ, nhi tử thật ngoan thật đáng yêu! Sao mình có thể có nhi tử manh đến vậy!

Vào sinh nhật bốn tuổi của hai tiểu gia hỏa, Hàn Dật Phong du lịch bên ngoài hai năm rốt cục xuất hiện ở Ma giới.

“Đường Đường!” Lâm Cảnh sung sướng tiến lên định ôm, còn hai bước bỗng đột ngột thắng lại, sau đó quay lại lệ chạy.

Thật là không có thiên lý! Hiện tại cư nhiên Đường Đường còn muốn cao hơn mình! Còn mặt mũi nào mà sống…

"Kỳ thật tốt mà.” Tây Mặc an ủi, “Không thấy rõ.”

“Nhưng mà hồi trước cậu ấy chỉ có nhỏ xíu như vầy!” Lâm Cảnh khoa tay múa chân, "Mới có hai năm à!"

"Trong hai năm này, Đường Đường cùng tôi đi Nam Cực, đi sa mạc, đi rừng nhiệt đới đi hải đảo.” Hàn Dật Phong xoa xoa đầu tiểu sủng vật của mình, “Giờ để em ấy một mình trên hoang đảo, em ấy tuyệt đối có thể hảo hảo sinh tồn, cậu thì sao?"

“Em gái anh!” Lâm Cảnh bị đả kích gấp bội.

"Morris đâu?” Hàn Dật Phong bỏ qua ánh mắt oán niệm của Lâm Cảnh, quay đầu tìm bốn phía.

“Ngoài biên cảnh." Tây Mặc thở dài, "Đã hơn một năm rồi."

Hàn Dật Phong còn chưa kịp nói gì, một tên nhóc chạy tới.

"Cha!" Lê Tiểu Đặc nhào vào ngực Freddy.

"Làm sao vậy?" Freddy ôm nhóc lắc lắc, "Ca ca đâu rồi?”

"Ca ca đang đánh nhau với người ta!" Lê Tiểu Đặc oa oa khóc.

"Cái gì?!" Freddy tức giận, "Với ai?!" Ai không có mắt như vậy?

"Không biết, là một muội muội..." Lê Tiểu Đặc chùi nước mũi.

"Muội muội?" Freddy khiếp sợ, đánh nhau với con gái?

Đợi mọi người chạy qua, nhìn thấy đúng là Tiểu Freddy mình đầy bụi đất, đang từ trên mặt đất bò dậy, bên cạnh đứng đấy một tiểu thiên sứ xinh đẹp.

“Chính là cô muội muội này..." Lê Tiểu Đặc ghé vào bên tai Freddy nhỏ giọng nói.

"Ngươi mới là tiểu cô nương! Mập!” Tiểu thiên sứ lỗ tai rất thính miệng rất độc.

Lê Tiểu Đặc nằm cũng trúng đạn, chẳng những bị người nói là con gái, còn bị nói ‘mập’, lập tức tan vỡ, gân cổ lên oa oa khóc.

"Không cho ngươi nói đệ đệ của ta!" Tiểu Freddy đột nhiên như ăn thuốc nổ, gầm lên tức giận nhào tới.

Tiểu thiên sứ bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị đè ra đất.

"Đệ đệ của ta mới không mập! Ngươi tên ngu ngốc này! Đệ đệ của ta đáng yêu nhất rồi!" Tiểu Freddy sợ bị đánh đòn, vì vậy không thật sự đánh người, bất quá vẫn tượng trưng nhứ nhứ quả đấm.

"Ca ca." Lê Tiểu Đặc từ ngực Freddy giãy xuống, chạy tới túm túm tay áo của anh.

"Chúng ta về." Tiểu Freddy lôi kéo tay nhóc, “Em đừng có nghe nó, em mới không mập."

“Ưm.” Lê Tiểu Đặc ngoan ngoãn gật đầu, từ trong túi quần lấy ra cái khăn tay nhỏ, vươn tay giúp anh lau mấy thứ bẩn thỉu trên mặt.

Tiểu thiên sứ từ trên mặt đất đứng lên, liếc nhìn hai nhóc một cái, im lặng xoay người rời khỏi.

"Tiểu hài tử nhà ai vậy?" Freddy nhíu mày.

"Không cần để ý đến nó, đại khái là Tát La mang đến.” Lê Tư Đặc một tay lôi kéo một đứa con trai, trở về tắm rửa thay quần áo.

Tiệc rượu tối đó long trọng dị thường, mượn danh nghĩa sinh nhật hai tiểu vương tử, tất cả mọi người Ma giới hảo hảo say một trận.

Tương lai có lẽ còn có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn chưa biết, nhưng chỉ cần có người nguyện ý cùng trải qua, vậy thì cái gì cũng không cần sợ.

Ít nhất, loại cảm giác hạnh phúc đơn giản này, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

-----Chính văn hoàn------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.