Anh Không Còn Lạnh Lùng Xa Cách

Quyển 3 - Chương 49




Sau khi có quyết định, Phó Vọng Niên liền bắt đầu ở trong bếp chuẩn bị thử làm mấy món, sau đó lại để mấy người trong nhà nếm thử, cũng dễ cho hắn chút ý kiến.

Lúc này chính là chạng vạng, Thanh Dực và Thanh Linh Phong cũng hiếm khi làm xong về sớm, nhìn thấy mấy á nam và hai đứa nhỏ trong nhà đều ngồi trong phòng, vẻ mặt mong đợi, liền cảm thấy có chút nghi hoặc.

"Mọi người đều tụ họp ở đây là có chuyện gì muốn công bố sao?" Thanh Linh Phong mỉm cười hỏi.

"Ồ, hai người về rồi, là tiểu Phó nói muốn nghiên cứu vài món ăn, bảo bọn ta giúp nếm thử." Phượng Liên đứng lên, thuận tay rót ly trà cho hai người.

Thanh Linh Phong có lẽ là bởi vì vừa về khát nước, bưng ly trà lên liền uống cạn, sau đó nói: "Là như vậy à, vừa vặn về tới, vậy ta cũng nếm thử!"

Thanh Dực không nói chuyện, có điều cũng là có ý định quyết định ở lại nếm thử, đi đến bên người Lan Hiên thấp giọng hỏi: "Hôm nay hài tử tốt chứ!"

"Ừm, hôm nay rất ngoan." Lan Hiên cúi đầu nhìn bụng lớn năm tháng, cười đầy mặt thỏa mãn.

"Ca ca, ngươi vừa về liền hỏi câu này, thật là xem như bọn ta không tồn tại a!" Thanh Dao ngồi kế bên Lan Hiên cười vui vẻ nhìn hai người.

"Đệ phu không phải cũng thường xuyên xem bọn ta như không tồn tại làm thế với ngươi sao?" Thanh Dực nhướng mày, nói rất là đương nhiên.

Thanh Dao bị gã nói không biết nên nói gì mới tốt, nhất thời trầm mặc nửa buổi, mấy người khác lại nhịn không được cười ra, Thanh Dao đây thật là tự tìm khổ. Thanh Dao thấy mấy người đều đang cười y, lườm Thanh Dực một cái, y không phải chỉ tùy tiện nói thôi sao? Ca ca liền đối xử y như vậy, thật là có ca phu liền quên đệ đệ.

Vào lúc này, một mùi thơm thức ăn ngào ngạt theo cửa phòng mở bay vào trong phòng, người cả phòng động tác nhất trí nhìn chằm chằm hướng cửa. Chỉ thấy Phó Vọng Niên bưng hai món ăn vào phòng, sau đó dùng lưng đóng cửa lại, tiếp đó bưng hai món ăn đi đến.

Thanh Dực nhường chỗ để Phó Vọng Niên đặt hai món ăn trên bàn, Phượng Điệp vừa nhìn hai món kia liền nói: "Thật thơm, này xem ra không tệ."

Từ sau tối đó, Phượng Điệp liền giao Lương Phượng lâu cho người mới, sau đó thì y luôn ở biệt viện Thanh phủ. Mỗi khi nghĩ đến đây y liền cảm thấy may mắn, nếu không phải hồi trẻ kết nghĩa huynh đệ với Phượng Liên, y hiện giờ cũng sẽ không có nhiều người nhà như vậy.

Tay phải từ từ phủ lên bụng bằng phẳng, không ngờ y đến tuổi này còn có thể mang thai, vốn tưởng y đời này sẽ cứ vậy yên bình trải qua cùng cả nhà ca ca, lại để y có hỉ sự như vậy.

Nghĩ đến không bao lâu nữa y sắp giao cho Kim Tiến, trong lòng luôn cảm thấy có chút bất an, nhưng ca ca bọn họ nói cũng không sai, nếu không cho bản thân một cơ hội, thì sao có thể biết sẽ bởi vậy có được hạnh phúc hay không, hơn nữa hài tử cũng thật sự là cần một phụ thân mới được.

