Anh Không Còn Lạnh Lùng Xa Cách

Quyển 2 - Chương 30




Phó Vọng Niên tuy cũng là bị sính lễ nhiều như vậy chói đến có chút thất thần, lại vẫn bảo trì chút tỉnh táo.

"Phu quân, vậy mà sẽ có sính lễ nhiều như thế, trông hình như rất đồ sộ nha!" Thanh Dao có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn sính lễ chậm rãi đến.

"Tiểu Dao có phải chê vi phu không có sính lễ không, hôm nào vi phu bù lại được không?" Cúi đầu nhìn Thanh Dao, Phó Vọng Niên có chút ám muội cười.

Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên, vẻ mặt cạn lời, y lại không phải ý này, chỉ là chưa từng thấy cảnh cầu hôn đồ sộ như vậy mà thôi.

Thấy Thanh Dao vẻ mặt như vậy, Phó Vọng Niên chỉ cười không nói, y như vậy cũng thật là có một phen phong tình khác.

Hai người sống chung càng lâu, thì càng hiểu rõ bất đồng của Thanh Dao, mà hắn cảm thấy quá trình này cũng rất có ý nghĩa.

Thanh Dao thấy bộ dáng như cười như không của Phó Vọng Niên, cũng biết hắn vừa nãy đã nói gì, mặt trắng ngần ló ra màu hồng.

"Tiểu Dao còn muốn xem không? Hay đi dạo nơi khác trước?" Tuy nói rất thích nhìn sắc mặt hồng hào của y, nhưng thời tiết này cũng thật là nóng, sắc mặt kia của y xem ra như vầng đỏ phơi nắng mà ra.

Lúc này đúng lúc giờ ngọ, ánh nắng nóng rát chiếu qua phố thị phồn hoa này, Thanh Dao nâng tay che ánh sáng nóng bức, gật đầu với Phó Vọng Niên.

Lúc này thật sự là nóng quá, đứng tiếp như vậy nói không chừng sẽ trúng nắng, y không muốn cứ làm Phó Vọng Niên lo lắng.

Phó Vọng Niên thấy Thanh Dao gật đầu, tay phải chạm tay trái kia, tất nhiên nắm chen ra khỏi đám người.

Hai người xoay người, cũng không biết phía sau đang có một bóng dáng quen thuộc đang đi đến hướng của hai người.

Lúc Thanh Dực không dễ dàng xuyên qua đám người đến chỗ vừa nãy nhìn thấy Thanh Dao, lại không thấy bóng dáng hai người nữa, gãi ót.

Gã vừa nãy không có nhìn nhầm a, tuy Thanh Dao xem ra có chút khác, nhưng Phó Vọng Niên gã sẽ không nhận sai a!

Sao gã không dễ dàng đến được đây, lại không thấy bóng dáng hai người nữa.

Sốt ruột nhìn bốn phía, lại bị đám người vây đến không thấy một khe hở, cuối cùng đành phải tùy tiện từ một hướng chen qua.

Phó Vọng Niên và Thanh Dao không dễ dàng mới ra khỏi nơi đầy người kia, lúc này trên trán hai người cũng toát ra tầng mồ hôi mịn.

Mồ hôi dưới ánh nắng ẩn ẩn hiện ra chút bóng láng, lại thấy mồ hôi trên trán Phó Vọng Niên sắp chảy vào khóe mắt.

Thanh Dao nâng tay phải lên lấy tay áo lau mồ hôi trên trán giúp hắn, hắn thì vẻ mặt hưởng thụ mặc Thanh Dao lau mồ hôi cho hắn.

Mấy sợi tóc đen nhánh lướt qua trên mặt, ngưa ngứa tê dại, Phó Vọng Niên liền vươn tay vén tóc giúp Thanh Dao.

Mà bụng ngón tay nhẵn bóng chậm rãi rơi đến trên hoa văn hoa mai tinh xảo kia, rất có hứng thú mô tả đường vân kia một phen.

Thanh Dao ngơ ngác nhìn chăm chú nhu tình như nước hiện ra trong mắt nam nhân, gò má vốn có chút hồng liền càng hồng hơn.

Da thịt tinh tế tỉ mỉ trên tay dần dần có chút nóng lên, Phó Vọng Niên cúi đầu nhìn kỹ hai bên gò má Thanh Dao, lại như táo chín đỏ.

