Editor: Quỳnh Nguyễn
"Em rốt cuộc có biết chính mình đang làm cái gì hay không?" Trình Chi Ngôn híp một đôi mắt sâu thẳm hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.
"Biết." Tiểu Thỏ gật gật đầu, vô cùng khẳng định hướng tới anh nói.
"..."
Trong phòng nhất thời một mảnh yên tĩnh.
Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, đột nhiên đưa tay chỉ vào mặt mình hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Anh là ai??"
"Anh nước chanh."
" Vậy em là ai??"
"Bạch Tiểu Thỏ!"
"Tốt." Khóe môi Trình Chi Ngôn đột nhiên gợi lên đường cong mờ, nếu biết chính mình rốt cuộc là ai, như thế cũng chỉ có thể xem như ngà ngà say.
Bạn gái nhỏ anh đáng yêu đều đã sử dụng tất cả vốn liếng tới câu dẫn chính mình như vậy, anh lại không hợp tình hợp lý như vậy, có phải liền có chút quá phận hay không?
"Đừng hối hận..." Trình Chi Ngôn cong gập lưng xuống, thanh âm trầm thấp mà dồi dào từ tính mang theo một chút ý tứ, trầm thấp nói bên tai cô: "Một khi bắt đầu, nửa đường em muốn kêu hô ngừng, liền không có vận khí tốt như trước kia rồi."
"Ách..." Đôi mắt Tiểu Thỏ thẳng tắp nhìn anh, theo bản năng gật gật đầu.
Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng cô ngoan ngoãn gật đầu, rốt cục không áp lực chính mình, cánh môi anh dọc theo vành tai xinh xắn của cô, chậm rãi hôn lên cổ thon dài trắng nõn.
Dưới làn da óng ánh trong suốt kia có từng sợi mạch máu màu lam nhạt đang hơi hơi nhảy động.
Trên thân thể cô chỉ còn lại có một áo sơ mi ngắn tay.
Trình Chi Ngôn thuần thục liền cởi áo ngắn tay kia đi.
Thiếu nữ mềm mại nhất thời hiện ra trước mắt anh.
Đôi mắt Trình Chi Ngôn tối sầm.
Tiểu Thỏ bởi vì uống rượu mà thân thể trở nên càng thêm nhạy cảm, nháy mắt dâng lên một cỗ khát vọng mãnh liệt.
Cô theo bản năng hướng tới Trình Chi Ngôn lại gần, trong lòng không hiểu muốn càng sâu.
Trình Chi Ngôn dọc theo da thịt bụng trắng nõn thẳng xuống dưới....
"Ưm..." Tiểu Thỏ không tự giác thẳng băng thân thể, đôi mắt cũng dần dần trở nên bắt đầu mê ly.
Hơi thở của anh có chút thở hổn hển, thanh âm hướng tới Tiểu Thỏ khàn khàn hỏi: "Em thật sự không hối hận??"
"Uh``m..." Tiểu Thỏ theo bản năng gật gật đầu
Từng giọt từng giọt mồ hôi trán Trình Chi Ngôn rơi xuống, sau đó phần eo của anh chậm rãi lên trước....
"Đau...." Trong lòng Tiểu Thỏ vốn còn có chút khát vọng, bị bất thình lình đau đớn, theo bản năng đưa tay chống đỡ Trình Chi Ngôn Trình Chi Ngôn không cho anh tiếp tục động tác.
Trình Chi Ngôn ngừng chốc lát, sau đó đôi mắt thâm thúy nhìn biểu tình xoắn xuýt trên mặt Tiểu Thỏ hơi chút giãn ra, lúc này mới tiếp tục đi phía trước.
Chờ hai người rốt cục hoàn toàn kết hợp cùng một chỗ, cánh tay anh thon dài từ phía dưới ôm cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn nước mắt khóe mắt cô.
"Đừng khóc." Anh có chút đau lòng nhìn cô.
Nhưng mà đến giờ phút này, anh vẫn là chịu đựng kích thích trong lòng, mãi đến Tiểu Thỏ dần dần thích ứng mới chính thức bắt đầu...