Tuổi y đã không nhỏ, nếu muốn dựa vào chính y nuôi dưỡng bảo bảo với y, vậy luôn có chút khó, tuy y biết cả nhà ca ca khẳng định sẽ chiếu cố họ, nhưng y cũng cảm thấy ngại. Gả cho Kim Tiến, ít nhất y không cần lo lắng chuyện về sau của hài tử, này đối với y mà nói đã là một lựa chọn không tệ.

"Mọi người mau nếm thử, sau đó cho ta chút ý kiến." Phó Vọng Niên đứng bên cạnh, bắt đầu kêu mọi người nếm thử hai món này.

Hai món này là cá quế lăn bột sốt cay và đùi gà rút xương nướng sốt tương hắn đã đổi chút phối liệu, ăn nhiều thịt cá có ích với dựng phu, mấy ngày nay hắn đều đổi cách lấp mùi tanh của thịt cá, làm ba dựng phu trong nhà có thể ăn chút thịt cá.

*cá quế lăn bột chiên sốt cay:



*đùi gà rút xương nướng sốt tương:



Hôm nay muốn chiên cá quế lăn bột sốt cay này nói ra cũng là bởi vì trong nhà có ba dựng phu, có điều đó không phải quan trọng nhất, dẫu sao cá này vẫn là thật được mọi người thích.

Cá quế này là cá nước ngọt, chứa nhiều nguyên tố dinh dưỡng protein, chất béo, còn có lượng ít vitamin, hơn nữa thịt cá quế này mềm mịn, rất dễ tiêu hóa, trong thịt cũng không có xương dăm ăn cũng dễ.

Phó Vọng Niên vươn tay gắp một miếng thịt cá tươi bỏ vào trong chén Thanh Dao, nói: "Tiểu Dao, nếm thử nào, xem xem thích không."

Thanh Dao nghe lời vươn đũa ra gắp thịt cá cho vào miệng, nhai kỹ, lại phát hiện thịt cá này thật sự rất tươi, hơn nữa cũng không có xương dăm.

"Cái này rất ngon, có chút cay, nhưng vừa vặn, thịt cá cũng không có xương, cái này là cá gì a?" Y đều chưa từng ăn loại cá này.

"Cái này là cá quế, thích thì ăn nhiều chút." Phó Vọng Niên nói xong lại gắp một miếng cho Thanh Dao, nhìn thấy người khác đều không động thủ, liền nói: "Mọi người sao không thử, ca phu và thúc thúc, ăn thịt cá có ích với hài tử, hai người cũng ăn nhiều chút."

Phượng Điệp và Lan Hiên hai người nhìn nhau một cái, sau đó không hẹn mà cùng bắt đầu gắp một miếng thịt cá bỏ vào chén. Vừa nãy nhìn thấy thịt cá này họ đều lo lắng sẽ có mùi tanh không ăn được, không ngờ Thanh Dao lại thích ăn, lại nghe Phó Vọng Niên nói ăn có ích cho hài tử, liền cũng không lo nhiều như thế.

Còn hai đứa nhỏ đương nhiên là ồn ào đòi ăn đùi gà, có điều đùi gà này Phó Vọng Niên đã rút xương, nhưng nó vẫn là đùi gà, Phượng Liên cười gắp cho mỗi đứa một miếng thịt gà.

"Được được, tối nay chừa đùi gà lớn cho tiểu Trúc tiểu Yên, bây giờ ăn chút thịt gà trước được không?"

Tiểu Trúc tiểu Yên nhìn thấy tuy không có đùi gà yêu thích, nhưng còn có thịt gà thơm phức, cũng bắt đầu cầm đũa chọt miếng gà đưa vào trong miệng.

"Cá quế? Này quả thật là cá ngon!" Thanh Linh Phong nghe nói này lại là cá quế không khỏi khen ngợi một phen, vừa nãy nhìn thịt cá này luôn cảm thấy có chút quen mắt, lại cũng không dám nhận định, không ngờ đây thật là cá quế.

"A cha vì sao nói cá quế này là cá ngon." Thanh Dao có chút hiếu kỳ, y dạo này là ăn qua rất nhiều thịt cá, có điều vẫn là lần đầu ăn cá quế này.

Thanh Linh Phong gắp một miếng thịt cá bỏ vào chén, nói: "Cá quế này là cá nước ngọt, giá tiền không nhỏ, đến mùa đông càng là mắc lên chút."