Môi cong lên một đường cong, thu tay về liền nắm tay Thanh Dao, cười nói: "Chúng ta đi dạo đi!"

Thanh Dao thẹn đỏ mặt, mặc ý hắn nắm tay y, y cũng bắt đầu thích ứng nam nhân hở ra là liền nắm tay y.

Có điều ở ban ngày ban mặt, phu phu họ ngọt ngấy như vậy, luôn cảm thấy có chút thẹn thùng.

Dạo một phen trên đường lớn, thẳng đến đi ngang một tửu lâu, ngửi được mùi thức ăn khiến người thèm ăn, lúc này mới cảm thấy sớm đã đói.

Từ ngoài nhìn vào trong tửu lâu, đầy ắp đều là khách, thậm chí đều có thể cảm nhận được hơi nóng từ bên trong tán ra.

Thời tiết này rất nóng, có vài người khách còn để trần cánh tay, tướng ăn đó tuy thô tục, lại cũng là hành vi nguyên bản nhất hưởng thụ mỹ thực.

Hai người còn chưa đến gần cửa lớn, một tiểu nhị liền tiến lên chào hỏi nhiệt tình: "Khách quan là đến ăn cơm đi! Tầng hai có nhã gian, hai vị mời lên lầu!"

Phó Vọng Niên cũng không tiếp lời, cùng Thanh Dao lên tầng hai tìm bàn sát cửa sổ, sau đó xoay đầu nói với tiểu nhị: "Cho ta cá chép kho, thịt xào nấm hương, thêm rau xanh, hai chén cơm lớn là được."

Đang nói đồng thời Phó Vọng Niên lướt một vòng chung quanh, tầng hai này đúng là tao nhã hơn tầng một nhiều, khách đều rất có phong độ văn nhân mặc sĩ.

Tiểu nhị xách ấm trà trên bàn rót trà cho hai người, sau đó khom lưng nói tiếng "vâng" liền bạch bạch bạch chạy xuống cầu thang.

Lúc này bận rộn a! Tuy nói cậu cũng thích nghe chút chuyện trên phố, cậu một tiểu nhị cũng thật là bận đến không rảnh tán gẫu mấy câu với khách.

Chuyện chiêu thân của Lương Phượng lâu buổi sáng hai người họ cũng chưa xem xong, nhưng người xem xong lúc này lại là nói ra ở trong tửu lâu này.

Khoảng khắc đồ ăn chưa lên bàn, Phó Vọng Niên liền đã biết đại khái.

Hóa ra Phượng cha của Lương Phượng lâu cuối cùng vẫn đáp ứng cầu hôn của nam nhân thay chủ tử kia.

Có điều chủ tử Bạch Lạc này lại làm đám nam nhân này thảo luận sôi nổi, chỉ bởi vì Bạch Lạc kia là kẻ ngốc có tiếng của Vinh Đô.

Thiên hạ ngẫu nhiên có một vài người không bình thường, này cũng không phải chuyện lạ gì!

Ai sẽ để ý thế gian này thêm một người như vậy, nhưng vì sao cố tình chỉ Bạch Lạc này nổi danh?

Chỉ vì hắn là nhi tử duy nhất của Bạch Đại lão bản hiệu rượu Bạch gia tiếng tăm lừng lẫy Vinh Đô, đáng tiếc a đáng tiếc.

Nam nhân đáng tiếc là đáng tiếc một kẻ ngốc như vậy lại có gia thế như vậy, á nam đáng tiếc là đáng tiếc hảo hảo một công tử lại là một người như vậy, không thì còn không biết có bao nhiêu á nam muốn gả vào Bạch phủ.

Phó Vọng Niên bưng ly trà lên, nhàn nhạt nhấp một hớp, sau đó nhắm mắt im lặng hồi vị một phen.

Phổ Nhĩ, màu nâu đỏ, mùi vị chát dần ngọt, thơm mà không ngấy, trà ngon!

Lại bưng ly trà lên nhấp một hớp, hài lòng gật đầu, nếu không có mấy tiếng ồn ào bên cạnh càng là một phen hưởng thụ.

Thanh Dao im lặng nghe thảo luận, mấy chuyện này đối với y mà nói đều là vô nghĩa, cho nên cũng nghe qua rồi thôi.

Lại thấy bộ dáng Phó Vọng Niên uống trà rất là thú vị, hỏi: "Phu quân, trà này ngon không?"