Nhà nông bình thường rất ít sẽ có gia đình mua cá quế này, nhất là cuộc sống trước kia của Thanh Dao, cho dù là cả nhà Thanh Dực cũng chưa từng mua cá quế này, lúc này nghe thấy Thanh Linh Phong nói như vậy, thật là có chút không dám tin họ hiện tại ăn lại chính là cá quế.

Thanh Linh Phong là một đầu bếp đó là chuyện trước kia, hiện giờ ông chỉ là một người thưởng thức món ăn, nếm ra được món này ngon hay không, nhưng bởi vì chuyện năm đó làm ông buông bỏ việc đầu bếp.

Gắp thịt cá cho vào miệng, thịt cá tươi vào miệng hơi cay, còn mang theo ngon miệng rung động lòng người, này đối với người biếng ăn mà nói xác thực là món ngon.

"Mùi vị rất tốt, có điều vị cay này hẳn có thể thêm chút." Ông cảm thấy vị cay này thêm chút, nói không chừng sẽ càng thêm mỹ vị.

"Con cũng cảm thấy như vậy, nhưng quá cay có thể sẽ có người không thích, nên con nghĩ món này có thể căn cứ khẩu vị mỗi người mà thêm ớt." Phó Vọng Niên mới đầu cũng cảm thấy vị cay này có chút không đủ, nhưng mấy dựng phu trong nhà ăn quá cay không tốt, liền bỏ ít ớt.

Thanh Linh Phong nhìn mấy dựng phu trong phòng, rất là hài lòng gật đầu, đứa con rể này quả thật là hiểu nắm bắt tâm lý người ăn.

"Này trái lại tốt, món này hình như chưa từng thấy, là mới nghiên cứu ra sao?" Thanh Linh Phong nhìn thịt cá kia, nhớ là chưa từng ăn loại thịt cá mùi vị này ở đâu.

"Cái này là cá quế lăn bột sốt cay, bởi vì Tri Vị Lâu muốn đưa ra vài món mới, nên muốn thử xem." Kỳ thật Phó Vọng Niên nói cũng không sai, này xác thực là cá quế lăn bột cay hắn sau khi trải qua cải thiện nghiên cứu ra.

"Thì ra là vậy, tiểu Dao, mọi người ăn nhiều chút, thịt cá này thật là tốt cho dựng phu."

"Gia gia, còn có thịt thịt." Giọng trẻ con non nớt truyền tới, mọi người nhìn tiểu Trúc.

Nhất thời có chút không ngờ tiểu Trúc luôn ngoan hơn tiểu Yên rất nhiều lại sẽ ồn ào đòi ăn thịt, lại nhìn tiểu Yên, không ngừng gặm thịt gà trong tay, đầy tay đều là dầu mỡ.

Phượng Liên vội vàng gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong chén tiểu Trúc, liền thấy tiểu Trúc cũng theo dùng tay bóc thịt gà lên ăn, tiểu Yên thấy ca ca ăn xong một miếng, trên miệng mơ hồ không rõ nói: "Tiểu Yên cũng muốn, còn muốn."

Thấy tiểu Yên cũng thích ăn thịt gà này như thế, Phượng Liên lại vươn tay gắp cho nó một miếng, về Thanh Linh Phong, sớm đã bắt đầu gắp một miếng nếm thử.

"Đùi gà này ăn cũng rất khác, chẳng lẽ đây cũng là món mới?" Thanh Linh Phong không thể tưởng tượng nổi nhìn món đùi gà kia, có chút nghĩ không ra con rể này lại sẽ một lần liền nghĩ ra hai món mỹ vị như vậy.

Phó Vọng Niên gật đầu, nói: "Món này là đùi gà rút xương nướng sốt tương." Nước sốt này là hắn tự chế, cũng không biết hợp khẩu vị họ không.

"Đùi gà rút xương nướng sốt tương? Tên này cũng có chút thú vị, nước sốt này là cho những gì?" Thanh Linh Phong đối với nước sốt kia rất hiếu kỳ.

Ông đi qua nhiều nơi như thế, thật chưa từng nghe loại nước sốt này, nghe ra cũng rất khác.

Quả thật vẫn là hỏi vấn đề này, trong lòng Phó Vọng Niên khẽ thở dài, nếu hắn có thể đặt một cái tên không sinh nghi cũng không cần đối mặt với vấn đề như vậy, hắn thật là muốn sửa tên cho món này, đáng tiếc hắn bế tắc với mấy cái này.

"Nước sốt này là một loại tương, dùng chút nước tương, đường, rượu ngọt (rum) và rượu gạo (sake) pha chế thành." Nơi này không có dấm, đành phải đổi phối liệu chút.

"Hóa ra như vậy." Thanh Linh Phong gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa, đối với đầu bếp mà nói, đều có những phương pháp chế biến không muốn công khai.

Thanh Dực ăn một miếng thịt gà nói: "Phụ thân, người nói trong nhà chúng ta trước kia là mở tửu lâu, hiện tại sao con chỉ biết ăn, lại một chút đều không biết nấu ăn? Không phải đều nói con kế nghiệp cha sao? A cha, người lúc trước thật sự biết nấu ăn sao?"

Phượng Liên nghe thấy lời này, lo lắng nhìn Thanh Linh Phong, người khác lại nhìn đều không dám nhìn Thanh Linh Phong, chỉ sợ lời vừa nãy của Thanh Dực chọc đến Thanh Linh Phong, Lan Hiên còn hung hăng véo một cái trên cánh tay Thanh Dực, Thanh Dực có chút đau, thấp giọng hỏi: "Tiểu Hiên, sao ngươi véo ta?"

Phượng Điệp ngồi bên cạnh Thanh Dực dở khóc dở cười, đứa cháu lớn này của y bình thường không phải một người rất bình tĩnh ổn trọng sao? Sao lúc này lại không thông suốt!

Kỳ thật họ đều nghĩ quá nhiều, Thanh Linh Phong sớm đã không để ý chuyện trước kia, ông tuy từng nói với Phượng Liên rất nhiều lần, nhưng Phượng Liên vẫn tưởng đó cũng chỉ là ông nói vậy mà thôi, nên lúc này Phượng Liên xem ra cũng có vẻ rất lo lắng.

Thanh Linh Phong cười sang sảng một tiếng, nói: "Các ngươi đều làm gì vậy, sẽ không tưởng ta sẽ vì chuyện trước kia khó chịu chứ, ta không phải sớm đã nói sao? Ta bây giờ đã không để ý chuyện trước kia nữa, hơn nữa Dực nhi và tiểu Dao xa cách bọn ta nhiều năm như thế, nào có thể học được trù nghệ kia, cho dù là mỗi ngày theo ta cũng chưa chắc sẽ học được a."

Nói xong nhìn Phó Vọng Niên một cái, lại nói: "Lần trước lúc tiểu Phó nói chuyện tửu lâu, các ngươi cho rằng hắn vì sao muốn tìm ta đơn độc bàn bạc, hắn lúc đó đã hỏi ta có ý trùng kiến tửu lâu lần nữa không, nếu có, hắn liền không cùng Bạch công tử kia mở tửu lâu, lúc đó ta đã cho hắn đáp án rất rõ ràng, nếu không thì, tiểu Phó cũng sẽ không cùng Bạch công tử mở tửu lâu a!"

Thanh Dao và Phượng Liên bọn họ không hẹn mà cùng nhìn Phó Vọng Niên, trong mắt mang theo nghi hoặc sâu sắc, Phó Vọng Niên thờ ơ nói: "Phụ thân nói đều là thật, ta mới đầu có nghĩ qua nếu phụ thân muốn trùng kiến tửu lâu, vậy ta làm cho trong nhà là được, nhưng phụ thân nói đó đã là quá khứ, nên ta mới sẽ xác định quan hệ hợp tác với Bạch Lạc."

Không ngờ lúc đầu lại còn có chuyện như thế, tuy nói lúc đó nghe Phó Vọng Niên muốn cùng Bạch Lạc mở tửu lâu, mọi người cũng rất ủng hộ, nhưng sau khi biết trong đó còn trải qua chuyện như vậy, lại cảm thấy Phó Vọng Niên càng thêm đáng để họ ủng hộ.

Tronglòng Thanh Dao càng là xúc động, y không ngờ Phó Vọng Niên lại còn nói qua chuyệnnhư vậy với a cha, sau khi biết y mới biết Phó Vọng Niên lẳng lặng vì y bỏ rabao nhiêu, không ngờ nhiều chuyện y chưa nhìn thấy như thế đều lặng lẽ tiếnhành, y sao sẽ gặp được một phu quân tốt như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.