Y uống trà đều luôn là một ly xuống bụng, còn chưa từng biết uống trà cũng có thể hưởng thụ như Phó Vọng Niên.

Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao, lại nhìn ly trong tay, nói: "Uống trà cũng là một loại hưởng thụ, hôm nào rảnh, chúng ta cũng mua ít trà ngon uống."

Thanh Dao gật đầu, tuy y không phải rất hiểu uống trà Phó Vọng Niên nói sao sẽ là một loại hưởng thụ, nhưng y lại rất mong đợi có thể uống trà cùng hắn.

Lúc này tiểu nhị cũng bưng món của hai người lên, chỉ là đồ ăn còn chưa bưng hết lên bàn lại đã xảy ra tình huống.

Món đầu tiên tiểu nhị bưng lên bàn là cá chép kho, mùi cay đậm đà lại vẫn không che đậy được mùi tanh nguyên bản của cá chép.

Thanh Dao ngửi thấy mùi cá tanh nhàn nhạt kia chỉ cảm thấy trong bụng một luồng chua lòm, xoay đầu liền nôn khan một trận.

Tay tiểu nhị còn đang bưng món thịt heo om dưa chua giơ giữa không trung, nhất thời quên hoạt động, khó hiểu nhìn Thanh Dao.

Phó Vọng Niên càng là chạy đến bên người Thanh Dao như một cơn gió, vừa mở miệng liền nghe ra giọng nói mang theo lo lắng: "Tiểu Dao, ngươi khó chịu ở đâu?"

Thanh Dao thuận hơi thở có chút nhốn nháo, quay đầu nhỏ giọng nói với Phó Vọng Niên: "Không có gì, chỉ là trong bụng có chút khó chịu."

Hắn nào sẽ bởi vì một câu "không có gì" nhẹ nhàng này liền sẽ yên tâm, nhíu mày nhìn khuôn mặt nhợt nhạt kia.

Vốn khuôn mặt trắng nõn lúc này càng là nhợt nhạt một mảng, cơ thể không dễ dàng mới dưỡng tốt chút lúc này xem ra lại như là ảo giác của hắn.

"Chúng ta nhanh tìm đại phu xem thử, bệnh sao có thể gác lại." Trong lòng hắn sốt ruột, nhìn thấy Thanh Dao có chút không thoải mái hắn liền cảm thấy khó chịu trong lòng.

"Nhưng ta thật sự không có gì......" Thanh Dao tạm dừng.

Hai con ngươi đen đầy lo lắng làm lời trong cổ họng y nghẹn lại ở đây, y biết Phó Vọng Niên rất lo lắng cho y, nhưng y thật sự không có gì a!

Tuy trong lòng là nghĩ như vậy, lại không dám nói không sao nữa, bởi vì thần sắc lo lắng của Phó Vọng Niên làm y cảm thấy nếu y nói không sao, chỉ sẽ làm hắn càng lo lắng.

Một á nam đã thành hôn bàn bên im lặng nhìn Thanh Dao một hồi, sau đó xoay đầu nói với Phó Vọng Niên: "Vị công tử này, nhìn phu lang nhà ngươi như vậy, chắc chắn là có rồi."

Phó Vọng Niên thấy có người mở miệng nêu ra nghi hoặc của hắn, liền vội vàng nhìn á nam kia, khó hiểu hỏi: "Có rồi, có cái gì?"

Thanh Dao lại bởi vì lời này đỏ mặt, y tất nhiên là biết "có rồi" này là có cái gì, chỉ là phu quân của y lúc này sao ngốc vậy!

Á nam đã thành hôn kia thấy Thanh Dao sắc mặt ửng hồng, liền cũng biết Thanh Dao nhất định là đã biết chuyện, chẳng qua người làm a cha này lại sao có chút không hiểu biết!

Xoay đầu cười nói với Phó Vọng Niên: "Phu lang nhà ngươi biết, ngươi hỏi phu lang nhà ngươi đi!"

Chuyện mừng này tất nhiên là do phu lang trong nhà nói với hắn mới thật là mừng!

Phó Vọng Niên xoay đầu khó hiểu nhìn Thanh Dao, Thanh Dao sao sẽ biết!

Thanh Dao thấy bộ dáng ngớ ra của Phó Vọng Niên, liền kéo thân thể vạm vỡ thấp xuống, ở bên tai hắn thấp giọng nói mấy câu.

Phó Vọng Niên thất thần, hồi lâu đều không nói một câu, bộ dáng đó, cũng không biết có phải thật bị dọa không.

Thanh Dao thấy Phó Vọng Niên duy trì thần sắc đồng dạng rất lâu, liền muốn vươn tay kéo Phó Vọng Niên qua, lại đụng ngay đôi mắt kinh hỉ.

Phó Vọng Niên kinh hỉ nhìn Thanh Dao, chỉ muốn ôm y xoay hai vòng, lại phát hiện hai người lúc này đang ở nơi công cộng.

Thanh Dao thấy hắn rất là cao hứng, liền kéo tay áo hắn, thấp giọng nói: "Còn chưa biết có phải không, chúng ta lát nữa tìm đại phu xem thử trước."

Phó Vọng Niên quá mức cao hứng tất nhiên là cười ha hả gật đầu, này đương nhiên là nghe Thanh Dao, chưa từng nghe người mang thai lớn nhất sao?

Phó Vọng Niên hắn đều luôn là phu lang lớn nhất, hiện tại đương nhiên vẫn là phu lang lớn nhất.

Tiểu nhị thấy hai người này một người cười ngốc ha hả, một người cúi đầu đỏ mặt, nhất thời chưa phản ứng kịp.

Ai bảo cậu vẫn là cô đơn một mình, tất nhiên không hiểu lời vừa rồi.

Cậu cũng không suy xét chuyện này, vẫn là giải quyết món ăn trước rồi nói: "Khách quan, món này......."

Phó Vọng Niên hồi thần, nhìn cá chép kho đầy đủ sắc hương vị trên bàn, tuy nói Thanh Dao thích ăn cá, nhưng hiện tại......

Phó Vọng Niên chưa từng chiếu cố người mang thai, nhưng hắn tốt xấu là một đầu bếp, hoàn cảnh kiếp trước cũng từng tiếp xúc vài người mang thai.

Bởi vậy, hắn cũng biết mùi cá tanh trên bàn chính là ngọn nguồn khiến Thanh Dao khó chịu.

Mùi cá tanh này sẽ làm người mang thai khó chịu, vậy hắn tất nhiên là muốn đổi món khác, chỉ là không biết nơi này có thể đổi không.

"Tiểu nhị ca, có thể đổi cá chép kho này thành gà kho giúp chúng ta không?"

Tiểu nhị nhìn Thanh Dao sắc mặt có chút không thoải mái, sau đó lại nhìn Phó Vọng Niên vẻ mặt chân thành, nói: "Ta giúp ngươi nói với nhà bếp thử xem!"

"Vậy cảm tạ tiểu nhị ca, cho ta thêm canh xương."

Tiểu nhị ca gật đầu, bưng từng món trong khay lên bàn, sau đó bưng cá chép kho quay về bếp.

Phó Vọng Niên lúc này chuyển ghế đến bên người Thanh Dao, khuỷu tay đều sắp kề sát khuỷu tay Thanh Dao.

Hắn lo lắng a, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu lúc nãy của Thanh Dao, chỉ sợ y một hồi lại sẽ có chỗ nào khó chịu.

Thanh Dao thấy bộ dáng khẩn trương của Phó Vọng Niên, lại thấy khách chung quanh khẽ cười càng thẹn đỏ mặt.

Thấp giọng nói với hắn: "Phu quân không cần khẩn trương như thế, ta không sao."

"Ta không khẩn trương a, ta chỉ muốn gần Thanh Dao chút thôi." Phó Vọng Niên sắc mặt rất bình tĩnh, chỉ có chính hắn rõ trong lòng hắn là có bao nhiêu rung động.

Hiện giờ nhớ lại kiếp trước, tìm được một người nguyện ý bồi bạn với hắn cả đời đều là chuyện khó, huống chi là người thân huyết mạch tương liên.

Mà kiếp này, hắn không những có một phu lang tương ái, còn có thể có kết tinh tình yêu của hai người, cảm xúc như vậy là làm hắn rung động sâu sắc.

Dịp may như vậy cũng không biết có phải ông trời ưu đãi với hắn không, hắn chỉ hi vọng có thể cùng Thanh Dao bên nhau đến già.

Chốc lát sau, tiểu nhị vừa nãybưng lên hai món khác Phó Vọng Niên căn dặn, đồng thời cũng kéo lại tâm tư bayxa của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.